Tương Tư Bạn Cùng Phòng

Chương 2


Đọc truyện Tương Tư Bạn Cùng Phòng FULL – Chương 2


Vùng núi nằm ở ngoại thành, phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi để lái xe.

Thời gian ấn định là 9 giờ sáng tại quán trà sữa Zoro ở quảng trường Quảng Phong.
Quảng trường Quảng Phong hơi xa nhà của Bùi Thanh, đi xe hơi đến đó mất một tiếng rưỡi, mà nơi đó lại gần nhà của Vương Nam.
Bùi Thanh nhìn địa chỉ và thời gian, cậu không khỏi thấy ghen tị và chua xót.

Vương Nam là bạn trai chính thức, Thẩm Hoành Duệ đương nhiên đau lòng cho bạn trai của mình.
Bùi Thanh tối qua chơi một đêm, buổi sáng tinh thần có chút ể oải, phía dưới sưng tấy lên, đặc biệt là miệng nhỏ có chút đau.
Vào thời điểm tới quảng trường, Thẩm Hoành Duệ đã đợi sẵn, Bùi Thanh lấy di dộng ra nhìn thấy tin nhắn Thẩm Hoành Duệ gửi trong nhóm năm phút trước.
Bãi đỗ xe khu A, xe việt dã màu đen, biển số xe ****.
Bùi Thanh vác ba lô đi tìm, nhìn thấy một chiếc xe màu đen việt dã, cửa xe đóng kính.

Bùi Thanh đi qua gõ cửa sổ xe.
Cậu nhìn thấy được niềm vui không kiềm chế được của mình trên bóng đen phản chiếu lại của cửa kính xe, khoé miệng nhếch lên, nụ cười trong mắt cũng không còn che giấu được nữa.
Cửa xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai và đường quai hàm sắc nét của Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ quay đầu, nét mặt tuấn tú khiến tim cậu đập nhanh hơn, nhìn thoáng qua đã muốn yêu anh rồi.

Biểu cảm của anh rất lạnh lùng, khiến mọi người cảm thấy lo sợ khi nhìn anh.
“ Duệ ca.”
Bùi Thanh gọi một tiếng.

Không khí lạnh trong xe thổi tới, Bùi Thanh không thoải mái thở dài, hai con mắt vui vẻ nhắm lại.
Thẩm Hoành Duệ gật đầu, nhìn mồ hôi chảy ra trên đường viền cổ áo ngắn tay màu trắng trong suốt, lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh, lãnh đạm nói: “ Lên xe đi “
Bùi Thanh gật đầu, cậu nhìn lướt qua ghế phụ, không có cái gì trên đó, khả năng Vương Nam chưa tới.
Ước mơ của cậu là ngồi ghế phụ, nhưng vị trí này là của bạn trai Thẩm Hoành Duệ.

Lý Du đã từng ngồi trên đó nhưng bị Thẩm Hoành Duệ đuổi ra sau.

Thẩm Hoành Duệ tỏ vẻ chỉ có bạn trai hoặc lão bà của anh mới có thể ngồi ở ghế phụ.
Bùi Thanh ngồi sau ghế Thẩm Hoành Duệ.
Cậu tự an ủi mình, may mà cậu đến sớm, nếu không thì không thể ngồi gần Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh lên sau xe, Thẩm Hoắc Duệ điều chỉnh quạt gió điều hoà.


Ngồi trong điều hoà một lát, nhiệt trên người cậu đã giảm bớt.
Bùi Thanh nghiêng người nhìn ghế lại, thò đầu đến gần, nhìn thấy Thẩm Hoành Duệ đang chơi game.

Thẩm Hoành Duệ thích chơi trò chơi này, trong lúc chơi không thích bị ai quấy rầy.
Một lần, Vương Nam ngồi trên đùi Thẩm Hoành Duệ khi chơi game, Thẩm Hoành Duệ liền phát hoả, sắc mặt âm u cực kỳ đáng sợ, trực tiếp kêu Vương Nam lăn.
Vương Nam lúc ấy uỷ khuất đến mức đôi mắt đều đỏ, nhưng lại không dám phản bác.

Cuối cùng hắn rầu rĩ không vui, đợi Thẩm Hoành Duệ xin lỗi trong hai ngày.

Nhưng Thẩm Hoành Duệ dường như không nhìn ra, vẫn lạnh nhạt thờ ơ, chỉ là thứ tư hàng tuần vẫn mua cho Vương Nam một ly trà sữa Zoro yêu thích, cuối cùng vẫn là Vương Nam chủ động tự mình làm hoà, từ đó về sau không dám vào mỗi lần chơi game mà trêu chọc anh.
Không gian có hạn, đầu của hai người rất gần nhau, hơi thở Bùi Thanh thổi bay sợi tóc Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh từ trên nhìn xuống có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt và sống mũi cao.

Cậu cẩn thận hỏi: “Duệ ca, Vương Nam đâu?” Nói xong lúc sau, cậu bất an nhìn Thẩm Hoành Duệ, rất sợ chính mình làm anh phân tâm, sợ anh nói lời lạnh nhạt.
Ngón tay Thẩm Hoành Duệ như cũ không ngừng chuyển động, anh chơi trò chơi đặc biệt lợi hại a.

Hơn nữa lại chơi rất quyết liệt, còn rất làm tốt bài tập chuyên môn của chính mình, được giáo viên thích và đánh giá cao.

Không chỉ vậy, anh còn thi một lúc hai chuyên ngành, Bùi Thanh mỗi khi nghĩ đến điều này mà tức giận, cậu đã rất chăm chỉ học chuyên ngành của mình tuy không thành thạo nhưng nỗ lực cực kỳ, thì Thẩm Hoành Duệ đã học thêm chuyên ngành khác.
Thầm Hoành Duệ không ngẩng đầu lên, “ Đi mua trà sữa “
Bùi Thanh nga một tiếng, sau đó liền không nói chuyện, trong lòng rơi vào khoảng không, hai mắt chăm chú nhìn anh chơi game.
Thẩm Hoành Duệ kỹ thuật thượng thừa, đánh đến đối phương phải kêu cha gọi mẹ xin tha.
Thẩm Hoành Duệ kết thúc trò chơi, chờ hiệp đấu tiếp theo.

Thừa dịp mà ngẩng đầu, “ Tay mơ, nhìn trộm lão sư hả?”
Bùi Thanh mỉm cười, “ Duệ ca, anh bày em chơi đi “
Thẩm Hoành Duệ đặt điện thoại xuống, xoay cổ.

“ Không, kỹ thuật của cậu hết thuốc chữa.”
Bùi Thanh nhún nhún cái mũi, “ Duệ ca, anh xem thường người.”
Thẩm Hoành Duệ trắng trợn táo bạo, ”Ân.


Bùi Thanh bị anh làm nghẹn không nói được lời nào, thở phì phì trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Hoành Duệ ánh mắt quét qua cậu, nói: “ Lại trừng, tròng mắt rớt xuống bây giờ.”

Bùi Thanh hừ một tiếng.

Đêm qua nghỉ ngơi không tốt, mắt có chút khô, Bùi Thanh dụi dụi mắt, toàn bộ hốc mắt bị dụi đến đõ rực, thoạt nhìn như đang khóc.
Thẩm Hoành Duệ nhìn cậu đầy ẩn ý: “ Đêm qua làm cái gì?”
Bùi Thanh bị anh nhìn chằm chằm, tim đập chậm lại, Bùi Thanh sợ hãi nghĩ thầm có phải anh đã phát hiện ra cái gì chưa.
Bùi Thanh ấp úng nói: “ Đêm qua cúp điện, nóng quá không ngủ được.”
Thẩm Hoành Duệ gật đầu, tiếp tục chơi trò chơi.
Tuy nhiên, nhịp tim Bùi Thanh lai đập tăng nhanh, cả hô hấp cũng nhanh hơn, cậu thở phào nhẹ nhõm sau khi bị tra hỏi.

Cậu vừa hy vọng Thẩm Hoành Duệ phát hiện cho cậu câu trả lời, vừa sợ Thẩm Hoành Duệ gọi cậu là kẻ biến thái.
Cậu nhìn trộm và thèm muốn Thẩm Hoành Duệ, ánh mắt trần trụi nhìn từ trên xuống, từ đường viền cổ áo hơi hở có thể nhìn thấy được cơ ngực của Thẩm Hoành Duệ, không khoa trương nhưng lại rất mê người, xuống chút nữa nhưng bị lớp quần áo chặn lại.
Ánh mắt Bùi Thanh rơi vào đôi chân dài của anh.

Thẩm Hoành Duệ cao gần 1m9, sỡ hữu đôi chân dài thẳng táp.

Bùi Thanh không kìm chế được ham muốn và khao khát trong lòng, nhìn chằm chằm vào đũng quần Thẩm Hoành Duệ, Thẩm Hoành Duệ mặc chiếc quần kaki, đôi chân dài hơi dạng ra.

Bùi Thanh thật muốn ngồi vào lòng anh quá đi.
Bùi Thanh cảm thấy miệng mình khô khốc, nhịn không được mà liếm môi, môi bị cậu liếm đến mức đỏ lên.

Cậu nhìn chằm chằm, không kiềm được mà nhìn lần hai.

Cậu nhìn thẳng vào khoá kéo quần, mơ mơ màng màng.

Hạ thân bắt đầu nóng rực, cái miệng nhỏ bên dưới đang kêu gào khao khát.
“ Nhìn cái gì?“ Giọng Thẩm Hoành Duệ đột nhiên vang lên.
Bùi Thanh không kịp đề phòng, ngẩng đầu lên, thấy được Thẩm Hoành Duệ không biết từ khi nào nhìn cậu từ kính chiếu hậu, ánh mắt rất sâu và sắc bén.
Mặt Bùi Thanh đột nhiên đỏ bừng vì xấu hổ nói: “ Không nhìn cái gì.”
Thẩm Hoành Duệ nhìn chằm chằm vào Bùi Thanh.
Bùi Thanh nhìn vào mắt anh, có thể là Thẩm Hoành Duệ có thể đã nhìn thấu được ánh mắt đầy dục vọng của cậu nhưng chỉ là không biết được tâm tư trong lòng cậu mà thôi.
Bùi Thanh xấu hổ đến mức muốn chạy khỏi xe, đem mặt vùi vào sau ghế điều khiển.
Thẩm Hoành Duệ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn được hai tai đỏ ửng lên vì xấu hổ và cái cổ hồng hào của cậu, mái tóc đen loà xoà trên đầu cậu.


“ Thích nam nhân?”
Giọng Thẩm Hoành Duệ vốn đã trầm, giọng càng chậm giờ lại càng trầm hơn, nghe tựa như mèo đang vờn chuột.
Trong lòng Bùi Thanh chua xót, không muốn ngẩng đầu, có chút sợ hãi Thẩm Hoành Duệ coi thường sẽ xa lánh mình.
“ Duệ ca!” Giọng Vương Nam ở ngoài cửa sổ vang lên.
Bùi Thanh sửng sốt, ngồi lại đàng hoàng.
Vương Nam mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, cả người gần lại ôm lấy cổ Thẩm Hoành Duệ, muốn hôn anh.

Thẩm Hoành Duệ không kiên nhẫn, nhìn hắn cảnh cáo một cái.
Ánh mắt Vương Nam hiện lên vẻ ẩn khuất, liếc nhìn Bùi Thanh một cái.

Sau đó hướng Thẩm Hoành Duệ nói: “ Sao anh lúc nào cũng chơi game?”
“ Em từ khi nào lại như nữ nhân muốn quản tôi.” Thẩm Hoành Duệ ánh mắt không nâng, ngón tay tiếp tục di chuyển trên màn hình điện thoại.
Nói thật nếu không phải vào thời điểm Thẩm Hoành Duệ nghiêm túc rất quyến rũ a, lớn lên lại rất soái, dáng chuẩn, có khí chất, đáng tin, lại xuất thân từ gia đình quyền quý, anh chính là vua trò chơi được chú ý.

Bùi Thanh cho rằng anh sẽ không có bạn trai.

Không phải trong lòng anh ấy luôn nghiêm túc và quyến rũ sao?
Vương Nam không vui hừ một tiếng, quay đầu nhìn Bùi Thanh hốc mắt đỏ lên, hắn nhìn Bùi Thanh rồi lại nhìn Thẩm Hoành Duệ, nghi hoặc nói: “ Bùi Thanh, trong lúc Duệ ca chơi game cậu chọc anh ấy sao? Duệ ca mắng cậu?”
Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh cùng lúc ngẩng đầu, Thẩm Hoành Duệ từ kính chiếu hậu nhìn Bùi Thanh.

Bùi Thanh nhanh chóng lắc đầu.

“ Đêm qua phấn khích không ngủ được.


Vương Nam gật đầu, đem trà sữa trong tay “ Trà sữa, vị xoài, vị yêu thích của cậu.”
“ Cảm ơn.

“ Bùi Thanh nhận lấy nhưng lại không uống.

Cậu thật sự rất thích xoài, vị của nó rất ngọt, nhưng Bùi Thanh lại bị dị ứng.

Cậu đã từng nói qua, nhưng trừ bỏ mẫu thân thì không ai nhớ được.

Bùi Thanh miễn cưỡng cầm lấy trà sữa vị xoài.
Thẩm Hoành Duệ liếc nhìn Bùi Thanh, nói: “ Chúng ta đổi mùi vị thử.”
Vương Nam nghi hoặc nói: “ Không phải anh chỉ uống trà, rất ghét vị ngọt sao?”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Thình thoảng cũng muốn đổi khẩu vị.”
Vương Nam cũng không thích uống trà, chỉ uống trà sữa trân châu.


Liền tuỳ ý để Thẩm Hoành Duệ đổi trà sữa cho Bùi Thanh.
“ Vâng.” Bùi Thanh liền đưa trà sữa cho Thẩm Hoành Duệ, lòng bàn tay cọ qua ngón tay anh, tức khắc cảm thấy vô cùng tê dại.
Trong lòng Bùi Thanh tràn đầy dư vị ngọt ngào, mặc kệ Thẩm Hoành Duệ có nhớ mình bị dị ứng xoài hay không, cậu tình nguyện tin tưởng Thẩm Hoành Duệ nhỡ rõ.
Lúc này, di động Vương Nam vang lên, hắn cầm lên là cuộc gọi của Lý Du.
Vương Nam nhấc máy.

Đối diện không biết nói gì, chỉ thấy sắc mặt Vương Nam trở nên nặng nề, an ủi: “Được rồi, cậu nén bi thương.”
Vương Nam cúp điện thoại, nhìn hai người nói: “ Bà của Lý Du qua đời.

Cậu ấy không tới được, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh nhắn tin an ủi một hai câu, sau đó liền xuất phát đến vùng núi.
Chuyến đi diễn ra suông sẻ, Thẩm Hoành Duệ phải lái xe hai tiếng mới đến nơi.
Thẩm Hoành Duệ đi mua vé, Vương Nam đi kiểm tra phòng đã đặt.

Bùi Thanh trông hành lý.
Ở vùng núi này có rất nhiều du khách đến nghỉ lễ, đi theo đoàn hay tự túc đều có.
Thẩm Hoành Duệ mua vé xong đi về phía Bùi Thanh, một tay cầm điện thoại tay còn lại bỏ tiền thừa vào ví, ngậm vé trên miệng.
Bùi Thanh bị vẻ đẹp trai này khiến mặt đỏ ửng, vươn tay lấy tấm vé trên miệng anh xuống.
“Bao nhiêu vậy? Em gửi WeChat cho anh.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Không cần, bao cậu đi chơi, coi như bồi tội nãy khi dễ cậu.” Đôi mắt mang theo một nụ cười nhẹ.
Bùi Thanh sửng sốt, lâu hồi mới phản ứng lại việc Thẩm Hoành Duệ đang trêu chọc mình “ phán định “ Thẩm Hoành Duệ là đang bắt nạt mình.
Bùi Thanh hậm hực nói: “ Duệ ca, đừng chọc em nữa.” Giọng điệu cậu như đang làm nũng, thật giống trẻ con a.
Lúc này, Vương Nam giận dữ bước tới nói: “ Khách sạn này làm việc thật đáng trách, mình đặt ba phòng, thế mà chỉ còn lại một.”
Bùi Thanh nghẹn họng.
Thẩm Hoành Duệ khẽ cau mày, nói: “ Đã hỏi mấy khách sạn khác chưa?”
Vương Nam thở dài một hơi, “ Đã hỏi qua, hiện tại là thời điểm du lịch, không còn phòng.”
Bùi Thanh bất lực, đứng giữa hai người, cảm thấy chình mình vô cùng dư thừa.
Vương Nam nhìn Bùi Thanh, “ Tới cũng đã tới rồi, chịu khó một chút, căn phòng đó có một giường lớn.

Duệ ca, có được không?”
Thẩm Hoành Duệ biểu tình mờ nhạt cũng không có cảm xúc gì.

“ Không sao cả.”
“ Cậu như thế nào, Bùi Thanh?”
Bùi Thanh nhìn Thẩm Hoành Duệ, lại nhìn sang Vương Nam, “ Không có gì.”
Vương Nam trợn mắt, cao ngạo nói: “ Bọn tôi còn chưa cho cậu coi cảnh nóng trực tiếp, cậu ngại cái gì.”
Thẩm Hoành Duệ cau mày, cảnh cáo Vương Nam, Vương Nam hậm hực thu liễm lại một chút.
Bùi Thanh bất đắc dĩ cười khổ, “ Cậu không phiền, vậy là được rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.