Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 20: Câu Chuyện Thang Máy 2
Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn đi theo phía sau Thẩm Lãng Vĩ giao bản kế hoạch cho thư kí, thư kí tưởng đây là chỉ thị của Thẩm Lãng Vĩ nên tự nhiên chủ động tiếp nhận.
Trạch Mẫn nhìn thoáng qua cánh cửa văn phòng, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, cười với thư kí: “Đừng đánh mất tài liệu, mấy ngày nữa Thẩm tổng sẽ cần đến, cô cứ xếp trước đi.”
Thư kí gật đầu: “Vâng.”
Trạch Mẫn đi vào thang máy, ấn xuống dưới, không phải tầng dưới cùng mà là tầng hai mươi ba.
Ra khỏi thang máy, theo thói quen anh tìm được bàn làm việc của Thẩm Đạo, đồng nghiệp của Thẩm Đạo cũng biết anh: “Cậu ấy vừa mới đi đưa tài liệu, sẽ quay lại ngay.
Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh đến đây vậy, không bận sao?”
“Bận chứ, nên sáng sớm đã phải sắp xếp xong công việc rồi.
Hiện tại tôi không có gì, chỉ có mỗi thời gian thôi.”
Bàn làm việc của Thẩm Đạo được sắp xếp vô cùng gọn gàng, hình như anh ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tất cả đồ đạc đều phải được sắp xếp thống nhất, bên cạnh màn hình máy tính cũng không giống với những đồng nghiệp khác, dán đầy giấy nhớ hạng mục công việc hoặc số điện thoại.
Trạch Mẫn đợi khoảng bảy tám phút, cuối cùng Thẩm Đạo đã trở về, cũng hỏi y như đồng nghiệp: “Sao hôm nay cậu rảnh rỗi như vậy, công ty nghỉ sao?”
Trạch Mẫn cười: “Em vừa làm xong chuyện lớn, nên hôm nay được nghỉ, buổi trưa cùng ăn cơm nhé?”
“Được chứ, nhưng vẫn còn sớm quá.” Thẩm Đạo tò mò, “Cậu làm chuyện lớn gì vậy?”
Trạch Mẫn chống hai tay lên bàn làm việc, cười thần bí, chỉ lên trên: “Em vừa đi gặp Thẩm tổng.”
Thẩm Đạo kinh ngạc: “Thẩm tổng? Thẩm Lãng Vĩ?”
“Đúng, ngoài ông ấy thì còn Thẩm tổng nào nữa?”
Thẩm Đạo lập tức nghĩ đến đầu tư Trạch Mẫn từng đề cập, cười nói: “Hành động rất nhanh, kết quả thế nào?”
“Không rõ lắm, em đưa danh thiếp ông ấy đã nhận, em đặt bản kế hoạch ở chỗ thư kí.
Hôm qua Đinh Sĩ Lỗi đi công tác tìm nhà đầu tư khác, tất cả đành mặc cho số phận thôi.”
Thẩm Đạo hơi đăm chiêu, vỗ vai Trạch Mẫn: “Đừng lo lắng, lúc bằng tuổi cậu tôi vẫn còn đang đi học, hiện tại cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cậu đã khởi nghiệp từ rất sớm, dần dần sẽ đến thôi.”
Lúc nghỉ trưa, Thẩm Đạo lại đến một căn phòng khác đón Triệu Hữu Vi, Trạch Mẫn đi trước đến nhà ăn, một lúc lâu sau nhìn thấy Triệu Hữu Vi từ xa đi tới, vừa đi vừa nói chuyện, đến gần mới nghe rõ: “…Một công việc làm thêm còn chưa đủ, còn tìm thêm việc nữa, năm một là lúc cần đặt nền móng, không chịu tập trung học tập, toàn dùng vào việc kiếm tiền, trong nhà thiếu chút tiền này của nó sao?” Nhìn thấy Trạch Mẫn, Triệu Hữu Vi nói tiếp, “Đến tận năm ba Trạch Mẫn mới bắt đầu ra ngoài làm việc, tất cả mọi người đều rõ công việc chính của sinh viên là gì, chỉ có con bé cho rằng thi đỗ đại học là mọi chuyện đã xong, không cần phải học tập nữa.
Lúc trước em đồng ý cho con bé tham gia thêm hoạt động đoàn thể, cho con bé vào hội sinh viên để quen biết thêm nhiều bạn bè, lúc này nó lại lấy cớ đó nói lại em.”
Thẩm Đạo lắc đầu với Trạch Mẫn, nhỏ giọng nói: “Lúc anh đi đón chị ấy, chị ấy đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Thời, đến giờ vẫn còn tức giận.”
Trạch Mẫn hỏi: “Tiểu Thời làm thêm một công việc nữa?”
Triệu Hữu Vi cướp lời: “Đúng vậy, tiền lương công ty các cậu cũng đủ cho con bé chi tiêu hàng tháng, còn có thể gửi ngân hàng, con bé lại cố ý tìm thêm công việc cái gì ở phòng khám tâm lý.
Nơi đó lại còn cách xa trường học, buổi tối còn phải tự học, nghỉ được có hai ngày lại đi làm, có hai ngày nghỉ thì không chịu nghỉ ngơi cho tốt, không đi thư viện, lại dùng thời gian vào nơi đó, không biết chừng mực gì cả!”
Trạch Mẫn cười, lập tức rót trà cho Triệu Hữu Vi: “Chị Hữu Vi, uống trà đã, trở về em sẽ thương lượng với đàn anh để xem có nên tăng thêm tiền lương cho Tiểu Thời không.”
Triệu Hữu Vi biết Trạch Mẫn đang trêu ghẹo, chỉ cười, nhưng càng nghĩ càng giận.
Triệu Hữu Thời đang chớp chớp mắt trong kí túc xá, muốn rặn ra chút nước mắt để gọi điện thoại giải thích cho chị gái, ủ rũ một tiếng, suýt chút nữa đã thành công thì tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, tay cô run rẩy, lập tức lao qua nhận điện thoại, nhìn qua dãy số, ngoài dự tính bắt máy: “Đinh Sĩ Lỗi?”
Đinh Sĩ Lỗi ở bên đầu kia nói: “Trường học của em rốt cuộc ở nơi thâm sơn cùng cốc nào vậy?”
Triệu Hữu Thời ngồi xuống: “Anh chạy đến trường học em à? Hiện tại anh đang ở đâu?”
“Đối diện có một cửa hàng Phì Dương, còn có một quán net TMD.” Nói xong cảm thấy không đúng, Đinh Sĩ Lỗi lại nhắc lại, “TMD, con mợ nó?”
Triệu Hữu Thời cười: “Đúng vậy, chính là con mợ nó, đó là cổng chính của trường, anh đi về hướng đông một nghìn mét nữa có thể nhìn thấy trường em, em sẽ lập tức tới ngay.”
Đinh Sĩ Lỗi đã đói bụng, nhìn trúng một cửa hàng đồ nướng, lập tức ngồi vào bàn, tất cả các loại thịt đều bị anh ta gọi ra hết, khi Triệu Hữu Thời chạy tới, Đinh Sĩ Lỗi đã ăn sạch hai đĩa, đang nướng thịt ba chỉ với cà rốt: “Cho em nếm thử tay nghề của anh.
Dì nấu cơm công ty mới mời tay nghề cũng không bằng anh.”
Triệu Hữu Thời cười tủm tỉm ngồi xuống, lập tức gắp thịt ba chỉ vào miệng, thịt nóng khiến cô phải hà hơi, giọng nói không rõ ràng: “Sao anh lại đến đây, Trạch Mẫn cũng đến à? Anh ấy không nói với em.”
Đinh Sĩ Lỗi tiện tay mở một chai nước có ga, đưa cho Triệu Hữu Thời: “Cậu ta không tới, anh mới đến hôm qua, vừa rồi anh còn đang ở khách sạn đánh cờ với Chu Công, cậu ta liên tục gọi điện thoại đoạt mạng, bảo anh mang rượu nếp cho em, còn bảo anh nói với em, cảm xúc của chị em đã bình thường trở lại.
Cậu ta và Thẩm Đạo đang bị chị em lên lớp, bảo em ngày mai hãy gọi điện.”
Triệu Hữu Thời ngẩn người, gật đầu: “Anh ấy đúng là thần thông quảng đại.”
Giọng nói rất bình thản, nhưng vẻ mặt lại ngốc nghếch, Đinh Sĩ Lỗi không nhịn được cười, gắp hết thịt ba chỉ vào bát cô: “Trạch Mẫn nói em sắp biến thành tiểu phú bà rồi, bữa này em mời đi.”
Triệu Hữu Thời khí phách nói: “Không thành vấn đề!”
Buổi chiều Đinh Sĩ Lỗi có hẹn với khách hàng, buổi tối còn phải đi hẹn hò với bạn gái, thời gian cả ngày đều sắp xếp chặt chẽ, hiện tại ngay cả mặt bạn gái cũng chưa nhìn thấy, anh ta đã phải đến gặp Triệu Hữu Thời trước, trong lòng hơi giận, lại bắt Triệu Hữu Thời uống thêm.
Triệu Hữu Thời đã ăn no, nói: “Anh phải ở đây bao nhiêu ngày, lần này có thể thành công không?”
Đinh Sĩ Lỗi vẫn còn đang ăn: “Em cũng đã xem bản kế hoạch rồi đấy, em cảm thấy sao? Anh cảm thấy lần này chúng ta có hi vọng, nhưng Trạch Mẫn không nên tìm nhà đầu tư quá lớn chướng mắt công ty nhỏ của chúng ta.
Thẩm Lãng Vĩ quả thật là nhà đầu tư nổi tiếng…” Đinh Sĩ Lỗi lại thờ ơ lặp lại những lời cũ, “Anh thuê một chiếc xe nên mấy ngày nay cũng tương đối tiện, vốn muốn mang theo một người đến làm trợ thủ, nhưng Trạch Mẫn và Lí Giang đều bận, người trong công ty lại không thể rời đi.
Ngày hôm qua anh nghĩ chờ sau khi chúng ta nhận được đầu tư, phát đạt rồi, anh phải mời mười tám trợ thủ, một lái xe một nấu ăn một thuê khách sạn một sắp xếp lịch trình…”
Triệu Hữu Thời cười ngắt lời: “Em là con người toàn năng, có em đây, nếu anh thực sự cần trợ thủ thì tuần này em có thể giúp anh, giảng viên của bọn em đổi thời khóa biểu, nên hiện tại em có rất nhiều thời gian.”
Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày, quan sát cô một lúc.
Vừa nhìn cô đã biết là tuổi còn nhỏ, cách ăn mặc đậm chất sinh viên, để cho người ta nhìn thấy trợ thủ như vậy, anh ta có thể bàn tốt chuyện làm ăn sao?
Triệu Hữu Thời bị ghét bỏ, bỏ đũa xuống: “Em có quần áo công sở, lần trước khi tham gia hoạt động của hội sinh viên từng mua, mặc năm ngoái kỉ niệm hội tròn mười tuổi.”
Quay lại kí túc xá thay quần áo, Triệu Hữu Thời tháo buộc tóc ra, nhờ La La Giai uốn tóc xoăn cho cô, nhìn thấy quả nhiên già thêm mấy tuổi, không đến mười tuổi, nhưng cũng phải khoảng bốn năm tuổi, Đinh Sĩ Lỗi ôm bụng cười, nhanh chóng chụp ảnh làm kỉ niệm, rồi mới mang cô lên xe, dặn dò cô công việc phải làm mấy ngày nay.
Anh ta sẽ không mang Triệu Hữu Thời đi gặp khách hàng, phần lớn anh ta đều để cho cô thay anh ta liên lạc với bọn Lí Giang, nhận lấy một số tài liệu cần dùng.
Thứ sáu anh ta mang theo Triệu Hữu Thời đi vào thành phố khảo sát thị trường vật liệu xây dựng, rồi lại ra các nhà máy vật liệu xây dựng ở ngoại thành, hiểu rõ giá cả, thuận tiện nghiên cứu thảo luận hợp tác, Triệu Hữu Thời sắp xếp lại toàn bộ biên bản thương lượng của anh ta thành văn bản nội dung mạch lạc rõ ràng, còn ghi chép toàn bộ hành trình vào danh sách: “Lần sau nếu nói chuyện với ông chủ này, anh có thể nói với bọn họ khi nào, ở nơi nào đã làm gì với bọn họ, khi lôi kéo quan hệ sẽ tiện hơn rất nhiều.”
Đinh Sĩ Lỗi học bộ dáng Trạch Mẫn khẽ vỗ đầu cô, cảm thán: “Năm ngoái vẫn còn là một em gái ngây thơ biết bao, năm nay đã bị Trạch Mẫn phá hủy rồi! Nói mau, em còn có mưu ma chước quỷ gì nữa!”
Triệu Hữu Thời phớt lờ xoa ót: “Ngày mai anh còn phải gặp nhà đầu tư kia, cháu của vợ ông ta là đồng nghiệp với bạn gái của con trai bác La La Giai.
Em đã hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của nhà đầu tư kia rồi, ông ta hơi mê tín, ngày mai khi anh ra ngoài, trên xe và người nên để thứ gì đó liên quan đến Phật tổ!”
Đinh Sĩ Lỗi muốn phun trà, vô cùng đau lòng: “Rốt cuộc Trạch Mẫn đã làm gì em!”
Triệu Hữu Thời vô cùng bận rộn, công việc chất thành một đống.
Khuôn mặt cô vui tươi, khi cười rộ lên ánh mắt cong cong, ai nhìn thấy cô đều có thêm mấy phần cảm tình, nhất là những người lớn tuổi, nhìn thấy cô sẽ nghĩ đến con cháu mình, nói chuyện cũng càng thêm dễ dàng, hơn nữa cô còn thành thật, nhưng tâm tư rất kín đáo, để ý rất nhiều chi tiết nhỏ, sau đó ghi chép lại, yêu cầu Đinh Sĩ Lỗi nhớ hết trong đầu.
Mấy ngày tiếp theo, dung lượng não của Đinh Sĩ Lỗi đã không còn đủ dùng, ngay cả mua quần áo cho bạn gái còn mua nhầm màu bạn gái thích, sau khi nhận quà bạn gái không ngừng oán giận, khi ăn cơm tối lôi kéo Triệu Hữu Thời nói: “Chị mới không gặp anh ấy hai tháng thôi, vậy mà ngay cả họ của chị là gì anh ấy cũng quên, em nhìn đi, đây chính là đàn ông đấy!”
Triệu Hữu Thời cười thầm.
Chạng vạng chủ nhật, Triệu Hữu Thời gọi điện báo cáo cho Trạch Mẫn công việc mấy ngày nay, sau đó gọi điện thoại cho chị gái, hỏi chị có đi ra ngoài hẹn hò không, chị gái nói: “Không có, hôm nay Thẩm Đạo phải về nhà ăn cơm.”
“Về nhà? Đúng rồi, anh Thẩm Đạo có phải là người địa phương không, khi nào thì chị gặp người nhà anh ấy?”
Triệu Hữu Vi: “Cái gì gặp người nhà chứ, em đừng có nói bừa.
Cha mẹ anh ấy đều ở nước ngoài, nghe nói chú anh ấy ở đây, cuối tuần anh ấy đều trở về nhà chú ăn cơm một lần.”
Thẩm Đạo lái xe đi vào khu biệt thự, bảo vệ đã sớm nhận ra anh, tự động cho anh đi vào.
Bao trùm khắp biệt thự là một màu xanh mướt, biệt thự có tổng cộng ba tầng, mới trang trí xong vào năm ngoái, vừa mới dọn vào ở.
Anh có một căn phòng ở tầng hai nằm ở bên cạnh thư phòng, đến nay anh vẫn chưa từng vào ở, chỉ khi tới nơi này ăn cơm mới vào nghỉ ngơi một chút.
Dì Mai giúp việc mở cửa cho Thẩm Đạo, đưa anh vào cười nói: “Hôm nay Xuyến Xuyến cũng về, ông chủ và phu nhân đang nấu cơm trong bếp, vừa rồi lò nướng suýt chút nữa bị ông chủ làm nổ, cậu mau đi khuyên ông chủ rời khỏi nhà bếp đi.”
Thẩm Đạo cười đi về phía nhà bếp, còn chưa vào cửa, trên cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cánh tay lập tức bị người ôm lấy, Chu Dực Xuyến gọi: “Anh Thẩm Đạo, cái đĩa hát trong phòng anh kia không còn sản xuất nữa, sao anh lại tìm thấy vậy? Mua cho em một chiếc đi.”
Thẩm Lãng Vĩ và vợ bưng đồ ăn từ nhà bếp ra cười: “Nếu biết Xuyến Xuyến về sớm như vậy, vừa rồi anh đã bảo dì Mai giấu bớt đồ đi rồi.”
Mọi người cười nói ngồi vào bàn ăn, đồ ăn trên bàn đều do vợ chồng Thẩm Lãng Vĩ làm.
Bọn họ đã làm vợ chồng mười năm, nhưng đến giờ vẫn ân ái như trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, nhất cử nhất động đều khiến cho người ta nổi da gà, Thẩm Đạo đã sớm quen rồi, ăn cơm được một nửa, mọi người bắt đầu nói chuyện công việc, Thẩm Lãng Vĩ hỏi: “Tiểu Đạo, hiện tại cháu vào công ty cũng được năm thứ hai rồi, thời gian cũng không hề ít, cháu muốn thế nào, đến giúp chú hay đến công ty chú có cổ phần, năm nay công ty kia sẽ lên sàn chứng khoán.”
Thẩm Đạo suy nghĩ: “Năm ngoái thì không sao, nhưng trong năm nay cháu không có thành tích gì, đột nhiên thăng chức có phải sẽ…”
Thẩm Lãng Vĩ cười: “Có gì chứ, cháu cũng chả phải lính nhảy dù, nhận là cháu của Thẩm Lãng Vĩ là chuyện xấu như vậy sao?”
Thẩm Đạo nghe theo sự sắp xếp của ông, ăn mấy miếng cơm, lại đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, nói tiếp: “Đúng rồi chú, nói đến chuyện đầu tư cổ phần, cháu nghĩ đến một chuyện.
Không phải trước đó chú có nhận được một bản kế hoạch thương mại điện tử về trang trí nhà cửa ư?”
Thẩm Lãng Vĩ nhướng mày: “Đúng vậy, sao cháu biết?” Dừng một chút, ông ta đột nhiên nhớ ra, “Người cháu từng đề cập chính là cậu ta?”
Thẩm Đạo cười: “Đúng vậy, chính là cậu ta, Trạch Mẫn.”
Thẩm Lãng Vĩ buông đũa: “Lúc trước nghe cháu nhắc tới, chú cũng từng lưu ý, bộ phận nhân sự nói cậu ta đã sớm rời đi rồi, không nghĩ tới cậu ta lại gây dựng sự nghiệp sớm như vậy.” Ông ta cười, “Hiện tại người trẻ không biết trời cao đất rộng, nghĩ đến nhìn thấy chú, tùy tiện nói mấy câu có thể nhận được tiền đầu tư, cậu ta không có người đề cử, cũng không có bằng cấp gì đặc biệt, chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học Lô Xuyên, phải một hai tháng nữa mới chính thức tốt nghiệp, dựa vào cái gì cho rằng chú sẽ đầu tư hạng mục của cậu ta chứ?”
Thẩm Đạo: “Cháu cũng quen cậu ta đã được nửa năm, từng nghe cậu ta nhắc tới hạng mục này, cũng từng đến công ty cậu ta mấy lần, người trẻ tuổi đều nhiệt tình, cậu ta vô cùng linh hoạt, sẵn lòng chịu gian khổ, trên mạng quả thực thiếu thị phần trang trí nhà cửa này.”
Thẩm Lãng Vĩ gật đầu: “Về phương diện này chú không thể không thừa nhận cậu ta quả thật rất có ý tưởng, năm ngoái Vương tổng của Lục Khoa từng có ý tưởng này, nhưng ý tưởng còn chưa lên giấy thì đã bị phần lớn cổ đông phản đối, thao tác thực tế cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Vậy thế này đi, chú sẽ xem bản kế hoạch của cậu ta, còn cháu tìm toàn bộ tư liệu về công ty cậu ta cho chú.”
Thẩm Đạo cười: “Vâng!”
Hôm sau, Thẩm Lãng Vĩ đến văn phòng lập tức hỏi thư kí: “Tôi nhớ tuần trước có thằng nhóc đưa cho cô một phần tài liệu…”
Thư kí lập tức nói: “Vâng, tôi vẫn luôn đặt trong ngăn kéo, hiện tại ngài muốn xem ạ?”
“Lấy ra cho tôi.”
Thẩm Lãng Vĩ xem xong bản kế hoạch, lại nhìn tư liệu Thẩm Đạo gửi đến, suy nghĩ cặn kẽ một tuần, ông ta lấy ra danh thiếp đã bị ông ta ném vào một góc, bấm số gọi cho Trạch Mẫn..