Đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 76: Tây Liêu Vong.
Đầu năm Khánh Lịch thứ sáu, Tây Hạ cùng Tây Liêu khiêu chiến.
Tĩnh dưỡng hơn một năm Tây Hạ binh hùng tướng mạnh, lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát, trong vòng ba tháng dẹp xong hơn phân nửa thành trì Tây Liêu.
Gia Luật A Liễn là con trai thứ ba của Gia Luật Tông Chân, hiện đang là Đại hãn của Tây Liêu. Thiếu niên hơn mười tuổi trong hoang mang lo sợ, Gia Luật A Liễn nghe theo sự kiến nghị của đại thần, lo sợ không yên mang theo số binh lính tàn dư từ phương Bắc đến liên minh cùng Đông Liêu, Đông Liêu cũng sợ Tây Hạ rập khuôn, nguyện ý kết minh.
Đại hãn chạy, vô số thành trì Tây Liêu trở nên một thân một mình, hóa ra do Tây Hạ tằm ăn lên biến thành nuốt trôi, bất quá hai tháng, chiếm lĩnh lãnh thổ phía bắc của Tây Liêu làm sở hữu, tiếp theo là đồng bộ tiến quân hướng đông. Tiếp theo một bước chiếm đoạt toàn bộ lãnh thổ.
Đại Tống, Biện Kinh.
Từ năm trước, Liễu Tích Âm rời khỏi Quận Vương phủ không có kết quả, bình tĩnh mà quay về Liễu phủ.
Tựa hồ như Liễu tích Âm đã buông xuống ý nghĩ rời khỏi trong đầu, dụng tâm tại nhị lão Liễu gia trước là tẫn hiếu, chỉ có các ngày lễ tết khi hai phủ tụ hội yến tiệc, Diệp Chiêu mới có thể thấy mặt Liễu Tích Âm.
Đến cuối cùng Diệp Chiêu cũng không biết tên thị nữ kia đã nói gì với Liễu Tích Âm, nàng cũng không giới thiệu cho Liễu tích Âm các nam tử tài tuấn gì, ngoại trừ đặt một gã đầy tớ ở chỗ Liễu Tích Âm phòng ngừa nàng làm việc ngốc gì, các sự tình còn lại liền không can dự vào Liễu Tích Âm.
Chính trực giao thừa, Liễu Tích Âm theo Liễu Thiên Thác cùng Liễu phu nhân đến Nam Bình Quận vương phủ ăn cơm tất niên, nàng vừa đến cửa ra vào thì thấy một tiểu thiếu niên sôi nổi bên trong phủ.
Liễu Thiên Thác cười gọi tên tiểu hài tử kia: “Thiên Hữu, mau tới đây để cậu ông ngoại xem xem, có cao lên hay không!”
Triệu Thiên Hữu nhìn trưởng bối tới, quay đầu nghĩ muốn trốn đi chỗ khác chơi, khả nhất định sẽ bị nương giáo huấn, không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ Liễu Thiên Thác, bé ngoan hành lễ, nói: “Cậu ông ngoại hảo, bái kiến cậu ông ngoại!”
“Ai đứa nhỏ này thật ngoan, khả là tuyệt không giống nương ngươi.” Liễu Thiên Thác cười tủm tỉm ôm lấy Triệu Thiên Hữu.
Liễu phu nhân trừng mắt liếc Liễu Thiên thác, nói: “Trước mặt hài tử, nói mù cái gì?”
Triệu Thiên Thác buồn chán lướt qua bả vai Liễu Thiên Thác thấy nữ tử phía sau, tiểu hài tử bị nàng hấp dẫn toàn bộ tâm trí.
Trong phủ giăng đèn kết hoa, Triệu Thiên Hữu nghe thấy tiếng mẹ nó ầm ĩ lớn tiếng gọi từ trong phủ, nhưng hắn không có đáp lại mẹ hắn, nhìn chằm chằm vào nữ tử phía sau Liễu Thiên Thác.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt hắn chăm chú nhìn chính mình, nữ tử nhìn lại hướng hắn, mặt không chút thay đổi tuy rằng đôi mắt đẹp, lại khiến cho hắn có chút khiếp ý, Triệu Thiên Hữu dự định né tránh ánh mắt, nàng bỗng nhiên ôn nhu đối với hắn nhoẻn miệng cười.
Thập đẹp…
Triệu Thiên Hữu trong đầu chỉ có câu nói này.
Ăn qua cơm tất niên, Triệu Thiên Hữu mới biết nữ tử này chính là cháu gái của cậu ông ngoại, là biểu muội của nương, nương bảo hắn lần lượt chúc tết người trong nhà.
Khi đến trước mặt Liễu Tích Âm, hắn khom lưng chắp tay thi lễ, nãi thanh nãi khí nói cát tường. Liễu Tích Âm sờ sờ đầu hắn, phát cho hắn tiền lì xì.
Nếu như nương giống như biểu di ôn nhu như vậy là tốt rồi, Triệu Thiên Hữu nghĩ.
.
Mùa đông, Khánh Lịch năm thứ sáu.
Tây Liêu hoàn toàn bị Tây Hạ chiếm đoạt, chính quyền Khiết Đan chính thức rời khỏi trên sân khấu lịch sử, Gia Luật A Liễn như chó nhà có tang gửi gắm và người Nữ Chân.
Trú quân sai địa phương, sau khi viện quân đến, Ô Ân dự định là tiếp tự hướng động mà tác chiến. sức chiến đấu của người Nữ Chân so với người Khiết Đan mạnh hơn không ít, cùng HoànNhan của Đông Liêu giao phong, một thắng một bình.
Mùa đông, lương thực tiếp viện cho chiến sự là là rất gian nan, sau khi đánh hạ mấy cái thành trì quy mô nhỏ ở Đông Liêu, Ô Ân không hề tham chiến, khải hoàn trở về triều.
Đông Liêu.
Trên tay Gia Luật A Liễn còn có hơn mười vạn binh sĩ, do cậu là Tiêu A Lạt mang theo.
Người Nữ Chân vẫn luôn xúi giục Tiêu A Lạt cần gì nghe theo một con rối hơn mười tuổi, không bằng tìm nơi nương tựa là người Nữ Chân bọn họ, đến lúc đó phong hắn là Đại tướng quân, binh quyền trong tay so với hiện tại còn nhiều hơn.
Tiêu A Lạt không ngốc, biết Đông Liêu coi trọng chính là mười vạn binh lực trong tay, trực tiếp cự tuyệt người Nữ Chân.
Bên trong Liêu khập khiễng làm phân tán sĩ khí quân đội.
Đầu xuân Khánh Lịch năm thứ bảy, Ô Ân mang theo mười vạn đại quân quay trở lại.
Mùa đông đi qua Đông Liêu lại mất mùa, vật chất quân lương trở nên thiếu thốn nghiêm trọng, trái lại quân sĩ Tây Hạ lại khôi phục nguyên khí.
Chiến dịch lưỡng Giang, Tây Hạ đại thắng.
Đông Liêu bị vây khốn đã định, rơi vào đường cùng, người Nữ Chân quyết định lui quân giữ sông Ô Tô Lý lấy phía đông bỏ đi mấy Châu ở phía tây.
Mười vạn quân lính trên tay Gia Luật A Liễn hiện nay chỉ còn lại không đủ ba mươi ngàn người, binh sĩ Đông Liễu cũng không đủ hai mươi vạn.
Ngoan cố chống cự, người Nữ Chân mất đi đường lui, bắt đầu liều mạng.
Nhìn số binh sĩ người Nữ Chân không muốn sống trước mắt, Ô Ân biết chính mình khinh địch, cho tới hiện tại thì quá trình phạt Liêu quá thuận lợi, bất tri bất giác nàng cảm thấy Liêu không có lãnh thổ khổng lồ, sức chiến đấu lại bình thường.
Lại đánh tiếp không hẳn là không thể lấy được pháo đài cuối cùng của Đông Liêu, nhưng tình hình chiến đấu hiện tại, tổn thất của Tây Hạ muốn gấp hai lần Đông Liêu.
Đây là một vụ buôn bán không có lời.
Cuối cùng Ô Ân hạ lệnh cùng đợt xung phong bắt đầu lui lại. Nàng xung phong liều chết tại cuộc chiến phía trước, truyền thống của Tây Hạ, ở tiền phương Vương tổng có thể mang sĩ khí của binh sĩ tăng vọt.
Mấy trăm hộ vệ ròng rã bên người Ô Ân mà bảo vệ, đảm bảo cho Ô Ân an toàn không bị quá nhiều địch nhân vây quanh.
Thẳng tới khi đao trong tay chém vào cuốn nhận. Áo giáp băng lãnh bị nhiễm vô số máu tươi, huy đao cũng bắt đầu trở nên chậm rãi.
“Rút quân.”
Ô Ân hạ lệnh một tiếng, tướng lĩnh chỉ huy bắt đầu xoay ngược lại, đại quân bắt đầu lui lại phía sau.
Vẫn luôn đánh thắng chiến quân đội tại rút lui rõ ràng không trật tự có tiến công, trên đường rút quân, hộ vệ bảo vệ Ô Ân bị tổn thất sau đó lại không được bổ sung đúng lúc.
Khi Ô Ân tránh né mũi tên, bị một gã binh sĩ người Nữ Chân chém trúng cánh tay.
Tây Hạ nghênh đón tân vương lãnh binh lần đầu tiên chiến bại.
Quân doanh Tây Hạ, trán Ô Ân chảy những giọt mồ hôi như hạt đậu, miệng vết thương trên cánh tay sâu đến nỗi như có thể thấy xương, cả hai đời cộng lại cũng chưa từng bị thương nặng như này.
Nàng suy yếu nhìn nữ quân y, hỏi: “Không tìm được phương thuốc giảm đau sao?”
Nữ quân y bất đắc dĩ nói: “Thuật Trung Hoa có đà ma sôi tán sớm đã thất truyền, hiện chỉ có độc dược hoa cùng sinh thảo ô.”
“Có cái gì thì liền dùng nó, thời điểm này tay chân nhanh lẹ chút.”
Nữ quân y ấp úng: “Cà độc dược là hoa độc có tính độc quá lớn, thần không dám dùng trên người đại vương.”
Binh lính phổ thông sử dụng đều vô cùng cẩn thận, lại càng không muốn dùng trên người Ô Ân. Cà độc dược nếu dùng một lượng khống chế không tốt trên người khả là vẫn không có thể tỉnh lại.
Ô Ân rất muốn nói phí nhiều lời làm gì, lão tử di chiếu sẵn viết là được rồi. Nhưng là nàng bây giờ không phải là lúc thấy chết không sờn, nàng muốn sống sót!
Ô Ân cắn răng nói: “Lượng thuốc dùng phân nửa là được rồi!”
“Vâng__Vâng!” Nữ quân y bị ánh mắt hung ác của Ô Ân nhìn đến e ngại. Ngược lại Ô Ân không có ý trừng nàng, nhưng thực sự là đau quá, làm vẻ mặt của nàng trở nên dữ tợn.
Cà độc dược cùng sinh thảo ô hợp với thuốc tê hiệu quả là giống nhau, đầu óc Ô Ân bắt đầu lờ mờ, nhưng lại không có hoàn toàn mất đi ý thức, nữ quân y bắt đầu dùng kim khâu lại vết thương.
Đau, thật cmn đau, toàn thân Ô Ân bắt đầu thắt chặt.
Kỳ Mộc Cách vững vàng ấn nàng xuống không cho nàng lộn xộn, mồ hôi Ô Ân càng không ngừng chảy xuôi, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi càng ngày càng khó coi.
Người Nữ Chân! Bổn vương muốn giết sạch các ngươi…!