Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 28: Điềm Báo Điềm Báo Đó
Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn và Triệu Hữu Thời không ngừng liếc mắt đưa tình, Lí Giang không thể nhịn được nữa, khẽ ho một tiếng, cuối cùng cũng thành công tách hai người ra.
Trong lòng Triệu Hữu Thời thầm nhẩm A Di Đà Phật, mong Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi chưa nhìn thấy gì, vẻ mặt Đinh Sĩ Lỗi hơi hoảng hốt, Lí Giang lại cười vô cùng cổ quái, tuyên bố đã rình coi hết rồi, Triệu Hữu Thời đỏ mặt, liếc Trạch Mẫn, nhưng vẻ mặt anh bình thản, còn gắp thức ăn cho cô, Triệu Hữu Thời chỉ muốn đào một lỗ chui xuống đất.
Ngay khi Triệu Hữu Thời còn đang nghịch ngón tay, Trạch Mẫn thoải mái bày ra bộ dạng yêu đương thì di động của anh vang lên.
Một giây trước Trạch Mẫn còn đang thừa nhận sự trêu chọc của Lí Giang: “Anh ghen tị à?” Một tay ôm bả vai Triệu Hữu thời, cười ra oai.
Một giây sau khi nhận điện thoại, Trạch Mẫn lớn tiếng nói: “Đừng khóc, nói rõ ràng xem nào, hiện em đang ở đâu?” Dừng một chút, “Câm miệng, chuyển máy cho Lí Giải đi.”
Cúp điện thoại, Trạch Mẫn chuẩn bị rời đi, Lí Giang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tưởng Phương Dao xảy ra chuyện.”
Trong lòng Triệu Hữu Thời lo lắng, lúc đứng lên suýt ngã xuống: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Trạch Mẫn giữ chặt Triệu Hữu Thời: “Bọn anh ăn tiếp đi.” Nhìn về phía Triệu Hữu Thời, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Ngồi trên xe taxi, tay Triệu Hữu Thời đã lạnh toát, Trạch Mẫn cầm tay cô: “Bọn Tưởng Phương Dao đến quán bar của anh Dương uống rượu nhảy nhót, vừa rồi xung đột với người khác, sau đó có người thừa dịp hỗn loạn kéo Tưởng Phương Dao tới góc…”
Trạch Mẫn ngừng lại, Triệu Hữu Thời run rẩy: “Góc…góc? Sau đó thì sao?”
Mặt cô trắng bệch, Trạch Mẫn liếc cô, nói tiếp: “Không có hậu quả gì nghiêm trọng.”
Anh lược bớt quá trình chỉ nói kết quả, khi bọn họ chạy đến phòng cấp cứu, từ xa đã nghe thấy tiếng gào khóc của Tưởng Phương Dao.
Triệu Hữu Thời bỏ tay Trạch Mẫn ra, chạy thẳng về phía cô ấy, bọn Lí Giải cũng đợi ở bên cạnh, nhìn thấy Trạch Mẫn xuất hiện, Lí Giải nhanh chóng chạy ra.
“Đại ca, bọn em biết anh bận, vốn không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng kẻ chủ mưu bắt nạt Tưởng Phương Dao kia là người của anh Dương, bọn em…” Quần áo Lí Giải xộc xệch, trên mặt còn bị sưng, những chỗ khác không bị sao hết, “Bọn em đã báo cảnh sát, nhưng không có nhân chứng vật chứng, nghe nói lúc đó camera đã bị đập vỡ.
Tóm lại Tưởng Phương Dao đành phải ngậm bồ hòn, chứ không có cách nào khác.”
“Vì thế các cậu tìm tôi, muốn tôi giúp các cậu trút giận?”
Lí Giải ngượng ngùng: “Tuy Tưởng Phương Dao không xảy ra chuyện lớn, nhưng cô ấy quả thực rất sợ hãi.”
Tưởng Phương Dao khóc nức nở, váy bị xé rách, trên người có mấy vết trầy xước, bác sĩ kiểm tra xong cho cô ấy, nói thực ra cô ấy cũng không bị thương tổn gì, nhưng Tưởng Phương Dao lại hét lên: “Như thế này còn gọi là không bị thương tổn gì sao? Cái gì mới gọi là thương tổn thực sự chứ, ông nói đi.”
Triệu Hữu Thời đi về phía đó, Tưởng Phương Dao giống như tìm được chỗ dựa, ổm cổ cô, không ngừng khóc: “Triệu Tiểu Thời…!Triệu Tiểu Thời…”
Hai mắt Triệu Hữu Thời đỏ au, nghe Tưởng Phương Dao ngập ngừng kể lại, cô ấy chửi ầm lên: “Nhất định là do gã Đại Lưu kia sai khiến, gã ta từng đe dọa tớ nhiều lần, gã ta không phục chuyện lần trước, nếu không phải lúc đó có người báo cảnh sát, bọn họ chạy tới đúng lúc, tớ đã bị…!đã bị…”
Triệu Hữu Thời không dám nghĩ tiếp, lau nước mắt cho cô ấy, “Cậu có thấy rõ bộ dáng của bọn họ không?
Tưởng Phương Dao uất ức: “Không nhìn rõ, góc quá tối, không nhìn thấy chút nào.”
Cuối cùng Trạch Mẫn đã hiểu hết đầu đuôi mọi chuyện, hút hết điếu thuốc, cười nói: “Các cậu không nhìn thấy rõ gì hết, vậy mà cũng có thể xác định Đại Lưu là chủ mưu?”
Lí Giải: “Ngoài gã ta ra thì ai làm loại chuyện này chứ.
Người nọ chạm vào Tưởng Phương Dao, bọn họ đều ở trong sàn nhảy, cũng bị bọn em đánh bị thương.
Cảnh sát vừa đến ghi khẩu cung, cũng chỉ có mỗi Đại Lưu ở quán bar.
Nghỉ hè năm ấy gã ta bị Tưởng Phương Dao đánh vỡ đầu, hoàn toàn không tình nguyện hòa giải.
Hai năm nay Tưởng Phương Dao thường xuyên đến quán bar của anh Dương, mỗi lần nhìn thấy Đại Lưu, hai người đều đối địch.
Em thấy gã Đại Lưu kia vẫn ôm mối hận trong lòng.”
Bọn họ vừa nói vừa đi đến giường Tưởng Phương Dao, tiếng khóc của cô ấy đã dần nhỏ đi, hỏi Triệu Hữu Thời: “Sao đại ca còn chưa đến, tớ muốn gọi điện thoại, tớ muốn tìm đại ca.” Tưởng Phương Dao đang nói, nhìn thấy Trạch Mẫn xuất hiện, lập tức nhảy từ trên giường xuống, nhào vào lòng Trạch Mẫn khóc, “Sao giờ anh mới đến, em bị người ta bắt nạt…”
Còn có thể ầm ĩ như vậy chứng tỏ hoàn toàn không có việc gì, Trạch Mẫn nhíu mày, hơi không kiên nhẫn, liếc nhìn Triệu Hữu Thời đang đứng bên cạnh lau nước mắt, anh mới nhịn xuống, vỗ lưng Tưởng Phương Dao: “Không sao rồi, không sao rồi.” Thuận thế đẩy cô ấy ra, đưa về giường.
Trạch Mẫn gọi điện thoại cho anh Dương, cũng không nhắc tới Đại Lưu, chỉ nói: “Hôm nay Tưởng Phương Dao đến quán bar của anh, xung đột với khách, phải gọi cả cảnh sát, hiện tại em ấy đang ở bệnh viện, bảo em thay em ấy gửi lời xin lỗi tới anh…!Trước mắt em ấy không sao cả, cảm xúc không ổn định, dù sao vẫn là một cô nhóc, bị người ta…!Camera bị đập vỡ, không tra được là ai ức hiếp em ấy, tóm lại không phải là chuyện lớn gì, chỉ mang lại thêm phiền toái cho anh thôi.”
Anh Dương cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, anh ta hỏi thuộc hạ đêm nay Đại Lưu đi đâu, thuộc hạ báo cáo: “Hôm nay anh Đại Lưu đến quán bar.”
“Hiện tại người ở đâu?”
“Có lẽ còn chưa trở về.” Thuộc hạ gọi điện tìm người, cuối cùng nói, “Hiện tại anh Đại Lưu đang chạy tới đây.”
Đại Lưu chạy tới khách sạn, vào cửa lập tức hỏi: “Anh Dương, tìm em sao?”
Anh Dương gẩy tàn thuốc, hai chân gác lên bàn: “Đêm nay gặp Tưởng Phương Dao ở quán bar?”
“…À, vâng.”
“Uống rượu với mấy anh em?”
“…Vâng.”
“Thấy Tưởng Phương Dao lại không thoải mái?”
Lưng Đại Lưu cứng đờ: “Anh Dương, không thoải mái là không thoải mái, nhưng chuyện xảy ra đêm nay không liên quan gì đến em hết.”
Anh Dương cười nhạo, bỏ hai chân xuống, đứng lên: “Đêm nay cũng có đến bảy tám người trông coi quán bar, cậu cũng mang theo nhiều anh em như vậy, mấy người trẻ tuổi đánh nhau mà các cậu cũng không biết sao.”
Anh Dương đến gần Đại Lưu, đá mạnh một cái vào thẳng ngực Đại Lưu, gã kêu lên rồi ngã xuống, anh Dương lại đá thêm mấy cái cho đến lúc gã không thể kêu được nữa, cúi lưng nhấc cổ áo gã, tàn nhẫn nói: “Ai mợ nó quản mày có ra tay với Tưởng Phương Dao hay không, mày ở trong khu vực của tao, cố ý tát nước để cho người ta kéo bè kéo cánh đánh nhau, có biết đêm nay tổn thất bao nhiêu không? Hả? Có biết bọn chúng đang càn quét khu vực của tao không? Hả?”
Đại Lưu hoảng sợ nói: “Anh Dương, em…em…”
“Tao dùng tiền để nuôi đám phế vật chúng mày sao? Mày con mợ nó chỉ có từng đấy năng lực thôi sao? “Anh Dương bỏ gã ra, đứng thẳng dậy đá đầu gã, mặt lạnh te: “Giải quyết ngay cho tao, Trạch Mẫn là em trai tao, nếu nó đã nhúng tay vào chuyện này, thì mày phải có câu trả lời cho nó, cút đi.”
Nửa giờ sau, Đại Lưu tự mình chạy tới bệnh viện xử lý chuyện này, Tưởng Phương Dao vừa thấy gã đã nổi điên lên, lần này Đại Lưu lại vô cùng nhẫn nhịn, thề thốt việc này không liên quan đến gã, cam đoan sẽ bắt thủ phạm, nhưng người ra người vào nhiều như vậy, đêm nay lại vô cùng hỗn loạn, camera đã bị đập vỡ khó có thể tìm được bằng chứng, khi cảnh sát tới khách hàng đã sớm chạy tán loạn rồi, căn bản là không thể nào tra được.
Tưởng Phương Dao cho rằng Đại Lưu hãm hại, chửi ầm lên, mắng hết tổ tông Đại Lưu, lại mắng Đại Lưu tuyệt tử tuyệt tôn, khi rời đi sắc mặt Đại Lưu tái mét, ánh mắt nhìn Tưởng Phương Dao càng hung ác, ra khỏi bệnh viện, tức giận không có chỗ trút ra, đành phải đạp vào chiếc xe bên vỉa hè mắng: “Đồ thối tha, dám chửi oan lão tử!”
Anh em ở bên cẩn thận nói: “Anh Đại Lưu, camera quả thật là anh bảo bọn em đập, Tưởng Phương Dao kia…”
Đại Lưu gõ đầu hắn: “Các người còn không khôn ngoan bằng con quỷ nhỏ kia, nếu không đập camera, lão tử dám cho mấy thằng chúng mày chạm vào nó sao? Con mợ nó!” Gã vốn muốn tự ra tay với Tưởng Phương Dao, nhưng còn e sợ anh Dương, may là trong quán bar con quỷ nhỏ kia nhắc gã đập camera trước, đến lúc đó không có bằng chứng Tưởng Phương Dao tố cáo bằng niềm tin.
Tuy vậy gã ngàn lần không ngờ tới Tưởng Phương Dao lại nhân cơ hội này cắn ngược lại gã.
Đại Lưu nhổ nước bọt, nghiến răng nghiến lợi: “Sớm muộn gì lão tử cũng tính đủ thù mới hận cũ với mày!”
Triệu Hữu Thời rất mệt mỏi với đợt Tết âm lịch này.
Cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện quán bar, mấy người xung đột với Tưởng Phương Dao trong quán bar cũng bị thương, không có nhân chứng vật chứng, đối phương lại không chịu thừa nhận mình ra tay trước, khó mà định đoạt được lỗi thuộc về bên nào, cảnh sát đành phải hòa giải.
Chuyện Tưởng Phương Dao bị ức hiếp không tra được tí chứng cứ nào, cô nàng chịu đả kích lớn, cả ngày tìm người ở bên cạnh, hôm nay thì Băng Băng, ngày mai Lí Giang, ngày kia thì Triệu Hữu Thời.
Triệu Hữu Thời đau lòng cho Tưởng Phương Dao, nhưng cô nàng có tâm bệnh, cô cũng không chịu nổi, Trạch Mẫn thẳng thắn khuyên cô: “Em để ý đến cô ta làm gì, cô ta đang nhân cơ hội tìm sự đồng tình từ bọn em đấy.”
Triệu Hữu Thời bỗng chốc nhớ tới những lời Thẩm Đạo từng nói, chị gái không lắp chân giả, bị đồng nghiệp hiểu lầm nhận được ánh mắt đồng tình, trong lòng cô khó chịu: “Anh đừng nói cậu ấy như vậy, đổi lại là em, em cũng không chịu được.”
Trạch Mẫn ngắt lời, bóp cằm cô: “Sao anh có thể để cho em xảy ra loại chuyện này chứ?”
Triệu Hữu Thời nhìn ra sự thờ ơ, bực bội của Trạch Mẫn đối với chuyện của Tưởng Phương Dao, đành nói: “Anh đừng có nói vậy trước mặt cô ấy.”
Trạch Mẫn nhéo mặt cô, cười nói: “Em cho là anh ngốc sao?”
Sau khi Triệu Hữu Thời quay lại trường, tình hình của Tưởng Phương Dao vẫn không hề có chuyển biến, lần này mục tiêu của cô nàng đổi thành Trạch Mẫn, ba ngày hai lần chạy đến công ty Trạch Mẫn tìm anh, cả ngày Trạch Mẫn đều nặng nề, Lí Giải và Băng Băng phải khuyên anh: “Anh đừng so đo với Tưởng Phương Dao.
Hiện tại cậu ấy chỉ tin tưởng anh thôi, anh ăn với cậu ấy một bữa cơm, cậu ấy sẽ vui nửa ngày.”
Trạch Mẫn châm chọc: “Tôi thấy cô ta vẫn tốt mà, tuần nào cũng đều đều đi quán bar ca hát.”
Lí Giải và Băng Băng không thể phản bác, suy nghĩ một chút đành nói: “Tổn thương trong lòng cần thời gian dài mới có thể chữa, cậu ấy đang dùng rượu để làm tê liệt chính mình.”
Trạch Mẫn không còn lời nào để nói, hễ Tưởng Phương Dao không thoải mái, anh lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Triệu Hữu Thời ở Thanh Hoa không rõ chuyện xảy ra ở Lô Xuyên, khi gọi điện thoại Trạch Mẫn cũng cố gắng không nhắc tới Tưởng Phương Dao, để tránh Triệu Hữu Thời trách anh máu lạnh.
Ví dụ như mỗi lần Tưởng Phương Dao uống rượu ca hát gặp phải Đại Lưu lại gà bay chó sủa không yên, anh đã hoàn toàn bó tay với chuyện này rồi.
Đại Lưu hận đến mức muốn xẻ thịt lột da Tưởng Phương Dao, trong mấy tháng ngắn ngủi gã bị anh em cười nhạo, bị anh Dương thu mất mấy công việc trong tay, gã nén giận, nhưng hiện tại đã không thể nhịn được nữa.
Gã vốn không chịu thiệt, mối hận trong lòng càng mãnh liệt.
Hai năm trước bị Tưởng Phương Dao đánh vỡ đầu, gã đã trở thành trò cười cho mọi người, hai năm nay Tưởng Phương Dao không ngừng xuất hiện trong địa bàn của anh Dương nhắc nhở gã bị mọi người sỉ nhục năm đó, mà nay gã vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn, ngay cả ý muốn giết người đều có cả rồi.
Hôm nay Đại Lưu lại uống rượu ở quán bar, lại gặp con quỷ nhỏ đến tụ tập với bạn bè.
Chu Dực Xuyến cầm ly rượu đi tới, cười nói: “Anh Đại Lưu rảnh như vậy sao? Gần đây em luôn gặp anh.”
Đại Lưu bảo phục vụ mang rượu đến: “Muốn uống gì thì gọi đi, tôi mời!”
Chu Dực Xuyến lắc đầu: “Chậc chậc, anh đang mượn rượu giải sầu à, thất tình?”
“Cô biết rõ còn cố hỏi!”
Mấy tháng gần đây bọn họ cũng gặp nhau mấy lần, thỉnh thoảng cùng uống một hai chén, Đại Lưu có hứng thú với Chu Dực Xuyến, thường hay mời ả ta uống rượu, ra tay cũng hào phóng, khi nói chuyện thường xuyên nhắc đến chuyện lần đầu họ gặp nhau.
Chu Dực Xuyến cười: “Anh so đo với một người phụ nữ làm gì chứ.”
“Lão tử sẽ ghim ả cả đời.
Con ả thối tha lần này dám hắt nước bẩn lên người tôi.
Lần trước đánh vỡ đầu tôi, tranh thủ thời gian tôi nằm trong viện, quay đầu một cái đã tìm người báo cảnh sát, ngay cả số điện thoại báo cảnh sát lão tử cũng đã tìm ra rồi, vẫn bực bội mãi, sớm hay muộn cũng phải tính đủ với ả.”
Chu Dực Xuyến châm biếm cười, Đại Lưu giống như bà thím Tường Lâm(), mỗi ngày không ngừng cằn nhằn lặp đi lặp lại, không phải ả chưa từng gặp đàn ông bụng dạ hẹp hòi, ả thuận miệng: “Số điện thoại báo cảnh sát có thể tra ra được ư?”
() Nhân vật trong tác phẩm “Chúc phúc” của Lỗ Tấn
Đai Lưu khoe khoang, lấy điện thoại ra bấm đến một dãy số, đưa cho ả xem: “Tôi muốn làm gì mà không được chứ, thấy không, tôi vẫn còn lưu lại đây, con mợ nó dám chọc lão tử tức giận, vậy lão tử xử luôn bạn ả.”
Chu Dực Xuyến vốn chỉ vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng lại, giành lấy điện thoại của Đại Lưu nhìn, Đại Lưu nói: “Này, làm gì vậy?”
Chu Dực Xuyến ngẩng đầu cười: “Tra ra chủ nhân số điện thoại chưa?”
Lúc trước Đại Lưu đã sớm tra được số gọi báo cảnh sát, vừa mới tra được chủ nhân số điện thoại thì anh Dương lại bảo gã giảng hòa với Tưởng Phương Dao, bởi vậy phải nhịn cục tức này đến tận giờ.
Chu Dực Xuyến trả lại di động cho gã, cười vô cùng quyến rũ: “Tôi có một người bạn không chỉ tra được tên, còn tra được cả địa chỉ nhà, tôi giúp anh nhé?”
Triệu Hữu Thời bận đầu tắp mặt tối ở trường, khi chăm chỉ làm việc thì cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh.
Chớp mắt đã sắp tháng năm, cô vô cùng nhớ chị gái, mỗi ngày gọi điện, Trạch Mẫn đều hứng chịu đủ: “Sao ở trước mặt anh lại khó chịu như vậy?”
Triệu Hữu Thời cười tít mắt: “Vậy em ôn anh.”
Trạch Mẫn lập tức không còn tức giận cười: “Anh cũng ôn em.” Lại hỏi, “Ngày Quốc tế lao động có trở về không?”
Triệu Hữu Thời: “Chị bảo em về thì em về.”
Trạch Mẫn tức giận: “Vậy em đừng về nữa, anh bận lắm, không rảnh hẹn hò.”
“Vậy em ôn ôn nhiều hơn.”
Trạch Mẫn: “…” Anh hoàn toàn không giận nổi nữa, “Em ôn anh, anh cũng ôn em.”
Triệu Hữu Thời cười ngồi phịch xuống giường.
Triệu Hữu Thời cực kì thích đối thoại ngây ngô với Trạch Mẫn, một câu ngốc nghếch buồn cười sẽ bị bọn họ lặp đi lặp lại.
Hôm sau khi nhớ lại, cả ngày tinh thần cô đều phấn chấn.
Hôm nay Trạch Mẫn lại gọi điện tới, nói chuyện hơi trắng trợn, Triệu Hữu Thời đỏ mặt mắng anh “sắc lang”, Trạch Mẫn dõng dạc: “Anh chỉ sắc với em!”
Cúp điện thoại, phòng ngủ sắp tắt đèn, Triệu Hữu Thời trốn ở ban công để mặt mau bớt đỏ, không bao lâu sau điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là của Trạch Mẫn, liếc nhìn số gọi đến, trong lòng cô hơi căng thẳng, ngoài dự tính bắt máy: “Anh Thẩm Đạo?”
Thẩm Đạo: “Tiểu Thời, gần đây học hành có bận rộn không?”
Triệu Hữu Thời: “Không quá bận ạ.”
“Ngày Quốc tế lao động có trở về không?”
Triệu Hữu Thời mím môi, nhíu mày hỏi: “Anh Thẩm Đạo, có phải xảy ra chuyện gì không?” Nếu không có chuyện gì, thì tự nhiên anh Thẩm Đạo gọi cho cô làm gì chứ?
Thẩm Đạo im lặng một lúc mới nói: “Hai ngày trước chị em xảy ra chuyện, hiện tại đang nằm viện.
Chị em không cho anh nói với em, nhưng anh hi vọng em có thể về thăm chị ấy.”
Triệu Hữu Thời lập tức không thể thở nổi..