Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 24: Hồng Thủy Ngập Trời.


Bạn đang đọc Tướng Quân Tại Thượng – Tây Hạ Nữ Vương Tử – Chương 24: Hồng Thủy Ngập Trời.


Ô Ân vì Y Nặc đi sứ ở Đại Tống trở về liền đón gió tẩy trần. Lần này đi sứ, hai quốc vô cùng thuận lợi, song phương đều thực thỏa mãn.


Tuy rằng lần đi sứ này, Tây Hạ có ý nhưng không ở trong lời, như Ô Ân đề nghị, không bằng đưa ra điều kiện cao một chút, làm cho đối phương không hoài nghi động cơ của Tây Hạ.

Kết quả cuối cùng của hòa đàm, đầu tiên là song phương thiết lập các trạm ở biên cảnh, tiến hành giao dịch hàng loạt hàng hóa, tại Hà Đông của Tống dọc theo biên cảnh, hai quốc mở các trạm giao dịch, chủ yếu là để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của bách tính hai bên tại vùng biên cảnh này.

Ô Ân nhìn thánh chỉ giả trong tay, loại tơ tằm tốt nhất, nhuộm màu loại tốt nhất, đặc biệt là công nghệ dệt thành cẩm lăng, ngoại trừ tường Vân Thụy hạc, hai bên còn có cự long tung bay màu bạc, ẩn vào trong cẩm lăng văn sức.

Mặt trên là điều lệnh dành cho Liễu Thiên Thác.

Ô Ân xoa xoa huyệt thái dương, nàng gần đây sự tình nhọc lòng nhiều lắm, sợ chính mình chưa già đã yếu.

Sau khi Liêu Tống nghị hòa, Tây Hạ nhìn lại hai quốc giao tranh cũng chính là tám năm giằng co tích tụ suy nhược, rốt cục cũng nhịn không nổi.

Ô Ân đã nhiều lần nêu ý kiến, lúc này không nên tiến công Tống, tuy rằng Đại Tống quốc khố trống rỗng, thực lực quân sự suy nhược, nhưng số lượng quân nhân lại to lớn không dễ dàng gì bị Tây Hạ đánh bại.

Cao nguyên Tây Hạ là hoàng thổ(đất vua ở), phía đông tận ở Hoàng Hà, tây đến Ngọc Môn, phía nam tiếp Tiêu Quan, bắc giáp sa mạc lớn, bị kẹp giữa bốn quốc gia xung quanh, có thể duy trì cho tới bây giờ, cùng ngang bằng với các quốc gia xung quanh là điều rất vi diệu, nếu tùy tiện nam hạ phạt Tống, đến lúc đó nội bộ mâu thuẫn, Liêu quốc phía sau ắt hẳn là ngư ông đắc lợi.

Nhưng là cả văn võ trong triều ngoại trừ người của mình ra thì các bộ tộc khác cùng Tây Hạ vương vẫn không ủng hộ ý kiến của nàng, đều cho rằng Liêu quân hiện tại sức lực không cần lo ngại. Thậm chí ngay cả Y Nặc cũng không đồng ý với kiến nghị của nàng.

Ô Ân tức giận mắng:

“Ngươi có hay không đi Tống trở về liền đầu óc choáng váng? Trước đây ngươi không phải không đồng ý với kế hoạch của ta sao!”

Y Nặc từ chối cho ý kiến.


Ô Ân càng tức giận.

“Hảo! Đến lúc đó cứ việc đánh đi, ta không kéo chân ngươi, ngươi cũng đừng dùng vũ khí ta làm ra, ngươi có thể đem Tống diệt đi, ta liền không phải họ Thác Bạt!”

Ô Ân thở phì đứng lên.

Y Nặc đang ở trạng thái thất thần ngơ ngẩn, nhìn thấy Ô Ân như vậy, mở miệng nói:

“Nếu là có Diệp Chiêu, Đại Tống này ta sẽ không đánh xuống, bất quá không bao lâu, bọn đàn ông Trung nguyên kia nhất định sẽ không chịu nỗi một nữ nhân đứng trên đầu bọn họ diễu võ dương oai, binh quyền của Diệp Chiêu sẽ không có được bao lâu.”

Diệp Chiêu, Y Nặc lại nghĩ tới một thân ảnh cao ngất mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên.

Nữ tử dũng cảm nhất thiên hạ.

Nữ tử đặc biệt nhất thiên hạ.

Bầu trời Gia Thần ơi, vì sao đem nàng sinh sống ở quốc gia sơn dương kia? Vì sơn dương mà trung thành?

Nếu như để nàng tiêu sái rong ruổi trên đất của Đại Hạ, hắn nhất định sẽ đem đao giải kim tặng nàng, đem rượu ngôn hoan mời nàng, theo đuổi nàng suốt đời.

Đáng tiếc a đáng tiếc…

Ô Ân nhìn Y Nặc ngày hôm nay thường xuyên thất thần, không tỉnh táo, tức khắc hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.

Này Diệp Chiêu có cái gì tốt? Một đám như vậy đều hết thuốc chữa, đầu tiên là Ngân Xuyên sau khi biết chân tướng ở trong phòng khóc ba ngày, hiện tại Y Nặc cũng như vậy.

“Ngươi đột nhiên kiên định muốn đánh Tống như thế, sẽ không phải là đánh hạ Tống sau đó đem Diệp Chiêu bắt đi?” Ô Ân có chút khiếp sợ nhìn Y Nặc.

Y Nặc nói: “Hừ, Y Nặc ta ánh mắt không có thiển cận như vậy, Ô Ân lẽ nào ngươi nhìn không thấy sao? Con dân Tống sinh hoạt xa hoa như thế nào, mà con dân Đại Hạ ta đây…?”


Y Nặc đi đến Tống, thấy lãnh thổ Đại Tống rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, thổ nhưỡng dồi dào, các cửa hàng thì bên trong bày trí rực rỡ muôn màu các loại mặt hàng, từng nhà đều là những thương hộ, phú nông, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, quan viên yến hội càng xa hoa vô độ, đống lớn đống lớn lãng phí.

Đại Hạ, bách tính bình thường nhưng là một năm gần như bảy tám tháng ăn cỏ cây, da thú sống qua ngày. Gia Thần ơi, vì sao lại để Tống sơn dương vô năng hưởng được món quà quý giá như vậy, Tây Hạ hùng ưng dũng cảm lại đói khổ lạnh lẽo.

Nhưng những sinh hoạt như vậy vĩnh viễn sẽ không tiếp tục nữa.

Chỉ cần cản trở đại nghiệp của Đại Hạ này, thì có là Diệp Chiêu, hắn cũng muốn đem nàng xé ra từng mảnh nhỏ.

Ô Ân bị hỏi ngược lại lại nói không ra lời, bách tính Tây Hạ xác thực là đối khổ qua ngày, nàng cũng mong muốn Tây Hạ nhỏ bé có thể mặc những y phục mới hoàn toàn bằng vải bông, mang giày thêu, ăn mứt hoa quả, sống cuộc sống so với đường mật còn ngọt ngào hơn.

Nếu không phải bởi vì Liễu Tích Âm, có thể nàng đã đồng ý, thậm trí cường lực tương trợ, dù sao sớm muộn gì cũng là một quốc gia, sớm dung hợp lại một chút cũng không quan hệ gì.

Ta đúng là người ích kỷ như vậy sao? Vì tư tình cá nhân, mà không để ý tới hàng vạn con dân Đại Hạ.

Ô Ân trong lòng hỏi vặn lại chính mình.

Một lúc lâu, Ô Ân mở miệng:

“Y Nặc, muốn đánh Tống cũng có thể, nhưng không phải hiện tại.”

Giống như tiết khí, Ô Ân trực tiếp ngồi xuống đất.

“Đại Hạ chúng ta tuy nói rằng tất cả toàn dân binh cộng lại, nhân khẩu bất quá cũng ba trăm vạn, mà chỉ cần ở phía bắc của Đại Tống thôi cũng đã có một trăm vạn quân, ngươi đã suy xét vấn đề này sao?”

Y Nặc suy nghĩ một hồi, nói: “Ta cũng đã nghĩ qua, Đại Hạ ta sở binh lực cộng lại cũng liền một trăm vạn, bất quá ta tin rằng, chỉ còn một phần ba binh lực thôi cũng đã đủ để chống lại toàn bộ bắc cảnh.”

Y Nặc đứng lên, đi tới bản đồ trước mặt nói:


“Nếu là thật không thể chiếm toàn bộ Đại Tống cũng không quan trọng, chúng ta có thể trước là đánh lấy Biện Kinh cùng với toàn bộ thành trấn phía bắc, nơi đó đất đai màu mỡ cũng đủ để Đại Hạ trở nên dồi dào.”

Ô Ân cũng không ủng hộ:

“Ngươi quá ngây thơ rồi, nếu chúng ta đánh toàn bộ phía bắc của Đại Tống, đến lúc đó bị kẹp tại Liêu Tống, Liêu quân sẽ không ngoài vòng quan sát mà đứng nhìn. Biên cảnh Đại Tống còn có rảnh trời khả thủ, cùng tiếp giáp với Liêu là một vùng đất bằng phẳng!”

Y Nặc vẻ mặc chắc chắn.

“Liêu quân hiện tại đã suy yếu không thể chịu đựng được, không cần phải lo.”

Lại là loại tự tin mê chi này, Ô Ân quả thực muốn phát điên, ngươi cho rằng ngươi là loại người nào, Lương Tĩnh Như sao?

Bất đắt dĩ, Ô Ân không thể làm gì khác hơn là nhắc tới diệp Chiêu.

“Nếu cả văn võ Tống triều đầu óc toàn là ngu ngốc, Diệp Chiêu khả sẽ không ngốc, nàng dùng mười vạn quân quyền làm mồi dụ, Tống Hoàng đế đem nàng gả cho Triệu Ngọc Cẩn, nàng từ nay về sau không chỉ là Thiên hạ binh mã Đại tướng quân, mà còn là Nam Bình quận vương phi, là tức phụ của Hoàng gia. Nếu bởi vì nàng là nữ nhân, bãi miễn quân quyền, thật sự đến lúc nguy cấp, Tống hoàng đế lại cần dùng đến nàng mà không cần lo lắng, thậm chí có thể nói, so với việc đem quân quyền giao cho người bên ngoài càng làm cho lão hoàng đế kia an tâm hơn.”

Hai người tranh chấp đến nửa đêm, ai cũng không thuyết phục được người nào.


Nam hạ phạt Tống, toàn bộ Đại Hạ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như sắt thép, Ô Ân chỉ thấy mình như châu chấu đá xe, rơi vào đường cùng, Ô Ân chỉ có thể dùng người của mình làm một chút mờ ám.


—————–

Tin tức từ Ung Quan thành truyền đến, Liễu Tích Âm chuẩn bị đi kinh thành, Ô Ân lập tức hồi âm bảo thủ hạ tại Biện Kinh theo dõi động tĩnh ở phủ Diệp Chiêu, nếu có thể trà trộn vào thì thật sự tốt.

Ô Ân trong khoảng thời gian này rượu cũng giảm bớt, suy nghĩ thông suốt lên không ít. Nếu Liễu Tích Âm đã không bỏ xuống được Diệp Chiêu, kia liền tùy ý nàng vậy. Nếu là Tây Hạ cùng Đại Tống hữu hảo thiết lập quan hệ ngoại giao thì còn dễ nói, khả là nàng cùng Liễu Tích Âm vẫn còn có hy vọng, từ lúc nàng giấu giếm thân phận cho đến nay, hơn nữa nếu Tây Hạ muốn lâm binh chinh phạt Đại Tống, chính mình đều cảm thấy tuyệt vọng.

Chỉ hoang mang không biết trong lòng Liễu Tích Âm có nàng hay không, nếu là có nàng, vậy tại sao không hồi âm cho nàng một tin tức gì; nếu không có nàng,  vì sao lại nhận những lễ vật của mình đưa sang!

Nàng nhớ rõ trong kịch tình ở kiếp trước, sau khi Liễu Tích Âm rời khỏi kinh thành không có ngồi thuyền trở về Mạc Bắc, mà chạy đến Tụ Thủy huyện ở Cổ Đà Sơn Trang để xuất gia, nàng hạ mật lệnh, nếu Liễu Tích Âm ngồi thuyền trở về nhà, liền để hạ thủ án binh bất động, đợi đến khi Liễu Thiên Thác cầm được thánh chỉ giả trở về kinh rồi tính tiếp.

Nếu như Liễu Tích Âm ngồi xe ngựa đi đến huyện Tụ Thủy, lập tức cho người bắt nàng đưa đến Tây Hạ! Nếu nàng muốn xuất gia liền để cho nàng một ngôi chùa miếu để nàng tu là được! Nhớ tới Liễu tích Âm vì Diệp Chiêu mà xuất gia liền nổi lên sinh khí.

Ô Ân chỉ quan tâm đến sự tình ở Tống cảnh mà quên đi Thác Á, đem nàng ném ra phía sau, này cái Trắc phi này hoàn toàn chỉ để làm vật trang trí, Ô Ân chưa từng ở lại chỗ Thác Á ở qua một đêm, khiến cho Ngân Xuyên cũng phản ứng với nàng, nói Ô Ân không thích nhân gia cũng không nên để cho nữ tử lạnh lẽo đợi như vậy. Ô Ân tỏ vẻ chính mình thực vô tội.


Cũng muốn nói cái vị Trắc phi này cũng thật kỳ quái, đêm tân hôn bị nàng nhét vào một căn lều lớn, ngày thứ hai cũng không thấy nàng buồn bực. Trong khoảng thời gian này, biết Ô Ân không thích mình, cũng chỉ mỗi ngày thời gian cố định đến thỉnh an một cái, còn lại là ở trong phòng của chính mình hoặc là ra ngoài tìm Ngân Xuyên tỷ muội dạo chơi, chưa bao giờ đến quấy rối Ô Ân.

Từ khi gả đến đây, Thác Á cùng ít người nhà mẹ đẻ hay liên lạc, Ô Ân còn hoài nghi nàng có thể là do bộ lạc Cáp Mặc Tỳ phái tới để giám sát nàng.

Như thế nào mà cảm giác như mình cưới một cái Trắc phi giả!

Biện Kinh bên kia, Ô Ân thu được tin tức, Liễu íTch Âm đã ngồi thuyền quay về Mạc Bắc, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra những nỗ lực của mình không hoàn toàn uổng phí, ít nhất Tích Âm không có vì Diệp Chiêu mà xuất gia, có phải hay không chứng minh rằng nàng còn có cơ hội?

Đang vui vẻ, lại nghĩ đến Tây Hạ đang muốn khai chiến, trong lòng Ô Ân tan vỡ.

Nhưng mà Ô Ân nằm mơ cũng không ngờ, Liễu Tích Âm ngồi thuyền trên đường trở về liền thay đổi thuyền đi đến Giang Bắc. Mấy ngày nay, trời liên tục đổ mưa cũng là một tháng, vỡ đê…

Liễu Tích Âm cũng không nghĩ tới chuyện này, nàng ngồi ở bên trong thuyền, bỗng nhiên nghe bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai cùng hoảng sợ kèm theo là âm thanh “Ầm Ầm” nổ vang, Hồng Oanh vội vàng mở cửa thò đầu ra xem, thất thanh la lên:

“Là hồng thủy!” Vừa dứt lời, lũ lụt so với thiên binh vạn mã còn hung mãnh hơn, nhà cửa phòng ốc suy sụp, cuốn người đi đường, cũng ném đi nàng đang ngồi ở trong thuyền, nước sông đổ vào bên trong thuyền, trong hỗn loạn, nàng cùng Hồng Oanh nắm chặt tay nhau cũng bị tách ra, nàng còn không kịp lên thét lên, đã bị lũ lụt cuốn đi.

Dựa vào kỹ thuật không thành thục cùng với vận khí lớn trời ban, trải qua bao lần ôm cọc gỗ, nhiều lần chìm nổi, nàng còn sống. Chân bị thương, tay bị thương, đầu do trôi lung tung không biết cái gì đụng vào, bị thương, ký ức lẫn lộn lộn xộn, một đoạn thời gian dài, nàng như cái xác không hồn, không biết muốn làm gì, không biết cần gì, không biết đi nơi nào. Trên đường dân chạy nạn náo động, một nữ tử trẻ tuổi lại mỹ mạo bước đi, nguy hiểm tứ phía, nàng cũng không thể chứng minh có thân phận mình là gì, lưu lạc thành lưu dân, quần áo tả tơi, cũng chỉ có thể bắt chước người ta ăn cỏ với rễ cây sống qua ngày, không khác gì tên khất cái (nói văn vẻ thì là đệ tử cái bang, nói trắng ăn là ăn mày).

May thay có một đại nương hảo tâm nhặt được nàng, tắm rửa sạch sẽ, băng bó vết thương, sau đó đem nàng đi bán.

Mà Ô Ân bên kia đợi một tháng, nhận được tin Liễu Tích Âm không có ở Ung Quan thành.

Ô Ân cầm mật báo, đi qua đi lại bên trong lều trướng, trong lòng hỗn loạn, thủ hạ tận mắt thấy Liễu Tích Âm lên thuyền quay về Mạc Bắc, như thế nào lại không thấy người đâu?

Nếu nói là dạo chơi, dọc các tuyến đường thành trấn này ngoại trừ Giang Bắc thì Ô Ân đều đã mang nàng đi qua, không có lý nào tâm tình không tốt lại đi qua một lần nữa?

Nghĩ đến Giang Bắc, Ô Ân toàn thân đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tay cầm mật báo run rẩy đứng lên.

Chính mình từng cho Tích Âm một cái địa chỉ ở Giang Bắc, hay là?!

Tác giả có lời muốn nói.

Chương sau liền gặp mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.