Tướng Quân

Chương 3


Đọc truyện Tướng Quân – Chương 3

Từ ngày tuyết rơi đầu tiên đã mười ngày trôi qua. Mọi người trong phủ đều nói: Thế tử Minh Vương phủ vô cùng anh tuấn mạnh mẽ, tinh lực dồi dào, khí lực thừa thãi xứng đáng là một phu quân tuyệt vời nhất thiên hạ. Buổi sáng dù hắn có suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự, hay bận rộn lo chuyện sính lễ đến thế nào đi chăng nữa, buổi tối trên người a hoàn thông phòng Việt Phương vẫn mạnh mẽ xông pha. Tên canh cửa ở dãy phòng phía Đông cho biết: có đêm tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người kéo dài tới gần canh ba mới ngừng lại. Làm việc cật lực như vậy, nhưng kì lạ, mỗi ngày Thế tử ra khỏi phòng thần thái đều như tắm gió xuân, còn nha hoàn kia thì ngày càng xanh như tàu lá chuối. Thấy dáng vẻ nhợt nhạt của nàng, chỉ có Chung mama là lắc đầu tỏ vẻ an ủi: Thế tử là tướng quân ở quân đội bao năm, tinh lực có chút mạnh mẽ hơn người. Tính tình người lại lạnh lùng đương nhiên cũng sẽ không biết ôn nhu. Còn những người khác thì nói: Nàng ta không phải là yêu tinh bẩm sinh chứ? Thật là biết cách quyến rũ người khác.

Lời bàn ra, tán lại xôn xao cả Minh Vương phủ. Mỗi lần Việt Phương mang chăn đệm đi giặt, hay đi qua một nơi nào đó đều bắt gặp những ánh mắt không thiện cảm. Ngay cả cô bé Tiểu Lan cũng dần giữ khoảng cách với nàng.

Việt Phương thật sự cảm thấy mệt mỏi. Nàng không muốn, cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc người khác nhìn mình. Nếu có phải suy nghĩ, nàng nên nghĩ ra cách nào đó để bảo vệ chính mình thì hơn.

Cơ thể Việt Phương từ nhỏ đã không tốt, nay càng yếu ớt hơn. Đêm nào nàng cũng bị thế tử mạnh mẽ cưỡi lên người. Hắn thoải mái còn nàng trên giường đau đến mức bất tỉnh, xuống giường cơ thể như bị xe ngựa cán qua, ngay cả việc đi lại cũng rất khó coi.

Ngày nào cũng vậy, hắn trở về, bước vào phòng không làm những hành động thừa thãi trực tiếp đè nàng lên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Thói quen một lần mạnh mẽ xông thẳng vào bên trong, không cho nàng có thời gian chuẩn bị cũng không cho phép nàng phản kháng. Nàng chỉ còn biết cắn răng chịu đau đớn, nước mắt chảy dài thầm than cho số phận mình. Nàng đã bao ngày mơ ước được ở bên cạnh hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai người sẽ trở nên như thế này.

Con giun xéo lắm cũng phải quằn. Hôm nay, vì đau, vì chua xót quá nên nàng vô thức khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem hết cả. Trần Thanh Phong đang dùng sức hôn ngực nàng nghe thấy tiếng nức nở liền dừng lại. Hắn nhìn lên, hai mắt bỗng tối sầm, hét lớn:

-Nô tỳ to gan. Bổn tướng trên người ngươi là phúc phận của ngươi, sao lại còn dám khóc.

Việt Phương biết hắn đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng nỗi uất ức trong lòng không nói ra lúc này thì sẽ không biết nói ra lúc nào:

-Huhu… Thế tử, người không có một chút kĩ thuật nào cả, làm nô tỳ đau muốn chết…huhu…!

Bình thường nào có ai dám nói hắn như vậy? Không có “kĩ thuật”?!?

Bị động đến lòng tự tôn của nam nhân, hai mắt của Trần Thanh Phong trợn ngược lên:

-Cái gì?!? Nha đầu thối tha. Bổn tướng ta tốn sức lực làm cho ngươi sung sướng muốn chết lại dám càn miệng nói dối…??? Được! Để bổn tướng cho ngươi biết thế nào là kỹ thuật, biết thế nào là đau đớn. Để xem ngươi còn nói được nữa không?

Trần Thanh Phong như phát điên, hắn liên tục lên xuống, lên xuống. Chiếc gậy côn cứng như sắt dùi thẳng vào nơi khít chặt của con người mỏng manh phía dưới. Hắn điên cuồng ra vào nơi mền mại bao nhiêu, dòng nước ấm phía dưới chảy ra càng nhiều bấy nhiêu. Cho đến khi mùi máu tanh sộc lên lan tỏa khắp căn phòng. Trần Thanh Phong nhìn xuống bên dưới mà giật mình. Trên ga giường trắng tinh, pha lẫn d*m thủy là máu! Hắn vội vã hoàn hồn và nhìn lên. Việt Phương đã ngất xỉu từ bao giờ. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đau đớn. Tim hắn lần đầu tiên bị hẫng một nhịp.

-Ngươi là ai?…Oh! Sao ở Minh Vương phủ này lại nuôi một tiểu nô tỳ da trắng mịn như vậy? Có phải là nương tử để dành cho tiểu Thế tử từ nhỏ hay không? Lại đây bổn công tử xem nào…?…Cái gì? Ngươi dám coi thường lời bổn công tử…? Ngươi có biết ta là ai không? Hôm nay không dạy dỗ ngươi ta không mang họ Nguyễn nữa.

-Dừng tay!

-…

-Minh Vương Thế Tử chỉ là một con nô tỳ thôi mà, ta muốn cưỡi, muốn đạp không phải thế tử thương tâm đấy chứ?

-Ngươi làm gì ta không quản. Nhưng nô tỳ của Minh Vương phủ không đến lượt người khác dạy bảo.

-Trần Thanh Phong vì một con nô tỳ mà ngươi muốn gây sự với Nguyễn Nhạc ta phải không?

-Bụp…bụp…bụp…

-Không… Không… nô tỳ xin hai vị, thế tử… Nguyễn Công Tử là nô tỳ sai…
Không hai người đừng đánh nhau nữa…!

Việt Phương bị hoảng sợ trong cơn mê làm cho tỉnh dậy. Nàng lau mồ hôi trên trán. Giấc mơ đó, nàng đã mơ bao nhiêu lần, mỗi lần trở về hiện tại đều thấy trái tim đau nhói liên hồi.

Bao nhiêu năm nay, nàng luôn nhìn hắn từ xa, dõi theo bóng lưng hắn. Nay được gặp mặt, đêm đêm ân sủng tại sao lại đau đớn đến vậy?

Yêu người đó! Phải chăng nàng đã làm sao rồi?

“Mẫu thân người đang trừng phạt con phải không?”


-Khải bẩm Thế tử…nha …à… cô nương này… nàng ta giờ không sao rồi. Uống thuốc vài ngày là sẽ khỏi.

Trần Thanh Phong đang lên đỉnh bị tụt dốc nên tâm tình không được tốt. Hắn mạnh mẽ vỗ bàn, uy lực hỏi:

-Tại sao nha đầu đó lại chảy nhiều máu đến vậy?

-Cái này… cái này…

Viên thầy lang lớn tuổi mặt biến sắc, tay chân run lên bần bật. Lão đang phân vân không biết nói thế nào cho không động chạm đến lòng tự trọng của hắn, thì đã bị tiếng hét của Trần Thanh Phong làm cho giật mình.

-Nói!

Thầy lang quỳ sụp xuống, run rẩy:

-Dạ… là cô nương này cơ thể hàn, tiết trời đang lạnh lại uống thuốc tránh thai hàn tính nhiều…cộng thêm…công thêm quan hệ… hơi nhiều một chút nên…nên…

Trần Thanh Phong đang tức giận, lại càng tức giận hơn. Cái gì mà cơ thể hàn tính? Cái gì mà quan hệ nhiều? Cô ta là người giấy à? Hắn mới động một chút đã khóc lóc, ngất xỉu rồi giờ còn chảy máu. Đã thế ông đây không thèm ngươi nữa.

Chuyện khác thì không nói nhưng chuyện này, Trần Thanh Phong nói được, nhưng mà không làm được. Sau khi sai người ném trả thân thể tàn tạ của a hoàn Việt Phương vềphòng của nàng, mỗi đêm hắn đều gọi các thông phòng còn lại vào thị tẩm. Nhưng hắn không hiểu sao khẩu vị không được như trên người nàng ta.

Trần Thanh Phong ngày xưa tinh lực rồi rào, đánh trận, cưỡi ngựa mấy ngày, mấy đêm liền khi chiến thắng trở về vẫn còn cưỡi trên người chiến lợi phẩm được mấy canh giờ. Giờ về nhà đã suốt ngày chơi rong, trong người đã bức bách phát điên nhưng chỉ làm được một khắc là cái đó mềm xèo, đôi khi nó còn không thèm ngóc đầu dậy.

Mấy ngày liền như vậy, Trần Thanh Phong điên lắm, chẳng lẽ chưa lấy thê tử đã yếu sinh lý?

Hắn trong người bức bối liền cùng mấy người bạn đi Phong Vũ lâu uống rượu.
Rượu đã được vài tuần Trần Hiên Trang và Vũ Văn Hữu liền to tiếng tranh luận. Họ một người nói chỉ cần có sức khỏe phục vụ trên giường tốt, nữ nhân sẽ vây quanh, còn một người lại nói kỹ thuật mới là quan trọng nhất, một lần có thể khiến các cô nương cả đời không quên mới là người nam nhân tài giỏi.

Trần Thanh Phong đang buồn phiền đến chết bất chợt nhớ đến câu nói của ai kia: “…người không có một chút kĩ thuật nào cả, làm nô tỳ đau muốn chết…”

Hắn liền phát hiện ra nguyên nhân mình không thể “cứng” được mấy ngày hôm nay là do nha đầu thông phòng Việt Phương kia. Cảm giác được ở trong nơi chật hẹp, co thắt mãnh liệt của nàng ta, cảm giác được nếm đi nếm lại nghiền nát môi anh đào cùng hai trái tuyết lê của nàng ta khác hẳn những người khác.

Trần Thanh Phong như người lạc tìm được lối ra liền định đứng dậy, nhưng nhìn lại cô gái đang nằm gọn trong ngực, tay nàng ta văn vê hai hạt đỗ nhỏ của mình liền đổi ý. Hắn gọi tiểu đồng của mình đến, ra chỉ thị.

Tiểu đồng kia chạy nhanh đi, nửa canh giờ sau đã mang Việt Phương đến.

Lần đầu Việt Phương tới lầu xanh nên có phần lạ lẫm. Dọc từ cửa đến lầu ba các cô nàng áo quần mỏng manh lả lướt, ôm ấp nam tử một cách tự nhiên làm nàng đỏ mặt. Việt Phương vào căn phòng chữ cửu trên lầu ba cũng là lúc Trần Thanh Phong đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ còn lại có hắn và cô nương đang ôm trong tay.

Việt Phương còn chưa biết chủ nhân gọi mình đến đây làm chi đã bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ. Trần Thanh Nam ngồi trên đệm lớn trải giữa phòng, cô nương kia tay như rắn luồn khắp người hắn. Môi nàng ta đỏ như một con dấu, đặt ấn kí khắp ngực hắn. Việt Phương xấu hổ định quay người lại bị người kia quát lớn:

-Không cho phép quay người. Mở mắt nhìn cho kĩ.

Giọng nói mang theo hàn khí khiến Việt Phương cứng đờ, cơ thể không thể nhúc nhích.

Khi cô gái thanh lâu khi hôn khắp một lượt quanh người Trần Thanh Phong và chuẩn bị xuống dưới. Hắn lạnh lùng nói:

-Được rồi! Đi ra ngoài đi.


Cô gái phấn hoa kia biết hắn nói mình, liền cúi đầu yên lặng bước ra.

Chỉ còn hai người trong phòng, tiếng hoan ái vang vọng xung quanh gần như không ảnh hưởng đến họ.

Trần Thanh Phong ngoắc tay ra hiệu:

-Đến đây.

Hai chân Việt Phương mềm nhũn. Ác mộng mấy hôm trước vo thức ùa về! Nàng không muốn, không hề muốn bước đến.

Trần Thanh Phong chưa bao giờ thấy người con gái nào lại cứng đầu như nô tỳ này. Nàng ta còn dám chống lại ý chỉ của hắn?

-Đến đây mau!

Hắn quát lên một tiếng. Việt Phương mặt mũi không còn giọt máu lầm lũi bước đến. Mỗi bước đi, chân chạm xuống đất là hàng ngàn kim châm xuyên thấu tim. Nàng chỉ ước, mình có thể chết sớm để không phải chịu tình cảnh giày vò ghê tởm này.

Hắn kéo bàn tay run run của nàng, kéo nàng vào sát mình, ép nàng đối mặt với hắn. Hơi thở mang theo ba phần nóng, bảy phần lạnh của hắn phả lên mặt nàng:

-Ta cho ngươi biết. Kĩ thuật trên giường của bổn tướng là duy nhất, là hoàn hảo nhất. Nếu ngươi muốn mình đỡ đau, tại sao không tự mình phục vụ tốt cho bổn tướng. Suốt ngày trên giườngnhư con cá chết tại sao không tự đi học công phu trên giường mà đối phó với ta?

Việt Phương nhớ người ra một lúc, sau đó khuôn mặt trắng bệch bỗng xám lại. Là hắn muốn nàng giống như kĩ nữ lầu xanh quyến rũ hắn. Ngày trước hắn coi nàng là công cụ phát tiết, bây giờ là kỹ nữ mua vui. Việt Phương nhìn hắn, trong mắt mang đầy vẻ uất ức, tức giận nhưng chỉ được một khắc là mọi suy nghĩ của nàng đều biến mất. Đôi mắt phượng kia thật có ma lực.

Được! Nàng chấp nhận, đau đớn, tủi nhục, nhơ nhuốc nàng chấp nhận tất cả. Ai bảo nàng yêu hắn!

Nói làm giống kĩ nữ, Việt Phương đương nhiên không làm được, nhưng lần này cũng đã có thành tựu hơn.

Nàng học theo cô gái vừa mới đi khỏi vụng về hôn ngực hắn, mỗi lần môi nàng chạm vào người hắn, nàng cảm nhận được người hắn run lên một chút. Nhưng chỉ hôn tới lần thứ ba, người phía trên đã không chịu đựng được. Hắn xoay người một cái, nàng đã nằm dưới, hắn ở phía trên cúi đầu nhìn nàng chằm chằm. Hai mắt hắn cương nghị nhưng động tình, Việt Phương liền bị hút sâu vào đó. Hơi thở mang hương vị rượu say đắm của hắn dồn dập phả xuống, cuốn lấy hơi thở đang ngưng trệ của nàng.

Việt Phương đỏ mặt, chuyển ánh mắt sang một bên, hai tay vô thức đưa lên định giữ khoảng cách với người phía trên nhưng liền bị một bàn tay nóng ấm bắt lại.

Trần Thanh Phong bắt lấy bàn tay của nàng đang đặt trên ngực mình, kéo xuống. Dù hắn không muốn thừa nhận nhưng không hiểu sao hắn lại muốn cho nàng cảm nhận được dục vọng kinh người của mình. Cái cậu em trai phía dưới của hắn chưa bao giờ phản ứng mãnh liệt đến thế này? Có phải vì lâu nay nó không được giải tỏa, hay chỉ vì mấy nụ hôn vụng về của nàng?

Khi tay chạm vào một vật gân guốc nóng rực, Việt Phương như phải bỏng, định rút tay lại nhưng bị người phía trên giữ lại. Hắn cố ý đưa tay nàng chà chà vào cây gậy dài tới mức nàng không tưởng tượng được. Cái thứ dài và to như vậy đã có thể ở trong người nàng?

Việt Phương mặt đỏ như gấc chín, nhắm chặt hai mắt lại. Nàng xấu hổ muốn ngừng thở luôn.

Bỗng bên cổ Việt Phương có cảm giác ngứa ngứa, rồi sau đó là tiếng nói thì thào:

-Nàng không định tiếp tục làm? Có phải lại muốn bổn tướng tự làm?

Hắn vừa phả hơi nóng lên cổ và lỗ tai nàng, vừa di chuyển tay nàng trên vật kinh người kia. Việt Phương có chút hoảng loạn. Không! Nàng không muốn cái thứ lớn như vậy đột ngột đâm vào người nàng, không muốn phải chịu đau đớn nữa, nhưng…nhưng nàng không biết tiếp tục ra sao.

Việt Phương quay đầu lại, định nói gì đó, vừa hay môi chạm môi. Nàng cảm nhận được khi hai người chạm môi vào nhau lồng ngực của Trần Thanh Phong đột ngột phập phồng dữ dội. Ngay sau đó là bờ môi nàng bị tàn phá cùng giằng xé dữ dội. Môi nàng tê đau, cảm tưởng như mất hết cảm giác nhưng có một cỗ sảng khoái không thể tả.

Việt Phương há miệng ra định hít th. Nàng rên rỉ theo từng nụ hôn của hắn, di chuyển theo từng hành động của hắn, cho đến khi toàn thân bị hắn lột sạch cũng không hề hay biết.

Trần Thanh Phong sau khi đã cởi bỏ hết quần áo của nàng, liền bị trấn động. Hắn quan hệ với nàng bao nhiêu đêm, đèn duốc cũng đều để nhưng chưa hề nhìn ngắm kĩ cơ thể nàng. Không ngờ nó nõn nà, yểu điệu đến động lòng người đến vậy. Nhất là nơi cánh cửa hồng hồng phía sau u cốc kia. Trần Thanh Phong không kiềm chế được mà lấy tay nghẹ nhàng tách hai chân nàng ra, cho nơi đó hiện ra trước mặt. Nơi tuyệt đẹp này hắn đã ra vào bao nhiêu lần sao lại ngu ngốc không biết nó đẹp như vậy chứ?


Việt Phương đang được tắm trong hơi ấm bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Nàng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xấu hổ cố gắng khép người lại, hai tay luống cuống không biết che cơ thể đã trần trụi từ bao giờ của mình như thế nào.

Cơ thể nàng đẹp như vậy, Trần Thanh Phong nào có thể để nàng che đi. Hắn giữ chặt lấy hai tay nàng, rồi cúi xuống hôn ngực nàng. Hôn lên những vết đỏ tím hắn vừa tạo ra nhưng lần này thật nhẹ nhàng, ôn nhu. Nàng nhìn mong manh như vậy, hắn sợ rằng mình chỉ động mạnh một chút nàng sẽ vỡ ngay.

Việt Phương lại bị cuốn vào sự ôn nhu của người mình yêu thầm trong mười năm.

Khi hắn chạm vào đỉnh nhũ hoa đang cương cứng cực độ của nàng, cơ thể Việt Phương run lên, nàng vô thức rên lên một tiếng.

Việt Phương xấu hổ, cắn chặt răng. Nhưng lại bị người phía trên vỗ về:

-Rên lên đi, bổn tướng rất thích nghe tiếng nàng rên rỉ dưới thân bổn tướng.

Bình thường khi hai người quan hệ, hắn khích tình, nàng đau đớn. Đôi khi cũng sẽ mang đến khoái cảm nhất định, nhưng thường là gần cuối trận khi nàng sắp mất đi ý thức. Nay, mới bắt đầu đã bất nên tiếng rên khiến nàng so sánh mình không khác gì kĩ nữ. Cắn chặt răng, cố gắng không tiếp tục phát ra tiếng thống khoái.

Trần Thanh Phong không phải là người lão luyện trong tình trường, cũng chưa bao giờ hôn cơ thể ai ngoài nàng nhưng cũng có những phản ứng sinh lý tự nhiên về tình dục. Hắn chỉ cần thấy biểu hiện của nàng liền biết điểm nhạy cảm của nàng là đỉnh nhũ hoa. Hắn cúi xuống tiếp tục mơn chớn đỉnh hồng hồng không thể cưỡng lại kia. Cây gậy sắt được nung nóng như lửa đang cố cọ qua cọ lại vùng u cốc của nàng để giảm nhiệt độ.

Việt Phương chịu đựng sự dày vò mà mặt đỏ lựng, răng cắn vào môi gần như muốn bật máu. Trần Thanh Phong không hài lòng. Hắn nhẹ nhàng dùng hai tay kéo rộng đùi nàng ra, sau đó vừa ấn cự vật của mình vào trong u cốc, vừa cúi xuống ngăn chặn tiếng hét vừa bật ra khỏi cổ họng nàng.

Lần đầu tiên vào một cách ôn nhu, từ từ như vậy. Hắn thật sự không biết khi xâm nhập vào người con gái này khi nàng đã động tình lại tuyệt vời đến như vậy. Hắn ấn mạnh, chạm vào thứ mềm mại bên trong nàng mà cảm tưởng như vừa được chạm vào cả thế giới. Hắn bên trong nàng lại tưởng như mình đang đứng trên đỉnh núi Thiên Thai bao quát cả chiến trường rộng lớn. Cảm giác chiến thắng ngọt ngào và hãnh diện nhất từ trước tới nay hắn có được.

Trần Thanh Phong vô thức đẩy chặt hông xuống, cả thân người dưới như rán chặt vào nàng miệng vẫn không tha cho đôi môi sưng đỏ kia.

Việt Phương ở phía dưới cũng cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt từ người phía trên mang đến, nhưng cũng có một phần áp bức kinh người. Hắn từ lúc vào được bên trong nàng không lùi ra chút nào mà nàng cảm nhận hắn chỉ tận lực đẩy vào, khiến cho phía dưới của nàng chật căng, bụng dưới như bị đẩy gồ lên. Việt Phương trên dưới đều bị lấp đầy mạnh mẽ, khít chặt. Nàng bị áp lực to lớn đè nén lâu tới mức không chịu được, cơ thể dãy dụa, tay chân luống cuống muốn đẩy người phía trên ra khoang chật hẹp của nàng co thắt dữ dội.

Trần Thanh Phong rời khỏi miệng nàng rồi rên lên một tiếng, còn cự vật ở dưới không dám động đậy. Hắn giữ lấy bả vai nàng, trầm giọng nói:

-Đừng! Đừng động đậy..ư..

Một giọt mồ hôi từ trán Trần Thanh Phong rơi xuống, yên vị trên xương quai xanh mê hồn của Việt Phương. Nàng nhìn khuôn mặt biểu lộ cảm xúc của hắn, cảm thấy xấu hổ đến toàn thân đều như ửng đỏ.

Cuối cùng, cơ thể nàng cũng giãn ra một chút. Trần Thanh Phong là tướng quân bách chiến bách thắng, biết đâu là lúc cần tiến công liền dục dịch. Cơ thể nàng vừa thả lỏng, hắn liền đưa hông ra một chút rồi lại nhanh chóng đẩy vào, từng lần đưa ra đẩy vào nhịp nhàng với tiết tấu ngày càng nhanh và mạnh. Hắn muốn nữ nhân phía dưới phải bật ra tiếng rên rỉ. Mà nàng càng rên lên những tiếng kiều mị, hắn càng thích thú, chiếc hông rắn chắc càng tăng tốc độ. Cho đến khi không biết đã đưa ra đẩy vào bao nhiêu lần, hắn kết thúc bằng một cú ấn thật mạnh, dội thẳng những tinh hoa đã bị kìm chế bao nhiêu ngày nay vào trong nàng, lấp đầy cơ thể nàng.

Khi đã ra, Trần Thanh Nam liền thở dốc. Hắn muốn gục mặt vào chiếc cổ trắng nõn, ngát hương kia để nghỉ ngơi nhưng lại thay đổi. Hắn biết nàng yếu đuối, hắn sợ nàng mỏng manh sẽ bị hắn làm cho thương tổn nên liền xoay người một cái. Hắn đổi tư thế thành nàng nằm trên người hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn, hơi thở đầy mùi hoa Tuyết Điển của nàng phả vào trái tim hắn.

Việt Phương choáng váng một hồi vì bị nam nhân mạnh mẽ này làm cho lên đỉnh lần thứ hai, nhưng choáng váng hơn là nàng lại bị đặt trong tư thế nằm trên người hắn. Nàng nóng ngóng vội vã trối bỏ:

-Thế tử… nô tỳ…

-Nằm yên!

Trần Thanh Phong gằn giọng, bàn tay đưa tay vòng qua eo nàng, dí chặt nàng vào thân mình. Nhưng, da liền da thịt liền thịt, chúng ma sát làm người hắn lại nhanh chóng bắt đầu có phản ứng. Tuy nhiên, nữ nhân phía trên lại không biết trời cao đất dày là gì, nàng ta vẫn tiếp tục cử động.

-Thế tử…! Xin cho nô tỳ xuống, nô tỳ…

Trần Thanh Phong quay người, đổi lại tư thế ban nãy, hắn ở trên nàng ở dưới. Đôi mắt phượng sâu như biển cả của hắn nhìn nàng, nhếch miệng nói những lời mê hoặc:

-Bổn tướng vốn định cho nàng nghỉ ngơi một chút, nhưng nếu nàng không muốn, chúng ta lại tiếp tục.

-Không! Thế…!!

Việt Phương chưa kịp nói gì, con cự long kia đã thẳng tiến vào bên trong nàng. U cốc đã được bôi trơn, lần này dù to lớn cồng kềnh nhưng cự long vào rất thoải mái.

Việt Phương húp một ngụm khí lạnh. Nam nhân này sao lại có nhiều tinh lực vậy? Hắn vừa mới phóng ra cơ mà?

Nhận thấy nàng đang không tập trung, Trần Thanh Phong liền cúi xuống, một ngụm cắn luôn vào chiếc bánh bao tròn tròn hồng hồng kia. Việt Phương ưỡn người, rên lên những tiếng ma mị theo từng động tác mơn trớn của Trần Thanh Phong. Hai bàn tay thô ráp cầm dao kiếm bao nhiêu năm, nay lại rất nhẹ nhàng nâng cặp mông tròn kia lên rồi đưa ra đẩy vào rất thành thục.

Trần Thanh Phong chưa bao giờ làm với tiết tấu chậm đến như vậy, nhưng đối với Việt Phương vẫn là một thử thách lớn. Nàng căn bản không chịu nổi đôi tay đang bám chắc lấy hông mình, không thể chịu nổi sự mạnh mẽ xông pha gần một canh giờ của cự vật to lớn kia, không thể chịu nổi cái lưỡi ma mị kia mơn trớn cắn cắn trên ngực nàng…. Toàn thân nàng như muốn gãy rời.

Việt Phương lên đỉnh lần thứ tư, rồi ngất lịm đi trong sự ngọt ngào.


Việt Phương đã có một giấc mơ. Một giấc mơ kì là nhất từ xưa đến nay nàng chưa bao giờ mơ thấy.

Giữa cánh đồng hoa Tuyết Điển, người đó ngồi ngay bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng sang bên cạnh. Đôi mắt người ấy sâu thẳm, nhưng phản chiếu trong đó chỉ có hình bóng của nàng.

Hắn cười, Việt Phương cười. Nàng nghiêng người, hắn ôm gọn nàng trong lồng ngực.

Nhưng bỗng nhiên không gian đầy hương hoa biến mất. Hiện ra căn phòng của a hoàn cũ kĩ mà mẹ con nàng vẫn ở ngày xưa. Mẹ nàng xuất hiện, nụ cười hiền hòa nhưng chua chát:

“Tiểu Phương, con là một nô tỳ, không hơn không kém! Con phải biết mình đang đứng ở đâu, chúng ta thấp kém thế nào, không nên có mơ tưởng khác…!”

Rồi mẹ nàng ngã vật ra đất, mẹ nàng dãy dụa. Nàng lao đến bên cạnh mẹ, cầm lấy cánh tay đầy máu của mẹ. Nàng kêu gào thảm thiết nhưng không ai lên tiếng đáp lại, không ai giúp đỡ. Dòng máu đỏ chói mắt trong miệng mẹ trào ra, bà thều thào:

“ T…Tiểu Phương! Đừng… con.. con đừng sống như mẹ…!!!”

Việt Phương giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy xuống hai mắt cay xè. Nàng định đưa tay lên lau bỏ nhưng lại có một cánh tay khác làm công việc đó trước nàng.

Khuôn mặt Trần Thanh Phong đối diện ngay trước mặt nàng, đôi lông mày của hắn chau lại, nhưng khuôn mặt thì giãn ra cực độ.

Hắn vừa dùng tay gạt đi những giọt mồ hôi trên mặt nàng, vừa cười nói:

-Bổn tướng tưởng chỉ mình bổn tướng mệt, xem ra nàng còn mệt hơn cả ta.

Hơi thở mạnh mẽ vẫn mang hơi rượu nồng đậm của hắn phả đều đều khắp mặt Việt Phương, khiến nàng bất giác như người say đỏ mặt.

Nàng vô thức định tách xa hắn ra một chút thì liền bị vòng tay rắn chắc kia kéo lại. Cả cơ thể Việt Phương cứng đờ, nàng trợn tròn mắt.

Trần Thanh Phong trán bắt đầu rịn mồ hôi, như đang cố chống chịu nói:

-Nàng mà cử động, bổn tướng thề ngày mai nàng không xuống được khỏi giường.

Không chỉ mặt, mà lúc này toàn thân Việt Phương đỏ như con tôm luộc. Hai người… hai người đang trong tư thế ngồi. Hắn ngồi dựa vào thành xe, nàng ngồi trên hắn. À không! Nói đúng hơn là nàng ngồi trên cái vật kia của hắn, còn hắn lấp đầy nàng. Giờ nàng mới hiểu tại sao từ lúc thức dậy luôn có cảm giác tưng tức khó tả ở phía dưới. Sao hai người lại có thể: một người quần áo chỉnh tề đạo mạo như thường ngày, còn một người không có tới một mảnh vải che thân.

Hắn… hắn đã ở bên trong nàng suốt thời gian nàng ngất xỉu hay sao?

Việt Phương đang không biết phải làm gì thì một tiếng nói phía ngoài vang lên:

-Khải bẩm Thế tử, đã về đến phủ.

-Được!

Trần Thanh Phong khảng khái nói xong liền xoay người định đứng dậy. Việt Phương giờ mới nhận ra hai người đang ở trong xe Thần Uy đỏ của hắn. Tới phủ? Không phải hắn định cứ thế này xuống xe?

Việt Phương luốn cuống nhưng liền bị hắn giữ chặt hông.

-Nàng muốn ngày mai không thể rời khỏi giường?

-Nhưng… khải bẩm thế tử… thế tử… người còn phải xuống xe… chúng ta… chúng ta…

Nhắc đến chuyện này mà mặt Trần Thanh Phong vẫn không hề biết sắc. Hắn đứng dậy, nói rõ ràng như quân lệnh:

-Vòng hai tay qua cổ ta, hai chân qua hông ta!

Việt Phương sợ hãi mà vô thức làm theo.

Trần Thanh Phong nhếch miệng một cái rồi tự tin vòng áo bào che kín người nàng. Tiểu đồng phía ngoài vén rèm xe cho hắn. Trần Thanh Phong bế Việt Phương trong tư thế vô cùng kì quái nhưng vẫn đạo mạo bước xuống xe. Mỗi bước đi của hắn đều vững chắc như thường ngày mặt dù cự vật kia vẫn hiên ngang bên trong nơi mềm mại.

Việt Phương không biết có thể chui xuống cái lỗ nào nữa không. Nàng cúi gằm xuống dưới lớp áo chiến bào, không cả lọt đỉnh đầu ra ngoài. Nàng thầm nghĩ: “ Hôm nay Trần Thanh Phong uống nhiều đến mức… biến thái.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.