Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 34: Anh Ở Đâu?


Bạn đang đọc Tương Tư Hệ Hữu Thời – Chương 34: Anh Ở Đâu?

Người dịch: Rabbitlyn


Trạch Mẫn từ chối nhận cuộc gọi của cô, lập tức tắt máy, anh không muốn nhận điện thoại của cô sao? Lúc này Triệu Hữu Thời không biết gì hết, điều cô biết duy nhất là cô nhận được điện thoại của hàng xóm, khi cô chạy tới bệnh viện thì chị gái đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi.

Hàng xóm ở tầng ba, chín rưỡi xuống lầu vứt rác, đột nhiên phát hiện cửa nhà cô mở toang, còn Triệu Hữu Vi ngã dưới cầu thang hôn mê bất tỉnh, hàng xóm lập tức gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, lại gọi người thông báo cho Triệu Hữu Thời.

Đinh Sĩ Lỗi thấy ánh mắt Triệu Hữu Thời đờ ra, ngồi ở chỗ đó chân tay cứng ngắc, anh ta đi qua ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Đừng lo lắng quá, hàng xóm nói chị em chỉ bị ngã xuống cầu thang thôi, đoạn cầu thang kia chỉ có mười mấy bậc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”

Triệu Hữu Thời mở miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng, cô thử mấy lần, cuối cùng cũng mở được miệng: “Nhưng…chị ấy còn đang phẫu thuật…”

Không xảy ra chuyện nghiêm trọng thì sao cần phải phẫu thuật chứ, Đinh Sĩ Lỗi không thể động viên cô, lại nhìn di động cô nắm chặt trong tay: “Có thể Trạch Mẫn đang lái xe, bên ngoài mưa to như vậy nhận điện thoại rất nguy hiểm, chờ thêm chút nữa chúng ta lại gọi cho cậu ta nhé?”

Triệu Hữu Thời không đáp lại, quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, hai tay nắm chặt, bất an xoa xoa ngón cái, cánh tay không ngừng run rẩy. Đinh Sĩ Lỗi nắm chặt tay cô, dùng sức siết chặt, vẫn ngồi xổm trước mặt cô cho đến khi hai chân tê buốt vẫn không phát hiện ra.

Không biết phẫu thuật đã kéo dài bao lâu rồi, Triệu Hữu Thời không dám nhìn đồng hồ, hơi thở của cô đứt quãng, trái tim dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, cô cần nói chuyện để xoa dịu cảm xúc, nhưng chỉ lặp đi lặp lại được một câu, “Chị em rất tốt, rất hiền lành, rất tốt.”

Chị cô là người tốt nhất, không ai hiền lành kiên cường như chị, khi chị mới ba tuổi còn chưa biết gì đã phải trải qua sự đau đớn người thường không thể tưởng tượng nổi. Ai ngờ chỉ là nô đùa cũng khiến cho một đứa trẻ mất đi chân phải, khi chị cô tỉnh lại hoàn toàn không biết chân mình đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Hữu Thời sinh ra là nằm ngoài kế hoạch của cha mẹ cô, lúc trước Khâu Tĩnh Linh nói cái gì nông thôn sinh hai là vì trọng nam khinh nữ, nhưng hoàn toàn không đúng. Nhà cô là vừa vặn phù hợp với chính sách, chị gái cô là người khuyết tật, cha mẹ cô sinh con thứ hai không bị phạt tiền, vì thế từ khi cô sinh ra, từ nhỏ tới lớn cha mẹ đều bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ có chị gái chăm sóc cô.

“Chị em thực sự rất tốt, vô cùng tốt.”

Chị cô giúp cô tắm rửa chải đầu, giúp cô lau nước mũi, chơi trò chơi với cô, sau đó đốc thúc cô học tập, thỉnh thoảng sẽ dùng gậy đánh cô. Chị đem toàn bộ thức ăn ngon phần cho cô, ăn cá chỉ chọn lườn cá, ăn canh xương chỉ ăn nước, khi ăn tôm thì ăn hai ba con đã kêu no rồi. Cha mẹ mất mấy năm, chị mượn cậu ba vạn, không nỡ tiêu một phân tiền cho một đôi tất đã thủng ngón. Tuy nhiên chị sẽ bảo đảm áo cơm cho cô, chị luyến tiếc không thể tiêu thêm một hào cho cô. Từ trước đến nay cô chưa từng chịu khổ, cô có cơm ăn áo mặc, không cần lo lắng tiền học. Cô không giống như chị gái, hễ nghỉ là đi ra ngoài làm thêm, mấy năm kia khi cô trong giai đoạn trưởng thành, người cao lên mập ra, còn chị lại ngày càng gầy yếu, cân nặng vĩnh viễn ở dưới con số 45.

Hiện tại những ngày tốt đẹp của chị em cô mới chỉ bắt đầu, sắp trả hết khoản nợ cũ, chị cô sắp gặp mặt cha mẹ chồng, cô sắp tốt nghiệp tìm việc làm, điều kiện trong nhà đã ngày càng tốt dần lên, ông trời sẽ không làm chuyện xấu, chị cô nhất định sẽ bình an.

Nhưng tại sao mí mắt cô lại không ngừng giật thế này, từ lúc cúp máy ở quán lẩu đến giờ, mí mắt của cô như không thuộc về cô.

Một tay Đinh Sĩ Lỗi cầm tay cô, tay kia không ngừng gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, nhưng vẫn tắt máy, anh ta lại gọi tới điện thoại công ty song không có người nghe, suy nghĩ một chút, anh ta gọi điện thoại cho bảo vệ ở đó, bảo vệ nói: “Trước đó có người đăng kí lên lầu, để tôi xem nào…Tìm được rồi tên là Tưởng Phương Dao.”

“Tưởng Phương Dao?” Đinh Sĩ Lỗi liếc về phía Triệu Hữu Thời, thấy cô không có phản ứng gì, anh ta lập tức lấy điện thoại của cô, bấm số của Tưởng Phương Dao, lập tức có chuông, anh ta còn chưa lên tiếng thì Tưởng Phương Dao đã nói: “Tớ đang ở bên đại ca, có chuyện gì thì nói sau, tạm biệt.”


Nói xong cúp máy luôn, Đinh Sĩ Lỗi lập tức gọi lại, đầu kia lại đổ chuông, người nhận là Trạch Mẫn: “Triệu Hữu Thời, em ở đâu?”

Đinh Sĩ Lỗi lập tức nói: “Ở bệnh viện, cậu lập tức đến đây.” Anh ta báo địa chỉ, thuật lại ngắn gọn tình hình bên đây, lúc này ở phía cuối hành lang có người chạy tới, chạy nhanh đến mức suýt đụng ngã y tá.

Thẩm Đạo không kịp nói xin lỗi, nhìn thấy Triệu Hữu Thời và Đinh Sĩ Lỗi, giọng nói của anh run rẩy: “Cô ấy sao rồi?”

Đinh Sĩ Lỗi thấy hai mắt Triệu Hữu Thời vẫn vô thần, đành lên tiếng thay: “Còn đang phẫu thuật, chị ấy được hàng xóm…”

Còn chưa nói xong đã thấy Triệu Hữu Thời đột nhiên đứng dậy, chạy ngay về phía phòng phẫu thuật, Thẩm Đạo cũng chạy theo.

Đèn phòng phẫu thuật đã tắt, cửa mở ra, bác sĩ và y tá đi ra, phía sau có người đang đẩy xe phẫu thuật. Triệu Hữu Thời nhìn chằm chằm xe phẫu thuật: “Chị, chị sao rồi, chị?”

Thẩm Đạo cũng nhìn chằm chằm vào xe phẫu thuật: “Hữu Vi, Hữu Vi?”

Chỉ có Đinh Sĩ Lỗi nhìn bác sĩ, bác sĩ tháo khẩu trang xuống lắc đầu, nhưng Triệu Hữu Thời và Thẩm Đạo đều không nhìn thấy.

Triệu Hữu Thời mơ hồ nghe thấy bác sĩ nói: “Bộ não…Đinh sắt…Cấp cứu…” Cô không nghe cẩn thận, vẫn nhìn chằm chằm xe phẫu thuật, khẽ gọi: “Chị, chị ơi.”

Thẩm Đạo không gọi nữa, giống như người mất hồn, người bệnh nằm trên xe phẫu thuật đã được phủ vải trắng, không biết bộ dạng như thế nào, nhất định không phải là Triệu Hữu Vi.

Triệu Hữu Thời hơi nóng nảy, vừa khóc vừa gọi: “Chị, chị, chị nói chuyện đi!” Cô vén tấm vải lên, không ngừng gọi “Chị”, Đinh Sĩ Lỗi tiến lên kéo cô, anh ta không nói tiếng nào, lúc này anh ta trở thành người câm điếc, không dám tin đây là sự thật.

Người nằm dưới tấm vải trắng là ai? Triệu Hữu Thời khó hiểu, hai mắt đẫm nước mắt, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt kia.

Có người đẩy xe phẫu thuật, bác sĩ cũng muốn rời đi, Triệu Hữu Thời liếc nhìn người trên xe phẫu thuật, lại nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng, khi tất cả mọi người còn chưa có phản ứng gì, đột nhiên cô hét lên, quỳ xuống đất ôm lấy chân bác sĩ: “Bác sĩ đừng đi, xin bác sĩ hãy cứu chị cháu, bác sĩ mau cứu chị cháu đi, chẳng qua chỉ là ngã xuống cầu thang thôi mà, bị đinh đâm vào mà thôi. Không phải có rất nhiều người bị đinh đâm vào nhưng không xảy ra chuyện gì sao, sao chị cháu có thể có việc gì chứ, cháu lạy bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu chị cháu!”

Triệu Hữu Thời buông bác sĩ ra, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, “cộp cộp cộp” tiếng còn vang hơn so với hai chân quỳ trên đất. Cô vừa dập đầu vừa kêu lên: “Bác sĩ cứu chị cháu với, cứu chị cháu với. Chị ấy nhất định vẫn còn sống, nhất định không có việc gì. Bác sĩ, cháu cầu xin bác, cho dù bác bắt cháu làm trâu làm ngựa cũng được, cháu cầu xin bác.”

Triệu Hữu Thời bi thương khóc lớn: “Chị ấy còn gọi điện thoại bảo cháu về nhà cẩn thận. Chị cháu còn gọi tới bảo chị ấy không sao mà, chị cháu…chị cháu…”


Đinh Sĩ Lỗi hoàn toàn không thể kéo cô lên được, anh ta cùng quỳ xuống đất với Triệu Hữu Thời. Triệu Hữu Thời dùng tất cả sức lực dập đầu, không để cho bọn họ đẩy xe đi, tiếng khóc bi thương kinh động đến cả tầng, bác sĩ và y tá đều đi qua kéo cô lên.

Triệu Hữu Thời đã dập đầu đến sứt cả trán, cứ nhìn thấy bác sĩ là túm lấy, cầu xin mọi người cứu chị cô, bác sĩ bảo người đi lấy thuốc an thần, Triệu Hữu Thời lại giữ lấy xe phẫu thuật, dùng hết sức lay người nằm trên xe, không ai ngăn được cô.

Trạch Mẫn ra khỏi thang máy, phi như bay về phía này, chen vào trong đám người ôm lấy Triệu Hữu Thời. Triệu Hữu thời không ngừng khóc, Tưởng Phương Dao ở đằng xa không dám tin, cả người run rẩy, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cho đến khi y tá mang thuốc an thần tới thì mới yên tĩnh trở lại.

Triệu Hữu Thời tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, cô thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là nằm mơ, cô khẽ gọi: “Chị ơi?”

“Tỉnh rồi?”

Là giọng của Trạch Mẫn, Triệu Hữu Thời lập tức ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vén chăn lên xuống giường, lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh. Đinh Sĩ Lỗi và Tưởng Phương Dao đứng ở bên ngoài, vẻ mặt Triệu Hữu Thời mờ mịt nhìn bọn họ, cổ tay lập tức bị giữ chặt.

Trạch Mẫn nhỏ giọng nói: “Em nằm thêm chút nữa nhé?”

Triệu Hữu Thời lắc đầu, rút tay ra: “Chị em đâu?” Không ai trả lời, cô cười hỏi: “Thi thể đâu?”

Thẩm Đạo cũng được tiêm thuốc an thần, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. Triệu Hữu Thời đi gặp chị gái lần cuối, cô không còn xúc động như vừa rồi, nhưng cả người cô đều lạnh toát như có hàng trăm mũi khoan vào khắp toàn thân. Cô không đứng vững nổi lại khuỵu xuống, đầu óc cũng không tỉnh táo, dường như đã quên chuyện vừa trải qua.

Mặt Tưởng Phương Dao đầy nước mắt: “Tiểu Thời, Tiểu Thời cậu nói gì đi, cậu đừng làm tớ sợ.”

Cô nàng quỳ xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời, cẩn thận không dám khóc lớn tiếng, đau lòng không thôi, cố gắng tìm từ an ủi: “Tớ biết tâm trạng hiện tại của cậu, nhưng…nhưng cậu phải kiên cường, Tiểu Thời, cậu phải kiên cường…”

Nước mắt rơi xuống, Triệu Hữu Thời mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt như tờ giấy: “Cậu biết tâm trạng hiện tại của tớ sao? Sao có thể biết chứ, người đã mất là cha hay mẹ cậu, sao cậu có thể biết được chứ…”

Tưởng Phương Dao ngẩn ra: “Tiểu Thời?”

Ai có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của cô chứ? Không có ai hết.

Nhiều người tự cho là đồng cảm, nhưng dựa vào cái gì mà đồng cảm chứ, người nhà bọn họ khỏe mạnh, bọn họ chỉ đang thông cảm, đang đau lòng, giống như khi cha mẹ mất, họ hàng làng xóm không ngừng thương tiếc khóc thương, nhưng chỉ có cô và chị hiểu vào thời khắc đó họ đau đớn muốn chết.


Còn hiện tại Triệu Hữu Thời nghĩ tại sao cô phải chịu thêm một lần nữa chứ.

Đã hai giờ sáng, Triệu Hữu Thời cần phải nghỉ ngơi, Trạch Mẫn ép buộc mang cô về căn hộ của anh. Triệu Hữu Thời vừa mới nằm xuống giường lại ngồi dậy, thừa dịp Trạch Mẫn ở trong WC chạy ra khỏi nhà.

Khi Trạch Mẫn đuổi xuống lầu thì Triệu Hữu Thời đã lên xe taxi. Trên đường không có thêm chiếc taxi nào, Trạch Mẫn vội vàng chạy vào gara lấy xe, rồi lại gọi điện hỏi Đinh Sĩ Lỗi: “Triệu Hữu Thời có chạy tới bệnh viện không?”

Đinh Sĩ Lỗi đang xử lý công việc trong bệnh viện, sau khi nghe vậy liền nói: “Không có, em ấy sao rồi?”

“Nếu cô ấy đến bệnh viện, cậu lập tức gọi cho tôi.”

Trạch Mẫn thay đổi phương hướng, tăng tốc chạy tới ngõ Ngô Đồng. Hai mươi phút sau chạy tới dưới nhà Triệu Hữu Thời, chỉ thấy ngọn đèn tầng hai chiếu xuống hành lang, Triệu Hữu Thời đang co người ngồi ở cầu thang.

Vị trí kia đúng là vị trí Triệu Hữu Vi bị ngã, còn có vết máu mơ hồ, có một chiếc đinh sắt lộ ra ngoài, trên đinh còn có máu.

Triệu Hữu Thời nhớ rõ năm nghỉ hè thi vào đại học, cô từng sửa chữa chiếc cầu thang này, đóng chặt hai chiếc đinh nhô ra ngoài, còn hiện tại không biết đinh đã nhô ra từ khi nào. Đinh sắt to như vậy nhô trên cầu thang mà cô lại không phát hiện ra, hôm nay một chiếc đinh sắt có máu sắp rụng ra, còn chiếc đinh khác được bác sĩ lấy từ trong gáy chị cô ra.

Cả người Triệu Hữu Thời không còn chút sức lực nào, nằm luôn xuống, từ đầu đến cuối Trạch Mẫn không nói câu nào, yên lặng ôm lấy cô mặc cho mưa xối xả, từ từ rời khỏi ngõ nhỏ.

Hôm sau cảnh sát đến lấy lời khai.

Ba tháng trước Triệu Hữu Vi mới lắp chân giả, di chuyển có lẽ không tiện, bọn họ bước đầu phán đoán Triệu Hữu Vi bất ngờ bị ngã nên bỏ mạng.

Triệu Hữu Thời đang thất hồn lạc phách đột nhiên lên tiếng: “Là Chu Dực Xuyến.”

Trạch Mẫn, Đinh Sĩ Lỗi và Thẩm Đạo đều nhìn về phía Triệu Hữu Thời, cô nói: “Trước khi gặp chuyện không may chị tôi từng gọi điện thoại cho tôi, lúc đó Chu Dực Xuyến đến tìm chị ấy.”

Sao cô không nghe ra được tiếng Chu Dực Xuyến chứ, giọng của ả vừa cay nghiệt vừa độc ác, ả từng muốn lái xe đâm chết chị cô, ả dùng tất cả những cách thức độc ác đối với người bên cạnh chị cô, làm gì có chuyện ả tự dưng tìm đến nhà các cô chứ.

Cảnh sát cùng Thẩm Đạo đi đến nhà Chu Dực Xuyến, Trạch Mẫn đứng trong nhà nhìn Triệu Hữu Thời.

Thoạt nhìn Triệu Hữu Thời đã trở lại dáng vẻ bình thường, khi cảnh sát hỏi cô sẽ trả lời, Trạch Mẫn đưa cháo, cô cũng sẽ ăn hai ba miếng, sự bình phục này quả thực khó mà tin được. Một giờ sau Thẩm Đạo gọi điện thoại tới, Trạch Mẫn nghe xong im lặng một lúc lâu mới nói với Triệu Hữu Thời: “Chu Dực Xuyến phát sốt nằm viện, mẹ cô ta nói tối hôm qua luôn ở cạnh cô ta. Rạng sáng Chu Dực Xuyến phát sốt, bà ta đưa cô ta đi bệnh viện, Chu Dực Xuyến không rời khỏi bà ta nửa bước. Hiện tại anh Thẩm Đạo đang ở cục cảnh sát, anh ấy đã làm loạn phòng bệnh của Chu Dực Xuyến.

Triệu Hữu Thời cầm thìa, cháo đã nguội lạnh, cô mới đáp lại: “Vâng.”

Ăn một nửa bát cháo, tay Triệu Hữu Thời đột nhiên run rẩy, bát cháo rớt xuống đất, chân cô dính đầy cháo, Trạch Mẫn lập tức chạy vào WC lấy khăn, khi anh trở ra thì cửa đã mở toang.


Trạch Mẫn chạy ra thang máy nhìn thấy con số đang tăng dần, anh lập tức chạy ra cầu thang bộ, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống lầu, anh hét lớn: “Triệu Hữu Thời!” Anh vội vàng đuổi theo, tiếng bước chân kia cũng càng ngày càng vội vàng.

Khi Trạch Mẫn đuổi xuống dưới lầu thì Triệu Hữu Thời đã chạy ở phía trước, không biết đang nắm thứ gì trong tay, dù trời râm nhưng vẫn phản xạ ánh sáng, trong lòng Trạch Mẫn căng thẳng, cất bước đuổi theo, không ngừng gọi Triệu Hữu Thời, giọng nói càng ngày càng trở nên gấp gáp.

Triệu Hữu Thời chưa bao giờ thích chạy bộ, nhưng hôm nay tốc độ chạy của cô hơn xa so với lúc trước, cô biết mình muốn làm gì, biết nên đi phương hướng nào, cô ra sức chạy, ngay cả thời gian để hít thở cũng không có.

Chạy đến đường cái, cuối cùng Trạch Mẫn cũng đuổi theo được cô, vội vàng túm lấy tay cô, Triệu Hữu Thời hét lên: “Anh cút ngay!”

Dao phay trong tay giơ lên cao, cộng thêm sự khúc xạ ánh sáng mang theo u ám khủng bố.

Trạch Mẫn gào lên: “Em muốn đi chém người sao? Em làm việc có đầu óc hay không, em cho mình là ai, em có thể cầm dao chạy vào bệnh viện sao? Kích động không màng đến hậu quả, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Triệu Hữu Thời: “Kích động? Không, em không hề kích động, anh cho rằng em kích động ư? Anh cho rằng em cũng giống như năm đó cầm dao chỉ để hù dọa cậu? Bây giờ không giống như năm đó, năm đó em sẽ không thật sự ra tay, em biết mọi người sẽ ngăn em lại. Nhưng Trạch Mẫn à…” Triệu Hữu Thời nắm chặt chuôi dao, giống như năm đó giằng co với cậu, gằn từng tiếng một, “Giết người thì phải đền mạng, em giết Chu Dực Xuyến thì cũng lắm đền bằng mạng mình. Không ai ngăn được em hết, em không phải kích động, em biết bản thân đang làm gì, em muốn đi giết cô ta.”

“Em mợ nó có bệnh rồi, em tận mắt nhìn thấy Chu Dực Xuyến giết chị em sao?” Trạch Mẫn quát to, cướp lấy con dao trong tay cô.

Triệu Hữu Thời trừng mắt: “Em chắc chắn Chu Dực Xuyến nói dối, mẹ cô ta cũng nói dối, nếu không làm thì tại sao phải nói dối. Rõ ràng em nghe thấy giọng của Chu Dực Xuyến, tối hôm qua cô ta đến nhà em, cô ta giết chị em, cô ta giết người…”

Triệu Hữu Thời bi thương khóc lớn: “Em muốn cô ta đền mạng, em cũng không muốn sống nữa, em sẽ chết cùng cô ta. Em phải giúp chị em, em phải giết cô ta, không ai được phép ngăn em, anh buông ra, anh cút đi, anh cút đi cho em!”

“Em mợ nó muốn chết cùng chị em sao? Vậy còn anh thì sao, Triệu Hữu Thời, còn anh thì sao?”

“Anh là ai, anh là gì của em, anh không là gì hết, người chết không phải là chị anh, nên anh không cần quan tâm.”

Hai người tranh chấp bên đường, con dao trong tay Triệu Hữu Thời đã làm Trạch Mẫn bị thương, người qua đường đều vây xem, thậm chí có người còn báo cảnh sát. Trạch Mẫn tức giận, không còn quan tâm Triệu Hữu Thời sẽ bị đau nữa, tàn nhẫn nắm cổ tay cô, dùng sức rút dao ra, Triệu Hữu Thời đau đến mức khóc ầm lên, không còn khống chế được cảm xúc, Trạch Mẫn dùng một tay ấn vai cô, xoay người đi về nhà. Bên đường có một chiếc xe con đang đỗ, Thẩm Lãng Vĩ đứng ở bên cạnh cửa xem, Trạch Mẫn im lặng nhìn, rồi đi thẳng luôn.

Triệu Hữu Thời hoàn toàn sụp đổ, hết cào lại cắn Trạch Mẫn bị thương. Trạch Mẫn phải cất hết toàn bộ dụng cụ sắc nhọn trong nhà, Triệu Hữu Thời nhân lúc anh không chú ý lại chạy ra ban công, Trạch Mẫn ôm lấy cô, ném lên giường, tức giận: “Em mợ nó thử lại lần nữa xem.”

Anh tìm được thắt lưng và cà vạt, lục lọi tất cả dây thừng, buộc chặt chân tay Triệu Hữu Thời, cô dùng sức cắn, Trạch Mẫn gọi ngay cho Đinh Sĩ Lỗi bảo anh ta mang xích sắt đến.

Đinh Sĩ Lỗi không biết gì hết đem xích sắt chuyên khóa cửa công ty đến, mang theo cả khóa loại to nữa, sau khi đến nhà Trạch Mẫn mới phát hiện tình hình bất thường. Trạch Mẫn khóa hai chân cô bằng xích sắt, Triệu Hữu Thời như mắc bệnh tâm thần không ngừng gào khóc, từ trên giường lăn lộn xuống dưới đất, Đinh Sĩ Lỗi vội vàng đỡ cô, Trạch Mẫn túm lấy anh ta, ôm Triệu Hữu Thời quay về giường, cô không ngừng đấm anh, khóc hét “Đồ khốn nạn”, tiếng xích sắt va chạm vào nhau vô cùng chói tai.

Hai mắt Đinh Sĩ Lỗi đỏ au, tức giận Trạch Mẫn: “Cậu điên rồi, cậu coi em ấy trở thành cái gì chứ, em ấy sẽ làm bản thân bị thương mất.”

“Dù sao vẫn tốt hơn so với việc cô ấy muốn cùng đi vào chỗ chết với Chu Dực Xuyến.” Ánh mắt Trạch Mẫn đỏ sọc, gân xanh phập phồng, ôm chặt lấy Triệu Hữu Thời ngồi trên giường từ buổi chiều cho đến khi bầu trời tối đen, giọng nói của Triệu Hữu Thời đã trở nên khàn khàn, cuối cùng không còn sức lực để vùng vẫy nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.