Tướng Quân Sủng Phu

Chương 20: Thần y tới chơi


Đọc truyện Tướng Quân Sủng Phu – Chương 20: Thần y tới chơi

Đảo mắt một cái, thời gian Bạch Nhất đến Tướng quân phủ đã hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Tướng quân phủ dưới sự chỉnh đốn của Tiêu Mẫn cũng coi như an bình.Mẹ con Tiêu cô cô cùng Mộc Lan bị Tiêu Mẫn phái người nghiêm mật theo dõi, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể an phận ăn nằm ở biệt viện không đi ra.

Tiêu Diệc Nhiên vẫn là mỗi ngày bận rộn chạy qua chạy lại, ngay cả Bạch Nhất cũng thường xuyên không gặp mặt hắn tới mấy ngày.

Tiêu Mẫn đối với chuyện của Bạch Nhất vẫn thập phần quan tâm, cũng thường xuyên đến chủ viện thăm hỏi Bạch Nhất, cũng vì vậy mà hai người đã thân quen không ít. Tới nay, thời gian mang thai của Bạch Nhất cũng gần năm tháng, bắt đầu từ tháng thứ ba, bụng của Bạch Nhất đã phần nào lộ rõ, Tiêu Mẫn còn cố ý sai người chuẩn bị thật nhiều y phục mới cho Bạch Nhất thay đổi.

Còn vào hiện tại, Bạch Nhất đang mặc một bộ trường sam màu trăng non, áo khoác rộng tùng hoa xanh biếc, tựa người trên nhuyễn tháp, tùy ý vươn tay lật tập tranh. Từ khi Tiêu Diệc Nhiên biết được y mỗi ngày đều ở nơi này nghiên cứu sách thuốc, liền bảo Tiêu Mẫn đem đến một đống tập tranh cho y, nói là để y có thể xem luân phiên, để tránh việc xem sách thuốc quá nhiều thương thân thương mắt.

“Phu nhân, Vân thiếu gia đã đến Tướng quân phủ.” Viên Nhi từ bên ngoài đẩy cửa mà vào, có chút hưng phấn kêu to.haehyuk8693

“Là Mặc Chi đến? Mang ta đi nhìn xem.” Bạch Nhất nghe được Vân Mặc Chi đến đây, lập tức buông tập tranh trong tay muốn đứng dậy, Viên Nhi lập tức tiến lên đỡ lấy Bạch Nhất. Thân mình Bạch Nhất đã có chút cồng kềnh, hành động đứng lên hay đi lại luôn có chút không tiện, cũng liền tùy ý Viên Nhi hỗ trợ đứng dậy, “Hiện tại đang ở đại sảnh à?”

“Ai nha phu nhân cũng đừng quá ép buộc, nhị tiểu thư đã cố ý để cho ta tới báo cho người biết. Người nên ở trong phòng chờ thì tốt hơn, một hồi Vân thiếu gia sẽ tới đây.”

“Muốn qua đây sao? Vậy ngươi mau kêu bọn họ chuẩn bị chút nước trà cùng điểm tâm.” Bạch Nhất ôn hòa cười cười, phân phó Viên Nhi đi làm việc.

Lại nói tiếp, thời gian Bạch Nhất nhận thức Vân Mặc Chi cũng không lâu lắm, vả lại thời điểm còn ở thành Vân Hà y không phải lúc nào cũng nhìn thấy Vân Mặc Chi. Nhưng vì thân phận thần y của Vân Mặc Chi, Bạch Nhất trước đó chỉ muốn tìm cách gặp mặt thần y để lĩnh giáo y thuật một lần. Lúc ở thành Vân Hà gặp được Vân Mặc Chi, đối phương lại giúp đỡ y rất nhiều, đối Vân Mặc Chi, Bạch Nhất vẫn là thực cảm kích. Từ lúc từ biệt ở Vân Hà đến nay cũng đã hơn ba tháng, Bạch Nhất cũng có chút tưởng niệm vị thần y không có chổ nào giống đại phu này.

Bất quá dựa theo những lời của Tiêu Diệc Nhiên trước đó, Vân Mặc Chi lẽ ra đã đến nơi vào một tháng trước, không biết trên đường phát sinh chuyện gì mà kéo dài đến tận bây giờ, Bạch Nhất không khỏi có chút tò mò.


“Phu nhân cứ yên tâm đi, những thứ này Viên Nhi đều đã chuẩn bị tốt, người cứ an tâm ngồi đây, Viên Nhi đi xem Vân thiếu gia đến đây chưa.”

Bạch Nhất có chút buồn cười nhìn Viên Nhi không biết lớn nhỏ, từ lúc đi theo Bạch Nhất, tâm tính của đứa nhỏ Viên Nhi này càng phát ra rõ ràng hơn. Không biết có phải là do nguyên nhân mang thai, mà Bạch Nhất ngược lại rất thích tính tình của đứa nhỏ này, cho nên vẫn luôn cưng chiều túy ý hắn. Y vươn tay chọt chọt vào trán Viên Nhi, cười nói, “Liền ngươi thông minh, đi đi!”

Viên Nhi cười hì hì chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau một vài hạ nhân bưng trà nước tiến vào đặt lên bàn, rồi lại nhanh chóng lùi xuống. Bạch Nhất cứ thế ngồi ở trong phòng chờ Vân Mặc Chi. Nghĩ đến yêu nghiệt toàn thân như không có xương sống lúc nào cũng oa vào lòng hộ vệ của mình, Bạch Nhất nhẹ nhàng bật cười.

“Có cái gì mà vui cười như vậy? Tiểu Bạch cũng không cùng chia sẻ tới ta sao?” Người chưa đến tiếng đã tới trước. Vẫn là một thân y phục màu đỏ diễm lệ, một đầu tóc đen tùy ý buộc ở sau lưng, thanh âm mang theo âm điệu đặc thù của chủ nhân, trước sau như một, yêu nghiệt Vân Mặc Chi tràn đầy sức sống bước chân vào căn phòng.

Bạch Nhất nhìn về phía người vừa tới, cười nói, “Nào có cái gì, chính là nghĩ đã lâu không thấy, có chút cao hứng.” Đem bình trà trên bàn rót vào chiếc ly ở đối diện, ý bảo Vân Mặc Chi cứ tự tiện ngồi xuống, Bạch Nhất thuận miệng hỏi: “Tại sao lại chậm trễ lâu như vậy mới đến? Đúng rồi, hộ vệ bên người của ngươi đâu? Như thế nào không ôm ngươi tiến vào?”

Vân Mặc Chi nghe vậy, cánh tay vừa rụt về liền ngừng lại một chút, rũ mắt cúi đầu nhấp một ngụm trà, mới mở miệng trả lời: “Trên đường trì hoãn mấy ngày. Về phần hộ vệ dùng không tốt kia, hiển nhiên đã đuổi đi!”haehyuk8693

Bạch Nhất có chút ngoài ý muốn, thời điểm ở thành Vân Hà, Vân Mặc Chi cùng Nhạc Thiện cơ hồ là như hình với bóng, Vân Mặc Chi đến chỗ nào Nhạc Thiện tất nhiên liền ở sau người. Mà chỉ cần Nhạc Thiện bên cạnh, Vân Mặc Chi tuyệt đối sẽ không tự mình động đậy, không phải dựa vào đối phương, chính là nằm ở trong lòng đối phương, cảnh tượng đó thấy thế nào cũng không giống sẽ đem Nhạc Thiện đuổi đi.

Quan sát thật kỹ, vẻ mặt của Vân Mặc Chi vẫn như bình thường, nhưng đáy mắt tựa hồ đã nhiều hơn vài phần u ám không rõ cảm xúc, sắc mặt quả thật cũng có chút tiều tụy. Mặc dù không biết Vân Mặc Chi đã phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao bọn họ quen biết không sâu, có mấy lời nếu đối phương không muốn nói, y cũng không tiện mở miệng, cười cười uống một hớp trà để thấm cổ họng.

“Đừng nhắc đến ta nữa, cũng không có gì hay để nói. Trái lại ngươi đó, Tiêu đầu gỗ cứ thúc giục ta chạy tới đây, chính là để xem bệnh cho tên họ Bộ cùng với ngươi. Mau đưa bàn tay ra, để cho bản thần y nhìn một cái, miễn cho Tiêu đầu gỗ sau khi trở về nhắc đi nhắc lại.” Buông chén trà, Vân Mặc Chi điều chỉnh biểu tình, vẫn lười biếng như trước cười nói.

Bạch Nhất mỉm cười phối hợp vươn tay, “Ta không có vấn đề gì, là Diệc Nhiên quá khẩn trương. Bất quá trái lại ta nghe nói, thân thể của An Hầu gần đây không được tốt.”


“Chuyện thân thể của tên họ Bộ yếu kém cũng không phải mới một hai ngày, yên tâm đi, chỉ trong thời gian ngắn không chết được. Ân… Quả thật dưỡng tốt lắm. Tiểu Mẫn Nhi quả nhiên chiếu cố rất tốt, cùng Tiểu Nhiễm nhà chúng ta giống y như nhau.” Vân Mặc Chi thu hồi tay, từ trong ngực lấy ra một cái bình màu trắng bạc đưa qua, “Số dược ta đưa cho ngươi trước đó, hẳn là ăn không sai biệt lắm, cái này ngươi cất đi để dự bị, khoảng thời gian này ta sẽ ở lại Thịnh Kinh, có chuyện gì liền phái người đến phủ trạch cũ của Vân gia tìm ta.”

Bạch Nhất tiếp nhận bình dược cất kỹ, sao đó gật gật đầu, “Hôm nay chạy đi chắc cũng mệt mỏi rồi, lưu lại ăn cơm đi, ta tự mình xuống bếp.”

“Thân mình của ngươi không tiện lắm, đừng quá miễn cưỡng.”

“Không có việc gì, bình thường ta cũng tự mình làm chút thức ăn, người sống trên núi cao nào có được chiều chuộng như vậy.” Bạch Nhất tươi cười, cuộc sống an nhàn sung sướng tại Tướng quân phủ mấy ngày qua, đã làm cho người ta đều nghĩ y thực sự là một công tử nhà giàu. Nhưng kỳ thật, y trước kia vốn là một đại phu ở sơn thôn, lúc còn ở Hoài Định y đã sống một mình suốt nhiều năm, chuyện khổ cực gì cũng đều nếm qua. Bất quá chỉ là đến trù phòng làm vài món, chuyện này đối với một dựng phu, đã nhiều năm sống ở núi cao như y cũng không vất vả là bao.(dựng phu~ í chỉ người có thai)

“Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh à, cũng đã lâu chưa nếm qua tài nấu ăn của Tiểu Bạch rồi, thật là nhớ quá đi.” Nghe Bạch Nhất nói như vậy, Vân Mặc Chi cũng không khuyên bảo nữa, dù sao y cũng đang hiện diện ở nơi này, cũng sẽ không xảy ra sự nhiễu loạn gì quá mức.

Nói là Bạch Nhất tự mình xuống bếp, bất quá dù sao y cũng đang mang thai, bọn hạ nhân nào dám thật sự để cho Bạch Nhất làm toàn bộ được, cho nên mấy việc chuẩn bị nguyên vật liệu rửa cắt gì đó đều đã có người làm hết, Bạch Nhất bất quá xuống bếp chỉ cần xào nấu vài món đơn giản là được.

Để cho hạ nhân tiếp nhận một đĩa thức ăn cuối cùng từ trong tay mình, đặt vào mâm đồ ăn bưng lên, Bạch Nhất xoa xoa mồ hôi trên trán, chào hỏi Vân Mặc Chi rồi ngồi xuống, “Đến đây đi, thời giờ cũng không còn sớm, đã để cho ngươi đợi lâu. Ta đã phái người đi mời Mẫn Nhi, bất quá nàng nói còn có chút việc chưa xử lý xong, hôm nay không thể tới được, bảo chúng ta cứ ăn trước.”

“Ha ha, vừa đứng lên đã ngửi thấy mùi thơm, Tiểu Bạch thật sự là vợ hiền.” Vân Mặc Chi mang theo mười phần đắc ý vui cười, tao nhã ngồi xuống ghế.

“Đừng giễu cợt ta, ta cũng chỉ làm một chút món ăn bình dân mà thôi.” Khuôn mặt của Bạch Nhất có chút ửng đỏ, đến Thịnh Kinh mấy ngày nay, y luôn ru rú trong Tướng quân phủ, Tiêu Diệc Nhiên lại bận bịu, Phong Cảnh sau lại không biết đang làm cái gì, cũng đã lâu không thấy tới. Bên người trừ bỏ Viên Nhi cũng không có người nói chuyện, lần này nghe Vân Mặc Chi trêu đùa, liền có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

“A, chỉ có tên Tiêu đầu gỗ kia là được lợi.” Vân Mặc Chi tà tà cười, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, “Lại nói tiếp, hôn sự của các ngươi còn chưa chuẩn bị xong? Bộ định đợi đến khi sinh đứa nhỏ thì mới làm luôn à?”


“Ân, chắc là vậy đi. Chuyện hôn sự cũng không vội.” Bạch Nhất mỉm cười nói.

“Điều này sao có thể không gấp được, Tiêu đầu gỗ này đang làm cái gì a?” Vân Mặc Chi nghe vậy liền buông chiếc đũa trong tay xuống, nhíu mày, “Chẳng lẽ hắn còn chưa đem chuyện của ngươi thượng báo cho Hoàng Thượng?”

Bạch Nhất khó hiểu nhìn về phía Vân Mặc Chi. haehyuk8693

Vân Mặc Chi thở dài một hơi, giải thích: “Người bình thường khi làm hôn sự, chỉ cần nhập tịch là được. Nhưng Tiêu đầu gỗ tốt xấu gì cũng là một đại tướng quân, nương của hắn trước kia là Trưởng công chúa, đầu gỗ kia nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích. Việc thành thân tất nhiên là phải thông báo cho thánh thượng biết, còn để đế thượng phê duyệt chuyện nhập tịch cho ngươi. Ngươi nếu không thể nhập tịch, đứa nhỏ này sau khi sinh ra liền sẽ không có danh phận.”

Bạch Nhất trái lại không nghĩ tới sẽ còn chuyện như vậy, nguyên tưởng rằng đợi Tiêu Diệc Nhiên bận rộn xong, tổ chức thêm hôn lễ là được, lại không biết còn có nhiều vấn đề như vậy.

“Tên đầu gỗ này làm việc thật không đáng tin cậy…Bất quá theo lý thuyết, tiểu Mẫn Nhi không có khả năng chưa nhắc nhở hắn a.” Vân Mặc Chi lắc lắc đầu, giống như cũng có chút không hiểu rõ lắm.

“Phu nhân! Vân thiếu gia! Tướng quân đã về rồi!” Ngay vào lúc hai người còn đang vì chuyện này nghi hoặc, ngoài phòng liền truyền đến thanh âm vui vẻ của Viên Nhi, ngay sau đó Tiêu Diệc Nhiên liền đẩy cửa đi vào.

“Hôm nay như thế nào trở về sớm như vậy?” haehyuk8693

Bạch Nhất nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên trở về liền đứng dậy đón chào, Tiêu Diệc Nhiên cũng nhanh chóng bước đến đỡ Bạch Nhất ngồi xuống, “Ân, cứ ngồi đây, đừng nhúc nhích!” Sau đó, hắn cũng theo Bạch Nhất ngồi lên ghế, nhìn về phía Vân Mặc Chi, “Ngươi vừa mới nói cái gì không đáng tin cậy?”

“Nói ngươi đó! Nói ngươi như thế nào còn chưa cấp cho Bạch Nhất một danh phận, chẳng lẽ ngươi đang tính bội tình bạc nghĩa sao?” Vân Mặc Chi trợn mắt nhìn lại.

Tiêu Diệc Nhiên nhíu chặt chân mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Nhất, thanh âm có hơi cấp bách, nói: “Ta không có ý tứ này…”


“Ta biết.” Bạch Nhất cười cười trấn an Tiêu Diệc Nhiên. Y chưa bao giờ cho rằng Tiêu Diệc Nhiên là người như thế.

“Không ý này thì ngươi có ý nào? Ngươi là tính kim ốc tàng kiều, sau đó lại đi thú cô nương nhà khác trở về làm tướng quân phu nhân?” Vân Mặc Chi vẫn là ngữ khí chẳng e sợ làm cho thiên hạ thêm đại loạn.

Tiêu Diệc Nhiên trừng mắt nhìn y, trầm giọng nói, “Hồ ngôn loạn ngữ! A Nhất hiện tại không thể bại lộ thân phận.”

“Ân? Ngươi có ý tứ gì?” Vân Mặc Chi nghe vậy biểu tình lập tức nghiêm túc, thiếu chút tươi cười không đứng đắn.

“Ta hôm nay đã đem binh quyền trả lại đế thượng, xin nghỉ ở nhà.” haehyuk8693

“Tên kia chuẩn bị ra tay?” Nếu là như thế, xem ra thời tiết của Thịnh Kinh sắp có thay đổi lớn đây.

“Ân. Mọi chuyện đã sẵn sàng.” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng nói, nay hắn đã trả lại binh quyền, Hoài Viễn lại luôn dưỡng bệnh ở nhà, những thế lực âm thầm kia đã muốn rục rịch. Cho dù Lạc Vương không vội, chỉ sợ cũng sắp động thủ tới nơi, “Ngươi có rảnh thì qua nhìn Hoài Viễn đi!”

“Chẹp, tên họ Bộ kia không chết được, chỉ là tổn hại trong thời gian dài thôi.” Vân Mặc Chi phun ra một câu, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Dung Sở Hoan không phải là một nhân vật đơn giản, ngươi cùng Hoài Viễn nhìn chòng chọc hắn năm năm còn chưa tìm ra vấn đề, lúc này đây, cũng đừng để cho hắn đâm một nhát sau lưng.”

“Ân.”

Bạch Nhất thấy Tiêu Diệc Nhiên cùng Vân Mặc Chi nói đến chính sự, liền nghĩ muốn ra ngoài chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn, bất quá còn chưa đứng dậy liền đã bị cánh tay của Tiêu Diệc Nhiên giữ chặt, ôm vào trong lòng, “Đừng nhúc nhích!”

Ở đối diện, Vân Mặc Chi nhận được ánh mắt bay tới của Tiêu Diệc Nhiên, liền nhún vai, cầm lấy chiếc đũa không hình tượng há to mồm ăn luôn mấy miếng, lại uống thêm một chén canh lớn, mới chậm rãi buông đũa, thoải mái mà thở dài một hơi, “Ai, Tiểu Bạch làm đồ ăn thật là ngon. Được rồi, không làm phiền các ngươi phu phu ân ái, ta đây là mệnh thần y gian khổ, giờ phải qua khám bệnh cho tên An Hầu kia đây!”

Nói xong, Vân Mặc Chi còn trêu đùa nhìn thoáng qua Bạch Nhất đang đỏ mặt, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Diệc Nhiên, mới đứng dậy nhẹ nhàng lướt đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.