Đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 47: Ô Ân, Ngươi Thực Không Thích Hợp.
Âm thanh gõ gõ đào đào bên ngoài làm Ô Ân ngủ không được, nhưng thời gian cấp bách, nếu chỉ đợi ban ngày khởi công thì quả thực không kịp.
Đứng dậy mặc quần áo đơn giản vào người, đi ra ngoài nhìn xem.
Nền đã được đào toàn bộ, cọc gỗ trong lúc đó đã chuẩn bị xong xuôi, đặt mỗi nơi một cái rương lớn, chính giữa còn đào xong mươn máng liên thông với nhau rất tinh tế.
Tô Hợp thấy Ô Ân đi ra khỏi lều trại, đi tới hành lễ nói:
“Đại vương, Kỳ Mộc Cách báo tin nói, Hoàng tử Gia Luật Hồng Cơ đã mang đủ binh mã, ít ngày nữa liền đến nơi.”
“Ân, lương thảo của chúng ta mang đến còn đủ dùng được bao lâu?”
Tô Hợp tính.
“Cũng đủ hai mươi ngày, nếu giống với tiền tuyến một ngày hai bữa cơm, một tháng thì không thành vấn đề.”
Thời gian không đợi người, Ô Ân buồn bã.
Tiền tuyến liên chiến mấy tháng, cho dù có lương thảo của Giang Bắc duy trì, quốc khố Tây Hạ cũng nhanh chóng cạn kiệt.
Kỳ vương phủ ở chỗ đó thu được lời hứa hẹn của Ô Ân, cũng an tâm xuống, nhưng lại khó tránh than thở. Hắn nghìn tính vạn tính, không có tính đến chuyện lớn lại xảy ra, hoàng đế Tây Hạ đột nhiên thay đổi người. Hắn cùng Ô Ân có qua vài lần giao tế, bình thường hành sự xem như là người biết giữ lời hứa, chính vẫn là cảm giác chuyện phạt Tống, vị tân vương này không phải thực mong muốn.
Hắn coi như nhìn thấu, muốn Tây Hạ đánh tới Biện Kinh là điều không có khả năng, sau này Giang Bắc về tay Tây Hạ, hắn lại chính là người ăn nhờ ở đậu, không thể làm gì khác hơn là đốc thúc cho thủ hạ nhanh vận chuyển lương thực đến tiền tuyến, tạo thành ý.
Quân doanh Tây Hạ.
Y Nặc cau mày nhìn nữ nhân trước mắt, quả thực chính là một người hại nước hại dân. Hắn sớm nghe nói Ô Ân rất sủng ái một nữ tử cùng với cái chết của phụ vương mơ hồ có quan hệ thiên ti vạn lục, cư nhiên đến bây giờ còn chưa chết! Vẫn còn êm đẹp mà đi đến tiền tuyến.
Liễu Tích Âm bị ánh mắt khó chịu của Y Nặc xem thường. Lấy ra phong thư Ô Ân viết cho Y Nặc, Liễu Tích Âm nói:
“Ô Ân nói phong thư này là đưa cho ngài.” Nói đưa qua.
Y Nặc nhướng mày, hắn cho rằng ở Đại Hạ này có bao nhiêu người dám hô thẳng kỳ danh của Ô Ân. Xem ra thực sự là sủng không có biên!
Mở tin ra nhìn, trong thư viết: “Chiếu cố nàng cho tốt, không thể sơ sót.”
Ha ha…
Trên trán Y Nặc nổi gân xanh, đè nén xung động muốn xé tin xuống dưới, đối với Liễu Tích Âm nghiến răng nghiến lợi nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ an bài tốt cho ngươi.”
Y Nặc phân phó an bài cho Liễu Tích Âm một gian lều trại, để thủ hạ canh giữ hộ tống nàng ở nơi đó.
Qua mấy ngày, Ô Ân rốt cục cũng mang đại quân tới, chính thức cùng Y Nặc hội hợp.
Bên trong lều lớn, Ô Ân ngồi trên ghế chủ tọa, Y Nặc, Thác Á cùng các thủ lĩnh các bộ tộc ngồi phía dưới.
Ô Ân nhìn xuống dưới, trong lòng mang ý xấu, nhưng trên mặt lại vô cùng cung kính các thủ lĩnh bộ tộc.
Tây Hạ có bốn bộ tộc cường mạnh, bộ tộc Ô Lan không cần phải nói, thủ lĩnh bộ tộc Cáp Mặc Tỳ đã chết, bộ tộc Đức Mộ Đò ủng hộ Y Nặc, chỉ còn lại bộ tộc Y Khắc trước đây vẫn đi theo Ha Nhĩ Đôn.
Ô Ân mở miệng nói:
“Ta biết rất nhiều người các ngươi đối với việc nghị hòa này có dị nghị.”
Ô Ân dừng lại, quả nhiên phía dưới có người lộ ra vẻ mặt không phục.
“Nhưng ta xem việc nghị hòa trước vài lần chiến báo, các ngươi là bởi vì không có Diệp Chiêu giao thủ mới chiếm được chỗ tốt.”
Phía dưới tiểu tướng Đồ Ba tuổi còn trẻ nhịn không được đứng ra, hành lễ nói: “Chúng ta cùng Diệp Chiêu số lần giao thủ còn quá ít, còn thiếu kinh nghiệm, chỉ cần thăm dò đường đi nước bước của nàng, nhất định sẽ đánh bại được nàng. Chúng ta đường đường là nam nhi Tây Hạ, còn sợ một nữ nhân kia sao!”
Sát Ngươi Thác Thứ lắc đầu, đứng ra nói: “Diệp Chiêu cũng không phải là dạng nữ nhân bình thường, năm đó Liêu quân trong tay nàng đã tổn thất không ít.”
Đồ Ba cùng Sát Ngươi Thác Thứ có chút thù cũ, chớp mắt, cười nhạo: “Ngươi cư nhiên sợ một nữ nhân, ngươi chịu mất mặt, nhưng ta không thể nào chịu được!”
“Vô liêm sỉ!” Sát Ngươi Thác Thứ giận giữ, rút đao ra “Thời điểm lão tử lĩnh quân tác chiến ngươi chỉ là một con dê con còn đang bú sữa!”
“Sói nhỏ cũng là sói, dương già cũng là dương, lúc nào mà dương lại dám kêu gào với sói!” Đồ Ba không thèm quan tâm, tay đặt lên thanh đao trên thắt lên, cười hì hì nhìn hắn.
“Đều câm miệng cho ta! Ồn ào cái gì?” Vì đi đường mà mấy ngày không có nghỉ ngơi cho tốt, Ô Ân bị bọn họ làm cho đầu kêu ong ong.
“Chuyện hòa đàm ta đã định, đến lúc đó Đại Tống có ý định phản ứng lại, đánh tới nơi đó, đến lúc đó các bộ tộc có công đều có phần.”
Thủ lĩnh bộ tộc Y Khắc vẫn thủy chung đứng ở phía dưới mắt xem mũi mũi xem tâm, không có bất luận phản ứng gì. Hắn ủng hộ Đại Hoàng tử cả Đại Hạ này đều biết hết, khi hắn nghe nói người đăng cơ chính là Nhị Hoàng tử, cũng đã âm thầm có chuẩn bị, nếu là Nhị Hoàng tử muốn thanh toán tất cả, kia hắn cũng sẽ ứng đối lại, nhưng chỉ là lúc này, tâm tư của vị tân vương này, hắn thật có chút không nắm được.
Nghe được loại sự tình có công thì thưởng này, quả nhiên bên dưới khe khẽ nói nhỏ với nhau cùng sự tranh cãi của các thủ lĩnh đều an tĩnh lại, dù sao phát run thủy chung là phần khổ sai , không đánh còn có công lao, cũng không phải là tệ.
“Chuyện khác lần sau nói tiếp.” Ô Ân chuẩn bị đi trước dưỡng thần.
“Vâng! Đại vương!”
Đợi thủ lĩnh các bộ tộc rời đi, Ô Ân buông lỏng người hoàn toàn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Y Nặc thấy nàng mệt mỏi, cũng lui ra ngoài.
Thác Á nhìn Ô Ân một lúc lâu, đi đến phía trước chủ tọa.
“Có mấy người trong bộ tộc thấy ngươi đăng cơ có chút mờ ám.”
“Ân, ta biết rồi, để ta nghỉ ngơi, ta lo lắng nữa không biết lại như thế nào.”
Lúc này Ô Ân không muốn thảo luận vấn đề này.
Mắt Thác Á lại càng tỏ ra sắc bén.
“Nghe nói ngươi không có cử hành đại điển đăng cơ.”
Không biết nàng hỏi cái này có ý gì, nhưng vẫn mở miệng cho có lệ.
“Tây Hạ vương cùng Ha Nhĩ Đôn mới chết, không tốt để cử hành đại điển.”
“Vừa mới ở trước mặt của các thủ lĩnh bộ tộc, ngươi lại không có tự xưng là bản vương.”
Một câu nói bình thường của Thác Á, làm hai mắt Ô Ân đang khép lại bỗng nhiên mở ra, đường nhìn của Ô Ân thẳng đến Thác Á, rất nhanh rồi lại lướt qua, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Thác Á hít một hơi sâu, vốn định nói tiếp, nhưng nhìn nàng bây giờ, cũng không biết có nghe được gì hay không. Quên đi, một chút ít thôi.
“Hiện tại ngươi không thích hợp, nếu còn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện, ngươi không còn là Nhị Hoàng tử, trên vai ngươi gánh vác một quốc gia.”
Thác Á đi rồi, Ô Ân thật lâu không thể hoàn hồn.
Ngày thứ hai, khi tỉnh lại, Ô Ân tỉnh lại liền thấy Liễu Tích Âm ngồi ở bên giường, mỉm cười nhìn nàng.
“Ô Ân, đứng lên ăn sớm một chút.”
Ô Ân ăn cháo, lại nghĩ chuyện nghị hòa. Liễu Tích Âm ngồi bên, nhìn Ô Ân, hỏi:
“A Thanh, vì sao gần đây ngươi lại không cười.”
Ô Ân nhìn Liễu Tích Âm bĩu môi trước mắt, đáp:
“Trong lòng có một số việc đè nặng, tự nhiên không cười nổi.”
Rốt cục không phải tùy tiện có lệ, Liễu Tích Âm truy vấn: “Không thể nói cùng ta sao?”
Ô Ân thật đúng là chăm chú suy nghĩ chốc lát, lắc đầu.
Trong lòng có chút mất mác làm Liễu Tích Âm không có tâm tư tiếp tục làm nũng, giữa hai người trầm mặc làm song phương đều có chút xấu hổ.
Bầu không khí như vậy làm cho Ô Ân có chút không chịu nổi, lên tiếng nói: “Ta mang ngươi đi gặp Liễu tướng quân cùng Liễu phu nhân.”