Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 93: Nhiễu Loạn Nhân Quả


Đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 93: Nhiễu Loạn Nhân Quả

Khi Ô Ân sắp bước ra khỏi địa lao kia, đột nhiên Liễu Tích Âm mở miệng nói:

“Thật sự có kiếp sau sao?”

Ô Ân dừng bước, xoay người nhìn nàng: “Tiểu vương hết lòng tin theo phật hiệu, tự nhiên là tin sẽ có luân hồi chuyển kiếp.”

Trên mặt Liễu Tích Âm tràn đầy máu tươi lộ ra thần sắc hoảng hốt, như là nghĩ tới cái gì.

“Ta mong muốn kiếp sau, không có chiến loạn, nữ tử có thể đọc sách, có thể có chức vị, có thể không bị nhốt ở trong nhà__ khụ.”

Một ngụm máu tươi phun ra, độc tính của Túy tiên thảo đã lan ra toàn thân.

Hơi thở Liễu Tích Âm trở nên mong manh, cố nói tiếp: “Ta muốn có một người vẫn luôn bồi bên cạnh ta, không có vứt bỏ ta.”

Nguyện vọng như vậy, Ô Ân phức tạp nhìn Liễu Tích Âm.

Ô Ân đáp ứng Liễu Tích Âm, dùng dao găm cắt lấy một khối góc áo dính máu của nàng.

“Ta đáp ứng chuyện của cô nương, tiểu vương chắc chắn sẽ làm được.”

Dưới chân núi Hạ Lan, Ô Ân dùng kinh văn bọc lấy khối góc áo dính máu, ném vào trong lửa.

Góc áo màu trắng dính đầy máu dần dần bị ngọn lửa nuốt hết, Ô Ân chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi:

“Đại Tế Ti, nếu như kiếp sau muốn gặp lại một người, nên làm như thế nào?

Thầy tế đã qua tuổi bảy mươi trả lời: “Lấy huyết vì dẫn.”


Ô Ân do dự một chút, rút ra loan đao, rạch lên cánh tay một lỗ, đem máu hơ hơ trên lửa.

“Nhị Hoàng tử là có người nhớ mong sao?”

Ô Ân dùng vải bố cột lại vết thương trên tay, không sao nói: “Chỉ là vừa thấy một vị nữ tử rất thú vị.”

“Thật sự có thể gặp lại sao?” Khiếp sao như kính hoa thủy nguyệt, giống như mờ mịt hư vô, Ô Ân có chút hoài nghi.

“Hạt giống đã hạ, bao thuở nở hoa, có thể kết quả, đều là vô tri.” Thầy tế nói.

Trên thềm đá địa lao, trong lòng Diệp Chiêu, con ngươi Liễu Tích Âm dần dần buông lỏng, rơi vào bóng tối vô tận.

.

“Tích Âm…”

“Tích Âm, tỉnh tỉnh…”

Liễu Tích Âm chậm rãi mở hai mắt, giống như ngàn năm ngủ say.

Nơi này là chỗ nào, người trước mắt đang ôm nàng là ai?

Liễu Tích Âm giãy ra khỏi cái ôm của Ô Ân, lui thẳng về phía sau, Ô Ân kinh ngạc nhìn nàng.

“Tích Âm, ta là A Thanh.”

“A Thanh…” Liễu Tích Âm lẩm bẩm nói. “Ô Ân…” mơ hồ trong mắt Liễu Tích Âm dần dần tan đi.


Ô Ân không biết vì sau nàng muốn trốn tránh chính mình, đang muốn lại gần, Liễu Tích Âm liền lao vào trong lòng Ô Ân.

Dùng hết sức lực toàn thân, Liễu Tích Âm ôm chặt lấy Ô Ân, chôn vào trong lòng Ô Ân. “Vì sao, ngươi đều mặc kệ ta.” Trong lòng truyền đến tiếng khóc như nghiền nát của Liễu Tích Âm.

“Ta ở Sóc Châu thành ròng rã tám năm, vì sao đều không có xuất hiện?”

“Ta ở trong vương cung Tây Hạ, vì sao ngươi làm như không thấy ta?”

“Bên trong địa lao, vì sao ngươi liếc mắt nhìn ta rồi liền bỏ đi?”

Ô Ân không hiểu ra làm sao, nàng lại nghe không hiểu Liễu Tích Âm đang nói cái gì?

Tất cả nhục nhã ở Tây Hạ, giống như vết thương hư thối ngâm mình trong nước muối, những cực hình ở bên trong Thiết hình gác như địa ngục kia cùng những dằn vặt, làm toàn thân Liễu Tích Âm nhịn không được mà run lên.

“Diệp Liễu Nhi… Diệp Liễu Nhi, không, ta không phải là Diệp Liễu Nhi!” Liễu Tích Âm cảm nhận được đầu đau kịch liệt, hai tay ôm đầu, thấp giọng tự nói.

Diệp Liễu Nhi! Da đầu Ô Ân tê dại, vì sao Tích Âm biết cái tên này?

Những ký ức không tốt này, cần gì phải nhớ lại! Ôm người trong lòng, những cảm xúc cuộn trào mãnh liệt làm hai mắt Ô Ân nhiễm đỏ.

“Không có Diệp Liễu Nhi, chỉ có Tích Âm của ta.” Ô Ân liên tục lặp lại, tay trên người Liễu Tích Âm chầm chậm trấn an nàng.

Cho đến nửa đêm, Liễu Tích Âm mới ngủ trong lòng Ô Ân.

Ngày hôm sau, sau khi Liễu Tích Âm tỉnh dậy lần thứ hai, khôi phục lại lý trí, nhưng thủy chung vẫn ngồi ở bên giường xuất thần, tay luôn nắm lấy Ô Ân.

Ô Ân không dám rời khỏi nàng, nghĩ muốn mở miệng an ủi nàng nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


Liễu Tích Âm đã ít nhiều nhớ lại, nhớ lại những chuyện gì, bây giờ Ô Ân còn không dám xác định.

Thẳng đến chạng vạng, Liễu Tích Âm mới chủ động nói chuyện.

“A Thanh, thật sự có kiếp trước kiếp này sao?” Ngay cả mộng nhưng lại không thể so với chân thật, nhưng vì cái gì mà kết cục lại khác biệt như vậy, vì sao một đời kia nàng ở Đại Tống nhưng lại không nhìn thấy A Thanh?

“Vốn là không quá tin, nhưng về sau lại càng ngày càng tin.” Đi tới thời đại này nhiều năm như vậy, thật là xuyên qua hay còn là cái gì, Ô Ân thấy chính mình cũng không rõ ràng cho lắm, dùng luân hồi chuyển thế kia cũng có thể giải thích thông suốt.

“Vì sao sau này lại tin?” Liễu Tích Âm hỏi, lẽ nào Ô Ân cũng nhớ lại cái gì sao?

“Bởi vì gặp ngươi a.” Ô Ân chọc chọc cái mũi ngọc của Liễu Tích Âm.

“Ta mơ thấy một cái mộng rất xấu.” Liễu Tích Âm dựa vào trong lòng Ô Ân, chỉ là nhớ lại, khiến cho nàng trói chặt vùng xung quanh lông mày.

“Sau khi Mạc Bắc thành bị phá, ta cùng bà nội trở về Sóc Châu thành, trên đường gặp phải thổ phỉ, may mà có một đội quan binh xuất hiện, giải cứu chúng ta.” Liễu Tích Âm nhìn thoáng qua Ô Ân.

“Ta ở Liễu phủ ngây người mấy năm, thẳng đến khi Liêu quân lui binh, ta xuống phía Nam tìm Diệp Chiêu…” Nhớ tới sự tình hoang đường ở Nam Bình Quận vương phủ, Liễu Tích Âm dừng lại một lát, tiếp theo nói:

“Sau lại trên đường trở về, lại gặp trận hồng thủy, lưu lạc đến Tây Hạ, trở thành Tây Hạ vương___” Âm thanh Liễu Tích Âm càng ngày càng thấp, làm như không muốn nói thêm gì nữa.

Trừ ban đầu cứu Liễu Tích Âm cùng bà nội là không phải nàng, giống như cũng không có cái gì bất đồng a, Ô Ân suy nghĩ.

Khoan đã! Tây Hạ vương!

“Tây Hạ vương, là hắn sao?” Hiện tại, Ô Ân cũng không muốn gọi người nọ là phụ vương.

“Là phụ vương ngươi.” Liễu Tích Âm nhắm mắt lại, đôi mắt có chút rung động, nghĩ đem này không chịu nổi nhớ lại thanh tỉnh ra trong óc.

“Tích Âm, đừng suy nghĩ nữa.” Nhớ lại những chuyện này, cùng với việc một đao đâm vào thành một vết thương nhễ nhãi máu tươi thì có khác gì nhau.

Liễu Tích Âm lắc đầu nói tiếp:


“Ta thấy ngươi vài lần, tại yến hội trong vương cung, chỉ người tựa hồ như ngươi không nhận ra ta. Sau khi ta sắp chết, ngươi tới địa lao nhìn mặt ta.”

Hình ảnh một cái thân ảnh nhỏ bé yếu ớt bị trói trên Thiết hình gác chợt lóe lên lướt qua trong đầu Ô Ân.

“Hình như có chuyện kia…” Ô Ân kinh ngạc trợn tròn mắt, phân biệt không rõ là sự thật đã thấy qua hay là khi ở thời hiện đại xem trong tiểu thuyết tưởng tượng hình ảnh này.

“Ngươi có thể nhớ đến sao?” Liễu Tích Âm mong chờ nhìn Ô Ân.

Ô Ân gật đầu lại lắc đầu.

“Ta giống như có chút ấn tượng, nhưng là không nhớ ra.” Ô Ân bất đắc dĩ nói “Đời trước ta xem qua một cái thoại bản, nói đến sự tình của Bắc Tống và Tây Hạ, còn có cố sự của ngươi và Diệp Chiêu.”

Liễu Tích Âm kinh ngạc nói: “Ngươi có thể nhớ đến việc ở kiếp trước?”

“Đúng vậy, khả năng là mạnh bà bán cho ta một chén canh giả.”

“Là Ô Ân sao? Liễu Tích Âm hỏi.

“Không phải, kiếp trước là Mạnh Thanh.” Ô Ân mang theo nụ cười nói ra tên này, có chút hoài niệm.

“A Thanh…” Liễu tích Âm nhớ kỹ cái tên này.

“Trong thoại bản nói ta như thế nào?” Sẽ là một nữ tử tâm địa ác độc sao?

“Nói ngươi là một hảo cô nương trọng tình trọng nghĩa.” Ô Ân cười nói.

Ô Ân không hy vọng Liễu Tích Âm giam mình trong đầm lầy ở kiếp trước, cầm tay nàng đặt lên mặt chính mình.

“Tích Âm, nếu là kiếp trước cũng tốt, hay mộng cũng được, giờ khắc này, ta cùng ngươi cùng một chỗ, là rõ ràng nhất.”

Trên mặt Liễu Tích Âm dần dần lộ ra ý cười, nàng gật gật đầu, một đại mộng hoang đường, so ra còn kém hơn một cái ôm trên thân thể nàng, nhiệt độ cơ thể chân thật quen thuộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.