Đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 98: Mười Hai Năm Sau.
Liễu Tử Y không có mục tiêu đi ở trên đường, sau lưng còn mang theo tay nải cùng trường kiếm.
Từ năm năm trước khi chạy ra khỏi kinh thành, Liễu Tử Y tựa như muốn chặt đứt quan hệ với nơi đó, trôi nổi trên đời này.
Nàng nghĩ muốn ly khai xa kinh thành, thậm chí cuộc đời này đều không nghĩ lại đặt chân đến nơi kia, nàng đi về phía Nam, rời khỏi Đại Hạ, đi về phía Đại Lý quốc.
Ước chừng mất một năm thời gian, nàng mới có thể miễn cưỡng nghe rõ ngôn ngữ của dân bản xứ, cũng may tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, không có bài xích nàng là người bên ngoài đến.
Tại ở nơi đất khách quê người được hai năm, Liễu Tử Y đã quen với thói quen sinh hoạt nơi này, có đôi khi nàng hoài nghi chính mình phải chăng cứ như vậy mà ở nơi đây cho tới cuối đời.
Thẳng đến một ngày nàng nhận thấy bầu không khí nơi đây càng ngày càng khẩn trương, đại gia lo lắng nói cho nàng biết, Đại Hạ đóng quân ở Nam cảnh không có tiếp thu hiệp nghị cắt đất của vương tộc Đại Lý, cố ý muốn Đại Lý quy hàng, chắp tay đem toàn bộ quốc thổ nhường lại cho Đại Hạ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng đế Đại Hạ nhất định là một người điên thích giết chóc.
Trốn ở nơi đất khách quê người thế nhưng cũng không thể an bình.
Liễu Tử Y ở trong phòng ngây người hết ba ngày, đột nhiên nàng nghĩ muốn quay về Mạc Bắc xem xem, có người nói chỗ đó là cố hương của nương thân của nàng.
Ở sâu trong nội tâm yên lặng như có một hạt giống từ dưới đất chui lên, cùng với bị vây bởi những mê man đến cuối đời, không bằng đi đối mặt.
Liễu Tử Y trên đường đi, đi một chút lại dừng lại, qua một năm thời gian mới đến Mạc Bắc, nàng biết nương thân của nàng sinh sống ở chỗ này hơn mười năm, còn có di nương của nàng, cậu ông ngoại của nàng, nơi này là quê nhà của bọn họ, nhưng không phải là nơi của nàng.
Nàng sinh ra là ở Biện Kinh.
Tại Mạc Bắc nàng không có chút lòng thiết tha lưu luyến nào ở đây.
Bất tri bất giác nàng đi đến Giang Bắc, lại đi về hướng Nam, liền muốn đến Biện Châu.
Vào một quán trọ thông thường, Liễu Tử Y mở ra mảnh vải bao lấy trường kiếm, trên chuôi kiếm có một chút rỉ sét, nhưng mũi kiếm vẫn luôn thủy chung sắc bén.
Liễu Tử Y bắt đầu chà lau trường kiếm như thường lệ, đây là thanh kiếm mà nương thân lưu lại cho nàng, cũng là thứ quý giá nhất đối với nàng.
Nàng cho rằng nương thân muốn nàng cầm kiếm này vì phụ thân và ca ca mà báo thù, sau lại thấy được phong thư mà nương thân dành lại cho nàng.
Nương thân bảo nàng, không cần phải báo thù, mà kẻ thù của nàng lại nuôi lớn nàng.
Mà người niên thiếu nàng nhớ mong, lại là…
Ở phái dưới cửa sổ, tiếng ngựa hí cắt đứt mạch suy nghĩ của Liễu Tử Y.
Thấy một gã nam tử tận lực cầu xin khóc gọi.
Liễu Tử Y đi đến phía cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Một gã công tử ăn mặt y phụ ngăn nắp trên tay cầm kiếm chỉ vào một nam tử mặc vải bố quỳ trên mặt đất, trong miệng rõ ràng đang mắng cái gì đó.
Một bên là một chiếc xe ngựa bị lật trên mặt đất, một con ngựa nằm dưới xe.
Liễu Tử Y xoay người, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống.
“Ngươi có biết con ngựa này được ngự ban, ngươi làm nó chết, ngươi cũng nên chết đi!” Đôi mắt vị công tử kia tức giận phiếm hồng, hiển nhiên trong mắt của hắn, tính mạng bách tính thông thường còn thua xa một con ngựa.
“Tiểu nhân thật sự không phải cố ý, tiểu nhân chạy ngựa đi ra, thật sự không có nhìn thấy ngài cưỡi ngựa đến đây.” Nam nhân khóc lóc, trên mặt đầy nước mắt, nhưng mà vẫn không làm cho vị công tử kia có nửa điểm đồng tình.
“Chuyện như vậy không phải nên để cho quan phủ phán sao?” Liễu tử Y ở một bên hỏi một vị đại nương.
Đại nương vây xem cũng là một khuôn mặt u sầu.
“Công tử này là công tử của khai quốc Hầu gia, bình thường kiên ngạo ương ngạnh, quan phủ nơi nào quản được hắn.”
“Không phải nói hiện tại giới luật cực nghiêm, chính là hậu sinh của một cái Hầu gia không có phẩm quyền cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy sao?”
Vị đại nương kia liếc mắt nhìn Liễu Tử Y khuyên nhủ: “Thanh niên nhưng đừng có miệng lưỡi nhanh nhão, cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra.”
Liễu Tử Y nhíu mày, hiển nhiên là không có bận tâm nghe, lấy trường kiếm trên lưng xuống như bộ dáng muốn rút đao tương trợ.
Đại nương thiện tâm, bắt lấy tay Liễu Tử Y vội vàng nói:
“Cô nương cũng đừng có tặng không tính mạng, những người này không phải là người chúng ta có thể trêu chọc vào đâu. Đừng nói đó là công tử gia của Triệu Hầu gia, đắc tội với một phủ nha nhỏ nhoi thôi chúng ta cũng muốn mất một tầng da!”
Triệu Hầu gia, Liễu Tử Y lẫm bẫm nói, nàng biết chính là người nào.
Giang Bắc Kỳ vương của tiền triều, có công với sự khai quốc của Đại Hạ, tuy không phải là Vương gia, nhưng lại được kim thượng tín nhiệm, phong tước vị là Quốc Hầu.
Liễu Tử Y cười nhạt, nàng vốn cũng họ Triệu.
Lời cầu xin hèn mọn không có làm lay động trái tim của hắn, Triệu công tử nâng kiếm chỉ vào hướng ngực của nam nhân kia mà đâm tới.
Đột nhiên cổ tay hắn đau nhức, nhẹ buông tay, kiếm rơi trên mặt đất, một trường kiếm chưa rút ra khỏi vỏ đặt trên cổ tay của hắn.
Triệu công tử đau đớn nhe răng, vừa nhìn vào nữ tử không biết sống chết dám đả thương hắn.
“Nữ tử thối từ nơi nào đến, dám đánh lão tử!”
Liễu tử Y lạnh lùng nhìn hắn, “Đánh chính là ngươi.” Cùng họ Triệu, Kỳ vương chính là kẻ phản bội Triệu thị.
“Còn không mau đi!” Liễu Tử Y nói với nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
Bị nàng nhắc nhở, nam nhân vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, tuy rằng đắc tội với Hầu gia, ít nhất chạy trốn sẽ giữ lại một cái mạng, tổng so với chết đột ngột tại chỗ còn tốt hơn.
“Còn dám chạy.” Triệu công tử nhặt kiếm lên, nhấc chân đuổi theo, đột nhiên cái chân bị sẩy, quăng ngã trên mặt đất.
“Mẹ! Lão tử giết chết ngươi!” Mặt mũi Triệu công tử hung tợn, nâng kiếm quơ quơ trước mặt Liễu Tử Y.
Giang Bắc, Hầu phủ.
Triệu Hầu gia đang ở bên trong vườn hoa nhàn nhã chơi đùa với con chim họa mi hắn dưỡng.
“Lão gia!” Không tốt! Tam công tử bị người ta đâm một kiếm!”
Tay Triệu Hầu gia run run, lồng chim rớt xuống mặt đất.
Biện Kinh, trong hoàng cung.
Ba Đặc Ngươi đang ở Đông cung viết sách luận do Thái Phó giao cho.
Một gã nội hầu tiến đến, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Bang!”
Bút lông bị Ba Đặc Ngươi chụp lên trên mặt bàn.
“Ngươi nghe được từ nơi nào?” Ba Đặc Ngươi cả kinh nói.
“Nghĩa phụ làm việc ở ngự tiền, nghe Xu Mật Viện đại nhân bẩm báo việc này lên hoàng thượng, nghĩa phụ biết tiểu nhân tại Đông cung, mới tiết lộ cho ta.”
Ba Đặc Ngươi gật đầu, dặn dò nói:
Phụ hoàng kiên kỵ nhất là hạ nhân tiết lộ tin tức ở ngự tiền, ngươi muốn giữ lại cái đầu cũng đừng có ra ngoài nói lung tung.”
“Tiểu nhân biết.”
Ba Đặc Ngươi không có tâm tư viết sách luận, đi tới đi lui trong thư phòng, người hắn mong nhớ ngày đêm cuối cùng cũng có tin tức, nhưng sau lại phải đối mặt với hoàn cảnh trắc trở này.
Nếu hắn vội vã đi gặp Liễu Tử Y, phụ hoàng mà biết, sợ rằng đối với Liễu Tử Y chỉ là bất lợi.
Tử Y, vì sao ngươi lại muốn chọn phương thức này mà quay về.
Tam công tử của Triệu Hầu gia hiện nay đang trọng thương hôn mê, không biết sống chết. Liễu Tử Y lại là người đả thương, nhưng khi nàng nói ra nàng là cháu gái của đương kim hoàng hậu, Triệu Hầu gia nhìn gương mặt này cực kỳ giống với gương mặt của Diệp Chiêu trong trí nhớ, chính mình cũng không dám xử trí, chỉ dâng thư bẩm báo việc này.
Kinh thành đưa công văn xuống, yêu cầu hắn giao ra Liễu Tử Y về kinh thành xử trí.
Liễu Tử Y cảm giác nhân sinh của mình châm chọc đến cực điểm, có thù oán, nhưng nương thân lại bảo nàng buông bỏ, có hận, chính là kẻ thù đem nàng nuôi lớn, ngay cả lần này cái người mà nàng vẫn luôn chán ghét thống hận lại cứu nàng.
Hẳn là đã vào hoàng thành, ra vào hoàng cung đã vô số lần nhưng lần này lại bất đồng. Quả nhiên không có bao lâu, cửa xe mở ra, một gã nội hầu mặt không chút thay đổi giãi bày:
“Xuống dưới, Hoàng thượng đang muốn gặp ngươi.”
Một bên thị vệ đem tay bị trói của Liễu Tử Y tháo xuống, nàng còn chưa đứng vững lại bị kéo đến trong cung.
Trời đã tối, tuy rằng mỗi con đường đều có đốt đèn, nhưng càng nhiều địa phương vẫn đang ẩn một bí mật nào gần đó, người bình thường nếu đi vào hoàng cung nhất định sẽ lạc đường.
Liễu Tử Y phát hiện nàng có thể nhận ra con đường ở đây sau khi rời cung, phía Đông con đường đá là hướng Ngự hoa viên, phía Bắc con đường đá thông với tẩm cung của đế hậu, phía Nam…
Liễu Tử Y không muốn nhớ lại, ở trong mắt người ngoài không lường được trong hoàng cung cao sâu như thế nào, thế nhưng nàng đã tìm được rồi cho dù có tìm đến Mạc Bắc cũng không cảm nhận được lòng thiết tha lưu luyến như về với cố hương, nhận thức được như vậy tâm nàng liền trở nên rối rắm dao động.
Nàng ở phía sau nội thị, tiến vào Ngự thư phòng.
Trước đây người nọ nhìn nàng, vẫn luôn cau mày, khi còn bé nàng không hiểu được vì sao hoàng dượng không thích chính mình, thẳng đến khi biết được chân tướng, nàng liền cảm giác được chính mình có thể lớn lên ở trong cung này đã là kỳ tích lắm rồi.
Sự tình nàng biết được thân thế của mình cũng không che mắt được các cơ sở ngầm của Ô Ân ở Biện Kinh, nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình nhận giặc làm cha, nàng lựa chọn ra đi, rời khỏi Biện Kinh này là một lần trốn đi chính là năm năm.
Bên trong Ngự thư phòng đèn có chút u ám, người nọ không có giống như trong trí nhớ của nàng thường xuyên vùi đầu vào trong tấu chương, mà là dựa vào lưng ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết Hoàng thượng là đang ngủ hay là vẫn tỉnh, Tổng quản đi tới bên người Ô Ân, khom lưng nhẹ giọng gọi.
“Hoàng thượng, người đã được mang đến.”
Ô Ân giơ một tay đặt trên tay vịn ghế, một tay nhéo nhéo trướng huyệt mũi, mở mắt.
Liễu Tử Y không tự giác cúi đầu, nhìn vạt áo màu đen của người nọ, nghĩ muốn lãng tránh đôi mắt sắc bén kia, lại cảm thấy không cam lòng, ngẩng cao đầu đối diện với Ô Ân, đôi mắt kia sao với năm năm trước lộ ra càng nhiều vẻ mệt mỏi, khả là Liễu Tử Y vẫn bị đôi mắt kia uy áp đến nỗi phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi đã lớn.” Ô Ân nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Tối qua tại trạm B xem lại một ít video Chiêu Tích, vẫn là có chút oán niệm, Diệp Chiêu thật sự bị mù rồi mới chọn Triệu Ngọc Cẩn…Nhớ lại muốn viết bài này theo ước nguyện ban đầu, lúc trước thật là quá tức giận ha ha, đáng tiếc đọc một lượt nguyên tác, lại xem phim truyền hình, cảm thấy chính là cho dù có 800 lần nữa thì Diệp Chiêu vẫn chọn Triệu Ngọc Cẩn, đương nhiên mạnh mẽ sửa lại một chút là có thể, mất cái ức có lẽ sống lại đều ok.