Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 16: Em Gái Nhớ Anh
Người dịch: Rabbitlyn
Lần đầu tiên Triệu Hữu Thời ngồi tàu hỏa, cách mỗi tiếng lại nhắn tin báo bình an cho chị gái, ngày hôm qua chị gái còn biểu hiện như chẳng thèm để ý, hôm nay lại không ngừng hỏi: Có say tàu không? Ngồi bên cạnh em là người như thế nào? Còn bao lâu nữa thì đến nơi?
Triệu Hữu Thời nhìn về phía đối diện, nhắn lại cho chị gái: Đối diện là một ông lão.
Cô chưa đến trường học chị gái đã cân nhắc đến việc lần sau sẽ mua vé máy bay nếu săn được vé rẻ, tuy đắt hơn vé tàu, nhưng đi đường sẽ không vất vả.
Triệu Hữu Thời mới rời khỏi nhà mấy tiếng đã bắt đầu nhớ nhà rồi.
Sau năm tiếng cuối cùng đã ra khỏi ga tàu, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy có người giơ tấm biển “Đại học Thanh Hoa”, lập tức kéo hành lý chạy tới nói: “Chào anh, em là sinh viên mới của Thanh Hoa.”
Anh chàng giơ biển đột nhiên hô to: “Mau tới đây, có người đẹp này!”
Triệu Hữu Thời hoảng sợ, giọng điệu của anh chàng giống như “Mau tới đây, nơi này có quái thú” hơn ấy.
Trong nháy mắt có bốn năm người vọt tới, tất cả đều là sinh viên nam, sinh viên nữ đứng xa cười: “Mấy người đừng có bỉ ổi như vậy chứ, tấm biển của Thanh Hoa sắp bị mấy người hủy hoại rồi.”
Triệu Hữu Thời còn chưa hưởng thụ xong cảm giác tiền hô hậu ủng, anh chàng giơ biển lại đột nhiên hô: “Mau tới kìa, bên kia lại có người đẹp!”
Người đẹp lần này đi về phía sinh viên nữ, ánh mắt cũng không thèm nhìn đám sinh viên nam một cái nào, anh chàng giơ biển lắc đầu: “Đáng tiếc tôi không thích phụ nữ chín chắn.” Ngắm nhìn Triệu Hữu Thời ám chỉ: Tôi thích người trẻ tuổi, chính là như em đó.
Triệu Hữu Thời gượng cười, nắm chắc thời gian theo những người khác lên xe.
Cô gái chín chắn đi ngay phía sau Triệu Hữu Thời, trên xe cũng không còn nhiều chỗ ngồi, cô vừa đi vừa quan sát, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, Triệu Hữu Thời thầm nghĩ quả nhiên là chín chắn, tóc quăn dài, mặc một chiếc váy bằng lụa tơ tằm, đi đôi giày cao gót không biết mấy phân, nhìn như thế nào cũng không giống mười tám mười chín tuổi.
Cô ấy ngồi ngay bên cạnh Triệu Hữu Thời, cười với cô, Triệu Hữu Thời ngồi dịch vào bên trong một chút, cười gật đầu.
Không bao lâu sau anh chàng cầm biển đột nhiên xuất hiện từ nơi nào, giơ tay ra với Triệu Hữu Thời: “Vừa rồi anh còn chưa tự giới thiệu, anh là Hoa Sơn (), sinh viên năm hai.”
Bên cạnh có người nói: “Cậu ta còn có một em trai tên Luận Kiếm ().”
(), (): Thiên hạ ngũ tuyệt, Càn khôn ngũ tuyệt hay Võ lâm ngũ bá là những tên gọi khác nhau để chỉ cùng một nhóm năm người được coi như võ công cao nhất trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của Kim Dung.
Năm người sẽ đại diện cho năm phương hướng đông, tây, nam, bắc và trung tâm.
Nhóm này được bầu ra thông qua một cuộc Hoa Sơn luận kiếm.
Hoa Sơn luận kiếm là một sự kiện đặc biệt trong võ lâm đương thời.
Trong đó những cao thủ có tiếng tăm nhất sẽ được mời đến núi Hoa Sơn, thi thố võ nghệ.
Năm người mạnh nhất sẽ được gọi là Thiên hạ ngũ tuyệt.
Trong thời đại Xạ Điêu tam bộ khúc, có tổng cộng ba lần Hoa Sơn luận kiếm.
(wiki)
Triệu Hữu Thời cười, giơ tay ra: “Chào anh, em tên là Triệu Hữu Thời.”
“Hữu Thời? Hữu Thời trong có thời gian? Tên đặc biệt thật!” Hoa Sơn lại nhìn về phía cô gái chín chắn, giơ tay về phía cô ấy, “Tôi là Hoa Sơn, có một người em trai tên Luận Kiếm.”
Triệu Hữu Thời không nhịn được phì cười, những người khác trên xe đều bị anh ta chọc cười, nhưng cô gái chín chắn lại bình tĩnh khác thường: “Hoa Sơn…Mồm miệng cậu lanh lợi hẳn là thích hợp làm luật sư, nhưng tôi nhìn tướng mạo của cậu trước khi làm được luật sự sẽ gặp phải trùng trùng trắc trở.
Năm nay cậu phạm vào thái tuế, trước đó không lâu có lẽ đã xảy ra tai nạn giao thông, đường tình duyên trắc trở, sau khi xảy ra tai nạn giao thông cũng lại chịu tổn thương tình cảm.”
Hoa Sơn trợn mắt há hốc mồm, cô gái chín chắn cười: “Nhà tôi được ông cha truyền lại nghề xem bói, mỗi ngày chỉ xem một lần.”
Hoa Sơn đã rớt cằm, không ngừng do dự nhìn cô ấy, các sinh viên xung quanh đều bán tán, kinh ngạc tò mò, có đủ loại biểu tình, chỉ có Triệu Hữu Thời vẫn tủm tỉm cười, cảm thấy cô gái chín chắn thú vị y Hoa Sơn.
Hoa Sơn đi lên phía trước tìm các anh em giúp đỡ, cuối cùng đã đuổi được anh chàng đáng ghét này đi, cô gái chín chắn thoải mái tự tại, liếc nhìn Triệu Hữu Thời, cười hỏi: “Em không tò mò về khả năng xem bói của chị sao?”
“Hả?” Triệu Hữu Thời kì quái, do dự: “Có lẽ là trước đó chị đã biết anh Hoa Sơn này.”
Cô gái chín chắn hơi kinh ngạc, nghiêng người cẩn thận quan sát Triệu Hữu Thời, đang muốn lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Triệu Hữu Thời nhận điện thoại, hóa ra là Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi gọi tới, dặn dò cô học tập thật tốt mỗi ngày tiến về phía trước, còn nói đã chuyển tiền lương tháng này vào thẻ cho cô, cuối cùng Đinh Sĩ Lỗi nói: “Buổi trưa anh nấu ăn, Lí Giang và Trạch Mẫn ăn một miếng, suýt chút nữa giết chết anh.”
Suýt chút nữa Triệu Hữu Thời cười rơi khỏi ghế, nhỏ giọng nói: “Cám ơn các anh.”
Cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời xoa hai má vì cười quá nhiều, đột nhiên nghe thấy cô gái chín chắn nói: “Chị là Hứa Ninh, đang học tiến sĩ ở Thanh Hoa.”
Triệu Hữu Thời kinh ngạc: “Tiến sĩ?” Khó trách chín chắn như vậy, nhưng sao lại ngồi tàu hỏa, đi nhờ xe của trường học?
Hứa Ninh cũng không giải thích, chỉ cười: “Giả mạo làm sinh viên mới khiến chị hơi chột dạ, may mà có Hoa Sơn ở đây, cậu ta làm ầm ĩ sẽ không có người để ý đến chị.” Nói xong lại nhìn về phía Hoa Sơn đang thao thao bất tuyệt: “Hoa Sơn kia, lúc trước cha mẹ cậu ta muốn cậu ta học tâm lý học, nhưng cậu ta kiên trì học luật, nửa năm trước cãi nhau với bạn gái, lúc đuổi theo cô gái bị xe tông gãy chân, nằm viện hơn một tháng, bạn gái chạy theo người khác.
À, đúng rồi, cha mẹ của cậu ta là giáo viên trước kia của chị.”
Khó trách Hứa Ninh biết xem bói, Hoa Sơn hình như đã bị cô ấy dọa, trên đường đi không ngừng quay đầu lại, không ngừng lẩm bẩm.
Một lúc sau đã đến trường học, Hoa Sơn ân cần muốn đưa Triệu Hữu Thời đến kí túc xá, nhưng cô không muốn, Hoa Sơn lập tức cướp lấy hành lý của cô bỏ chạy.
Cô từng nhìn thấy kẻ cướp, nhưng chưa từng thấy ai đi cướp như anh ta, Triệu Hữu Thời không nói gì nhìn bóng dáng anh ta, có trăm lời muốn nói đều bị nghẹn lại.
Trong kí túc xá vẫn còn chưa có người, Triệu Hữu Thời đến sớm nhất, Hoa Sơn sợ cô buồn tẻ, xung phong nhận việc đi ăn cơm với cô, Triệu Hữu Thời đuổi anh ta đi: “Em phải dọn dẹp vệ sinh.”
“Anh giúp em.”
“Em phải đi mua đồ dùng hàng ngày.”
“Anh đi với em.”
“Em…” Triệu Hữu Thời không còn lời nào để nói, “Em muốn yên tĩnh một mình.”
Câu này áp dụng vào trường hợp này không đúng chút nào, nhưng da mặt Hoa Sơn dày, lưu lại số điện thoại nói: “Yên tĩnh xong rồi có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng đã đuổi được kẻ dở hơi này đi, Triệu Hữu Thời lấy khăn lau toàn bộ xung quanh, bồn rửa mặt, mặt bàn đều được cô lau sáng bóng, những bạn cùng phòng khác chưa có ai xuất hiện, đến buổi tối cô đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn, suýt chút nữa đã quên gọi điện thoại cho anh.
Triệu Hữu Thời nằm trên giường, do dự mấy lần mới ấn số, tim đập nhanh không kiềm chế được, hơn mười giây sau mới có người nhận điện thoại, đầu kia nói, “A lô.”
Triệu Hữu Thời nhỏ giọng: “Em đến trường rồi.”
“Ừ.”
Giọng nói lãnh dạm, Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi kì quái, “Không có chuyện gì vậy em cúp máy nhé?”
“…Đừng có ngủ sớm, muộn chút nữa anh gọi lại cho em.”
Trạch Mẫn nói xong lập tức cúp điện thoại, quay trở lại bàn ăn, cười nói: “Tiểu Thời đến trường học rồi.”
Thẩm Đạo hỏi: “Hôm nay em ấy khai giảng sao?”
“Còn hai ngày nữa, nhưng em ấy đi trước.”
Người phục vụ lại bưng một đĩa hải sản lên, cửa hàng đường phố ít tốn kém, mùi sò bay khắp bốn phía, Trạch Mẫn rót cho Thẩm Đạo một cốc bia: “Nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng này đều tươi, cân đủ, tay nghề của ông chủ cũng tốt, quan trọng nhất là giá cả không thể rẻ hơn.”
Thẩm Đạo ăn một miếng, tán thưởng: “Hương vị thực sự rất ngon, may mà lúc tan tầm gặp cậu, nếu không tôi đã bỏ lỡ món ăn ngon rồi.”
“Lần sau anh có thể đưa chị Vi đến, chị ấy rất thích ăn hải sản.”
Thẩm Đạo cười: “Tôi thấy hôm nay cô ấy luôn bất an, hóa ra là Tiểu Thời đến trường học báo danh.
Ngày mai tôi sẽ mang cô ấy đi, không để cho cô ấy cô đơn một mình.
Đúng rồi, cậu cũng sắp khai giảng nhỉ, năm tư thời gian học rất ít, cậu có cân nhắc sau này sẽ làm gì hay muốn tiếp tục ở lại Thời Đại?”
Trạch Mẫn: “Em cũng đang do dự, không biết nên tự mình gây dựng sự nghiệp hay là ở lại dốc sức làm việc cho tập đoàn Thời Đại đây.”
“Gây dựng sự nghiệp?” Thẩm Đạo tò mò, “Đã nghĩ tới làm gì chưa?”
“Em đã nghĩ ra rồi, em cùng với hai người bạn hùn vốn mở một công ty nhỏ.”
Công ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử sở hữu ba trang web, một trang voucher ưu đãi, một trang tin tức phim truyện, còn có một trang lắp đặt vật liệu xây dựng.
Lúc khởi đầu gặp rất nhiều khó khăn, nửa năm trước cuối cùng đã ổn định, lưu lượng ngày càng tăng cao, quảng cáo thu vào kinh người, đã có người nhìn trúng, có ý định mua trang web.
Thẩm Đạo kinh ngạc: “Không nghĩ tới các cậu chưa tốt nghiệp đại học đã làm được thành tích như vậy.
Thế tiếp theo nhóm các cậu tính làm như thế nào?”
“Đừng nói đến chuyện tiếp theo, hiện tại đã xảy ra mâu thuẫn rồi.
Hai đối tác kia không muốn bán, muốn tiếp tục phát triển tiếp hai năm để quan sát tình hình.
Em muốn bán hai trang web đó để công ty hoàn toàn chuyển đổi.”
Ba tiếng tiếp theo, Thẩm Đạo và Trạch Mẫn say sưa nói chuyện, bọn họ lại gọi tiếp bốn chai bia, vừa uống vừa tán gẫu, càng ngày càng hưng phấn, hết chuyện công việc lại đến phụ nữ, chỉ còn thiếu xưng huynh gọi đệ, sau khi hai người tạm biệt đã gần mười một giờ, Trạch Mẫn đã hơi ngà ngà say, từ chối ý tốt đưa về của Thẩm Đạo, từ từ đi một lúc, sau đó nằm vật trên băng ghế ở trạm xe, híp mắt gọi điện thoại cho Triệu Hữu Thời.
Triệu Hữu Thời đã ngủ, mơ màng bắt máy, chợt nghe thấy một câu: “Anh bảo em đến trường gọi ngay điện thoại cho anh, em đến bao lâu thì mới gọi?”
Cô bừng tỉnh, dụi mắt: “Anh nửa đêm…”
Trạch Mẫn ngắt lời Triệu Hữu Thời, đột nhiên nói tiếp: “Có đàn anh đón ở ga?”
Triệu Hữu Thời nghĩ đến Hoa Sơn, không nhịn được bật cười, cô kể hết chuyện hôm nay cho anh, Trạch Mẫn hừ lạnh: “Chưa đủ lông đủ cánh đã chơi trò thất tình, mới thất tình nửa năm đã muốn theo đuổi nữ sinh, dễ dàng thay lòng đổi dạ, sau này ắt không làm được chuyện lớn.”
Triệu Hữu Thời phản bác: “Chuyện tình cảm thì có liên quan gì đến chuyện lớn chứ, anh là người không dễ thay lòng đổi dạ sao?”
“Anh rất bận, đào hoa có thể kiếm cơm ăn sao? Mình em còn chưa đủ lãng phí thời gian? Một người còn chưa đủ còn muốn thêm người nữa?”
Triệu Hữu Thời bĩu môi, nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tạp âm, có người nói chuyện, có tiếng xe cộ, cô tò mò: “Anh đang ở đâu thế, đã muộn thế này còn chưa về nhà?”
Trạch Mẫn: “Vừa rồi anh ăn tối với Thẩm Đạo, ăn mấy tiếng liền.”
“Thẩm Đạo?” Triệu Hữu Thời lập tức tỉnh táo, “Chị em không ở bên cạnh anh ấy sao, sao anh ấy lại ăn cơm với anh?”
Trạch Mẫn: “Anh thấy anh ta theo đuổi chị em quá vất vả, nên chỉ cho anh ta mấy chiêu.”
Triệu Hữu Thời hưng phấn: “Chị em rất thích đồ chay, ăn đồ ít dầu ít muối, chị ấy thích xem sách tiếng Anh nguyên bản, còn thích canh gà.
Nếu xem phim, có thể đưa chị ấy đi xem phim nghệ thuật.
Chị ấy rất tiết kiệm, vô cùng phản đối sự xa xỉ, đừng tặng kim cương châu báu cho chị ấy, tặng đồ thực dụng như quần áo giầy dép…”
Nói đến vế sau, Trạch Mẫn đã tỉnh rượu, Triệu Hữu Thời nói: “…Đồ tẩy rửa tắm gội cũng có thể tặng, không cần phải ngại gì hết.”
Trạch Mẫn không nhịn được ngắt lời: “Thích canh gà, thích xem phim nghệ thuật, còn thích đồ tẩy rửa tắm gội? Triệu Hữu Thời, đây không phải là phong cách của em sao?”
Triệu Hữu Thời phủ nhận: “Không phải!”
Trạch Mẫn nhức đầu, xoa huyệt thái dương, giọng nói trong điện thoại dịu dàng, xung quanh yên tĩnh, nghe vào như thôi miên.
Triệu Hữu Thời đang nói hàng loạt thứ người khác yêu thích, thao thao bất tuyệt, vô cùng hưng phấn, Trạch Mẫn nói: “Triệu Hữu Thời, khi học đại học hãy làm chuyện em thích, em không thích đọc sách thì đừng đọc, thi đạt tiêu chuẩn là được, sở thích cũng có thể biến thành nghề nghiệp, đừng quá cứng nhắc.”
Trước khi đến trường mọi người đều dặn dò cô học tập cho tốt, chỉ có Trạch Mẫn trái ngược với mọi người, Triệu Hữu Thời khẽ “vâng” một tiếng, Trạch Mẫn nói tiếp: “Tám giờ sáng mỗi ngày gọi điện thoại đánh thức anh.”
Mỗi ngày gọi điện thoại, không tin em không nhớ đến anh..