Đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 96: Lão Ca Táo Bạo.
Hoành võ năm thứ ba.
Đại Hạ cùng dân tộc Thổ Phiên khai chiến, tại trước mắt Đại Hạ thực lực quân sự cường đại, dân tộc Thổ Phiên liên tiếp bại lui, đại bộ phận dân tộc Thổ Phiên mất đi phía Đông lãnh thổ, bắt đầu di chuyển với quy mô lớn đi về hướng Tây.
Hoành Võ năm thứ tư, địa lý cùng khí hậu Tây Bắc ác liệt làm dân tộc Thổ Phiên muốn lui cũng không thể lui, bí mật liên hợp với dân tộc Hồi Hột chống lại sự xâm lược của Đại Hạ.
Cùng năm, dân tộc Hồi Hột xuất binh viện trợ cho dân tộc Thổ Phiên, Ô Ân phái ba mươi vạn kỵ binh tại phương Bắc tiến công Tây Châu của dân tộc Hồi Hột, Đại Hạ ngăn địch ở hai mặt, áp lực nhân đôi.
Mỗi ngày khai chiến đều tiêu hao lớn một lượng bạc, mới vừa phồn vinh lên Đại Hạ lại bắt đầu muốn siết chặt lưng quần, Ô Ân không chỉ có hủy bỏ kế hoạch muốn xây dựng hành cung, kế hoạch tuyển người vào Đại Hạ hảo âm thanh cùng với hí đài kịch các loại cũng phải tạm thời gác lại.
Ngân sách quốc khố càng ngày càng ít, bởi vậy Binh Bộ Thị Lang Ngụy đại nhân nêu lên ý kiến, không bằng cùng với dân tộc Thổ Phiên và dân tộc Hồi Hột nghị hòa, muốn vàng bạc, cho họ thấy khí lượng triều đại của ta, lại hóa giải được áp lực quốc khố. Đề nghị này cũng được không ít văn thần tán thành.
Ô Ân tại chỗ sai người tháo mũ quan của Binh Bộ Thị Lang xuống, lấy lý do sợ chiến giáng xuống ba cấp. Vốn là muốn giết gà dọa khỉ, liền muốn diệt đi cái bầu không khí thấy chiến liền sợ hãi rụt rè, không nghĩ tới một đám đại thần quỳ xuống không chịu đứng lên, cầu xin Ô Ân đặc xá cho Ngụy đại nhân.
Một người, hai người là cầu, một đám người chính là bức bách.
Kết quả, Ngụy đại nhân không chỉ không được đặc xá, trái lại phạm vào tội nhất đẳng, lấy tội danh kết bè kết cánh nhốt vào Đại Lý Tự.
Ô Ân sắc mặt âm u hạ triều, bỏ lại một đám đại thần, đi về hậu cung, dọc theo đường đi tính toán muốn trả giá ít nhiều đại giới mới có thể đánh bại dân tộc Thổ Phiên cùng dân tộc Hồi Hột.
Ô Ân bực bội đi tới đi lui trong Ngự thư phòng, nhìn bản đồ Đại Hạ cùng với các lãnh thổ các quốc gia xung quanh, trong mắt nàng dân tộc Thổ Phiên cùng dân tộc Hồi Hột sớm muộn gì cũng sẽ sát nhập vào Đại Hạ, nếu dân tộc Thổ Phiên chủ động trêu chọc, nàng nào có đạo lý nào mà bỏ qua!
Triều thần đoàn kết làm nàng kinh tâm không ngớt, tuy rằng lưu dụng lại một bộ phận sĩ tộc tiền triều, giảm bớt bộ tộc Đảng Hạng cùng Hán nhân có mâu thuẫn nhưng không khí của các văn thần tiền triều vẫn còn thoang thoảng lưu lại trên tân triều.
May mà tám phần mười quân quyền của Đại Hạ do nàng nắm trong tay, bằng không với cục diện của ngày hôm nay, nếu là để Triệu Trinh xử lý, chỉ sợ muốn đánh cũng không thể đánh, cục diện thiên tử cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ Ô Ân cũng không màng thấy.
Nàng nói muốn đánh, kia nhất định phải đánh tiếp, không chấp nhận có nửa điểm nghi vấn.
Giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu trên mặt đất, những thần tử quỳ ngoài điện có thân thể yếu đuối đã không trụ được té xỉu trên đất.
Một lúc lâu sau, Nội hầu tổng quản báo lại, lại té xỉu mấy người.
Cố tình tự kích động hô lên, “Quên chiến quốc gia thường nguy, hiếu chiến quốc gia dễ vong.” Khẩu hiệu đại nghịch bất đạo như vậy.
Ô Ân nghe được truyền báo, cười nhạt liên tục, nàng muốn nhìn xem là ai dám nói như thế.
Các đại thần nhìn Ô Ân đi tới, một người kích động bò đến ôm lấy chân Ô Ân, khóc nói:
“Hoàng thượng, Ngụy đại nhân một lòng vì nước, như Hoàng thượng bảo thủ, cùng bạo Tần có khác gì nhau đâu!”
Còn kém chỉ vào mũi chính mình là bạo quân, Ô Ân tức run người, rút ra bội đao bên hông, chỉ vào tên thần tử dõng dạc kia, quát:
“Ngưới nói lại cho trẫm một lần!”
Thần tử kia đã nhiệt huyết quá, quên hết tất cả.
“Như Hoàng thượng bảo thủ, cùng bạo Tần có khác gì nhau đâu!” Nếu chính mình thật bị Hoàng thượng giết chết, tương lai nhất định sẽ lưu danh sử sách, truyền lưu thiên cổ, thì có e ngại gì!
Tay Ô Ân giơ lưỡi đao lên, mắt thấy liền muốn có người đổ máu tươi tại chỗ, khả là lúc này không có một ai dám đi lên ngăn cản Ô Ân, sợ chính mình cũng trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của Ô Ân.
Có một cánh tay kéo tay Ô Ân lại, Ô Ân giận không thể át lấy cánh tay nắm lấy tay chính mình liền dự định đem tay người nọ vứt ra.
Liền chạm đến bàn tay như liễu quen thuộc, Ô Ân trong lòng cả kinh, khó khăn lắm mới thu hồi lực đạo.
Liễu Tích Âm bị Ô Ân một phen dồn lực toàn bộ thân thể đều nghiêng về phía trước, may là Ô Ân phản ứng đúng lúc đỡ lấy nàng.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ô Ân đứng đó bạo phát nóng giận muốn đến cực điểm, trên mặt tức giận đến phiếm hồng, khi nói chuyện híp nửa đôi mắt giống như lưỡi kiếm sắc nhọn, nếu kéo nàng là người khác, phỏng chừng liền bị chém một đao tại chỗ.
Nhìn Hoàng thượng không có làm thêm chuyện gì quá khích, Nội hầu tổng quản cảm thấy cuối cùng cũng ngăn lại được thiếu chút nữa là không khống chế được triều đình, không uổng công hắn liều mạng dùng đôi chân già của mình chạy đi mời Hoàng hậu nương nương đến.
“Hoàng thượng, có thể cùng thần thiếp ra ngoài một chút không? Thần thiếp có chuyện muốn cùng người nói.” Ô Ân nhăn mày nhìn Liễu Tích Âm, lại quay qua nhìn thần tử đang quỳ trên mặt đất.
Liễu Tích Âm thấy Ô Ân chưa có dự định ra ngoài cùng nàng, nói tiếp:
“Hoàng thượng, chỉ một chút, không được sao?”
Hai người giằng co một hồi, Liễu Tích Âm mới thành công kéo Ô Ân đi ra ngoài.
Sau khi Ô Ân rời khỏi, tất cả mọi người trong điện thở phào một hơi, tất cả đều sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách nhìn hướng vị thần tử xuất khẩu cuồng ngôn kia. Đại gia chỉ là nghĩ muốn cứu Ngụy đại nhân ra, nếu có thể khuyên Hoàng thượng đình chiến không phải là rất tốt sao, kết quả bị tên nhãi ranh nhảy đâu ra làm Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, nhưng đừng hại tất cả mọi người mất mạng!
Liễu Tích Âm phân phó cung nữ mang ghế dựa đến, để Ô Ân ngồi xuống, bưng một chén trà đến cho Ô Ân uống.
“Tích Âm, rốt cuộc là có chuyện gì, ta còn phải thu thập cái gia hỏa không biết tốt xấu kia!”
Ô Ân nói, liền muốn đứng lên.
Liễu Tích Âm nhanh ấn nàng quay về trên ghế.
“A Thanh, ta biết ngươi đang tức giận cái gì, ngươi hảo hảo mà ngẫm lại, vì sao mà Tần Hoàng Doanh Chính xưng là bạo quân?”
Hai chữ bạo quân vừa nói ra, gân xanh trên đầu Nội hầu tổng quản như muốn nhảy lên, như là sợ hãi cái gì đến?
Quả nhiên, Ô Ân đem chén trà ném trên mặt đất, cả giận nói: “Không phải là đốt sách chôn nho sao? Trẫm thấy toàn một đàn toan nho vu quốc có hại vô lợi, chôn cũng tốt!”
(Đốt sách chôn nho: có trên wiki…)
“A Thanh, ta chưa bao giờ cảm thấy Doanh Chính là bạo quân. Hắn và ngươi đều là những vị quân vương vĩ đại.” Liễu Tích Âm chăm chú nói.
Này không phải là đem Ô Ân so sánh với Tần Hoàng sao, tay Nội hầu tổng quản đều bắt đầu run lên, như thế là khuyên người sao?
Nhưng mà thần kỳ chính là, Ô Ân nghe xong vẫn chưa giận giữ, trái lại là ngây ngẩn cả người.
Thống nhất sáu quốc, thống nhất văn tự, thống nhất đơn vị tiền tệ cùng đơn vị đo lường, khai sáng đế chế kéo dài đến ngàn năm, người như vậy, vì sao lại có ấn tượng là bạo quân?
Đừng nói, lấy Ô Ân so với Tần Hoàng, lúc này Ô Ân mới cảm thấy mình có công tích gì mà được đề cập so với nhân gia.
Nếu nói bạo ngược thiên hạ, không phải cái đế vương nào muốn mở mang bờ cõi đều muốn thi sơn biển máu sao? Nếu nói đốt sách chôn người tài, Văn tự ngục khả không có chỗ thua kém, nếu nói tìm tiên vấn đạo, Minh triều Gia Tĩnh đế so với Doanh Chính còn quá đáng hơn nhiều.
(Văn tự ngục hay văn tự án: chỉ các vụ án khác nhau liên quan đến văn tự (thơ phú, văn xuôi…) trái với quy chế của thế lực cai trị…)
“Nhưng nguyên nhân là hắn đốt sách chôn nho, đắc tội với nho sinh trong thiên hạ, đến nay mọi người đề cập đến Thủy Hoàng, đều không tránh khỏi hai chữ bạo ngược.”
Này [Sử ký] là nho sinh viết a.
“Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. A Thanh, ngươi khả là hiểu rõ?” Liễu Tích Âm nâng tay lên, chỉnh chỉnh lại búi tóc bị loạn do Ô Ân tức giận.
Cung nữ cùng nội hầu sôi nổi cúi đầu, vừa nãy Hoàng thượng còn nổi giận như cọp, như thế nào đảo mắt liền biến thành mèo con ngoan ngoãn?
“A, kia nói trẫm là bạo quân cứ cho là vậy đi! Trẫm không thèm để ý!” Không giết người nọ là không giả được mối hận trong lòng, Ô Ân thật là muốn động sát tâm.
“Ta lưu ý.” Liễu Tích Âm trịnh trọng nói, “A Thanh của ta tốt như vậy, dựa vào cái gì mà để cho con cháu ác ý bẻ cong bình luận?”
Cái này, Ô Ân muốn tức giận cũng không thể tức giận, tâm đều bị Liễu Tích Âm ôn tồn mềm giọng làm tan hết.
Bị khen thành như vậy, Ô Ân ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Ta còn kém xa so với Tần Hoàng, Tích Âm người đừng có đánh giá ta như vậy.”
Ô Ân nghe Liễu Tích Âm khen xong, Ngụy đại nhân được phục chức miễn tội, tên thần tử kia cũng chỉ là bị bãi chức mà thôi.
Trên triều một trận huyết vũ tinh phong liền bị Hoàng hậu thánh thành vô hình.
Ô Ân còn nhớ thương chuyện bắt phạt dân tộc Thổ Phiên cùng dân tộc Hồi Hột, Thác Á đang ở Hưng Khánh phủ cũng vì chuyện này mà chạy tới.
Bắt phạt dân tộc Thổ Phiên thì có thừa, nhưng song song muốn cùng với dân tộc Hồi Hột khai chiến thì phạm vi lại quá lớn, biện pháp duy nhất là phá hư sự liên minh của dân tộc Thổ Phiên cùng dân tộc Hồi Hột.
Công văn nghị hòa được đưa đến dân tộc Hồi Hột, điều kiện của đối phương là Đại Hạ phải hứa hẹn trong vòng một trăm năm không được xâm chiến dân tộc Hồi Hột.
Ô Ân không cam lòng, đàm phán của hai quốc rơi vào cục diện bế tắc.
“Ai.” Ô Ân nhìn bản đồ, thở dài.
“Nhớ ngày đó, Bắc phạt Tây Liêu, Nam công Đại Tống, khoái ý ra sao, thế nhưng hiện nay lại bó tay bó chân.”
Liễu Tích Âm, thấy Ô Ân ủ rũ mặt mày, an ủi nói:
“Đại Hạ lập quốc không lâu, căn cơ chưa ổn định, đợi tương lai thực lực lớn mạnh, liền sẽ không cần nhiều lo lắng như vậy.”
“Nhưng nếu một ngày đã hứa hẹn, liền cả đời này ta cũng sẽ không thấy được ngày bắt phạt dân tộc Hồi Hột.”
Trăm năm, đừng nói rằng mình, sợ rằng Ba Đặc Ngươi cũng không thấy được ngày đó.
“Kia hãy để cho chi quân hậu thế làm đi, A Thanh làm hết mọi chuyện vậy con cháu hậu đại làm cái gì đây?”
Ô Ân nhéo nhéo cằm, Liễu Tích Âm nói không phải không có lý, Thành Cát Tư Hãn cả đời đánh chiến, cuối cùng cũng chết ở trên đường viễn chinh, Ô Ân cũng không muốn như vậy.
Trong lòng nghĩ thông suốt, tâm tình cũng tốt lên không ít.
“Tích Âm, ngươi có thể nhớ đến chuyện kiếp trước, có lẽ trên đời này thật sự có tiên nhân.” Chính mình vẫn là xuyên a đây.
Đôi mắt Liễu Tích Âm sáng lên hàm chứa nghi vấn, đột nhiên Ô Ân nói cái này làm gì?
“Ngươi nói thử xem, thật ra có thể có tiên đan trường sinh bất lão hay không___hí! Tích Âm! Đau đau đau!”
Liễu Tích Âm nắm cái lỗ tai Ô Ân, nghiêm khắc nói:
“A Thanh, ngươi là muốn giống các hoàng đế khác tìm cái gì tiên kia, muốn hỏi cái gì nói, đạo sĩ đến một người ta đuổi một người, lò luyện đan xây một cái ta phá bỏ một cái!”
“Phải phải phải! Hoàng hậu nương nương nói phải! Trẫm không dám rồi!”
Cuối cùng, Đại Hạ cùng dân tộc Hồi Hột đạt thành hiệp nghị, trăm năm không xâm phạm lãnh thổ của nhau, thành lập thị trường chung, thương nhân buôn bán vẫn tới lui qua lại.
Một năm sau, Thác Á lĩnh mười vạn nữ binh hội hợp với binh lực phương Bắc. Mùa đông Hoành Võ năm thứ năm, hoàn toàn chiếm lĩnh lãnh thổ dân tộc Thổ Phiên.