Bạn đang đọc Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 7: Ngươi Sẽ Trở Thành Phượng Bay Lượn Trên Chín Tầng Mây
Nhưng là Liễu Tích Âm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Tích Âm, ăn một chút bánh hoa quế đi, ta nhớ tiểu hài tử đều rất thích cái này, ngươi hẳn là cũng rất thích cái này.”
Vẫn không có bất luận phản ứng nào đáp lại.
Thở dài một tiếng, Ô Ân cảm thấy khả năng hảo hảo nói chuyện cùng Liễu Tích Âm thật sự quá khó.
Ô Ân ôm Liễu Tích Âm để nàng tựa lên vai của chính mình, nhẹ giọng nói:
“Ta nhớ rõ, khi còn bé mỗi lần ta khóc, mẫu thân đều ôm ta như vậy.”
Ô Ân ngẩng đầu, nhìn nơi nào đó, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Sau đó hát ca dao dân gian cho ta nghe, vô luận ta có khóc đến cỡ nào, mẫu thân cũng sẽ không quát bảo ta ngừng lại. Mỗi lần như vậy, ta liền được nàng dỗ dành bằng tiếng ca ấm áp, sau đó dần dần liền không khóc nữa.”
“Nhưng là, sau đó có một ngày, nàng mất.”
Trong lòng Liễu Tích Âm có điểm phản ứng, quay sang nhìn Ô Ân.
Ô Ân nhớ lại ký ức tối thảm của nguyên chủ, đêm mẫu phi qua đời, nàng còn thỉnh thoảng gặp phải ác mộng, nàng có thể cảm nhận được, trong mộng Ô Ân tâm phế tê liệt cùng bất lực tuyệt vọng như thế nào.
“Trên mặt mẫu thân vĩnh viễn luôn mang theo một nụ cười ôn nhu, nàng thường nói với ta và đệ đệ về phụ thân, nói trong lòng nàng phụ thân là một nam nhân vĩ đại nhất, cũng là nam tử nàng yêu thương, mà chúng ta chính là lễ vật quý giá nhất mà ông trời ban cho nàng.”
“Kỳ thực, mẫu thân trước đây là một nữ tử phi thường lợi hại, sau khi gả cho phụ thân, mới thu lại điểm mạnh của chính mình. Ta cùng đệ đệ vẫn luôn được nàng cùng phụ thân che chở, sống một cuộc hạnh phúc, ta tuổi còn nhỏ, lúc ấy còn nghĩ nếu rời xa phụ thân mẫu thân, ta nên làm như thế nào, thậm chí còn sợ hãi khóc lớn, chỉ là muốn cho mẫu thân cưng chiều ta.”
“Sau này, phụ thân không còn yêu thương mẫu thân như trước nữa, hắn lại cưới một nữ tử khác, một nữ tử so với mẫu thân còn trẻ tuổi hơn. Nhưng mà mẫu thân vẫn không oán giận phụ thân, nàng đối với ta cùng đệ đệ, đối với phụ thân vẫn luôn trước sau như một, ý chí rộng lớn.”
Trên mặt Ô Ân bất tri bất giác mang theo thần sắc oán giận.
“Không biết lúc nào, trong nhà dần dần nổi lên lời đồn, bọn hạ nhân lặng lẽ nói mẫu thân cùng người khác tư thông, ta cùng đệ đệ không biết chính xác nơi nào truyền đến lời đồn ác độc này.”
“Lúc mới bắt đầu, mẫu thân vẫn kiêu ngạo khinh thường đáp lại tin đồn đó, chỉ là xử lý mấy cái tên tiểu đầy tớ xuyên tạc đó. Thẳng đến sau tất cả mọi người quan sát ta cùng đệ đệ, mẫu thân cùng phụ thân cãi nhau vài lần, quan hệ càng ngày càng khẩn trương.”
“Miệng người nói xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Tin đồn vô căn cứ người tin càng ngày càng nhiều.”
“Cuối cùng mẫu thân tự sát trước mặt phụ thân.”
Nhớ lại nỗi thống khổ đó, Ô Ân siết chặt nắm tay, gian nan đứng lên.
“Ngày đó ta ngoài cửa sổ nhìn lén, nàng hỏi phụ thân tin nàng hay không, phụ thân chỉ trầm mặt. Mẫu thân nàng…nàng là nữ tử quyết tuyệt, nàng không khóc nháo hay thắt cổ để cầu xin phụ thân, nàng trước mặt phụ thân, dùng loan đao mà phụ thân đưa cho nàng trước đó, thẳng tắp đâm vào lòng ngực, rồi rút ra. Khi nàng muốn đâm đao thứ hai thì rốt cục phụ thân cũng phản ứng đoạt lại loan đao từ tay nàng.”
Nói đến đây, giọng nói Ô Ân bắt đầu trầm thấp, nhớ lại hỗn loạn đó, khiến nàng cả người chìm đắm trong ý hận thù.
Trong lòng Liễu Tích Âm cảm nhận được các bắp thịt trên người Ô Ân khi ôm nàng trở nên thắt chặt. Rốt cục cũng có động đậy, Liễu Tích Âm đứng dậy, tay nàng bắt lấy tay đang nắm chặt của Ô Ân.
“Nhưng là không kịp nữa rồi, thời điểm ta chạy vào, mẫu thân đã ngã xuống đất. Phụ thân đỡ nàng , trên mặt là máu trong lồng ngực của mẫu thân phun ra. Ta nhào lên, hai tay gắt gao đè vết thương lại, nhưng mà máu vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy ra.”
Ô Ân dừng một hồi lại nói tiếp.
“Cuối cùng, mẫu thân trước khi chết nói với ta: “Ô Ân__””
Ý thức được không thể nói ra tên thật của bản thân, Ô Ân dùng tên thật của mình ở thời hiện đại.
“Mẫu thân nói: “A Thanh… không phải sợ… hổ nhỏ sống qua đêm tối, sau này mới có thể trở thành vua muôn thú…””
“Mẫu thân hi sinh chính mình để đổi lại sự thay đổi lập trường của phụ thân, phụ thân rốt cục bằng lòng dùng hết toàn bộ lực lượng để điều tra rõ việc này, cuối cùng cũng tra ra kết quả chứng minh sự trong sạch của mẫu thân. Nhưng có lợi ích gì đâu, mẫu thân không bao giờ trở về.”
“A!” Ô Ân vẻ mặt trào phúng.
“Buồn cười nhất chính là, người đứng sau chuyện này vẫn không tra ra. Lúc đó hiềm nghi lớn nhất chính là tân thiếp mà phụ thân mới cưới. Dù sao, chủ mẫu chết, nàng vẫn là người duy nhất thu lợi, nhưng là phụ thân vô cùng tin tưởng nàng, chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử nhu nhược tốt bụng.”
“Sau đêm hôm đó, ta mất đi mẫu thân, cũng đồng thời mất đi phụ thân, ta không hề tín nhiệm hay kính yêu hắn nữa. Ở trong mắt ta, hắn phụ lòng mẫu thân, càng là người bao che hung thủ.”
Hít thở một hơi sâu, Ô Ân từ từ giải thoát ra.
Quay đầu nhìn Liễu Tích Âm, ôn nhu nói:
“Tích Âm, ta biết ngươi thống khổ, ngươi có thể khóc, có thể bi thống, có thể tê tâm liệt phế, nhưng không thể tuyệt vọng, càng không thể tổn thương chính mình.”
“Không có người chờ mong cực khổ, nhưng cực khổ phủ xuống trên người mình, cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ, chung quy nó sẽ biến thành ma luyện. Mà ngươi, Tích Âm, ngươi sẽ lớn lên, tương lai nhất định sẽ là một nữ tử không tầm thường. Có một ngày, ngươi sẽ trở thành phượng bay lượn trên chín tầng mây.”
Nhớ tới người nào đó đánh giá Tích Âm, trên mặt Ô Ân lộ ra vẻ mỉm cười.
“Thật vậy chăng? Ta đây có cơ hội vì cha mẹ người nhà báo thù sao?” Liễu Tích Âm lăng lăng hỏi.
“Sẽ, ngoại trừ ra trận giết địch, còn có rất nhiều biện pháp khác để báo thù.”
Đứng dậy đem Liễu Tích Âm ôm đến trước bàn ăn.
“Đầu tiên, thời gian chờ nữ thần báo thù, ngươi trước hết nên ăn một chút gì đó đi, bánh hoa quế rất mau lạnh. Ta đi chuẩn bị hành lý, ở dưới lầu chờ ngươi.”
Nói xong, liền hướng ra ngoài cửa mà đi.
Tuy rằng Ô Ân dùng những từ kỳ quái nói với Liễu Tích Âm, bất quá hiện nay Liễu Tích Âm vẫn không lưu ý, nhìn bánh hoa quế trước mắt còn tỏa hơi nóng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Cám ơn ngươi, A Thanh.”
Đang chuẩn bị mở rộng cửa, Ô Ân ngây ngốc ra một lúc, đã lâu, không ai gọi ta như thế.
_____________
_____________
Đông Hạ vương háo sắc, còn cưới qua bốn người chính phi. Vị thứ nhất là chính phi Tái Hãn, là thanh mai trúc mã với hắn, tình cảm thâm sâu, kết hôn sinh ra Đại Hoàng tử Ha Nhĩ Đôn, Đại Hoàng nữ Mẫn Mẫn, vì bệnh mà chết. Vị thứ hai chính là Toa Lâm Na chính phi, là con gái bộ lạc Ô Lan, sinh ra Nhị Hoàng tử Ô Ân cùng Tam Hoàng tử Y Nặc, vì do Trắc phi Anh Lạp Cổ hãm hại phải bỏ mình, Anh Lạp Cổ dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ là bộ lạc Hạ Tỳ nhất cử được trở thành chính phi, sinh ra Lục Hoàng tử Ba Âm, Tứ Hoàng nữ Đồ Nhã cùng Lục Hoàng nữ Tô Cách, đối với Ô Ân cùng Y Nặc nhiều mặt xa lánh.
Mẫu phi Ô Ân cùng Y Nặc tuổi còn trẻ là một mỹ nhân thảo nguyên phong thái tuyệt thế, bất đồng đối với nữ tử nhu nhược Đại Tống.
Nữ tử Tây Hạ thuở nhỏ tập võ, mà trong số đó mẫu phi họ là người nổi bật nhất, không chỉ có thể lái được cung cứng, cưỡi tuấn mã, thiện xạ, tuổi trẻ mà đã giết qua cẩu hùng. Nàng sinh hạ hài tử càng là nên đội trời đạp đất, bằng không chẳng phải là mất mặt nàng.
Đêm tối để người ta sợ hãi, bất lực, nhưng chỉ muốn sống đến mặt trời mọc, nàng đem cổ họng địch nhân cắt đứt.
“Chờ xem, Ô Ân, thù ngươi ta sẽ thay ngươi báo. Ta đã muốn gì, ta cũng sẽ làm được.”
Đẳng sự nơi đây, Ô Ân cùng Y Nặc lập nhiều công huân để có thể khiến cho bọn họ tạo được nhiều uy vọng lớn trong các bộ tộc, nàng cùng Y Nặc gian nan sống qua ngày chờ tới một này, ngày mà không cần dùng mọi cách để lấy lòng nữ nhân kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân cảm thấy chính mình thiếu chút nữa biến thành độc canh gà đạo sư (??0??)
TTS: Chuẩn quá tác giả ơi, từ đầu tới cuối toàn tưởng Ô “ca ca” độc tấu không à, đang nghĩ sao mà mẽ lắm lời thế không biết, có ai hỏi mẽ đâu!!!