Bạn đang đọc Tương Tư Hệ Hữu Thời – Chương 36: Triệu Hữu Thời Phải Về Nhà
Người dịch: Rabbitlyn
Ba mươi nghìn feet(*) là khái niệm như thế nào?
(*) 1 feet= 0,3048 m => 30.000 feet = 9144m
Mỗi lần trung chuyển đến thành phố Hải Châu, giá vé là khoảng bốn đến năm nghìn tệ, bay suốt mười tiếng mệt nhọc, đều là một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình xem TV suốt ba năm trời.
Triệu Hữu Thời nắm chặt MP3, trí nhớ xoay vòng, cuối cùng lại nhớ tới hiện tại. Khúc ca kia đang ở ngay bên tai, cùng một ca từ và giai điệu, ngoài cửa sổ là lớp mây trắng, đang hát đến câu kia “Tôi từng vô cùng hăng hái, trở về chỉ có gói hành lý trống trơn.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Cô đang nghe ca khúc gì vậy?”
Triệu Hữu Thời sửng sốt, người đàn ông cười: “Tôi có thể nghe được một chút âm thanh, rất hay.”
“Xin lỗi.” Triệu Hữu Thời chỉnh âm lượng nhỏ lại.
“Không sao, ý tôi không phải là cô bật quá to đâu. Bài hát này thực sự rất hay, tên là gì vậy?”
“Mây cố hương.”
“Mây cố hương?” Người đàn ông nhíu mày, “Chưa từng nghe qua.”
Anh ta dường như rất có hứng thú với ca khúc này, mượn tai nghe mấy phút rồi nói: “Cha mẹ tôi đều là người Trung Quốc, tôi sinh ra ở Singapore, đây là lần đầu tiên tôi đến Trung Quốc.” Anh ta hỏi Triệu Hữu Thời, “Cô ở Singapore rất lâu rồi?”
Triệu Hữu Thời tò mò: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Anh ta cười: “Trong bài hát này có câu “Quay về quay về đi, đừng phiêu bạt khắp nơi nữa.”, vừa rồi tôi thấy trong mắt cô có ánh nước.”
“Thật sao?” Triệu Hữu Thời quay đầu nhìn cửa sổ, khẽ nói, “Tôi ở Singapore ba năm rồi.”
Ba năm trước khi mới đến Singapore, Triệu Hữu Thời bệnh nặng một thời gian dài. Cô ăn không ngon, ban đêm ngủ không sâu, mỗi ngày chỉ có thể chợp mắt được hai ba tiếng, Hứa Ninh vừa bận rộn chuyện công ty, vừa phải chăm sóc cô, có chút lực bất tòng tâm, may mà lúc ấy có Trịnh Diệu Quân.
Trịnh Diệu Quân là người Singapore, quen với Hứa Ninh thời đại học. Hứa Ninh có thể thuận lợi đến Singapore cũng có ít nhiều sự giúp đỡ của Trịnh Diệu Quân.
Khi đó Trịnh Diệu Quân cãi nhau với bạn trai, dọn sạch đồ đến nhà trọ của Hứa Ninh, mỗi lần đều là Triệu Hữu Thời chịu trách nhiệm làm người chuyển lời cho cô ấy, gõ cửa phòng nói: “Điện thoại của A Trang.”
Tiếp đó là thời gian cãi vã qua điện thoại của Trịnh Diệu Quân và bạn trai, Trịnh Diệu Quân nói với Triệu Hữu Thời: “Tôi trêu chọc tất cả mọi người trong phòng khám, mỗi ngày gặp rất nhiều người bệnh, chữa khỏi cho rất nhiều người, chỉ không trị được bệnh cho mình và anh ấy.”
Cô ấy cũng nói những lời như Hứa Ninh từng nói. Triệu Hữu Thời nghĩ mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, câu chuyện của cô đang lật sang trang mới, không lật lại quá khứ, không ai biết được tình tiết tiếp theo của nó.
Sau khi khỏi bệnh cô bắt đầu làm việc, công ty nghệ thuật vừa thành lập nên chỉ có năm nhân viên, Triệu Hữu Thời bạt mạng, chuyện gì cũng đích thân làm, có một lần Hứa Ninh còn khen cô: “Không nghĩ tới kĩ thuật PS của em tốt như vậy.”
Hôm đó Triệu Hữu Thời ngẩn người hồi lâu.
Năm đầu tiên cô vượt qua trong sự bận rộn, thỉnh thoảng rảnh rỗi cô sẽ chạy tới Chinatown. Mỗi đêm trước khi đi ngủ cô sẽ để cho đầu óc trống rỗng, lúc ốm cô sẽ buông thả nỗi nhớ của mình, sau khi say rượu xã giao, cô sẽ lôi kéo tay Hứa Ninh hỏi: “Anh ấy tới tới tìm em không? Có tới không?”
Trịnh Diệu Quân đắp khăn mặt cho cô hỏi: “Anh ấy là ai?”
Triệu Hữu Thời lắc đầu: “Người xấu.”
Buổi sáng tỉnh lại gối đầu ướt sũng, cứ cách một thời gian chuyện như vậy lại lặp lại, mỗi lần đều là cô lôi kéo tay Hứa Ninh hỏi, Trịnh Diệu Quân lại hỏi cô “Anh ấy là ai?”. Mãi cho đến mùa mưa năm sau, khi Trịnh Diệu Quân hỏi lại câu này, Triệu Hữu Thời vứt giày cao gót nói: “Trạch Mẫn.”
Cô bắt đầu lên mạng tìm tin tức về Trạch Mẫn, biết được công ty không ngừng mở rộng, nhân viên đã tăng từ hai trăm lên ba trăm người, lại từ ba trăm lên năm trăm. Công ty đã thay đổi địa điểm, chuyển vào trung tâm nội thành, nằm trên một mảnh đất gồm ba tòa nhà với bảy tầng lầu, từ cửa lớn có thể nhìn thấy rõ logo tên tiếng Anh của tập đoàn Cư Khang. Trạch Mẫn thường xuyên lên báo, nhận lời tham dự phỏng vấn trên TV, trò chuyện về việc gây dựng sự nghiệp. Anh nhắc tới Lí Giang rời đi năm đó, Đinh Sĩ Lỗi là người đồng sáng lập cũng xuất hiện, MC đặt câu hỏi cho hai người và trêu chọc đối phương, MC hỏi mọi vấn đề, chỉ có mỗi cuộc sống tình cảm của anh là không đề cập đến.
Tắt video trên máy tính, Triệu Hữu Thời nghe lời Hứa An và Trịnh Diệu Quân, bắt đầu chấp nhận hẹn hò với một số người theo đuổi. Trong công việc cô khá thoải mái, cô nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng khi hẹn hò cả một hồi lâu lại chả nói câu nào, luôn giữ khoảng cách an toàn, dần dần những người theo đuổi cũng không còn nhẫn nại được nữa. Tất cả đều chuyển sang theo đuổi Hứa An và Trịnh Diệu Quân, không hề ngại hai người kia đã hơn ba mươi tuổi.
Sau khi Triệu Hữu Thời biết được không ngừng ôm bụng cười, Hứa An và Trịnh Diệu Quân bắt cô tự kiểm điểm, cuối cùng tâm trạng của cô cũng tốt dần lên. Đến năm thứ ba, cô đã từ bỏ chuyện tìm kiếm tin tức, cũng không nhận lời theo đuổi của các chàng trai nữa, rảnh rỗi thì đi tập gym mát xa với Trịnh Diệu Quân, hoặc bị cô ấy kéo đến quán bar uống mấy chén.
Cô kiếm được rất nhiều tiền, cũng quen biết được rất nhiều bạn bè, sau đó chuyển ra ngoài ở một mình. Ngày đó cô mời mọi người đến nhà hàng gần nhà ăn cơm, không ngờ gặp lại La La Giai, hai người trong nhà hàng không để ý hình tượng ôm nhau y như kẻ điên, La La Giai nói: “Sau khi tốt nghiệp tớ chạy đến Singapore kiếm cơm, nhưng quá khó khăn.”
Triệu Hữu Thời: “Tớ cũng là sau khi tốt nghiệp mới tới, tại sao đến giờ mới gặp được cậu chứ.”
Hai người trở thành hàng xóm, sau đó La La Giai ngại đi tới đi lui nên trả phòng chuyển đến ở chung với Triệu Hữu Thời. Nửa năm trước cuối cùng La La Giai đã thay hồn đổi xác, cô ấy nói: “Tớ sinh ra là người Trung Quốc, chết cũng phải làm quỷ Trung Quốc, tớ phải cống hiến GDP cho tổ quốc. Triệu Hữu Thời, tớ đi đây, đừng quá nhớ nhung tớ.” Trước khi đi còn không ngừng khóc lóc, “Mất mặt quá đi, đi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại quay trở về, không còn mặt mũi gặp người nữa. Triệu Tiểu Thời cậu tốt thật đấy, có thể cắm rễ ở Singapore, còn kiếm được nhiều tiền như vậy. Khi nào về nước nhớ phải mời tớ ăn cơm đấy.”
Triệu Hữu Thời: “Ừ.”
Sau khi về nước La La Giai rời nhà, bận rộn thuê nhà tìm việc, hai người hiếm khi liên lạc với nhau. Công việc của Triệu Hữu Thời bận rộn, còn phải thường xuyên bay giữa Malaysia và Singapore, cô hiếm khi cho mình nghỉ ngơi. Mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng, Hứa Ninh nhiều lần cảm thán: “May mà mang em đến đây, có người sống chết vì công ty, chị có thể rảnh tay làm chủ.”
Một tháng trước, Triệu Hữu Thời lại liều mạng vì công ty, chạy đến Little India để lấy mẫu thiết kế mới của người quen. Lúc trở về Little India xảy ra sự cố giao thông, Triệu Hữu Thời còn đang ngơ ngác thì đột nhiên thấy một đám người xông thẳng vào chỗ xảy ra tai nạn, hơn mười chiếc xe cảnh sát cùng xuất hiện, tình hình hỗn loạn bạo lực, Triệu Hữu Thời gọi điện thoại cho Hứa Ninh bảo tối mới đến công ty được, khi cúp điện thoại tay không ngừng run rẩy.
Sau đó cô mới biết cuộc bạo loạn kia có đến hơn bốn trăm người tham gia, trong đó có mấy chục người bị thương, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Hai ngày sau lập tức đổ bệnh, tất cả mọi người đều cho rằng cô bị hoảng sợ quá độ, tất cả lại bảo vệ cô, lừa cô nghỉ dài hạn để nghỉ ngơi cho tốt, may là Trịnh Diệu Quân và Hứa Ninh đều hiểu rõ cô, biết cô chỉ bị cảm mà thôi.
Sau đó cô lại nhận được cuộc điện thoại kia, xử lý hết công việc trong tay, ra sân bay, lên máy bay, lại nghe bài hát kia.
Ba năm trước, cô nghe bài hát này rời đi, ba năm sau cô lại nghe nó khi trở về.
Tầm chạng vạng, máy bay hạ cánh, anh chàng ngồi cạnh hỏi cô: “Tôi đi du lịch, có lẽ là ở lại khoảng một tuần, cô có bạn bè tới đón không?”
Triệu Hữu Thời liếc nhìn về phía trước cười: “Có.”
Vừa nói xong đã có người gọi: “Ở đây, ở đây, Triệu Tiểu Thời, tớ ở đây!” La La Giai sôi nổi, hưng phấn nhìn Triệu Hữu Thời đi cùng một người đàn ông xa lạ, cô ấy nhíu mày: “Ai vậy, ai vậy?” Tự cho là mình nói rất khẽ, đối phương không nghe thấy.
Triệu Hữu Thời nhéo tay cô ấy, giới thiệu đơn giản với người đàn ông, đối phương vô cùng phong độ lịch sự, còn cầm hành lý giúp Triệu Hữu Thời, khi ra ngoài sân bay, anh ta lên taxi rồi mới vẫy tay tạm biệt Triệu Hữu Thời.
La La Giai khoa trương: “Má ơi, đẹp trai quá đi, sao cậu đi đến đâu cũng có hoa đào vậy.”
“Cậu càng ngày càng chịu động não.” Triệu Hữu Thời cười đưa vali cho cô ấy, “Xe của cậu đâu?”
La La Giai đột nhiên xấu hổ: “Không lái đến.”
Vẻ mặt thật kì lạ, Triệu Hữu Thời hoài nghi: “Không lái xe à? Cậu ngồi taxi tới sao? Tại sao?”
La La Giai cười hì hì hai tiếng: “Tớ nói này không chỉ có mỗi cậu có hoa đào thôi nhé. Tớ cũng có hoa đào đấy, biết vừa rồi tớ đi gì đến không?” Cô ấy chờ không được Triệu Hữu Thời đoán ra, lập tức khoe, “Ông chủ tự mình đưa tớ tới đấy.”
Triệu Hữu Thời kinh ngạc: “Hả?”
“Cậu đừng có ngạc nhiên thế chứ, ngay cả tớ cũng không dám tin nổi đây. Tuy ông chủ kia kì quái, nhưng thực sự rất tuấn tú đó, nhiều tiền đẹp trai, anh ấy thích tớ sao tớ có thể từ chối chứ. Anh ấy nói tiện đường nên đưa tớ ra sân bay, tớ đương nhiên sẽ không nói mình cũng có xe rồi.”
Triệu Hữu Thời dở khóc dở cười: “Vậy người đâu rồi?”
“Đi rồi, đưa tớ đến nơi là đi luôn. Tớ cũng không thể mặt dày mở miệng giữ người ta lại. Dù sao người ta cũng là ông chủ chứ không phải là tài xế của tớ.”
Vì thế La La Giai đành phải tiu nghỉu dắt Triệu Hữu Thời ngồi lên taxi đi về nhà cô ấy.
Triệu Hữu Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, trời và biển vẫn xanh như xưa.