Bạn đang đọc Tương Tư Hệ Hữu Thời – Chương 39: Cẩu Huyết Không Đủ Dùng Rồi
Người dịch: Rabbitlyn
Buổi tối Triệu Hữu Thời về nhà, đang uống nước thì nghe La La Giai khoa chân múa tay vui sướng thuật lại cảnh tượng hôm nay gặp Trạch Mẫn, khiến cô bị sặc nước đến mức mặt đỏ tía tai: “Hôm qua tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà cậu cũng nói bừa được, anh ấy tin sao?” La La Giai cười: “Chưa từng nghe câu quan tâm tất loạn sao? Ngoài mặt thì anh ta không tin, nhưng nhìn biểu tình bùng nổ kia thì trăm phần trăm là tin rồi.” Triệu Hữu Thời không dám tin: “Làm bậy.”
“Cái gì làm bậy chứ, cậu ở Singapore vất vả như vậy, Trạch Mẫn kia không phải chịu trách nhiệm chút nào sao? Tiện nghi cho kẻ phụ bạc vậy sao? Còn nữa cậu nói làm xong hai chuyện sẽ quay về, tớ muốn xem đến lúc đó anh ta còn tiếp tục quấy rầy cậu như thế nào. Ngộ nhỡ đến lúc đó anh ta theo cậu đi Singapore thì sao, còn nữa không thể để yên như vậy được, cậu cứ giả vờ mất trí nhớ đi, coi như là trả thù cũng được.” “Đi Singapore là lựa chọn của tớ, cậu đừng nói mò, hơn nữa…” Triệu Hữu Thời nhếch khóe miệng, “Làm thế này cũng quá ngây thơ rồi.” “Ngây thơ cũng chả sao cả, mấu chốt anh ta tin là được.”
La La Giai nói là làm ngay, lập tức gọi điện thoại cho Hứa Ninh, Hứa Ninh và Trịnh Diệu Quân lại bàn bạc chuyện này có khả thi hay không, ba người bọn họ thảo luận vô cùng khí thế, quên luôn ai là nhân vật chính. Triệu Hữu Thả ngả vào sô pha ăn hoa quả, muốn phát biểu vài câu, nhưng La La Giai xua tay, cấm cô lên tiếng. Chiến tuyến thống nhất xong, La La Giai chỉ đạo Triệu Hữu Thời: “Về sau nếu anh ta tìm cậu, chỉ cần ứng phó đơn giản thế này, cậu nói thẳng, “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ anh Trạch tổng.” thấy tớ thông minh không?” Đáng tiếc Triệu Hữu Thời không sử dụng được lời này, bởi vì ba ngày tiếp theo Trạch Mẫn hoàn toàn không xuất hiện.
Hai ngày sau Triệu Hữu Thời nhận được điện thoại của chị gái Lâm, khi đến văn phòng khu phố họp có rất nhiều hàng xóm cũ đều ở đó, dì Vương nhìn thấy cô, kích động giữ chặt tay cô không buông: “Cuối cùng cháu đã về rồi, dì nghe nói một mình cháu ra nước ngoài, đi một phát lại nhiều năm như vậy, một mình cháu sao sống được chứ.” “Cháu không đi một mình, cháu đi cùng bạn ạ, mấy năm nay cháu sống rất tốt.” Triệu Hữu thời lấy quà ra, “Đây là chút quà của cháu, mấy hôm trước cháu đã đến thăm dì, nhưng hôm đó dì không có nhà.” “Dì cũng mới về thôi, con dâu dì sinh con, nên dì phải chăm sóc nó trong thời gian ở cữ.”
Lần này trở về Triệu Hữu Thời cũng không quên mang quà cho những hàng xóm từng có quan hệ tốt, cô đã hai mươi sáu tuổi, nhưng dì vẫn coi cô là một đứa trẻ, dường như ba bốn năm không gặp cô vẫn là Triệu Hữu Thời lưng đeo ba lô, ngại ngùng mỉm cười. Họp xong, Triệu Hữu Thời muốn trở về chờ thông báo, vừa mới về đến nhà ai ngờ lại có khách không mời mà tới. Đúng lúc là thứ bảy, La La Giai còn đang ngái ngủ đi ra mở cửa, quay đầu gọi: “Triệu Tiểu Thời, có người tìm.”
Triệu Hữu Thời đang làm việc trong phòng, xác nhận mail đã gửi đến hòm thư của Hứa Ninh, đang tính sau đó sẽ mở cuộc họp video với chị, nhưng lại nghe thấy La La Giai gọi, cô nhanh chóng xỏ dép lê chạy ra ngoài, nhìn thấy người tới kinh ngạc nói: “Anh Dương?” Anh Dương cười: “May là không đi nhầm, không mời anh vào ngồi sao?” La La Giai trốn về phòng, Triệu Hữu Thời pha một ly trà cho anh Dương, lại bưng một đĩa hoa quả, anh Dương ngăn cô lại: “Không cần bận rộn thế đâu, trước khi đến anh quên không gọi cho em, em đừng trách.”
“Đạo đãi khách là phép lịch sự tối thiểu.” Triệu Hữu Thời ngồi xuống, cười hỏi, “Anh Dương có việc gì vậy?” Cô cũng không hỏi đối phương tìm tới đây như thế nào, đối với sự ghé thăm đột ngột hôm nay của anh ta, trong lòng cô cũng tự hiểu, quả nhiên anh Dương đi thẳng vào vấn đề: “Hứa Ninh không tính trở về sao?” “Chị ấy muốn định cư ở Singapore.”
Nụ cười của anh Dương trở nên cứng ngắc: “Cả đời sống ở Singapore?” Triệu Hữu Thời gật đầu: “Đúng vậy, hoàn cảnh ở Singapore tốt lắm, chị Hứa Ninh cũng đã đứng vững được ở đó. Nơi đó rất thích hợp với chị ấy.” “Hiện tại cô ấy có bạn trai chưa?”
Triệu Hữu Thời im lặng một lát mới nói: “Có rồi, sang năm bọn họ sẽ kết hôn.” Anh Dương vội vã rời đi, La La Giai chui ra khỏi phòng, thấy Triệu Hữu Thời đang giơ chén trà hơi đăm chiêu. Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh ta chính là người đó của chị Hứa Ninh à? Cậu nói thẳng với anh ta như vậy có thích hợp không?” “Có cái gì thích hợp hay không chứ, sớm muộn anh ta cũng điều tra ra thôi.”
Lúc Triệu Hữu Thời họp video với Hứa Ninh thì thuận tiện nhắc chuyện anh Dương tìm tới nhà, Hứa Ninh không tỏ thái độ gì hết, mà lại nhắc nhở cô: “Có người đến bệnh viện hỏi thăm về em, hiện tại ngay cả nhân viên trong công ty đều biết em từng mất trí nhớ.” Các cô ấy thực sự làm, Triệu Hữu Thời còn tưởng rằng Hứa Ninh sẽ không phối hợp với La La Giai, nhưng đến hôm sau cô cũng thực sự như trúng tà. Hôm sau cô có hẹn với Hoa Sơn, chín giờ sáng ra ngoài, vừa mới đi ra tiểu khu chuẩn bị băng qua đường thì một chiếc xe màu đen chắn trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, Trạch Mẫn hé mặt ra: “Mới sáng sớm đã đi đâu?”
Triệu Hữu Thời không cần thiết phải báo cáo với anh, cười nói: “Trạch tổng, khéo ghê.” “Lên xe, anh đưa em đi.” “Không cần đâu.”
Trạch Mẫn trực tiếp xuống xe, mở cửa ghế bên ghế lái: “Lên xe.” Triệu Hữu Thời nhíu mày, lách người đi qua xe, Trạch Mẫn túm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước người, “Còn muốn ầm ĩ với anh đến khi nào, em muốn đi đâu anh đưa em đi, xong việc chúng ta nói chuyện.” Triệu Hữu Thời lập tức đẩy anh ra, định nói chuyện thì Trạch Mẫn đã cướp lời trước: “Còn muốn giả vờ mất trí nhớ với anh sao? Em mất trí nhớ còn nhớ rõ cô chủ nhiệm trung học? Còn có thể đến thăm cậu mợ em? Ngay cả hàng xóm trước kia cũng không quên một ai? Đến anh Dương vẫn còn nhận ra?” Trạch Mẫn siết chặt cánh tay cô, túm cô vào trong xe, “Cô chủ nhiệm em còn nhắc tới anh, lúc ấy em có phản ứng gì hả?”
Triệu Hữu Thời bám chặt cửa xe, tức giận: “Tôi hoàn toàn không nhớ rõ cô chủ nhiệm nói gì hết, không quen anh chính là không quen anh. Trạch tổng, xin anh hãy tự trọng, đừng lôi kéo trên đường, nơi này cũng không phải chỗ dừng xe.” Đúng lúc này thì có điện thoại, Trạch Mẫn một tay ngăn Triệu Hữu Thời, hai tay Triệu Hữu Thời không thể cử động, đành phải đá anh, Trạch Mẫn mặc kệ cô giãy dụa, nghe thấy bên đầu kia điện thoại nói: “…Ba năm trước thật sự từng phát sốt mất trí nhớ.” Trạch Mẫn nhìn về phía Triệu Hữu Thời, sắc mặt dần trở nên âm trầm, Triệu Hữu Thời lại đá anh một cái, lạnh lùng nói: “Anh buông ra, có nghe thấy không.”
Trạch Mẫn bật cười: “Mất trí nhớ à? Tốt lắm, vậy hiện tại anh sẽ nói cho em biết anh là ai.” Anh đặt Triệu Hữu Thời lên cửa xe, không cho cô cử động, “Triệu Hữu Thời, em nghe cho rõ đây. Từ khi em mười tám tuổi đã ở bên anh rồi, hai mươi hai tuổi em trao lần đầu tiên cho anh, em giúp anh gây dựng sự nghiệp, em chứng kiến công ty ba lần đổi chỗ, em yêu chị gái em còn hơn anh. Ba năm em ra đi không lời từ biệt, năm đầu tiên anh không ngừng tìm kiếm tin tức của em, năm thứ hai cuối cùng anh đã biết em ở Singapore…” Triệu Hữu Thời tát lên cổ anh, lại dùng sức đẩy: “Anh nói đủ rồi chứ, có điên thì cũng vừa vừa thôi, anh buông tay ra.” Người đi đường đều liếc nhìn, ngay cả cảnh sát giao thông ở phía xa cũng đi về phía bọn họ, song Trạch Mẫn vẫn không có động tĩnh gì tiếp tục nói: “Hiện tại cuối cùng anh đã đợi được em trở về rồi. Em giả vờ mất trí nhớ, không sao, mất trí nhớ càng tốt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu…”
Lời thổ lộ thâm tình bị người cảnh sát công chính nghiêm minh xen vào: “Hai người đang trình diễn gì trên đường vậy. Lấy bằng lái xe ra, nơi này có thể dừng xe sao?” Trạch Mẫn vẫn không có động tĩnh gì chỉ nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời đã mặt đỏ tía tai, người cảnh sát nổi giận: “Bằng lái xe, bằng lái xe, nơi này là đường đi. Hai vợ chồng các người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, bằng lái xe có nghe thấy không?” Trạch Mẫn cảm thấy ba chữ “hai vợ chồng” cũng thật êm tai, bỏ tay ra lấy bằng lái xe, Triệu Hữu Thời nhân cơ hội đó đẩy anh ra, nhanh chóng chạy sang đường, người cảnh sát càng tức giận: “Chạy loạn qua đường, mau đứng lại.”
Anh ta vừa nói một câu như vậy thì thấy người đàn ông trước mặt không những không lấy bằng lái xe ra, mà còn ngông cuồng chạy qua mặt anh ta băng qua đường, người cảnh sát giận đến mức không thể nhịn được nữa, giơ tay ra ngăn lại quát: “Bằng lái xe!” Khi Triệu Hữu Thời chạy tới quán cà phê thì đã qua giờ hẹn, thở hồng hộc ngồi xuống, uống một hơi sạch cốc nước đá, Hoa Sơn ngạc nhiên: “Anh cố ý hẹn em ngay ở cửa thế mà em vẫn còn đến muộn được. Có biết một tiếng anh thu phí bao nhiêu không?” “Mấy năm nay em đưa cho anh cũng không ít tiền nhá.”
“Ý của em là anh vì tiền mới giúp em?” Triệu Hữu Thời gọi phục vụ tới: “Mang mấy món đắt nhất trong tiệm anh ra đây.” Hoa Sơn vừa lòng nói tiếp: “Đóng gói thêm một phần mang về cho Luận Kiếm nếm thử một chút.”
Triệu Hữu Thời dở khóc dở cười, cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho anh: “Em đã ghi ra tất cả những người có khả năng đến nhà em rồi.” Hoa Sơn cầm lấy tờ giấy: “Nhà em không có mấy họ hàng nên cái này có thể loại bỏ. Bạn bè đều biết chuyện của nhà em, nếu thực sự chứng kiến chuyện đêm hôm đó thì không thể không đến làm chứng.” Triệu Hữu Thời gật đầu: “Vì vậy em mới nghĩ đến hai loại người, một là bạn bè có quan hệ bình thường với bọn em, lúc ấy có thể Thẩm Lãng Vĩ đã nghe được tin nên dùng tiền thu mua. Hai là người chứng kiến chính là người nhà họ Thẩm.”
Hoa Sơn nhướng mày: “Tại sao?” “Bởi vì người nhà họ Thẩm phản đối chuyện hôn nhân của chị em và anh Thẩm Đạo.” Triệu Hữu Thời dừng một lát, “Không ngừng phản đối, hai ngày sau chị em sẽ đi Australia, ngày đó có thể là người nhà họ Thẩm phái đến.” “Sao lúc ấy em không nói với cảnh sát?”
“Lúc ấy ai nghĩ được nhiều như vậy.” Khi đó trời đất sụp đổ, Triệu Hữu Thời giống như cái xác không hồn, cho dù sau đó có thể ăn uống ngủ nghỉ bình thường, nhưng cô chỉ có mỗi suy nghĩ giết người trong đầu. Mọi chuyện cô đều ỷ lại Trạch Mẫn, không muốn suy nghĩ gì hết, cho đến lúc rời đi cô mới tỉnh táo lại. Hoa Sơn cân nhắc: “Ừ, anh sẽ nhờ người điều tra, em cũng không muốn để cá lọt lưới mà, đúng rồi…” Nói được một nửa, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về chiếc bàn bên cạnh phía sau Triệu Hữu Thời. Bàn bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Triệu Hữu Thời quay đầu lại nhìn nhíu mày, Hoa Sơn hơi kích động: “Đó là Trạch Mẫn, văn phòng luật của anh cũng đại diện bên mảng luật pháp cho tập đoàn Cư Khang. Lần này anh bị điều tới đây cũng là đi theo sư phụ đấy. Em có biết tập đoàn Cư Khang không…” Nói được một nửa, anh ta lại dừng lại, người phục vụ đột nhiên mang một phần bánh ngọt lên, “Đây là loại đắt nhất.” Vừa rồi đồ ăn đã được mang hết lên, bốn đĩa bánh đang ở trước mặt Hoa Sơn, sao lại có thêm một phần nữa chứ.
Người bên cạnh nói: “Em chưa ăn sáng, ăn xong bánh ngọt hãy uống cà phê.” Hoa Sơn kinh ngạc nhìn về phía Trạch Mẫn đang lên tiếng, lại nhìn Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời nói: “Nói chuyện cũng đã lâu rồi, đi thôi.” Phục vụ mang bánh ngọt tới, cô nói, “Mang về cho Luận Kiếm ăn.” Sau đó, cả đường Triệu Hữu Thời đều lôi kéo Hoa Sơn, anh ta cảm thấy sau lưng không ngừng có tên phóng tới, trời nóng mà khiến người ta rùng mình, chiếc xe màu đen kia vẫn đi theo bọn họ, bọn họ đi nhanh nó cũng đi nhanh, đi chậm nó cũng đi chậm, Hoa Sơn bất an: “Em quen Trạch Mẫn sao? Tới giờ vẫn chưa từng nghe em nhắc đến, anh thấy quan hệ của hai người không bình thường nha. Nếu anh ta ra mặt tra chuyện này còn có hiệu quả hơn so với anh.”
“Câm miệng.” Triệu Hữu Thời nhìn gương chiếu hậu, “Trình độ lái xe của anh chỉ có vậy thôi sao?” Hoa Sơn bị Triệu Hữu Thời đuổi xuống xe, hai người đổi chỗ ngồi cho nhau. Kỹ thuật lái xe của Triệu Hữu Thời khiến Hoa Sơn hoảng sợ, khởi động rất mạnh, tốc độ xe không đều, không tránh được chướng ngại vật, Hoa Sơn giữ chặt tay lái: “Anh muốn nôn, kỹ thuật lái xe của em khiến tài xế lâu năm cũng phải say xe.” Triệu Hữu Thời đỏ mặt, lại nhìn kính chiếu hậu, cuối cùng đã đi chậm lại, “Mục đích đã đạt được rồi.” Trạch Mẫn đã bị cô cho hít khói.
Trạch Mẫn oán giận đấm vô lăng, lại nhìn xung quanh một vòng nhưng không tìm thấy xe, anh gọi điện thoại cho La La Giai, La La Giai nói: “Tôi đang có hẹn ở bên ngoài, tôi cũng không tìm thấy Triệu Tiểu Thời. Trạch tổng, hôm nay là Chủ nhật, tôi không phải là nhân viên của anh.” Nói xong lập tức cúp máy, sắc mặt Trạch Mẫn tái mét, đành phải trở lại tiểu khu chờ, đợi trong ba tiếng đã đốt hết cả một gói thuốc lá, cuối cùng anh buộc phải lái xe về nhà. Hôm sau là thứ hai, đến tận buổi trưa Trạch Mẫn mới đến công ty, vừa ra khỏi thang máy còn có một mùi nồng nặc bay ra theo.
Tưởng Phương Dao đang trò chuyện với cô gái lễ tân, thấy Trạch Mẫn xuất hiện, cô nàng phe phẩy không khí, ho khan: “Em gọi điện thoại cho anh cả một lúc lâu, sao anh không bắt máy, lại còn hút nhiều thuốc như vậy”
“Cô tới đây làm gì.”
“Không phải dì Trạch đi chùa trên núi sao, dì bảo em mang canh đến cho anh.”
“Không cần, cô trở về đi.” Trạch Mẫn đi vào văn phòng, Tưởng Phương Dao cun cút đi theo sau, Trạch Mẫn không hờn không giận: “Về đi!” Tưởng Phương Dao mặt dày: “Về cái gì chứ, anh cho là em cam tâm tình nguyện làm bảo mẫu của anh à, đừng dán thiếp vàng lên mặt mình thế, nghĩ là em còn thích anh sao? Em nể mặt dì Trạch mới mang canh đến cho anh đấy.”
Trạch Mẫn đi vào WC trong văn phòng, Tưởng Phương Dao lén lút nhìn bóng lưng anh, cúi đầu thấy anh ném chìa khóa và di động trên bàn làm việc, cô nàng do dự một lát, liếc về phía WC, lặng lẽ cầm di động lên. Di động vẫn cài mật khẩu là bốn chữ số, ngón tay Tưởng Phương Dao dừng trên màn hình, do dự hồi lâu mới ấn xuống, 1123, mở khóa, Tưởng Phương Dao bỏ di động xuống, chờ Trạch Mẫn đi ra, cô nàng nói: “Triệu Tiểu Thời về rồi đấy, anh đã biết chưa?” Trạch Mẫn nhíu mày im lặng, Tưởng Phương Dao nói tiếp: “Em đi thăm cô chủ nhiệm, cô nói Triệu Tiểu Thời đã trở về, anh đi tìm cậu ấy đi.”
Tiễn bước Tưởng Phương Dao, Trạch Mẫn lập tức gọi cho thư kí, bảo cô ta tra số di động của đoàn luật sư. Một lát sau thư kí mang số tới, Trạch Mẫn bấm số. Đối phương nói: “Xin chào.” Trạch Mẫn nói thẳng: “Luận Kiếm là con chó của anh?”
“Rầm” một tiếng, không biết có phải đối phương làm rơi tài liệu không: “Trạch… Trạch tổng?”
“Luận Kiếm là chó của anh?” Giọng nói của Trạch Mẫn đã cao lên.
Hoa Sơn: “Là con chó Shar Pei của tôi.”
Trạch Mẫn cúp điện thoại, đi đi lại lại trong văn phòng, mười phút sau lại gọi cho Lí Giải: “Năm nay có tổ chức họp lớp không?”
“Có ạ, sao vậy anh?”
“Lập tức tổ chức đi.” Trạch Mẫn nhếch khóe miệng, “Anh tổ chức thay các cậu, cậu lôi Triệu Hữu Thời đến cho anh.”