Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 30: Đánh Đuổi Em Gái Chu Độc Ác


Bạn đang đọc Tương Tư Hệ Hữu Thời – Chương 30: Đánh Đuổi Em Gái Chu Độc Ác

Người dịch: Rabbitlyn


Triệu Hữu Thời chả có bao nhiêu sức lực, nhưng hơn hẳn người khác ở việc chịu được gian khổ, cô chuyển hàng hóa với nhân viên, cả ba lần chuyển đều bị Trạch Mẫn cướp giữa đường, Đinh Sĩ Lỗi thấy hai người bất thường, nhỏ giọng nói với Triệu Hữu Thời: “Em đừng chuyển nữa, em mà chuyển hàng thì Trạch Mẫn không thể làm được chuyện gì khác, nếu không em mau đi đóng dấu đi, đổi việc với Tiểu Cao.”

Triệu Hữu Thời đành phải đến bên cạnh máy tính đóng dấu, tới giữa trưa, thức ăn nhanh chóng được mang đến. Triệu Hữu Thời nhìn thấy hộp cơm toàn thức ăn dầu mỡ, học bộ dáng của Trạch Mẫn, khi anh đang vui vẻ gắp thức ăn thì cướp hộp cơm đi.

Trạch Mẫn thản nhiên nhìn cô, Triệu Hữu Thời nhỏ giọng nói: “Em đi nấu mỳ cho anh.”

Trong nhà kho có lò vi sóng, thỉnh thoảng nhân viên dùng để nấu ăn, Triệu Hữu Thời tìm một lúc cuối cùng cũng thấy mỳ. Cô vừa nhúng sợi mỳ vào nước, thì lại có thêm một gói mỳ nữa đưa đến trước mặt cô, Triệu Hữu Thời dùng sức bắt lấy: “Không thể ăn quá nhiều mỳ gói, mấy ngày nay ăn nhẹ một chút.”

“Anh thích ăn thịt cá.” Trạch Mẫn ném gói mỳ xuống, ôm lấy eo cô từ phía sau, “Với điều kiện là em nấu cho anh.”

Triệu Hữu Thời vốn muốn bỏ tay anh ra, nhưng cúi đầu nhìn thấy trên miếng băng gạc dính bẩn đã thấp thoáng nhuốm máu, cuối cùng cô cũng không đành lòng, nhân lúc Trạch Mẫn ăn mỳ rửa sạch vết thương rồi băng lại cho anh.

Trạch Mẫn vô cùng đói, chỉ có nước mỳ thôi cũng húp ngấu nghiến, tay trái vẫn giơ lên, đang được Triệu Hữu Thời quấn băng cho, Triệu Hữu Thời nói: “Hôm đó thật sự là anh đánh Đại Lưu?”

Trạch Mẫn ngừng ăn, im lặng một lát nói: “Ừ.”

“Sao anh không cẩn thận để tay bị thương thành như vậy.” Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng không nhịn được đau lòng, nhíu mày, bộ dáng lo lắng y như khi chị gái nằm viện.

Trạch Mẫn ném đũa xuống, nâng mặt cô lên, thấp giọng: “Triệu Hữu Thời, không phải anh thờ ơ với tất cả mọi người, anh quan tâm đến em, em có biết không? Em muốn gì anh sẽ cho em cái đó, em muốn anh tìm Đại Lưu, anh giúp em tìm gã, tay bị thương thì có là gì chứ.”

Triệu Hữu Thời chọc chọc tay anh: “Mỗi ngày em sẽ tới nấu ăn cho anh.” Lại quay đầu nhìn Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi đang lén trốn sau đống hàng hóa, cô lớn tiếng nói, “Tố chất đâu rồi, tố chất đâu hết cả rồi, thật không có tố chất gì cả!”

Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi nhanh chóng trốn đi.

Triệu Hữu Thời xin phép nghỉ một tuần, buổi sáng đến bệnh viện chăm sóc chị gái, buổi chiều đến kho hàng hỗ trợ, buổi tối nấu đồ ăn khuya cho bọn Trạch Mẫn, rồi cô lại chạy về bệnh viện. Một tuần sau cô phải trở về trường thì chị gái chỉ cần nằm viện thêm vài ngày là có thể về nhà, Đại Lưu sẽ phải ngồi tù, còn hàng hóa trong kho vẫn chưa gửi hết.


Phương pháp kinh doanh của công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử lần này vô cùng thành công, thậm chí mức độ sôi động của ngày mùng 1 tháng 5 khiến cho giới truyền thông chú ý, nhưng Trạch Mẫn đã đánh giá quá cao năng lực của công ty. Ví dụ như máy chủ không thể chống đỡ được lưu lượng truy cập lớn như thế, cho đến nửa tháng sau, anh và nhân viên bên bộ phận kỹ thuật mới sửa chữa xong hoàn toàn trang web, còn kho hàng bùng nổ gần một tháng, đến tận ngày 26 tháng 5 mới gửi hết đơn hàng. Công ty không kịp tiến hành hoạt động mùng 1 tháng 6 vậy là đành phải hủy bỏ, tiếp đó gây ra một trận oanh tạc trên mạng.

Trong hai năm thành lập công ty, đây là quyết định sai lầm lớn nhất của Trạch Mẫn, công ty bị tổn thất nghiêm trọng, Lí Giang chỉ trích anh: “Cậu luôn như thế, vừa mới học đi đã muốn chạy, không biết tầm quan trọng của việc làm gì chắc đấy, hoạt động mùng 1 tháng 6 cũng tự tiện quyết định!”

“Hôm đó khi Đinh Sĩ Lỗi gọi điện thoại ở trong kho hàng, anh cũng có mặt ở đấy, sao không thấy ai làm Gia Cát Lượng dự đoán đi?” Sắc mặt Trạch Mẫn lạnh lùng.

“Cậu đang trách tôi sao? Có khi nào cậu nghe lời tôi chứ? Cậu luôn khăng khăng làm theo ý mình, độc đoán chuyên quyền!”

“Anh thì do dự lưỡng lự, bảo sao nghe vậy.”

Hai người tranh chấp đến đỏ mặt tía tai, Đinh Sĩ Lỗi cố gắng làm người vô hình, lén gọi điện thoại cho Triệu Hữu Thời, cô nghe xong lập tức gọi điện thoại cho Lí Giang, nói suốt nửa tiếng với anh ta, rồi lại gọi cho Trạch Mẫn nói thẳng: “Biết sai thì sửa chữa là được, anh đừng sĩ diện như vậy nữa.”

Trải qua sự dàn xếp hòa giải của Triệu Hữu Thời, cuối cùng cuộc cãi vã cũng chấm dứt, Trạch Mẫn rút ra bài học kinh nghiệm, cẩn thận suy xét tất cả hoạt động từ đầu đến cuối, cuối cùng phát hiện khâu cuối là nghiêm trọng nhất.

Anh lập tức nghĩ ra cách đối phó, mấy hôm sau anh tìm được một công ty săn đầu người, dùng tiền lương cao để khai quật nhân tài. Công ty săn đầu người nhanh chóng hồi đáp, có một người tên Lưu Thế Kỳ, năm nay ba mươi tám tuổi, mười năm trước từng làm việc ở tập đoàn Thời Đại, bốn năm sau bị người ta dùng tiền lương cao mang đi, sáu năm sau đó, anh ta từng làm việc cho ba công ty, luôn đảm nhiệm vị trí quản lý cao cấp hậu cần.

Sau một lần gặp mặt anh ta, Trạch Mẫn lập tức kí hợp đồng. Vào lễ thất tịch lại tổ chức hoạt động mua sắm mạnh mẽ, chủ đề “Yêu vợ, lo chuyện nhà”, hoạt động lần này vô cùng thành công. Tốc độ phát triển của công ty vô cùng nhanh chóng, vốn đầu tư vượt xa so với dự đoán, ngay cả Thẩm Lãng Vĩ cũng không dám tin.

Triệu Hữu Thời mua một đống đồ ăn trong siêu thị, tổ chức tiệc mừng công trong công ty, nhân viên hăng hái, Trạch Mẫn một tay cầm ly sâm panh, một tay ôm lấy Triệu Hữu Thời, sau khi uống xong sâm panh còn hôn cô một cái, Triệu Hữu Thời đỏ mặt tía tai, nhân viên đùa giỡn: “Hai người quả nhiên đang yêu nhau, hôn thêm một cái, hôn thêm một cái đi!”

Mấy chục nhân viên cùng vỗ tay, ân thanh vang dội: “Hôn đi! Hôn thêm một cái đi!”

Triệu Hữu Thời mặc kệ: “Mấy người đừng quá đáng…” Vừa nói xong, cô lại bị Trạch Mẫn hôn, trình diễn một nụ hôn sâu trước mặt mấy chục nhân viên, Triệu Hữu Thời nghĩ cô sắp chảy cạn máu rồi, cứu mạng!

Quả thực có người cứu cô, “Đang đóng phim cấp ba sao? Nơi này là công ty, chứ không phải trong phim Nhật, không phải loại người nào cũng có thể vào công ty!”

Chu Dực Xuyến ném toàn bộ tài liệu xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn trào phúng cười: “Có muốn dọn giường cho hai người không? Quả nhiên chị gái đê tiện, thì em gái càng đê tiện hơn!”


Ả điên rồi, lần đầu tiên không biết giữ mồm miệng trước mặt mọi người, nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin những lời này phát ra từ miệng quản lý nhân sự. Triệu Hữu Thời tức giận đến mức ngực phập phồng, còn chưa hết tức, Chu Dực Xuyến lại cười lạnh: “Bản lĩnh hầu hạ đàn ông của hai chị em cô cũng phải một chín một mười, thật khiến những người phụ nữ khác phải học tập theo, nhưng nơi này là công ty, không phải nơi quay phim. Triệu Hữu Thời, cô mau cút đi.”

Triệu Hữu Thời tức đến mức nắm chặt tay, tiến lên mấy bước định mở miệng thì Trạch Mẫn đẩy cô về phía sau, không nói tiếng nào đi thẳng vào văn phòng Chu Dực Xuyến, Triệu Hữu Thời cũng mặc kệ Trạch Mẫn: “Mắt anh Thẩm Đạo có mù mới thích cô, tôi từng gặp rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cô!” Cô vốn muốn nói “Cô có cởi hết quần áo cũng không có người đàn ông nào muốn cô”, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mặt dày được như Chu Dực Xuyến, nên không nói được loại lời nói đó, suy nghĩ rồi nói tiếp, “Cho dù cô có không mặc gì cũng không ai thèm xem!”

Nhưng hai câu này thì có gì khác nhau chứ? Nhóm nhân viên không nhịn được bật cười, Đinh Sĩ Lỗi không ngừng vỗ tay, vẻ mặt và tiếng cười càng khoa trương hơn, Lí Giang nhanh chóng lên tiếng khuyên bảo.

Chưa nói được mấy câu, đột nhiên bảo vệ xuất hiện ở cửa, Lí Giang hỏi: “Mấy người…”

“Là tôi gọi tới.” Trạch Mẫn đứng ở cửa văn phòng Chu Dực Xuyến, trên tay cầm một hộp giấy, trong hộp ngoài tài liệu còn có một số đồ trang trí trên bàn, tất cả đều là đồ cá nhân của Chu Dực Xuyến, “Miếu chỗ chúng tôi quá nhỏ, không chứa nổi cô Bồ Tát Chu. Xin cô Chu đến nơi cao hơn!”

Chu Dực Xuyến không dám tin: “Trạch Mẫn, anh dám! Công ty này là của chú tôi, anh có tư cách gì nói những lời này với tôi!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lí Giang cũng vô cùng khó coi, Trạch Mẫn cười lạnh, ném thẳng hộp giấy ra ngoài cửa, tài liệu và đồ trang trí rơi lung tung ra ngoài, nói với bảo vệ: “Phiền anh mang vị tiểu thư này đi, về sau khi nhân viên đăng kí ra vào thì để ý một chút, đừng để cho cô ta vào.”

Trạch Mẫn hạ giọng, những người khác trong văn phòng không nghe rõ: “So với việc mỗi lần thấy cô phải nôn tiền ra một lần, tôi hận không thể nhét mặt cô vào trong bồn cầu hơn.”

Chu Dực Xuyến giống như phát điên túm lấy đánh Trạch Mẫn, may là bảo vệ ngăn kịp thời, kéo ả ra khỏi công ty, cuối cùng chỉ còn tiếng ả kêu gào ngoài thang máy.

Triệu Hữu Thời không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, không khỏi hơi lo lắng. Lí Giang không nhịn được chỉ trích Trạch Mẫn mấy câu, anh không thèm để ý, nói với Triệu Hữu Thời: “Tiếp tục ăn đi, em không cần phải quan tâm.”

Tới buổi chiều, công ty nhận được điện thoại của Thẩm Lãng Vĩ, Trạch Mẫn nghe máy một lát, sau đó gửi một đoạn băng vào hòm thư ông ta, trong đoạn băng quay rõ Chu Dực Xuyến đi vào công ty, ném tài liệu, nói chuyện giống người đàn bà đanh đá như thế nào, rồi tự nhiên nổi điên đánh Trạch Mẫn ra sao, chỉ có mỗi câu cuối cùng Trạch Mẫn nói với Chu Dực Xuyến không thu lại được, bởi vì âm thanh thực sự rất nhỏ, ngay cả những người xung quanh còn không nghe thấy.

Sau khi Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi biết chuyện, không nhịn được hỏi: “Cậu lắp camera khi nào vậy?”

“Hôm qua sau khi mọi người tan tầm.”


“Ngày hôm qua ư? Khéo thật đấy, hôm nay đã phát huy tác dụng luôn.”

Trạch Mẫn thờ ơ cười, bởi vì hôm qua khi ăn cơm xong với Thẩm Đạo, anh mới biết được một tin tức.

Tin tức này sau khi Triệu Hữu Thời về nhà cũng biết được từ trong miệng chị gái, cô vừa hưng phấn vừa không dám tin: “Muốn đính hôn? Vậy khi nào kết hôn? Chị, chị sắp lập gia đình rồi!”

Triệu Hữu Vi cười: “Vào tháng mười hai sinh nhật chị sẽ đính hôn trước, sang năm mới chọn ngày kết hôn, sao em lại cười như vậy, mau thu miệng lại.”

Triệu Hữu Thời không thể ngừng cười, cân nhắc một chút rồi hỏi: “Vậy cha mẹ anh Thẩm Đạo…”

“Anh ấy không nói với chị, nhưng chị biết cha mẹ anh ấy không đồng ý. Hôm qua lúc anh ấy quay về biệt thự nói chuyện này, Chu Dực Xuyến cũng có ở đó, anh ấy bảo chị nhắc nhở em gần đây ít đến công ty Trạch Mẫn thôi, cách xa Chu Dực Xuyến một chút!”

Triệu Hữu Thời bỗng nhiên hiểu ra: “Thảo nào hôm nay lúc đến công ty cô ta giống như phát điên, nói chuyện hoàn toàn không kiêng dè gì. Cô ta đập phá mọi thứ, tại sao anh Thẩm Đạo không nghĩ cách đưa cô ta về Australia chứ?”

“Cô ta đã là người trưởng thành, ai có thể kiểm soát cô ta ở đâu được chứ.”

“Cha mẹ cô ta đó.”

Triệu Hữu Vi: “Cha cô ta đã sớm qua đời rồi, mẹ cô ta vô cùng nuông chiều cô ta. Thẩm Lãng Vĩ không có quan hệ huyết thống với cô ta, nên không thể đánh mắng cô ta, người nhà họ Thẩm không thể quản lý cô ta, người nhà họ Chu thì quá chiều cô ta. Hơn nữa trước kia khi ở Australia, ngoài tính cách hơi tiểu thư, những mặt khác của cô ta đều tốt, cho nên cha mẹ Thẩm Đạo đều rất thích cô ta.”

Triệu Hữu Thời lo lắng: “Vậy chị phải làm thế nào đây, cha mẹ anh Thẩm Đạo đối với chị…”

“Chị lấy anh Thẩm Đạo, chỉ cần là ý kiến của anh ấy thì chị sẽ đồng ý. Nếu cha mẹ anh ấy bằng lòng tiếp nhận chị, chị sẽ hiếu thuận với họ như cha mẹ ruột, nếu bọn họ không chấp nhận, chị và anh Thẩm Đạo sẽ có cuộc sống riêng của mình. Chị sẽ không vì người ngoài mà từ bỏ đoạn tình cảm này.” Triệu Hữu Vi chỉ có kinh nghiệm với một đoạn tình cảm này, nhưng kinh nghiệm sống của chị đủ phong phú, nói lời sâu xa với Triệu Hữu Thời, “Em phải nhớ kĩ, làm người không thể do dự lưỡng lự, nếu đã xác định tình cảm của mình thì tất cả yếu tố bên ngoài đều là bọt biển, chị đã chờ được anh Thẩm Đạo, tiếp theo sẽ phải nỗ lực đấu tranh. Sau này nếu em gặp phải chuyện này cũng phải nhớ rõ không thể chờ đợi cả đời, đợi khi cơ hội đến, tiếp theo nên làm như thế nào, toàn bộ đều phải dựa vào chính bản thân mình.”

Triệu Hữu Thời gật đầu, ngốc nghếch cười: “Vâng, em biết rồi!”

Lễ đính hôn đã được lên kế hoạch, Triệu Hữu Thời lên năm ba, khi đi học cô vẫn không ngừng nhớ tới chị gái, mỗi ngày đều lên mạng xem áo cưới, bọn Hoa Sơn và Vương Du đều đưa ra lời khuyên cho cô, sau khi biết chuyện Hứa Ninh cảm khái: “Chị từng gặp chị em, khi đó chị em mới có mười mấy tuổi.”

Triệu Hữu Thời kinh ngạc: “Chị từng gặp chị em sao? Sao chị lại gặp chị ấy?”

Hứa Ninh cười: “Trước kia chị từng đi qua ngõ Ngô Đồng một lần, là chuyện hơn mười năm về trước.” Khi đó Triệu Hữu Vi dùng một chân đạp xe đến trường, Hứa Ninh nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vậy có ấn tượng vô cùng sâu sắc.


Triệu Hữu Thời kể cho Trạch Mẫn nghe chuyện này: “Xem ra mười mấy năm trước chị ấy từng đến nhà anh, anh thật sự không nhớ sao?”

“Mười mấy năm trước anh mới học tiểu học, ngoài chơi ra còn có thể nhớ được chuyện gì chứ.”

Triệu Hữu Thời cảm thấy Trạch Mẫn không muốn nhắc tới chuyện năm đó, lập tức nhạy bén nói sang chuyện khác: “Gần đây anh có cãi nhau với dì Trạch không?”

Trạch Mẫn đau đầu: “Đừng nhắc đến mẹ anh nữa, nếu bà không phải mẹ ruột anh, anh thực sự muốn báo cảnh sát.”

Không biết tại sao bà Trạch lại phản đối Trạch Mẫn tự mình gây dựng sự nghiệp, kế hoạch lúc trước của bà là sau khi tốt nghiệp Trạch Mẫn sẽ đi thi công chức, công việc ổn định, hiện giờ kế hoạch chẳng những thay đổi mà còn đi ngược lại, gây dựng sự nghiệp rất mạo hiểm, theo lời bà Trạch: “Làm không tốt thì ngày nào đó con sẽ chết đói, nếu ngay cả gió tây bắc còn không uống được, vậy con chỉ có thể uống canh Mạnh Bà thôi.”

Triệu Hữu Thời vui sướng khi người gặp họa, cô rất thích nhìn bộ dáng bó tay của Trạch Mẫn.

Trạch Mẫn cúp điện thoại, nhíu mày, anh thật sự hơi đau đầu, nhưng đối tượng khiến anh đau đầu không phải là mẹ anh.

Đinh Sĩ Lỗi gõ cửa bước vào, đưa cho anh một phần tài liệu: “Cậu bảo tôi đi điều tra tôi đã tra ra rồi, công ty muốn cướp Lưu Thế Kỳ là công ty thuộc tập đoàn Thời Đại, tại sao Thẩm Lãng Vĩ lại làm vậy?”

Trạch Mẫn lật tài liệu, suy nghĩ một chút nói: “Công ty này là do Chu Dực Xuyến quản lý, là do cô ta làm.”

“Cô ta?” Đinh Sĩ Lỗi kinh ngạc, cũng hơi sốt ruột: “Vậy phải làm thế nào, nghe nói tiền lương bên kia trội hơn, Lưu Thế Kỳ muốn dẫn đi ba người, trước đó chúng ta phải nhờ bên săn đầu người vất vả như vậy, hiện tại còn chưa tới nửa năm, bọn họ lại muốn cướp bốn người đi.”

Trạch Mẫn châm thuốc nói: “Lưu Thế Kỳ là người mới, tuyệt đối không được để cho anh ta đi.”

Đinh Sĩ Lỗi lập tức nói:” Cậu đừng cạnh tranh làm gì, chúng ta không chi được số tiền lương kia đâu. Chu Dực Xuyến điên rồi, chúng ta không thể điên theo cô ta.”

Trạch Mẫn cười nhạo, gẩy tàn thuốc: “Được rồi, cậu không cần phải quan tâm chuyện này, tôi sẽ có cách.”

Đinh Sĩ Lỗi nghĩ cách của Trạch Mẫn là dùng tình cảm lay chuyển lòng người, hoặc là đồng ý cho cổ phần công ty, anh ta và Lí Giang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bọn họ ngàn lần không ngờ tới Trạch Mẫn sẽ dùng cách như vậy.

Lời tác giả: Mấy chương này rất quan trọng, bản chất của Trạch Mẫn dần dần bộc lộ. Tôi đang đếm ngón tay, chờ anh ta lộ ra thêm mấy cái đuôi, Triệu Hữu Thời sẽ tạm biệt anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.