Đọc truyện Tướng Quân – Chương 38: Ngoại Truyện 3. Niên Thiếu Lầm Lỗi Trọn Đời Bù Đắp
Ở mảng đất hoang vu phía tây lục địa Huyễn Lam. Một nam tử tay mang vuốt giáp đối đầu với hai ma tộc, rõ ràng nam tử đang ở thế hạ phong. Khi móng vuốt độc của ma tộc còn cách nam tử vài tất, bỗng dưng từ đâu bay đến một con rối màu xanh đen cao tới hông người lớn đập thẳng vào ma tộc nọ khiến gã bay thật xa, nệm vào thân cây.
Con rối bay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ như máu được vẽ trên mặt gỗ như có thần, tóc màu bạch kim cùng áo bào xanh đen bay trong gió. Con rối cử động, trên tay, chân và đầu nó như có sợi tơ bạc thoát ẩn thoát hiện. Con rối tấn công tới ma tộc còn lại, nhanh như chớp đập vào trán ma tộc một lá bùa. Ma tộc nọ không chút phản kháng, chớp mắt đã phi hôi yên diệt.
Nam tử mang vuốt giáp dựa vào thân cây thở dốc, con rối nhu thuận cúi đầu chào nam tử rồi biến thành con rối nhỏ tầm gang tay người lớn.
“Ca ca, sao huynh lại đến đây một mình? Huynh không phải không biết nơi đây ma tộc thường lui tới!”-Một nữ tử tầm mười sáu tuổi đi ra từ phía sau một thân cây, nàng nâng con rối để nó ngồi lên vai.
Phong Nguyệt Nhất Thế nhìn ca ca của nhìn, bĩu môi “Chẳng lẽ lại cãi nhau với biểu ca rồi?”
Phong Nguyệt Nhất Sinh hừ lạnh, hắn chỉnh lại giáp vuốt trên tay “Ai thèm gây sự với hắn ta! Tên khốn kia mà cũng xứng ta so đo với hắn sao?!”
Nhất Thế bật cười “Ái chà, đôi phu phu trẻ hai người hai bữa một trận cãi vả, năm ngày một trận cãi lớn, còn muốn lên võ đài so tài kia.”
Nhất Sinh trợn mắt “Ai là phu phu với hắn? Ta nhổ vào!”
Nhất Thế mỉn cười, vỗ vỗ vai hắn “Không nói nữa, chúng ta mau về thôi. Ta đi lâu như vậy hẳn Mục Dung còn đang lo lắng lắm… Ấy phu quân của huynh cũng lo lắng lắm đây. Chuyện nhà cả mà, cãi nhau đầu giường cuối giường làm hòa thôi!”
Nhất Sinh trợn mắt nhìn chằm chằm bào muội của mình, rõ ràng hắn mới là ca ca nàng! Ấy vậy mà nàng nói giúp anh rể… A phi tên khốn đó kìa!!!!
Nhất Thế cùng con rối tung tăng đi phía trước, nàng còn quay người ngoắc tay “Ca ca mau lên, trời sắp tối rồi kia kìa!”
Huynh muội Nhất Sinh Nhất Thế trở về quân doanh thì mặt trời đã xuống núi.
Năm Thái Hòa đế thứ 34, Nhất Sinh được vua phong tước vị Lập Dương vương, dẫn theo bào muội là Nhất Thế đến các tông môn phía Tây Phong Nguyệt cũng là một trong năm chiến trường lớn trên đại lục cầu viện binh. Khương Lương được phong tước vị Vệ Cảnh vương dẫn quân đến trấn thủ chiến trường phía Tây cùng Huyết Ưu cung, phu phụ Tam vương gia.
Nhất Sinh nhận mệnh, đưa bào muội lúc bấy giờ mới 14 tuổi đi xứ đến các tông môn. Nhất Sinh và Nhất Thế yêu thích chế tạo và sửa chữa cơ giáp nên được Huyền Cơ tông ở phía Tây Bắc nhìn trúng. Nhất Sinh để lại muội muội mình trên núi học nghệ, bản thân theo tu sĩ trở lại chiến trường chế tạo cơ giáp cho binh sĩ chiến đấu.
Nhất Thế ở trên núi học nghệ nhưng lòng lại bận tâm nơi chiến trường, bận lòng về bào huynh nên chẳng bao lâu đã theo các đồng môn xuống núi dẹp loạn.
Nhất Thế đến chiến trường phía Bắc sửa chữa cơ giáp cho binh sĩ. Đến năm Thái Hòa thứ 36, Tỏa Linh đảo bị hủy, quân ta thắng ở chiến trường phía Bắc, Nhất Thế cùng Mục Dung trở lại chiến trường phía Tây hỗ trợ.
“Lập Dương vương!”
“Nhị tiểu thư!”
Nhất Sinh và Nhất Thế đi xuyên qua doanh trại, đi đến khu chỉ huy quân doanh. Từ phía xa đã thấy trước trại chỉ huy hai bóng dáng nam tử. Người trước vẫn còn mặc huyền giáp, khuôn mặt anh tuấn khẽ cau mày như đang lo lắng điều gì. Người sau vận một bộ y phục đơn giản nói gì đó với nam nhân trước nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Thế Nhi, muội trở lại rồi! Có bị thương ở đâu không?”-Nam tử vận y phục đơn giản thấy Phong Nguyệt Nhất Thế trở về liền vui vẻ chạy lại.
Nhất Thế cười, nháy mắt với hắn “Ta thì có làm sao cơ chứ! Mục Dung, không phải bên kia cần hai chúng ta qua xem sao? Mau đi thôi!”
Mục Dung có chút ngẩn ra “Chuyện gì cơ?”
Con rối tóc bạch kim mặc đạo bào xanh đen từ vai Nhất Thế bay sang đáp lên vai Mục Dung thì thầm đôi câu. Mục Dung như bừng tỉnh đại ngộ cười “Đúng rồi! Chúng ta đi thôi!”
Mục Dung cúi chào Phong Nguyệt Khương Lương, cũng là nam tử vận huyền giáp đứng cùng hắn, đi theo phía sau Nhất Thế. Khi đi qua Nhất Sinh, hắn cúi người chào “Lập Dương vương!”
Nhất Sinh phất tay, hắn không thèm nhìn đến Phong Nguyệt Khương Lương đứng ở trước trại chỉ huy, đi thẳng một mạch vào trong.
Khương Lương thoáng thở ra, hắn lắc đầu cười đi theo Nhất Sinh vào trong.
“Nhất Sinh, còn giận sao?”
Đáp lại lời Khương Lương là quyển binh pháp bay thẳng vào mặt. Hắn vội ôm lấy quyển sách lại nhìn thấy người phía trước ném mấy thứ linh tinh đến.
“Ai thèm giận ngươi?! Cút ra ngoài cho ta!!!”
Khương Lương né nghiên mực bay đến, tiếc hận nhìn nó rơi xuống đất vỡ tan tàn.
“Bảo bối…”
“Ai là bảo bối của ngươi?! Cút! Cút ngay cho lão tử!!!”
Khương Lương ném đống đồ trên tay xuống tràng kỷ bên cạnh, một hai bước đã đến trước mặt Nhất Sinh, chế trụ hai tay phá hoại của hắn.
“Này, giận thì cứ việc đánh ta này! Ngươi ném đồ linh tinh như vậy còn không sợ ngày mai Mục Dung đến tìm ngươi kiểm kê sổ sách sao?!”
Nhất Sinh thở phì phò trợn mắt nhìn hắn “Buông lão tử ra!!!”
Khương Lương cười tà mị “Không buông, phu quân ngươi không có tiền đền những thứ ngươi đập phá đâu!”
“Tên khốn!!!!!”
Theo lí thì Phong Nguyệt Khương Lương là biểu ca trên danh nghĩa của Phong Nguyệt Nhất Sinh. Nhưng sự thật thì Khương Lương không có mang dòng máu hoàng tộc, nói trắng ra chính là con riêng của lục vương phi.
Năm đó lục vương phi cũng là một thiên kim tiểu thư tiếng tốt trong kinh thành, gia thế thì càng không thấp kém là đại tiểu thư của một vị quan. Lục vương phi lúc bấy giờ yêu thầm một văn nhân nhưng chưa kịp đợi văn nhân kia đem sính lễ đến cửa thì nàng đã bị gia tộc ép gả cho lục vương gia.
Phải biết lục vương gia nổi tiếng phong lưu, trong lục vương phủ đã có đến mấy vị thiếp thất.
Lục vương phi đương nhiên không cam lòng gả cho một người mình không thích, huống hồ phu quân tương lai lại là một tên hoa hoa công tử. Nàng từng liên hệ với tình lang của mình nhưng hắn cứ như bốc khói khỏi nhân gian vậy, tìm thế nào cũng chẳng thấy.
Rồi đến ngày tổ chức hôn lễ. Lục vương phi ngậm đắng nuốt cay lên kiệu hoa vào lục vương phủ. Tưởng chừng nàng đã buông xuống mọi thứ, xuôi theo số mệnh nào ngờ ngay đêm tân hôn nàng lại bỏ trốn cùng tình lang.
Lục vương gia rất tức giận. Cũng phải thôi, một tên hoa hoa công tử như hắn chỉ có bỏ người khác chứ có nữ tử nào dám bỏ hắn lại ngay đêm tân hôn như vậy. Lục vương gia phái người lục tung khắp trong lẫn ngoài thành. Tuy nhiên việc tân nương mất tích vẫn chưa truyền ra ngoài, lục vương phủ hắn còn cần mặt mũi!
Đến hai tháng sau khi lục vương phi bỏ trốn, người của vương phủ tìm được vương phi ở một gian nhà tranh ngoại thành Đồng Lạc. Khi đó vương phi nhìn rất yếu ớt, sau khi được đưa về phủ liền lâm vào hôn mê.
Lục vương phi tỉnh dậy liền đến trước viện tử của vương gia quỳ suốt một ngày một đêm, quỳ đến ngất đi.
Sau đó không biết vương gia và vương phi nói chuyện gì với nhau, khi trở ra vương gia nổi giận đùng đùng rời khỏi phủ. Cũng kể từ ngày đó, vương phủ không ai nhắc lại việc vương phi bỏ trốn, xem như việc ấy là một cấm kị. Vương phi ngoan ngoãn ở trong biệt viện không ra ngoài, gia mẫu của vương phi thỉnh thoảng lại giúp lục vương gia xem như trả nợ thay nhi nữ.
Thời gian dần trôi qua, cho đến khi trưởng tử Phong Nguyệt Khương Lương ra đời. Sự ra đời của Khương Lương cũng là một sự nghi ngờ của lục vương phủ. Bởi lẽ họ không nhìn ra được rốt cuộc nó là con của tình nhân cũ và lục vương phi hay là của vương gia.
Sự ra đời của Khương Lương không được lục vương phủ chào đón. Sau khi sinh trưởng tử, lục vương phi không được sủng ái mà càng bị ghẻ lạnh hơn. Điều đó chứng minh được suy nghĩ của mọi người trong phủ, Khương Lương không phải con trai của vương gia.
Cơ thiếp trong phủ không ít, nữ nhân bên ngoài của vương gia chỉ có tăng chứ không giảm. Các thứ tử, thứ nữ lần lượt ra đời, so với trưởng tử còn được sủng ái hơn.
Khương Lương vô lo vô nghĩ mà lớn lên, hắn cứ nghĩ bản thân là trưởng tử, không cần làm gì đã là người chiến thắng chung cuộc. Nhưng hắn đã lầm! Chung quy hắn không phải là con ruột của vương gia. Hắn chỉ là kết quả được giữ lại sau cuộc đàm phán giữ vương gia và vương phi năm đó.
Trước đây hắn luôn thắc mắc vì sao vương gia không thích hắn, cho đến một ngày hắn nghe được bí mật về thân thế trong một lần cãi vã giữa lục vương gia và vương phi.
Năm đó vương phi bỏ trốn cùng tình lang, cứ tưởng hắn tốt đẹp vì nàng ấy mà buông bỏ hết sự nghiệp, cùng nàng bỏ trốn. Hai người bọn họ đến Đồng Lạc trốn quan binh, an nhàn sống qua ngày.
Nhưng những ngày an nhàn, tự tại đó không quá lâu, vỏn vẹn hai tháng. Nàng phát hiện bản thân mang thai!
Nàng nói với tình lang, tưởng tượng cảnh hắn vui vẻ khi được làm cha nhưng không! Câu đầu tiên hắn nói chính là “phá đi, làm sao ta biết đây là con của ai?!”
Hắn hỏi vậy nàng phải làm sao?!
Không phải con hắn thì con của ai?!
Rồi nàng phát hiện ra, hắn ta thực chất là con trai của một thương nhân bên thành Viên Châu. Hơn nữa hắn đã có một vợ và một con trai!!!
Quả thật kinh hoàng! Người nàng yêu lại phản bội nàng, lừa nàng xoay vòng vòng như vậy!
Hắn dứt áo rời đi không nhận con, một mình một nữ nhân sớm quen nhung lụa như nàng sao biết chăm sóc bản thân, huống hồ khi ấy nàng còn nhiễm phong hàn. Người của lục vương gia tìm đến, nàng không muốn đứa trẻ vừa sinh ra đã mang danh con hoang, bị người đời chỉ trích!
Đột nhiên nàng nghĩ đến danh phận lục vương phi vẫn chưa xóa bỏ. Nàng liều lĩnh giao dịch cùng lục vương gia, nàng giữ đứa trẻ lại với danh nghĩa thế tử lục vương phủ, hắn thu lại mọi quyền lợi của nàng cùng bồi thường từ gia mẫu nàng.
Lục vương gia một phần vì lợi ích, một phần vì tiếng tăm mà chấp thuận. Nhưng cũng từ đó xa lánh vương phi và tiểu thế tử.
Còn nhớ năm ấy Khương Lương còn chưa thành niên, sau khi biết được thân phận liền kinh hoảng chạy đi. Bên tai ù ù tiếng mẫu thân hắn, quanh đi quẩn lại tiếng cãi vả kia. Hắn không nhớ nổi bản thân đã đi đâu cũng chẳng ý thực được hành động của mình.
Đột nhiên hắn nghe tiếng ai đó gọi tên, tiếng vật nặng rơi xuống nước. Tiếp theo là tiếng người hầu nhao nhao cứu người.
Khi Khương Lương định thần lại hắn mới phát hiện ra, trong lúc thần trí mơ hồ đã vô ý đẩy một người xuống hồ.
Người kia được người hầu cứu lên, là một bé trai mười mấy tuổi, khuôn mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền lại. Lúc này đang là mùa đông, hồ nước lạnh băng, đứa trẻ cũng thật lạnh.
Khương Lương khi đó hoảng sợ thật sự, đứa bé kia chính là Nhất Sinh.
Nhất Sinh nhiễm phong hàn nặng, hôn mê suốt mấy ngày. Thân thể hắn đã yếu ớt nay lại nhiễm bệnh càng nặng thêm. Bên phía tứ vương phủ sảy ra chút chuyện, Nhất Sinh được gởi lại lục vương phủ chăm sóc một tháng.
Sau khi chuyện sảy ra, Khương Lương bị phạt bằng gia pháp, quỳ ở từ đường suốt mấy ngày. Cho đến khi lục vương phi đến quỳ cầu xin mới được rời đi. Sau đó Khương Lương cũng sinh bệnh.
Một quãng thời gian dài Khương Lương không gặp lại Nhất Sinh. Sau khi gặp lại chính là Nhất Sinh ghi thù Khương Lương ngày đó đẩy hắn xuống hồ băng khiến hắn nằm liệt giường suốt mấy tháng. Mỗi khi chạm mặt, Nhất Sinh đều soi mói, bắt chẹp hắn.
Khương Lương cũng cảm thấy có lỗi, mỗi lần Nhất Sinh gây chuyện của chỉ chịu nghe chửi.
Một đoạn thời gian sau, Khương Lương suy nghĩ rất nhiều. Hắn biết đã không thể dựa dẫm vào lục vương phủ. Vả lại vấn đề huyết thống của hắn sẽ sớm được phơi bày nên tìm cho mình một lối thoát riêng. Hắn dần dần tạo uy tín, tiến vào triều đình, có như vậy sau này chuyện lộ ra hắn còn bảo vệ được mẫu thân và gia mẫu.
Cho đến một ngày nọ, Nhất Sinh gối đầu lên bắp đùi Khương Lương nhìn sao trời. Bọn họ vừa đánh qua một trận chiến, tuy doanh trại đã cách chiến trường khá xa nhưng trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tanh. Pha trong mùi máu còn có mùi cỏ non man mác.
Nhất Sinh đột nhiên nhớ lại chuyện còn nhỏ, hắn khều cách tay Khương Lương “Ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao khi còn nhỏ lại đẩy ta xuống hồ?”
Khương Lương ngẩn ra, hắn xoa đầu Nhất Sinh nhẹ giọng nói “Xin lỗi, ta không cố ý.”
Nhất Sinh bĩu môi “Không cố ý? Cái không cố ý của ngươi hại ta nằm liệt giường suốt mấy tháng, dùng thuốc hơn cả năm đây!”
Nhất Sinh thở dài “Ngươi không biết nước trong hồ lúc đó thật sự lạnh, đã giữa đông rồi đấy! Ngươi còn đẩy ta xuống! Thật sự rất lạnh!!!”
Khương Lương cau mày, hắn ôm cả Nhất Sinh vào lòng, để Nhất Sinh ngồi trên đùi hắn “Thật xin lỗi! Đều tại ta!”
Nhất Sinh gác đầu lên vai hắn, tay cầm loạn tóc hắn mà nghịch “Ngươi còn chưa nói đâu, vì sao lại đẩy ta?”
Khương Lương thở dài “Khi đó ta không chú ý đến… Lúc ấy ta vừa biết được thân phận, có chút không tiếp thu nổi.”
Nhất Sinh bừng tỉnh đại ngộ “Ra là vậy! Khi ấy ngươi cũng có bao tuổi đâu, nghe được thân phận mình hẳn đau khổ lắm!”
Nhất Sinh biết được chuyện này vào một lần hắn đến lục vương phủ tìm Khương Lương. Khi ấy thứ tử vương phủ không chút kiêng dè nói toạc ra thân phận Khương Lương. Nhất Sinh lại vô tình nghe được chuyện này cũng chẳng dám ở lại, chạy biến mất sợ bị Khương Lương giết người giệt khẩu.
Sau đó Nhất Sinh đi đến chiến trường phía Tây thì gặp lại Khương Lương. Cũng chẳng biết từ lúc nào hai người đã phát triển đến sự tình này.
Ban đầu Nhất Sinh còn nghi ngờ lắm, hắn cho rằng bản thân 100% là thẳng. Cho đến sau khi cả hai say rượu loạn tính, Khương Lương mặt dày đuổi theo đòi chịu trách nhiệm. Nhất Sinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Nhất Sinh cũng từng nghi ngờ Khương Lương có âm mưu “bẻ cong” hắn từ trước. Cũng nghi ngờ rằng lần say rượu kia là Khương Lương cố ý. Chung quy chuyện cũng rồi, hắn cũng không bài xích đành thuận theo tự nhiên.
“Ta sau đấy thật hối hận, bốn ngày quỳ ở từ đường đều bị ám ảnh bởi dáng vẻ vừa được vớt lên từ hồ băng của ngươi.” Khương Lương trầm mặc rồi nói tiếp “Vậy nên mới quyết định lấy thân bồi thường đây!”
“Á À, thì ra là có mưu tính từ trước! Ngươi lừa lão tử vào tròng sao? Tên khốn khiếp nhà ngươi!”
Khương Lương bật cười, ôm Nhất Sinh càng thêm chặt. Hắn vùi đầu vào cổ Nhất Sinh, nhẹ giọng nỉ non
“Sai lầm thời niên thiếu ta nguyện dùng cả đời này bù đắp cho ngươi. Nhất Sinh, đời này kiếp này ta dùng cả trái tim và thân thể bù đắp cho năm tháng phải dùng thuốc duy trì sự sống của ngươi.”
“Nhất Sinh, xin lỗi… Cũng cảm ơn ngươi!”
Nhất Sinh im lặng, hắn không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ xiết chặt vòng tay.
“Nhất Sinh, ta yêu ngươi.”
“Ta cũng vậy…”
“Bảo bối! Cuối cùng cũng đáp lại ta rồi!!!”
“Ta phi, lão tử mới không thèm ngươi! Ta chỉ không muốn chịu thiệt, lấy lại bồi thường những ngày vì ngươi mà bệnh tật phải dùng thuốc duy trì!”
“Bảo bối…”
“Câm miệng!”
“Bảo bối…”
“…”
“Nguyện cùng ngươi sinh lão bệnh tử, nguyện cùng ngươi bạc đầu giai lão, sống chết kề bên không rời một bước. Một đời một kiếp, không thay lòng.”
– Niên Thiếu Lầm Lỗi Trọn Đời Bù Đắp-