Bạn đang đọc Tương Tư Hệ Hữu Thời – Chương 45: Bảo Mẫu Trạch Tận Tụy Với Công Việc
Người dịch: Rabbitlyn
Vừa mới nhét được một miếng thịt chim vào miệng, Triệu Hữu Thời liếc về phía nước sốt bắn tung tóe bên chân Trạch Mẫn, ngước mắt nhìn anh: “Cuối năm Đại Lưu ra tù em sẽ trở về.”
Trạch Mẫn: “Cũng sắp đến cuối năm rồi mà, em không cần đi.”
“Còn mấy tháng nữa mà, em còn công việc ở Singapore, không thể ở lại nơi này được.”
“Vậy nghỉ việc đi, tập trung vào chuyện quan trọng?”
“Công việc không phải là chuyện quan trọng sao?” Triệu Hữu Thời cười, ăn hết sạch thịt trong đĩa, lăn xe vào WC, lăn một nửa bánh xe tự động lăn đi, cô bỏ tay ra, im lặng ngồi.
Trạch Mẫn lấy nước rửa tay xuống cho cô, bóp kem đánh răng vào bàn chải, tựa vào bên cạnh nhìn cô đánh răng.
Triệu Hữu Thời đứng bằng một chân, nhanh chóng đánh răng xong, lau sạch bọt kem đánh răng ở miệng, Trạch Mẫn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại lau cho cô lần nữa. Đánh răng xong, Triệu Hữu Thời được đỡ xuống dưới vòi hoa sen, sau đó Trạch Mẫn ra khỏi WC đóng cửa lại, ra ngoài anh rút một điếu thuốc, hút xong cũng là lúc Triệu Hữu Thời ngồi xe lăn từ trong WC đi ra, mái tóc ướt sũng, sau khi tắm cả người tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Lúc Trạch Mẫn giúp cô xoa bóp, Triệu Hữu Thời nói: “Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, thực ra không cần phải xoa bóp mỗi ngày đâu.” Rồi nhỏ giọng nói, “Tự em làm cũng được.”
Trạch Mẫn liếc cô, đột nhiên tăng lực trên tay, Triệu Hữu Thời thốt lên: “Đau!”
“Còn biết đau sao?” Trạch Mẫn tiếp tục xoa bóp, từ cẳng chân từ từ di chuyển đến cổ chân, sau đó nói tiếp, “Chân tay em nhỏ quá, cho em ăn nhiều như vậy mà chả thấy em béo lên gì cả.”
Xoa bóp xong, anh lại không rời đi như thường ngày, Triệu Hữu Thời không nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi nhích xuống cuối giường nhòm ra bên ngoài, thấy trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Trạch Mẫn không mặc gì đi về phía WC, đang cầm khăn mặt của cô lau đầu.
Trong nháy mắt, Trạch Mẫn đột nhiên lùi lại, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Triệu Hữu Thời đang cong mông trên giường, mọi phiền muộn đều hóa thành hư không, cười nói: “Em làm gì vậy?”
Triệu Hữu Thời không hề phát hiện ra tư thế của mình không ổn, cô lườm Trạch Mẫn: “Anh đang làm gì vậy?” Cả người không mặc gì, rõ ràng là vừa mới tắm xong, cô còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của mình, khăn mặt của cô cũng bị đối phương lấy lau đầu.
Trạch Mẫn tựa vào cửa, để khăn mặt vào phần ngực trần của mình, dáng người cường tráng, quét mắt không hề sót thứ gì, anh nhếch môi: “Không thấy gì chứ? Mới vừa tắm xong, buổi tối anh ngủ ở phòng khách.”
Triệu Hữu Thời buột miệng nói ra: “Không được!”
“Triệu Hữu Thời…” Trạch Mẫn không nhịn được cười, có lòng tốt nhắc nhở, “Lộ hết cả hàng rồi, ngủ ngon.”
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn, nhanh chóng che cổ áo lại. Trong nháy mắt phòng khách trở nên tối đen, xem ra Trạch Mẫn đã quyết tâm sẽ ngủ lại phòng khách. Cô từ từ bò về lại đầu giường nằm, nghĩ đến việc nói mấy câu đuổi anh đi, nhưng có tác dụng mới là lạ, cô vùi đầu vào chăn, trong khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên tự hỏi Trạch Mẫn lấy gì lau người?
Hôm sau, Triệu Hữu Thời tỉnh lại, phát hiện có thứ gì đó kì lạ dịch chuyển trên mặt, cô mơ màng mở mắt, thấy một khuôn mặt to đùng dán sát mặt cô, miệng đối miệng, mũi đối mũi, mắt đối mắt, cô còn chưa kịp hét lên thì đã bị đối phương túm dậy, trong nháy mắt bị ôm lên xe lăn, Trạch Mẫn giúp cô đẩy xe vào vườn hoa: “Vận động buổi sáng.”
Tầng dưới cùng không có ban công, nhưng lại có một vườn hoa nhỏ rộng gấp ba bốn lần so với ban công, bên ngoài có tường bao vây, trong vườn hoa hàng năm không có người, bãi cỏ khô héo. May mà trước đó không lâu Trạch Mẫn chở đến một xe hoa cỏ, trồng một vòng hai bên vườn hoa, cũng xem như cảnh đẹp ý vui.
Trạch Mẫn lấy bàn chải và cốc đánh răng, sau khi đưa cho cô, anh ngồi xổm xuống bên cạnh bắt đầu đánh răng, trong tay là đồ mới tinh, Triệu Hữu Thời không nhịn được cơn tức hỏi: “Mới mua hôm nay sao? Hôm qua anh đáng răng bằng cái gì?”
“Dùng của em.” Trạch Mẫn nghiêng đầu nhìn thấy đúng lúc Triệu Hữu Thời trợn trừng mắt, buồn cười: “Đùa em thôi. Hôm qua anh chỉ súc miệng không đánh răng.”
Lúc này Triệu Hữu Thời mới yên tâm, ngồi trên xe lăn vừa đánh răng vừa thưởng thức hoa cỏ, bên tai là tiếng chim kêu, bên ngoài tường có mấy ông bà lão đang dắt các cháu hoặc chó đi dạo.
Đánh răng rửa mặt xong, Trạch Mẫn mở radio trên di dộng, nghe tin tức buổi sáng, lấy ra sữa và bánh mì mới mua, hai người vừa ăn sáng vừa nghe tin tức trong vườn hoa, ăn xong đột nhiên thấy có mưa, ngẩng đầu mới biết hóa ra là trên lầu phơi quần áo ngoài ban công, lúc này nước trút xuống như mưa.
Trạch Mẫn nhìn về phía Triệu Hữu Thời: “Hiện tại chuẩn bị xuyên qua Thủy Liêm Động (*), đã chuẩn bị xong chưa?”
(*) Thủy Liêm Động trong tác phẩm “Tây Du Ký”
Triệu Hữu Thời gật đầu: “Xong rồi.”
Trạch Mẫn cần phần tay nắm của xe lăn, hô “Một hai ba”, “Đi…” nhanh chóng xuyên qua, trong nháy mắt đã vào đến nhà, Triệu Hữu Thời khẽ cười, nụ cười vô cùng xán lạn, Trạch Mẫn cúi đầu xuống hôn cô một chút, sau khi tiếng cười vui vẻ ngừng lại, anh tỉnh bơ như không có việc gì, ho khan một tiếng: “Vậy ra ngoài đi dạo nhé, từ lúc bị thương đến giờ em toàn ở trong nhà, không tốt cho thể xác và tinh thần.”
Triệu Hữu Thời cho rằng trước khi đi nên lưu giữ những khoảnh khắc tốt đẹp, không rời xa nhà sẽ không biết nhà tốt. Ba năm ở Singapore, cô vô cùng nhớ mỗi cái cây ngọn cỏ ở Lô Xuyên, trong nháy mắt đến cuối tuần sẽ trở về làm việc, cô cũng không tính từ chối ý tốt của Trạch Mẫn.
Trạch Mẫn lái xe một vòng quanh thành phố, đi hết hai khu thắng cảnh, cho Triệu Hữu Thời ăn ba ly kem, nhưng thời tiết quá nóng, Triệu Hữu Thời vẫn cảm thấy khát nước, muốn ăn ly kem thứ tư thì Trạch Mẫn không cho phép nữa, mua một chai sô đa lạnh cho cô: “Uống thứ này mới tốt.”
Triệu Hữu Thời uống một hơi hết chai nước, đầu đổ đầy mồ hôi hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Tiếp theo về nhà.” Trạch Mẫn nói xong, lại thấy Triệu Hữu Thời hơi thất vọng, cười nói: “Ngày mai đi tiếp.”
Buổi tối Trạch Mẫn vẫn muốn ngủ lại chỗ Triệu Hữu Thời, cô nói: “Chín giờ sáng mai anh đến đây.” Rồi giao chìa khóa cho anh.
Trạch Mẫn nhận lấy chìa khóa, cười tươi như hoa, lần này anh không ép cô nữa, hầu hạ Triệu Hữu Thời ngủ xong, anh thành thật rời đi. Hôm sau bảy rưỡi đã đến, anh đứng trong phòng ngủ của Triệu Hữu Thời, lặng lẽ ngắm nghía tư thế ngủ của cô, thỉnh thoảng nghịch tóc cô, hoặc hôn trộm cô mấy cái, sau khi thỏa mãn mới đi ra cửa mua bữa sáng. Anh trở về trước lúc tám rưỡi, giả vờ như mới đến, gọi Triệu Hữu Thời còn đang buồn ngủ dậy ăn sáng.
Mấy ngày sau đó đều liên tục như thế, hôm nay cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng phải đến bệnh viện kiểm tra lại, Trạch Mẫn đã sớm lái xe đến, ôm cô vào ghế bên ghế lái, đặt xe lăn vào cốp xe, sau đó chạy đến bệnh viện.
Chiếc bùa bình an và khung ảnh nhỏ vẫn lắc lư phía trước đầu xe, Triệu Hữu Thời nhớ tấm ảnh đó là do cô treo lên năm đó, hiện tại vẫn ở chỗ này, chạy xuyên qua thành phố, cuối cùng bọn họ cũng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói: “Hồi phục rất tốt, chân còn đau hay không?”
Triệu Hữu Thời: “Thỉnh thoảng buổi tối hơi đau, đã có lớp lót chân mà vẫn không hiệu quả.”
Bác sĩ còn chưa lên tiếng, Trạch Mẫn lập tức hỏi: “Sao em không nói với anh?”
Bác sĩ cười: “Bị đau như vậy cũng là bình thường, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, không được tháo dụng cụ bảo vệ ra, cuối tuần cô đến lần nữa, tôi sắp xếp vật lý trị liệu cho cô. Sau đó mỗi tuần phải đến bệnh viện hai lần, nhớ kĩ hiện tại không thể vội vàng, không cần cố quá, đừng nghĩ sẽ đi lại được nhanh như vậy.”
Triệu Hữu Thời: “Cuối tuần tôi có kế hoạch ra nước ngoài công tác, có thể làm những chuyện này ở bệnh viện nước ngoài không?”
“Ra nước ngoài ư? Không có vấn đề gì, vậy hiện tại cô nên liên hệ với bệnh viện đi, đừng làm chậm trễ chuyện chân của mình.”
Triệu Hữu Thời gật đầu.
Từ phòng khám đi ra, đi thang máy xuống lầu, Trạch Mẫn không nói lời nào, mím chặt môi, sắc mặt giống như La La Giai thường xuyên miêu tả, âm trầm khủng bố, chỉ thiếu màn phả khói thôi.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Triệu Hữu Thời khẽ lên tiếng: “Trước đây có rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, chỉ nhớ khi mình có thể nói đã cảm thấy kì quái tại sao chị em không có đùi phải. Sau khi lớn lên, em thấy chị em nhảy dây bằng một chân, đi xe đạp bằng một chân, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, chị ấy còn đi học bơi, khi đó em nghĩ có phải chị ấy sợ ngày nào đó khi rơi xuống nước không có ai cứu chị ấy không, nếu chị ấy chết đuối, sẽ không có ai chăm sóc em?”
Triệu Hữu Thời cười: “Nhiều năm như vậy, em nghĩ việc mất đi một chân chẳng qua sẽ chỉ là bị người khác mang thành kiến đối đãi, cuộc sống có thể hơi bất tiện, nhưng chị em có thể chăm sóc bản thân rất tốt, hóa ra em đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nửa tháng nay, em chỉ có thể ngồi trên xe lăn, làm chuyện gì cũng cần phải có sự giúp đỡ của người khác, bị bó thạch cao nên lúc ngủ ngay cả xoay người cũng không được, lúc mới đầu khi tắm rửa còn phải nhờ cô giúp việc hỗ trợ, mặc quần áo thật sự rất vất vả, nên hiện tại em chỉ mặc mỗi váy. Lúc anh mang em đi chơi, tất cả mọi người đều chú ý đến em, em tự thôi miên bản thân, sở dĩ bọn họ nhìn em là bởi vì quần áo hoặc kiểu tóc, cũng có thể họ cảm thấy em xinh đẹp chăng?”
Trạch Mẫn dừng lại, ngồi xổm xuống cầm lấy tay cô, Triệu Hữu Thời nói tiếp: “Hiện tại cuối cùng em đã có thể hiểu được cảm nhận của chị em rồi, nhưng em vẫn chưa thể thực sự hiểu được bởi vì em vẫn còn có đùi phải, còn chị ấy không có đùi phải, em chỉ bị thương gân cốt đã đau đến phát khóc mỗi ngày, thịt của chị ấy, kinh mạch của chị ấy, xương cốt của chị ấy, cứ như vậy bị mất sạch, em vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được nỗi đau ấy.”
Trạch Mẫn nắm tay cô: “Triệu Hữu Thời…”
“Trạch Mẫn…” Triệu Hữu Thời cầm tay anh, “Cho dù dùng bất cứ cách nào, em cũng phải lôi hung thủ ra công lý, em không thể để cho chị em chết không rõ ràng. Ba năm trước cho dù anh sai, cho dù hiện tại anh đã không còn giống như lúc trước, em đều không quan tâm. Anh nói anh muốn giúp em, em không biết có nên dựa vào anh hay không, nhưng sự thực đều là anh tra ra được, em không dựa vào anh thì còn biết dựa vào ai, nhưng nếu sau khi sự việc bị vạch trần, có người tạo áp lực với anh, em không thể đảm bảo sự lựa chọn của anh…”
Trạch Mẫn nhíu mày, muốn lên tiếng lại bị Triệu Hữu Thời ngăn lại: “Anh đừng lên tiếng, cũng đừng đảm bảo với em, em không tin hứa hẹn, em chỉ tin chuyện xảy ra thôi. Em chỉ hi vọng anh làm chu toàn một chút, nếu anh không thể để cho em dựa vào, hãy nói cho em biết trước.”
Trạch Mẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt cô kiên định, trong mắt phản chiếu hình ảnh của anh, cô thật sự đã trưởng thảnh, chỉ có người trưởng thành mới không tin lời hứa hẹn.
Trạch Mẫn: “Được.”
Sau khi trở về, Triệu Hữu Thời quyết định ba ngày sau sẽ lên đường, cũng chuyển mấy phần tài liệu công việc cho đồng nghiệp, làm xong chuyện này đã là ba rưỡi chiều, Trạch Mẫn vẫn không đi, chỉ quan sát cô không ngừng bận rộn.
Triệu Hữu Thời lật bản vẽ trong hòm thư: “Ba ngày sau em sẽ bay về Singapore, đã lên kế hoạch đầu tháng mười sẽ đi Anh với đồng nghiệp, nhưng chân của em như vậy tạm thời không thể đi được. Tóm lại tháng mười hai em sẽ trở về, nếu bên Đại Lưu có tin tức gì, anh báo ngay cho em nhé.”
Dứt lời, bên miệng đột nhiên xuất hiện một miếng táo, Triệu Hữu Thời không ăn, Trạch Mẫn cũng không buông tha, sau khi bắt cô ăn xong, Trạch Mẫn sờ đầu cô cười: “Nhìn em làm việc, anh thực sự không quen.”
Triệu Hữu Thời hoài nghi, vé máy bay đã mua, kế hoạch cũng đã xong, còn ba ngày nữa là rời đi, tại sao Trạch Mẫn lại dường như không có việc gì? Anh lừa cô từ ngàn dặm xa xôi trở về, cô nói phải đi, anh lại thờ ơ, ngoài đêm hôm đầu tiên anh nói mấy câu giữ cô ở lại ra, thì sau đó không có bất cứ hành động gì khác.
Lại qua hai ngày, Triệu Hữu Thời chỉ còn ở một ngày nữa là đi, La La Giai đã thu xếp xong hành lý giúp cô, cô ấy còn tự rút tiền trong túi ra mời cô ăn một bữa lớn. Bữa ăn chỉ có hai người bọn cô, La La Giai chép miệng: “Mọi người trong công ty nói Trạch tổng cuồng công việc, tớ thấy mắt bọn họ đều mù cả rồi, không phát hiện Trạch tổng cả ngày lượn tới lượn lui bên cậu thôi, còn cả cái Đinh tổng kia nữa, cậu cũng đừng coi tớ là người mù, trước đó anh ta cũng tới mấy lần, nhưng mấy lần đó Trạch tổng đều mang cậu ra ngoài chơi, không có cơ hội gặp được cậu, cậu đúng là quan hệ nam nữ hỗn loạn.”
Triệu Hữu Thời rót bia cho cô ấy: “Không phải cậu muốn hóng chuyện sao, phép khích tướng như vậy không có tác dụng đâu.”
La La Giai: “Shit!”
Nhà hàng cách tiểu khu rất gần, sau khi ăn xong La La Giai đẩy xe giúp Triệu Hữu Thời trở về, đi tới cửa qua khe hở thấy có ánh đèn, cô ấy nháy mắt ra hiệu: “Tớ cược năm trăm Trạch tổng ở bên trong.”
Cửa mở ra, một tay Trạch Mẫn đút vào túi, ánh mắt chỉ nhìn có mỗi Triệu Hữu Thời: “Về rồi à?”
La La Giai lặng lẽ giơ năm ngón tay, Triệu Hữu Thời đập tay cô ấy, cười vào nhà, mới ngồi được hai phút, di động lại vang lên, cô nghe máy là Hứa Ninh, kì quái hỏi: “Sao lúc này lại gọi điện thoại cho em?”
Không biết Hứa Ninh nói gì bên đầu kia, lúc thì Triệu Hữu Thời nhíu mày, lúc thì đáp lại mấy từ “Ừ”, “Vâng”, “Được”, mười phút sau mới cúp máy, La La Giai tò mò: “Chị Hứa Ninh nói gì vậy?”
Triệu Hữu Thời: “Chị ấy nói ngày kia sẽ bay về, sắp có một khách sạn mới khai trương ở chỗ này, công ty nhận vụ này, có thể phải ở lại đến hai tháng.”
La La Giai reo lên: “Tuyệt quá!”
Triệu Hữu Thời nói xong, nhìn về phía Trạch Mẫn không ngừng bấm điều khiển TV chuyển kênh: “Tớ không cần về Singapore nữa, phải ở lại hỗ trợ.”
Trạch Mẫn liếc cô: “Thật sao? Tuyệt quá.”
Giọng nói thật dối trá, Triệu Hữu Thời nhìn về phía Trạch Mẫn, ánh mắt không phải nghi ngờ mà là chất vấn.
Chờ La La Giai vui vẻ rời đi, Trạch Mẫn mới bỏ điều khiển xuống: “Hoài nghi anh? Nói như vậy là em cũng biết anh không muốn em đi?”
Triệu Hữu Thời im lặng cầm dao gọt táo, Trạch Mẫn cướp lấy dao và táo, gọt vỏ thay cô: “Anh cũng không có bản lĩnh cao cường như vậy đâu. Anh mới biết được em muốn về Singapore mười ngày trước, có mỗi mười ngày anh làm gì có khả năng mở một khách sạn để giao việc cho bọn em.”
Triệu Hữu Thời nhíu mày suy nghĩ cảm thấy Trạch Mẫn nói có lý, mười ngày không đủ, có lẽ phải hai tháng mới đủ được. Cuối cùng Trạch Mẫn đã gọt xong vỏ táo, đưa miếng táo vào trong miệng cô, cười nói: “Thế nào, anh lấy đồ từ hành lý ra cho em nhé?”
Hành lý đã sắp xếp xong lại phải lấy ra, ba ngày sau Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời ra sân bay đón người. Hứa Ninh đeo kính râm, mặc một chiếc váy màu sắc tươi sáng, đi đôi giày cao gót mười phân, mái tóc cuộn sóng thả qua vai, bóng dáng cao gầy xinh đẹp thu hút ánh mắt nhiều người. Chị vừa ra lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy Triệu Hữu Thời: “Bảo bối, có nhớ chị không?”
Triệu Hữu Thời cười đập vai chị: “Rất nhớ chị, ngày ngày đều nhớ, đáng lẽ hôm qua quay về Singapore là em có thể thấy chị rồi.”
Hứa Ninh bất đắc dĩ buông tay: “Bất khả kháng mà, công ty phát triển mạnh, nhưng đây vẫn là lần đầu nhận công việc trong nước.”
Trạch Mẫn hoàn toàn bị Hứa Ninh coi là người vô hình cũng không tức giận, trên đường đưa hai cô đến khách sạn Triệu Hữu Thời còn ngồi ghế sau nói chuyện với Hứa Ninh.
Hứa Ninh: “Cuối tuần bọn Tony, Mason mới đến, chị đến trước thăm dò tình hình. Không bằng em chuyển vào khách sạn ở cùng chị đi, dù sao cũng có tiền thanh toán, khách sạn năm sao mới xứng để chúng ta tiêu tiền.”
“Chuyện này nói sau đi, đúng rồi, khách sạn mới mở kia ở chỗ nào?”
“À đúng rồi.” Hứa Ninh nhìn về phía trước: “Cậu lái xe, buổi chiều cậu có việc gì không, buổi chiều tôi và Tiểu Thời phải đi làm việc, nếu cậu có chuyện, tôi sẽ tìm lái xe khác.”
Trạch Mẫn siết chặt tay lái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi không có chuyện gì, buổi chiều sẽ đi với hai người.”
Vào phòng khách sạn, Trạch Mẫn bị Hứa Ninh nhốt ở ngoài cửa, Triệu Hữu Thời cười: “Bác sĩ Hứa, chị làm gì vậy?”
Hứa Ninh nói: “La La Giai nhắn nhủ em ấy không dám làm Trạch Mẫn khó chịu, xin chị hôm nay hãy gây sức ép với cậu ta. Được rồi, trong máy tính có tài liệu về khách sạn đấy, em xem trước đi, chị đi tắm rửa trước đã, rồi bàn bạc.”
Ba năm làm bà chủ, Hứa Ninh đã sớm hình thành tác phong nhanh nhẹn chặt chẽ, mười lăm phút đã tắm xong, đi ra hỏi ngay: “Thấy thế nào?”
Triệu Hữu Thời: “Yêu cầu cao như vậy à, phải xem hàng mẫu trước đã, khách sạn nằm ở vùng ngoại ô, gió Trung Quốc, tình thơ ý họa, chúng ta phải có ý tưởng khác, không bằng đến nông thôn sưu tầm phong cảnh?
Hứa Ninh gật đầu cười: “Vừa rồi khi tắm chị cũng nghĩ như vậy. Vậy buổi chiều chúng ta phải tăng thêm hành trình rồi.”
Buổi sáng Trạch Mẫn đã lái xe ra ngoài, đến bây giờ còn chưa ăn một hạt cơm uống một ngụm nước nào, cuối cùng đã đợi được Triệu Hữu Thời trong lòng anh xuất hiện ở đại sảnh khách sạn, anh chỉnh lại quần áo, nở nụ cười vui vẻ, lại nghe thấy Triệu Hữu Thời nói: “Hôm nay bọn em phải đến nông thôn sưu tầm phong cảnh, lái xe phải mất ba bốn tiếng, bọn em tính ở nơi đó mấy ngày.”
Cô không xuất ngoại, chỉ phải rời khỏi thành phố, cuối cùng Trạch Mẫn cũng không nhịn được nở nụ cười.
—
Lời tác giả: Tiếp theo là bảo mẫu Trạch biến thân thành trai quê Trạch.