Tương Tư Bất Hối

Chương 74


Đọc truyện Tương Tư Bất Hối – Chương 74

Nơi này, rừng cây che phủ, ngọn núi cao ngất, thác nước tự đỉnh núi trút xuống trắng noãn, xuống dưới hồ liền vẩy ra bọt nước, hơi nước nặng nề bao phủ xung quanh, tựa như Tiên Cảnh.

Bên hồ, một bóng dáng bạch y nhẹ nhàng lay động, nam nhân dung nhan nhu mì ngồi xếp bằng nhắm mắt, ngồi thẳng trên tảng đá lớn; gió vừa động, hai ống tay áo tung bay, tựa như tiên nhân trên chín tầng trời, như tinh linh trong rừng biến ảo, cùng cảnh đẹp nơi này như hòa vào nhau, cảnh đẹp ý vui.

Hắn mặc dù ngồi xếp bằng tại trên tảng đá lớn bên suối, nhưng những bọt nước văng trúng người hắn đều bị dội trở về, đúng là không có dính một giọt nước nào trên áo.

Nam nhân đúng là cha của Mị, Mai Thư Nhã.

Đột nhiên, một đạo bóng dáng màu lam xuất hiện giữa không trung, bên trên tảng đá lớn, bên cạnh Mai Thư Nhã, người này đúng là Mị cả đêm vội vàng chạy tới.

Nàng tóc tai bừa bộn, sắc mặt tiều tụy, cũng không thèm che giấu âu lo, lửa giận tràn ngập trong mắt; phượng mắt lạnh lùng ngắm hướng Mai Thư Nhã, trầm giọng nói, “Hắn đâu?”

Mai Thư Nhã chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn lướt qua Mị, thật đúng là chưa bao giờ gặp qua bộ dáng mạnh mẽ như vậy của nàng, nhàn nhạt nói, “Bây giờ còn không phải lúc!”

“Hắn, đâu?” Mị âm thanh cao vút, nói năng cũng sắc bén hơn nhiều, dày vò quá lâu khiến nàng đã sớm hoàn toàn biến mất kiên nhẫn .

“Nhỏ giọng chút.” Mai Thư Nhã liếc mắt nhìn nàng, nói tiếp, “Nếu không sợ quấy nhiễu hắn, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, con có thể lại hét lên.”

Mị mặt âm trầm xuống, hai tay nắm thành quyền để tại bên người, phượng mắt tại bốn phía đánh giá, nhìn thấy tảng đá lớn đối diện màu đen có một cái động khẩu, mở miệng hỏi, “Hắn ở chỗ kia?” Mặc dù trong lòng đã sớm bị lửa giận thiêu đốt, nhưng thanh âm của nàng vẫn là đè thấp rất nhiều.

“Phải “

“Hắn luyện công gì? Tại sao muốn luyện công?” Đây mới là chuyện Mị muốn biết nhất, thương pháp của Thiết Diễm liền ngay cả Thiết Quảng cũng không cách nào địch được, mà hắn cũng không phải người trong giang hồ, còn muốn luyện công gì đây?

Mai Thư Nhã tao nhã đứng lên, xiêm áo bị gió thổi bay loạn, ánh mắt rơi tại bọt nước không ngừng vẩy ra, chậm rãi nói , “Hắn luyện chính là một bộ tâm pháp sư phó của ta tự nghĩ ra khi lâm chung , người luyện tâm pháp này nếu không phải người trong bổn môn , thì có khả năng tập tâm pháp này , có thể đem công lực vốn có chuyển hóa thành công lực của bổn môn, tu luyện lâu dài có thể trẻ mãi không già.”


Mị nghe được hắn nói đến “trẻ mãi không già”, lông mày dần dần càng nhíu càng chặt, nàng đã sớm đã nghĩ rằng, sẽ không để hắn một người lạc hoàng tuyền, nàng tự cho là trước đây che dấu rất tốt, chưa từng biểu lộ ra, hắn dĩ nhiên phát hiện, lại còn vững vàng ghi tạc trái tim.

“Tại sao sẽ tẩu hỏa nhập ma?” Mị âm thanh bình thản xuống.

Mai Thư Nhã bên môi vương lên một nụ cười khổbất đắc dĩ, “Bởi vì không có người từng tu luyện quá, hắn là người đầu tiên, ta cũng không biết có thành công hay không , nhưng hắn vẫn là nguyện ý thử một lần.”

“Thử một lần?” Mị lặp lại ba chữ này, hắn nếu là không nói, Thiết Diễm lại như thế nào sẽ biết có một bộ tâm pháp như vậy.

” Cho hắn biết, là bởi vì là ta biết chân tình của hắn ; truyền cho hắn tâm pháp, là bởi vì là cảm động thâm tình hắn đối với con; nam nhân quật cường kia, thật đúng là làm cho người ta không thể không khuất phục.” Mai Thư Nhã vui vẻ nói.

“Hắn bắt đầu luyện từ lúc nào?” Mắt Mị nhìn hướng động khẩu đen ngòm kia, tựa hồ nghĩ muốn vọt thẳng vào trong động , nhìn thấy nam nhân nàng quan tâm cả tháng nay.

“Ba năm trước đây.” Mai Thư Nhã đáp, dừng một chút, lại nói, “Mới đầu là uống thuốc khống chế nội tức vốn có trong cơ thể hắn , cuối cùng là tu luyện tâm pháp, gần nhất tâm pháp của hắn đã có chút thành tựu, mà giai đoạn tiêu công là tối trọng yếu, ta thật vất vả tìm chỗ yên lặng này để hắn tiêu công, hắn vì tránh né con, quả thực mất không ít tâm tư a!”

Nói tới đây, Mai Thư Nhã nhẹ giọng nở nụ cười, cũng là bởi vì là hắn, nữ nhân khôn khéo này mới không có phát hiện hắn lừa gạt, tiếng cười sau khi biến mất, hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mị, khóe môi vui vẻ vẫn còn nguyên, “Đã biết là con vẫn sẽ tìm tới nơi này mà.”

Bỗng dưng, hắn đột nhiên dừng lại lời nói, một lát sau, chậm rãi nói, “Thành rồi, hắn luyện thành rồi, nam nhân nhà ngươi này nghị lực thật đúng là làm cho người ta bội phục a!” Nhìn một chút Mị đang nửa tin nửa ngờ, liền sẳng giọng, “Ta giúp hắn tu tập tâm pháp, đã sớm mượn công lực của hắn để thông suốt tâm ý hai người, chỉ cần hắn tu thành, ta cũng có thể có cảm ứng, giờ con có thể đi tìm hắn rồi .”

Mị một câu cũng không nói, thân hình bất động, cả người liền di chuyển đến cái động khẩu, công lực xuất thần nhập hóa như vậy khiến Mai Thư Nhã cũng không khỏi kinh ngạc .

“Diễm!” Mị đứng ở động khẩu khẽ gọi một tiếng, Mai Thư Nhã nói như vậy, nàng thà rằng tin là có, sợ sẽ quấy nhiễu hắn, cẩn thận gọi nhỏ một.

Một lúc lâu không thấy đáp lại, Mị định đi vào bên trong động, mới chỉ bước vào một bước, liền nghe thấy Thiết Diễm quát khẽ, “Không nên đi vào!”


Mị đang dương dương tự đắc, nghe âm thanh của hắn mười phần khỏe mạnh, xem ra hẳn là vấn đề không lớn, nhưng cũng không thấy tận mắt hắn, nàng như thế nào cũng không kiên định được, “Vậy, chàng ra đi.”

“…” Đáp lại nàng, là sự trầm mặc của Thiết Diễm .

“Nếu chàng không đi ra, thì ta vào, Diễm, chàng chọn đi!” Giọng điệu của Mị khiến Diễm không cách nào cự tuyệt cự tuyệt, có chút nôn nóng, hắn làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao? Hắn vì sao do dự như vậy ?

Lại là một đoạn tĩnh mặc, Mị đứng thẳng lưng, thẳng tắp nhìn chăm chú vào trong động, một bóng người mơ hồ đứng ở nơi đó.

“Mị.” Thiết Diễm cúi đầu gọi tên nàng, nàng lại nghe ra trong giọng nói của hắn có lo lắng cùng e ngại, hắn sợ cái gì? Nàng chỉ muốn biết, hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Nàng muốn nhìn hắn, nếu như không thể bạch đầu giai lão; cũng nhất định sẽ cùng nhau tử.

“Diễm, lại đây.” Mị âm thanh kiên định bất dung cự tuyệt.

Nhưng, khi Thiết Diễm dần dần tới gần, cả người đi vào trong ánh sáng thì, phượng mắt của Mị cũng là dần dần mở to, tất cả lo lắng, lo âu, tức giận, toàn bộ biến thành hơi nước nồng đậm , tại trong chớp mắt nàng nhìn thấy hắn, từ từ chảy xuống.

Anh tuấn phong độ như trước, đôi mắt thâm thúy như mực, sóng mũi thẳng thắn cương nghị , bạc môi đạm sắc , màu da tiểu mạch sáng bóng; nhưng là, sợi tóc theo gió phiêu diêu cũng đã chuyển màu bạc trắng, mái tóc đen bóng của hắn, toàn bộ đều hóa thành màu bạc.

“Mị, đừng nhìn.” Thiết Diễm xoay mặt, có chút buồn bả, chính mình vốn là đã xấu, hôm nay, sợ là càng xấu đi!

Lời của hắn vừa dứt, trong lòng lại hung hăng bị một người ôm lại, người kia gắt gao ôm cổ hắn, trên cổ liền cảm giác được một hơi thở nóng rực.

Nàng, đang khóc? Khi Thiết Diễm phản ứng lại, vội vàng trở tay ôm lấy nàng trong lòng, bối rối nói, “Mị, nàng… Như thế nào… Nàng… Đừng khóc… Đừng…”

Mị gắt gao ôm nam nhân khiến nàng đau lòng như cắt này, nước mắt không cách nào đình chỉ rơi xuống, nghe thấy hắn vụng về kinh hoảng an ủi, tại trong ngực của hắn nói, “Đứa ngốc, chàng là đứa ngốc, tại sao muốn như vậy? Có biết hay không ta sẽ lo lắng? Có biết hay không ta sẽ đau lòng? Tại sao ngu như vậy?”


Cánh tay Thiết Diễm ôm nàng càng ngày càng gấp , đem nàng cả người đều giấu vào trong lòng, tại bên tai nàng cúi đầu nói một câu, “Ta chỉ là muốn cùng nàng sống trọn đời.”

Một câu nói, khiến Mị càng thêm không cách nào ngừng nước mắt, nam nhân này không chỉ là một nam nhân ngu ngốc bình thường, tấm lòng của hắn, nàng làm sao không thương hắn đây ?

Đợi đến khi Mị rốt cục dừng lại nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Thiết Diễm bộ dáng thở dài một hơi , nàng không khỏi buồn cười, đưa tay thay hắn chỉnh lại mái tóc bạc rối tung , một sợi rồi một sợi, tỉ mỉ, sau đó xé một mảnh y phục của mình thành dây cột tóc, thay hắn buộc chặt.

Mị mắt tinh tế dò xét suy nghĩ trên mặt Thiết Diễm, tay nhẹ nhàng vỗ về da thịt bóng loáng đi rất nhiều của hắn, lại cười nói, “Diễm nhà ta như thế nào lại trở thành một đại soái ca thế này.”

Thiết Diễm bị nàng nói một câu mà đỏ mặt, ánh mắt hắn nhưng không cách nào đem thương tiếc cùng tình yêu nồng đậm trong trong phượng mắt kia dời đi, cho đến khi Mị ghé vào lỗ tai hắn hỏi một câu, “Trong thạch động này có giường không? Phu nhân của chàng rất nhớ chàng nha.”

Hắn bên tai nóng rần lên, chỉ có thể khẽ gật đầu, liền bị nàng lôi kéo, đi vào trong động. Đó là một thạch động rộng rãi sạch sẽ , ánh sáng mặt trời hắt vào trong động, đem hai người bao phủ trong ánh sáng nóng ấm.

Mị thoải mái mà híp mắt, toàn thân vô lực ngã vào lòng Thiết Diễm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.

“Mị, nàng không hỏi vì sao sao?” Thiết Diễm tựa vào bên gáy nàng, âm thanh có chút khàn khàn.

“Không hỏi ” Mị cởi ra áo ngoải của hai người, đẩy ra hai bên tóc bạc của Thiết Diễm , để ở trong tay vân vê thưởng thức, “Chỉ cần chàng đáp ứng ta, sau này sẽ không lại làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

Thiết Diễm dừng một chút, không có lên tiếng, Mị lại thở dài một hơi, đã biết hắn sẽ không đáp ứng, tình cảnh như vậy xuất hiện vô số lần, nhưng, nàng chưa từng bắt hắn hứa qua.

Đang nghĩ ngợi muốn như thế nào buộc hắn đáp ứng chính mình, Thiết Diễm đang giả vờ ngủ say dựa vào nàng lại đột nhiên phục ở bên giường mà nôn khan.

Cuối cùng, hai người chăm chăm nhìn nhau một hồi, Mị vội vàng kéo tay Thiết Diễm tay, để trên mạch môn… Đây là… Hỉ mạch! Hắn, lại có cục cưng sao?

Thiết Diễm mới đầu kinh ngạc, sau đó là đón nhận, tiếp theo, đáy mắt đã không cách nào che dấu vui sướng, khiến Mị cũng không tự chủ được cùng với hắn hài lòng mà đứng lên.

*** ***

Mấy tháng sau, Thiết phủ.


Trong tiểu viện lại là một phen bận rộn.

Ngoại thất là Trung Hiếu vương phụ phu , Mai Thư Nhã nắm tay Lạc Lạc cùng Tiểu Ý , Thiết Nguyệt cùng Thiết Loan phụ phu cùng lúc về nhà mẹ đẻ.

Bên trong phòng, Thiết Diễm vẫn là hai chân mở rộng ra, mặt trắng như tờ giấy.

“Diễm, … Lại… Đúng… Cứ như vậy… Ra rồi , ra rồi …”

“Oa…” Một tiếng khóc hữu lực vang lên, “Là nhi tử, Diễm, chúng ta lại có nam tử …”

“A…” Thiết Diễm nhịn trong bụng đau đớn, rên một tiếng, mặc dù đã sinh , hắn vẫn còn là dị thường khó chịu.

“A…” Cùng với tiếng hô đau của Thiết Diễm, Mị lại lần nữa cúi người nhìn vào, “Còn có một đứa… Diễm…”

Nhiều lần gây sức ép, Thiết Diễm lại lần nữa sinh một nữ nhi.

Thiết Diễm vô lực cử động, cho dù Mị đem hắn thanh lý sạch sẽ rồi, để hắn dựa vào ngồi ở trên giường, bên người là long phượng thai nhi nữ vừa mới được Thiết Dũng đặt tên , nhi tử gọi Thiết Tinh, nữ nhi gọi Thiết Tuệ. (S: 4 đứa con~)

Mị ngồi ở bên cạnh người hắn , bên người là Lạc Lạc cùng Tiểu Ý quấn quít lấy không chịu đi , bọn họ muốn nhìn thành viên mới nhà mình .

Mị đưa tay kéo tay Thiết Diễm , chậm rãi nói, “Diễm, cám ơn chàng, cho ta nhiều người nhà như vậy , cho ta, một ngôi nhà đúng nghĩa.”

Thiết Diễm chỉ là cười nắm chặt tay Mị, hai người bèn nhìn nhau cười , trong mắt không che giấu nỗi niềm hạnh phúc…

Đôi phu phụ truyền kỳ, từ thiên cổ đến nay có một không hai, truyền kỳ Mị cùng Thiết Diễm, chuyện xưa của bọn họ lại như trước được tiếp tục mãi mãi…

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.