Tương Tư Bạn Cùng Phòng

Chương 6


Đọc truyện Tương Tư Bạn Cùng Phòng FULL – Chương 6


Bùi Thanh dùng mặt cọ cọ, lại hôn một cái trên quy đầu rồi từ từ ngậm vào, hút chất nhờn trên quy đầu, hai tay vuốt ve phần còn lại.

Sau đó lại nuốt vào, trong mắt cậu hiện giờ chỉ toàn là côn th*t, cho dù có người khác ở đây hay không, cậu không quan tâm.
Chỉ mới nuốt một phần nhỏ, dương v*t đã ép vào cổ họng cậu.

Bùi Thanh chống cảm giác buồn nôn mà tiếp tục nuốt vào sâu.

Nhưng không thể nuốt được nữa, một nửa còn lại vẫn còn ở bên ngoài.

Bùi Thanh nhìn Thẩm Hoành Duệ cầu xin giúp đỡ.
Thẩm Hoành Duệ nhẹ nhàng nắm mặt cậu, sau đó rút dương v*t ra khỏi miệng Bùi Thanh, xoa nó lên miệng cậu, chọc chọc vào hốc mắt, thời điểm Bùi Thanh không có phản ứng gì đột ngột đâm sâu vào miệng cậu, chỉ dừng lại khi quy đầu đã chạm đến cổ họng.
Bùi Thanh mở miệng mặc anh ra vào, như thể miệng mình là nơi giao hợp.
Bùi Thanh thò tay vào trong quần để an ủi cái miệng nhỏ phía dưới không được ăn côn th*t, cậu nhẹ nhàng nắm lấy thịt non bên ngoài rồi véo nhẹ, tiểu huyệt phi thường nhạy cảm khi chạm vào, miệng nhỏ kia chảy nước ngày càng nhiều.
Đôi mắt Thẩm Hoành Duệ trở nên đỏ hơn, tay đột nhiên dùng sức ấn đầu Bùi Thanh để côn th*t của anh chèn sâu vào cổ họng chật hẹp, cổ họng theo phản xạ co rút lại, hô hấp Thẩm Hoành Duệ càng thêm dồn dập, động tác có phần hung dữ.
Bùi Thanh bị thọc đến nỗi mở to hai mắt, có một chút sợ hãi khiến nước mắt chảy ra những hai tay vẫn gắt gao ôm chặt eo Thẩm Hoành Duệ, không chịu nhả dương v*t trong miệng ra.

Bùi Thanh không chịu được nôn ra, may mà phản ứng này làm hài lòng Thẩm Hoành Duệ, hai mắt cổ vũ cậu tiếp tục.
Thẩm Hoành Duệ lau nước mắt cho cậu, không thể không quan tâm.

Cái miệng nhỏ kia vẫn đang ngậm lấy dương v*t anh,mút chùn chụt, anh vẫn ấn đầu cậu vào sâu, thẳng đến khi Bùi Thanh ngậm lấy toàn bộ.

Cậu chôn đầu mình vào hạ bộ của anh, nhanh chóng ra vào, khoái cảm tinh thần cùng thân thể làm mắt cậu đỏ bừng.
Thời điểm Thẩm Hoành Duệ làm tình không thích nói chuyện, côn th*t anh ở sâu trong miệng cậu, cơ bắp toàn thân căng cứng, bộc phát ra sức mạnh lớn.

Phần thịt trong miệng cậu ấm áp bao trọn lấy dương v*t, tao hoá dưới háng anh nắm cơ hội mà bú mút.
Thẩm Hoành Duệ húc háng vài chục phát, rút ra bắn lên mặt và miệng Bùi Thanh
Bùi Thanh cũng đạt tới cao trào.

Nhưng anh chưa được thưởng thức dâm thuỷ với cái mông nhỏ này, có chút tiếc nuối.
Bùi Thanh đóng mở miệng, thân thể ửng đỏ run rẩy.
Thẩm Hoành Duệ thấy mặt cậu vẫn chưa đã thèm, vươn tay kéo cậu lên.
Bùi Thanh không chịu, đẩy đẩy tay anh, cúi đầu liếm tinh dịch còn xót lại trên quy đầu, sau đó tại đó hôn một cái, sau đó nhìn côn th*t mà oán trách nói: “ Ngươi thật hung tợn.”
Thẩm Hoành Duệ dở khóc dở cười, đem Bùi Thanh ngồi lên đùi mình, một tay cậu vẫn sờ sờ dương v*t, tay còn lại quét sạch tinh dịch rồi nuốt vào.
Thẩm Hoành Duệ bình tĩnh nhìn Bùi Thanh.
Bùi Thanh liếm ngón tay, “ Duệ ca, về sau đều bắn cho em ăn có được không?”
Thẩm Hoành Duệ nhìn bộ dạng Bùi Thanh, thật lâu mới bình tĩnh lại.

Anh vòng tay ôm lấy eo Bùi Thanh, cười nói: “ Em dâm đãng ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
Bùi Thanh đỏ mặt, bắt đầu cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.

Cậu sờ sờ côn th*t còn cương, có chút uỷ khuất, “ Em còn chưa ăn đủ.”
Thẩm Hoành Duệ run rẩy cười, tiếng cười có phần đắc ý.
Bùi Thanh che miệng anh lại, xấu hổ nói: “ Anh đừng cười em.”
Tay Thẩm Hoành Duệ trên lưng cậu vuốt ve, cái chạm nhẹ lưu lại những cảm xúc trong cậu.

Anh nói: “ Em được phép dâm đãng, còn tôi không được phép cười sao?”
Bùi Thanh ấp úng, gãi gãi mặt.

Tay Thẩm Hoành Duệ trượt xuống eo Bùi Thanh, Bùi Thanh đột ngột lắc lắc eo, cười đến hổn loạn, “ Không cần sờ, rất ngứa a.”
Thẩm Hoành Duệ kéo áo cậu lên, lộ ra vòng eo trắng nõn, “ Sợ ngứa?”
Bùi Thanh lắc đầu, “ Có một chút, tay anh đụng vào chỗ bị muỗi chích, rất ngứa nha.”
Thẩm Hoành Duệ nghe vậy, ý cười trên mặt tiêu giảm.

Anh kéo cao áo Bùi Thanh lên, nhìn thấy những vết muỗi chích nhờ ánh đèn mờ.
Anh kéo cánh tay Bùi Thanh, Bùi Thanh không chịu buông tay, mặt đỏ ửng nắm lấy côn th*t, luyến tiếc trượt vài cái.

Nhíu mày nhìn Thẩm Hoành Duệ oán trách nói: “ Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hoành Duệ thở dài.

Cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm lấy côn th*t, cũng có rất nhiều vết sưng đỏ.
Bùi Thanh bị anh kéo một tay lên, tay còn lại giữ chặt côn th*t không chừa khe hở nào.

Sau đó hôn lên quy đầu một cái, an ủi sờ sờ côn th*t thắng tắp, như thế Thẩm Hoành Duệ đang bắt nạt nó vậy.
Thẩm Hoành Duệ dở khóc dở cười, ôm mặt cậu, “ Rất thích sao?”
Bùi Thanh rụt cổ nói: “ Anh như thế nào lại tự luyến, em chưa bao giờ thấy cái lớn như vậy, có điểm tò mò?” Cậu liếc mắt xuống, thở hển hổn, “ Lớn lên xấu như thế, còn hung tợn, em an ủi nó, sợ nó tự ti.

Mùi vị còn rất tanh.”
Thẩm Hoành Duệ đưa tay nhéo nhéo hai má cậu, “ Sau đó khiến em động dục đúng không? Không nguỵ biện nữa.

Chúng ta trở về, người em toàn vết mũi cắn.”
Bùi Thanh không muốn trở về.

Trở về lại gặp mặt Vương Nam, không thể ôm Thẩm Hoành Duệ, cậu còn chưa ôm đủ, cũng không thể sờ cơ thể Thẩm Hoành Duệ, còn chơi chưa đủ.
Thẩm Hoành Duệ nhìn ra được sự do dự, không muốn về trong mắt cậu, ở trên môi hôn cậu một cái, “ Thực xin lỗi, làm em uỷ khuất.”
Bùi Thanh lắc đầu, “ Không có uỷ khuất.”
Thẩm Hoành Duệ sau khi chia tay Vương Nam chấp nhận cậu, Bùi Thanh cảm thấy điều này thật tuyệt vời, yêu thầm gần một năm cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, mừng còn không kịp, tại sao lại uỷ khuất!
Chỉ là Thẩm Hoành Duệ mới chia tay Vương Nam, nếu như công khai yêu nhau, Bùi Thanh cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nhưng có bạn trai tốt như thế này, thật muốn khoe ra a.
Thẩm Hoành Duệ rút tay Bùi Thanh ra, “ Ngày mai lại cho em an ủi nó được không? Trên người em toàn vết muỗi cắn.

Trở về.”
Toàn thân Bùi Thanh thực sự có chút ngứa, đôi mắt uể oải thất vọng, “ Đồ vật xấu xí, ngày mai gặp lại.”
Thẩm Hoành Duệ bị cậu cầm đến mức khó chịu, căn bản một lần không đủ, dương v*t anh đang muốn được an ủi, toàn thân Thẩm Hoành Duệ căng chặt, lấy tay Bùi Thanh ra, đem côn th*t nhét lại vào trong quần.
Bùi Thanh trừng mắt, liếc Thẩm Hoành Duệ một cái, “ Thật đáng thương, đã xấu xí, chủ nhân lại còn không yêu người.”
Thẩm Hoành Duệ hung hăng nhéo miệng cậu một cái.

“ Câm miệng.”
Bùi Thanh vòng tay qua ôm anh, hai chân bắt chéo eo anh không buông ra, “ Ôm một chút rồi quay về, Duệ ca.”
Thẩm Hoành Duệ không thương tình, lạnh lùng nói: “ Trở về.” Anh đứng lại, đặt tay trên mông Bùi Thanh bế về phòng.
Bùi Thanh vặn vẹo cơ thể kháng cự, Thẩm Hoành Duệ liếc mắt nhìn cậu, “ Lại nháo liền thả em xuống.”
Bùi Thanh lưu luyến, chỉ có thể uất ức mà im lặng.
Thẩm Hoành Duệ bế cậu đi đến chỗ lễ tân, cô gái ở quầy đang ngủ đột nhiên bị một cái bóng đen khổng lổ che khuất ánh sáng.

Cô tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờ, bị doạ mở mắt nhìn thấy một người cao lớn khí chất rất soái ôm một thanh niên, hai mắt trừng to, miệng há hốc.


“ Có chuyện gì vậy?”
Bùi Thanh cũng nghi hoặc nhìn Thẩm Hoành Duệ.

Có chút ngượng ngùng khi thân thiết trước mặt người khác, nhưng cảm giác mềm mại được anh ôm vào lòng khiến cậu mềm nhũn như ngâm trong ấm mật.

Cậu không muốn đi xuống chút nào.

Cậu tựa đầu vào vai Thẩm Hoành Duệ, buồn ngủ nhìn quầy lễ tân.
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Có thuốc nào để chống muỗi không?”
Cô gái ở quầy lễ tân thấy làn dan đang sưng đỏ của Bùi Thanh, da cậu trắng nõn, sưng đỏ rất bắt mắt.

“ Có, nhưng là của tôi, hai người cầm dùng đi, bị cắn nhiều như vậy.”Cô lấy ra một lọ nhỏ từ cái túi du lịch dưới quầy, “ Bôi lên miệng vết thương một chút, lập tức hết ngứa, ngày hôm sau vết sưng biến mất.

Buổi tối trong núi có nhiều muỗi, không khí càng thấp, chịu khó mặc áo dài tay khi ra ngoài.”
“ Cảm ơn.” Anh nhận lấy thuốc từ cô lễ tân, ôm Bùi Thanh ngồi trên sô pha chỗ sảnh khách sạn.
Bùi Thanh ngồi trên sô pha, Thẩm Hoành Duệ đem cậu lại, vỗ đùi mình, “ Đến nằm sấp lên đây.”
Nửa trên Bùi Thanh nằm trên đùi anh, một chân rủ xuống mặt đất.
Cậu cảm giác được Thẩm Hoành Duệ đang vén áo mình lên, sau đó bôi thuốc vào chỗ ngứa.

Thời điểm tay Thẩm Hoành Duệ cọ xát da phi thường thoải mái.
Bùi Thanh nheo mắt thoải mái, một lát sau, mở mắt nhìn cô lễ tan đã nằm sấp ngủ.
Bùi Thanh lật người, vén áo lên cao, lộ ra một cái bụng nhỏ trắng nõn, “ Nơi này rất ngứa, anh sờ sờ.”
Thẩm Hoành Duệ nhìn cái bụng trắng trẻo sạch sẽ của cậu, phẳng và mịn màng, không có vết muỗi đốt.
Thẩm Hoành Duệ nghịch lọ thuốc trong tay, nhìn Bùi Thanh và nói: “ Không có vết muỗi đốt.”
Bùi Thanh chỉ muốn anh chạm vào bụng mình.

“ Nhưng thật sự rất ngứa, Duệ ca mau xoa thuốc a.”
Thẩm Hoành Duệ đành phải xoa thuốc cho cậu, bàn tay to ở trên bụng nhỏ cậu sờ tới sờ lui.

Anh hướng lên trên, luồn vào áo, cọ cọ đầu v* Bùi Thanh coi như không có chuyện gì, anh ghé sát tai Bùi Thanh nói: “ Nơi này không ngứa.”
Bùi Thanh che miệng, chính mình rên rỉ thoải mái, cậu nhìn xung quanh, không thấy ai, vươn cổ lên nói bằng một giọng thở dốc bên tai Thẩm Hoành Duệ: “ Có một chút, anh sờ lại càng ngứa.”
Hai ngón tay Thẩm Hoành Duệ kẹp lấy đầu v*, kéo lên trên, Bùi Thanh kêu một tiếng, thân thể bắn lên, Thẩm Hoành Duệ không ngờ cậu phản ứng như thế, trơ mắt nhìn Bùi Thanh lăn từ đùi anh xuống đất, cái ót đụng bàn trà liền phát ra âm thanh.
Cô gái ở quầy lễ tân bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía bên này, ngây người hỏi: “ Xảy ra chuyện gì?” Như thế nào vừa nãy tình chàng ý thiếp, bây giờ lại đánh nhau? Cô vốn dĩ muốn hỏi thêm vài câu nhưng nhìn vẻ mặt cao lớn đầy sát khí kia, trên mặt rất khó coi, liền ngậm miệng.
Thẩm Hoành Duệ bị cậu cho giật mình, anh cuống quít bế cậu đặt lên đùi mình, sau đó sờ cái ót cậu, sờ đến một cái mụt.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của anh, có chút chột dạ, chỉ có thể ngồi ngoan ngoãn.
Làm sao có thể trách anh, thoải mái đến mức muốn ngủ nha.
Bôi thuốc xong, Thẩm Hoành Duệ vẫn còn tức giận, trả bình thuốc cho cô lễ tân đã ngủ say, Thẩm Hoành Duệ cũng không đánh thức, đặt bình thuốc trong quầy, đứng trên hành lang sảnh khách sạn nhìn Bùi Thanh.
Thẩm Hoành Duệ lấy điện thoại nhìn thời gian, đã gần ba giờ sáng, anh ngoắc ngoắc ngón tay hướng Bùi Thanh, Bùi Thanh đi tới nắm tay anh.
Khoảnh khắc mở cửa phòng, Bùi Thanh buông lỏng tay Thẩm Hoành Duệ, Thẩm Hoành Duệ chạm vào mặt cậu không nói gì.
Vương Nam bị bọn họ đánh thức, ngồi ở trên giường.

Hắn che giấu hết vẻ bực bội trên mặt, “ Hai người về rồi hả? Bùi Thanh cậu đi đâu mà lâu như vậy?”
Bùi Thanh nói, “ Bên ngoài mát mẻ, đi dạo một vòng.”
Vương Nam nói: “ Phong cảnh có đẹp không?”
Bùi Thanh nói: “ Mỗi người có thẩm mỹ khác nhau, cậu đi dạo một vòng sẽ biết.”

Vẻ mặt Vương Nam mờ nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.

Vương Nam thờ ơ nhìn cậu, vẻ chờ đợi trong mắt đều tiêu tan.
Từ khi Bùi Thanh bước vào phòng, tâm trạng cậu rất chán nản.

Cậu mất mát nhìn bóng dáng Thẩm Hoành Duệ, sau đó cẩn thận giấu đi muộn phiền trong lòng.
Thời điểm Bùi Thanh nằm trên giường, tưởng Thẩm Hoành Duệ sẽ giữ thể diện cho Vương Nam mà nằm cạnh hắn, kết quả Thẩm Hoành Duệ nằm bên cạnh Bùi Thanh.
Anh dựa vào giường, đeo tai nghe, “ Hai người đi ngủ trước, tôi chơi game một lát.”
Vương Nam sắc mặt xanh mét, còn muốn nói cái gì, nhưng nhớ tới lúc hai người cãi nhau, hắn động thủ, tuy rằng Thẩm Hoành Duệ không đánh trả nhưng có thể trong lòng không thoải mái.

Hắn kiềm chế lửa giận, xanh mặt nằm đưa lưng về phía hai người.
Bùi Thanh lo lắng nhìn Thẩm Hoành Duệ, Thẩm Hoành Duệ nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cậu một chút, “ Ngủ đi.” Sau đó quay sang tắt đèn, lúc chuẩn bị tắt, Thẩm Hoành Duệ phát hiện vết máu trên mu bàn tay mình, anh xoay người hỏi Bùi Thanh: “ Em bị thương chảy máu sao?
Bùi Thanh ngây người nhìn anh, “ Đâu có máu? Không có a? Xảy ra chuyện gì thế?”
Thẩm Hoành Duệ nhanh chóng phủ định nghi vấn Bùi Thanh bị thương.
Anh thờ ơ gật đầu, giơ tay lên trước mặt Bùi Thanh, “ Không có gì, có thể là máu con muỗi.”
Bùi Thanh giật mình, nhớ ra chuyện tốt mình làm.

Khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu vùi vào chăn, “ Muỗi cắn, Duệ ca đừng nói nữa, buồn ngủ quá nha, ngủ.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Em ngủ đi.” Anh xuống giường vào phòng vệ sinh rửa tay.
Bùi Thanh từ trong chăn chui đầu ra, nhìn theo bóng dáng Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh tính thời gian, hôm nay chính là ngày cuối cùng, ngày mai sẽ được giải phóng.
Chờ đến khi Thẩm Hoành Duệ quay trở lại nằm trên giường, Bùi Thanh kéo chăn che lại chân cho anh,
Bùi Thanh nhắm mắt lại, dựa chân vào đùi Thẩm Hoành Duệ rồi ngủ.
Thẩm Hoành Duệ tắt đèn, ngồi chơi game.
Sáng hôm sau, Bùi Thanh ngủ quên, nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện.

Hình như là Vương Nam xin lỗi, nói chính mình quá yêu Thẩm Hoành Duệ nên không khống chế được cảm xúc của mình.
Bùi Thanh nghe đến đây ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ, “ Mấy giờ rồi, hai người dậy sớm thật.”
Vương Nam xin lỗi xong đột nhiên im bật.

Khả năng tâm tình không tốt, nói chuyện có phần thẳng thắn.

“ Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, ngủ say như heo.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ 9 giờ, lại ăn sáng.” Anh chỉ vào bánh bao cùng sữa đậu nành, “ Đi dạo một vòng, bữa sáng ở đây chỉ có thứ này, ăn đỡ.”
Bùi Thanh gật đầu, rời giường đi rửa mặt.
Ba người ăn sáng xong liền đi leo núi.
Kinh nguyệt Bùi Thanh kết thúc, bước chân có phần nhẹ nhàng.
Núi này có tổng cộng 5 cửa, cửa đầu tiên ở chân núi.

Một con đường đá rông gần hai mét được xây dựng bên sông.

Dòng sông chảy ào ào xuống, vách núi chắn ánh nắng mặt trời, làn gió mát rượi làm cho con người sảng khoái.
Dưới bóng cây xanh, tiếng ve tiếng chim phát ra.
Vương Nam đi phía trước, Thẩm Hoành Duệ lang thang đi phía sau cùng không có mục tiêu.

Thỉnh thoảng Bùi Thanh quay đầu xem anh, hoặc Vương Nam quay đầu lại xem.

Thẩm Hoành Duệ không bao giờ đáp lại ánh mắt hắn.
Thẩm Hoành Duệ đi phía sau Bùi Thanh, thỉnh thoảng giúp cậu kéo chiếc dây đeo vai bị tuột.

Cuối cùng đem ba lô Bùi Thanh cầm lên, một tay cầm ba lô mình, một tay cầm ba lô cậu.
Vương Nam quay đầu lại nhìn hai người, muốn nói lại thôi, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tới cửa thứ hai, con đường rộng hơn nhưng độ dốc bắt đầu cao hơn, mọi người chọn cách trực tiếp đi xe máng trượt ngắm cảnh, sau đó đến cửa thứ năm chơi pha lê sạn đạo.
Thẩm Hoành Duệ đi đến chỗ gác cổng để mua vé.
Dáng người anh to lớn nổi bật giữa đám đông, vẻ mặt lạnh lùng, không một du khách nào dám chen vào chỗ anh.


Chỉ là nhìn anh có chút đau khổ khi cúi xuống chỗ gác cổng để mua vé.
Bùi Thanh cười không có lương tâm.
Thẩm Hoành Duệ thuận tiện mua ba chai nước, đưa cho Vương Nam một chai, Vương Nam nói cảm ơn, trong lòng có chút vui sướng, Thẩm Hoành Duệ không nhìn hắn, đem hai bình nước nhét vào ba lô Bùi Thanh.
Vương Nam cũng không nghĩ nhiều.

Bời vì tính cách Thẩm Hoành Duệ tuỳ ý, nhưng cũng rất lịch lãm.

Hắn đoán rằng bời vì Thẩm Hoành Duệ lười lây nước, vì vậy anh đơn giản để nó vào ba lô Bùi Thanh, chính mình đeo lên.

Thẩm Hoành Duệ đưa vé, ba người xếp hàng để được đi xe.

Khi đến lượt họ, chiếc xe chỉ còn một chỗ, Vương Nam do dự, muốn cùng Bùi Thanh đổi chỗ, Thẩm Hoành Duệ nói: “ Người phía sau thúc giục, nhanh lên.”
Vương Nam nhíu mày, bất đắc dĩ lên xe.
Xe chở Vương Nam đi xa, sau đó một chiếc xe khác tới đối diện chỗ đứng đợi.
Bùi Thanh chuẩn bị lên xe, Thẩm Hoành Duệ vòng một tay ôm lấy eo Bùi Thanh, “ Em có ngốc không?”
Bùi Thanh ngơ ngác nhìn Thẩm Hoành Duệ.

Hoành Thẩm Duệ mỉm cười, hai chân anh trực tiếp trèo qua lan can cao hơn một mét, chân anh dài miên man, lúc trèo qua cũng không đụng đến dây kéo.
Du khách xếp hàng đều kỳ quái nhìn Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh nói: “ Duệ ca, anh không chơi sao?”
Lúc này, một người đàn ông mặt đầy sẹo phía sau đẩy Bùi Thanh: “ Con mẹ mày nhanh lên, đừng đứng chặn đường.”
Bùi Thanh bị hắn đẩy mạnh, lảo đảo vài bước, kìm nén bất mãn trong lòng, nhẹ giọng nói: “ Thực xin lỗi.”
Thẩm Hoành Duệ nhìn người đàn ông kia, giọng rất thấp mang theo ngữ khí không vui, có chút tức giận, “ Mày dám đẩy em ấy?”
Người đàn ông kia bị Thẩm Hoành Duệ doạ hoảng sợ, đôi mắt né tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoành Duệ, miệng ngậm chặt không nói nên lời.
Hai tay Thẩm Hoành Duệ đặt ở eo Bùi Thanh, sau đó nhấc bổng cậu bế ra ngoài lan can.
Bùi Thanh nghe tiếng kêu của mấy cô gái phía sau, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Thẩm Hoành Duệ không quan tâm, trực tiếp nắm tay kéo Bùi Thanh đi tới một con đường rộng một mét.
Con đường mòn lọt thỏm trong rừng xanh mờ ảo, lối đi quanh co không biết dẫn đến đâu.
Bùi Thanh đi theo Thẩm Hoành Duệ, thậm chí không nghĩ đến việc nhìn chữ viết trên tấm bảng.
Bùi Thanh chạy đến trước mặt rồi ôm lấy Thẩm Hoành Duệ, hai tay vòng lên cổ kéo xuống hôn anh một cái.
Thẩm Hoành ôm lấy cậu, cúi đầu ngậm môi Bùi Thanh, đầu lưỡi cực kỳ bá đạo mà chui vào.

Hai chiếc lưỡi ướt át quấn lấy nhau, không phân biệt rõ.

Bùi Thanh lui cổ về sau, tuỳ ý để Thẩm Hoành Duệ chiếm lấy.
Thẩm Hoành Duệ đè gáy Bùi Thanh, đầu lưỡi linh hoạt liếm cổ cậu, Bùi Thanh thở dốc, ánh mắt không kiên nhẫn, còn chưa kịp sờ Thẩm Hoành Duệ, anh đã cắn một cái ngay tai cậu.

“Đi thôi”.

Giọng anh phi thường nghẹn ngào, có thể nghe được anh đang rất kiềm chế.
Bùi Thanh sững sờ nhìn Thẩm Hoành Duệ, lại nhìn đũng quần anh.

Hai mắt lên án nhìn Thẩm Hoành Duệ, một bàn tay muốn sờ đũng quần lại bị Thẩm Hoành Duệ giữ lại kéo vòng tay ôm lấy eo của anh.

Anh ra lệnh, “ Đi “.

Rất lạnh nhạt vô tình, dường như không chịu được bị quấy rối phần dưới.
Bùi Thanh không buông tay, cậu nhìn xung quanh, thấy không có người, một bàn tay sờ đũng quần Thẩm Hoành Duệ lại bị bắt lấy, giọng nói có chút thất thường, “ Làm gì, chơi trò lưu manh? Có camera.”
Bùi Thanh ngẩng đầu nhìn, phát hiện thấy một cái camera trên cột đèn đối diện mình, Bùi Thanh cảm thấy như mình như nhận được ánh nhìn chăm chú từ viên cảnh sát, cứng đờ rút tay về, sau đó ngượng ngùng lôi kéo Thẩm Hoành Duệ đi về phía trước.
Thẩm Hoành Duệ vô lương tâm cười cậu.

Bùi Thanh cảm nhận được sự run rẩy của anh khi nắm tay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.