Tướng Quân Sủng Phu

Chương 10: Vào thành


Đọc truyện Tướng Quân Sủng Phu – Chương 10: Vào thành

Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua, trải qua gần hai tháng lộ trình, Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên rốt cục đã đến thành Vân Hà. Ngồi ở bên cạnh xe nhìn con đường dẫn vào cửa thành, giờ khắc này Bạch Nhất đột nhiên cảm thấy chính mình đang cách thế giới của Tiêu Diệc Nhiên càng lúc càng xa…

“Một hồi vào thành, ta sẽ tìm một tửu lâu để ngươi nghỉ ngơi trước.” Thừa dịp còn chưa vào thành, Tiêu Diệc Nhiên nhấc lên màn xe nói với Bạch Nhất ở bên trong.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Bạch Nhất lập tức mặc kệ trận phiền muộn không hiểu sao lại nổi lên trong lòng, hướng Tiêu Diệc Nhiên đang đánh xe ôn hòa cười cười, “Hảo, ta ở khách *** chờ ngươi, ngươi cứ đi lo việc của mình, không cần lo lắng cho ta.”

Gật gật đầu, Tiêu Diệc Nhiên cũng không trì hoãn nữa, vội vàng lái xe ngựa vào thành.

… haehyuk8693

Vân Hà là đô thành phôn hòa nhất của Đại Chiêu, cũng là một nơi hết sức đặc biệt. Trừ bỏ có một thần y Vân Mặc Chi nổi tiếng gần xa tọa trấn, thành chủ ở Vân Hà cũng là nữ thành chủ duy nhất ở Đại Chiêu, cũng chính là muội muội của Vân Mặc Chi, Vân Thanh Nhiễm.

Năm năm trước, bởi vì ôn dịch, thành Vân Hà cơ hồ đã trở thành một tòa thành chết. Nhớ năm ấy Đế thương vừa kế vị đã mặc kế sức ép của triều thần mà sắc phong Vân Thanh Nhiễm mới mười bảy tuổi, phái về trấn giữ thành Vân Hà. Lúc ấy mọi người đều không hiểu nổi vị Thánh Thựơng này muốn làm gì, nhưng năm năm trôi qua, sự thay đổi ở Vân Hà đã khiến cho tất cả mọi người không khỏi bội phục sự quyết đoán của Hoàng Thượng cùng năng lực của vị nữ tử này.

Lúc ấy Vân Thanh Nhiễm đã mang theo đại quân, trực tiếp trấn áp bạo động ở thành Vân Hà, lại để cho huynh trưởng Vân Mặc Chi hộ trỡ loại bỏ ôn dịch, không chỉ dễ dàng chỉnh đốn trật tự ở nơi này, mà còn làm cho cái danh “Thần y” Vân Mặc Chi tiếng lành đồn xa.

Người kể chuyện ở khách *** đang tung bay nước miếng thuật lại chuyện xưa của hai vị danh nhân, Bạch Nhất cũng đang ngồi ở một bên lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cũng theo đoàn người cười tươi vui vẻ.

Vừa vào thành, Tiêu Diệc Nhiên liền tìm đến tửu lâu lớn nhất nơi này, an bài hết thảy mọi việc, dười sự thúc giục của Bạch Nhất, hắn liền một mình rời đi tìm hiểu tin tức, còn Bạch Nhất thì ở tại tửu lâu chờ đợi.


“Nói đến thành Vân Hà của chúng ta, ngoại trừ thần y, thì nhất định phải nhắc đến thành chủ tối đáng kính. Chỉ đáng tiếc, bộ dạng của thành chủ lại xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, vừa là một người văn võ song toàn, nhưng đến nay còn chưa có hôn phối, chỉ sợ nam tử trên thế gian này, thành chủ đại nhân đều không thèm nhìn tới một cái!”

Đương lúc người kể chuyện còn đang thao thao bất tuyệt, thì suy nghĩ của Bạch Nhất đã bay xa nghìn dặm. Dọc theo đường đi Tiêu Diệc Nhiên cũng nói với y không ít chuyện. Y biết được mẫu thân của Tiêu Diệc Nhiên cùng mẫu thân của Vân gia huynh muội chính là cô mẫu (Chị hoặc em gái của cha) của đức vua, cũng là tỷ tỷ ruột thịt của tiên hoàng. Mà Tiêu gia cùng Vân gia lại là thế gia quý tộc, Tiêu Diệc Nhiên và Vân gia huynh muội đã lớn lên cùng với thánh thượng từ nhỏ, thân phận tôn quý không thể nói hết. Ngược lại, nghĩ đến chính mình bất quá chỉ là một đại phu tại một sơn thôn không biết tên tuổi, đã vậy y thuật hiện tại của y còn chưa bằng một nửa của thần y. Y thiệt tình cảm thấy con đường xa xăm phía trước hoàn toàn không có dễ đi như mình đã dự đoán.

Bất quá cho dù có tràn ngập gian nan, Bạch Nhất cũng không nghĩ sẽ buông tay. Tuy rằng không biết vì sao đoạn thời gian gần đây chính mình luôn dễ dàng suy tưởng rất nhiều thứ, nhưng bản thân y vốn không phải là người thích u sầu, mọi việc chỉ cần kiên định thực hiện ắt sẽ gặp được hồi đáp xứng đáng. Sửa sang lại tâm tình, y liền không nghĩ tới những chuyện khác nữa, chuyên tâm nghe người kể chuyện thuật lại tích xưa.

Mà hết lần này đến lần khác, tất cả đều biến hóa y như trong các tuồng hát vậy, việc người kể chuyện của tửu lâu bị đánh gãy lời nói mấy lần cũng có thể coi là bình thường.

Cũng bởi vì lời nói khoa trương của người kể chuyện, đã đem sự tích về thành Vân Hà khuếch đại đến nổi thiên thượng hữu địa hạ vô (chỉ có ở trên trời không có dưới nhân gian), làm cho vài lữ khách ngoại lai có chút bất mãn nói ra lời oán giận, một bên người dân địa phương nghe không lọt tai liền nói lại, một lời rồi hai lời cuối cùng dẫn đến mâu thuẩn ngày càng tăng cao, sau một hồi liền thăng cấp lên thành tranh chấp luôn.

Kỳ thật đây cũng không phải chuyện gì lớn, sau khi thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, chưởng quầy cũng lập tức ra mặt trấn an. Nhưng mấy người ở bên ngoài lại ỷ vào chính mình có chút võ nghệ, liền càng quấy không thuận theo, còn dám bắt người kể chuyện phải sửa lại lời thoại, thừa nhận thành thủ của bọn họ mới là thành chủ tốt nhất Đại Chiêu. Người kể chuyện vốn là người dân bản xứ nơi này, từng được Vân gia huynh muội cứu sống trong ôn dịch, tất nhiên là dù chết cũng không muốn sửa miệng, vì thế sự việc càng nháo càng lớn, đến cuối cùng đã biến thành ẩu đã tranh chấp.

Những người bên ngoài này mặc dù có chút võ nghệ, nhưng dù sao bọn họ chỉ có vài người làm gì địch nổi cả một đám đông, nhất thời cũng chiếm không được ưu thế, trong lúc lôi kéo qua lại, đã có tới mấy người bị thương. Nhíu nhíu mày, Bạch Nhất đứng lên, nhích lại gần phía góc phòng, tận lực làm cho chính mình rời xa đám người nháo sự kia.

Lúc này, không biết là ai lại hô câu “Quan sai đến đây”, mấy người gây chuyện kia thấy tình thế không ổn liền muốn chạy, nhưng người dân chung quanh lại không chịu buông tay, trong lúc nhất thời, tình hình càng náo loạn hơn nữa, đang lúc xô đẩy, có người đụng ngã bàn, có người bị đạp té xuống đất, hiện trường một mảnh hỗn loạn vô cùng.

Mặc dù Bạch Nhất đã rời xa hiện trường, nhưng vẫn không kịp né tránh, bị một tên người ngoại địa đang bỏ trốn đụng trúng, thân mình bất ổn liền ngã xuống bên cạnh, trực tiếp đập vào góc bàn. Trong thoáng chốc, một trận đau nhức ập tới, chút huyết sắc ít ỏi trên mặt Bạch Nhất lập tức rút đi, muốn tựa vào cạnh bàn đứng dậy nhưng lại chẳng có chút sức lực, trước mắt cũng biến thành một mảnh màu đen.


Một hồi lâu sau, Bạch Nhất mới chậm chầm bình ổn hô hấp, đè nén cơn đau nhói nơi thắt lưng. Lúc này khách điệm đã an tĩnh trở lại, không biết từ khi nào đã có quan binh tiến vào, vài người ngoại địa nháo sự cùng với một ít dân đia phương bạo động đều đã bị bắt giữ ngay tại chổ. Theo sau đó là một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong đại sảnh, “Rõ như ban ngày, giữa phố xá sầm uất mà dám hồ nhào như vậy, còn thể thống gì nữa? Đem tất cả những người gậy sự nhốt vào đại lao, giam giữ ba ngày, người cầm đầu gây chuyện sẽ giam thêm hai mươi mốt ngày nữa.”haehyuk8693

Thanh âm này rất lạnh lẽo, cơ hồ không có chút cảm xúc dao động, nhưng cũng lại rất khí thế. Bạch Nhất giương mắt nhìn lên, chỉ thấy gã đàn ông đang không ngừng van lậy dưới chân một nữ tử áo trắng trong khách ***, sắc mặt của nàng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế của người bề trên, nghĩ đến đây hẳn chính là thành chủ của thành Vân Hà trong truyền thuyết, muội muội ruột thịt của thần y, cũng là biểu muội của Tiêu Diệc Nhiên, Vân Thanh Nhiễm.

Mặc dù dung mạo không có như thiên tiên hạ phàm giống như những lời của người kể chuyện, nhưng khí chất trong trẻo vừa lạnh lùng hòa hợp với ngủ quan chẳng hề tầm thường, cũng quả thật là xứng với dang xưng mỹ nhân. Hơn nữa không biết là vì có chút quan hệ huyết thống hay không, mà Bạch Nhất lại thấy bộ dáng của đối phương có vài nét tương tự với Tiêu Diệc Nhiên và đặc biệt là khuôn mặt vạn năm một biểu tình, lạnh như băng ấy.

Tựa hồ là nhận thấy được có người đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm lập tức nhìn về phương hướng của Bạch Nhất. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, Bạch Nhất liền ôn nhu cười cười, nhưng đồng thời cũng tác động lên vết thương trên người, lập tức một trận đau đớn truyền đến từ thắt lưng, trước mắt hiện đầy kim ***. Ngay trước khi té xỉu mất đi ý thức, Bạch Nhất mơ hồ nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm cau mày, trong lòng không khỏi nhớ đến bộ dáng Tiêu Diệc Nhiên luôn nhíu mày, a, biểu tình này thật sự rất giống nhau.

…haehyuk8693

Trận ẩu đã ở khách *** bình dân đã huyên náo đến cả thành chủ, nhưng bên trong phủ thần y vẫn là một mảnh bình yên tĩnh lặng. Từ khi danh xưng thần y Vân Mặc Chi bị truyền ra, người tới cửa tìm y đã nối dài đến không dứt. Vân Mặc Chi đối với chuyện này vẫn luôn thập phần phiền táo, y cũng đã nhiều lần biểu lộ thẳng thừng, trừ phi là người bệnh mà y coi trọng, nếu không thì y sẽ không khám.

Năm năm trôi qua, Vân Mặc Chi vẫn luôn tuân theo quy cũ của mình, tổng cộng đều chữa trị không quá ba bệnh nhân, cũng bởi vậy, bên ngoài dù có rất nhiều người đang hoay hoay tìm thần y, nhưng Vân Mặc Chi hiện tại vẫn nhàn nhã nằm ở trong phủ phơi nắng uống trà như trước.haehyuk8693

“Sao ngươi không ngây ngốc ở Trấn Bắc đại quân của ngươi, không có việc gì lại chạy đến phủ thần y của ta làm gì?” Ngáp một cái, phất phất tay ngăn hộ vệ ở phía sau đang muốn tiến lên, Vân Mặc Chi híp hai mắt nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.


Nhìn bộ dạng vẫn một thân hồng y diêm dúa như dĩ vãng, không chút hình tượng ngã vào trong lòng hộ vệ nhà mình, Tiêu Diệc Nhiên đơn giản kể rõ nguyên do tới đây.

“Nga? Ta xem khí sắc của ngươi thật sự rất tốt, không giống bộ dáng trúng độc chút nào.” Dù sao cũng là thân thích nhà mình, tuy rằng cách nói năng không chút đứng đắn, Vân Mặc Chi vẫn nghiêm túc ngồi dậy, kéo lấy cổ tay Tiêu Diệc Nhiên bắt đầu dò xét mạch đập.

“… Ân? Ngươi đã ăn *** hàn đan?…Còn ăn tới hai khỏa, khó trách độc đã giải được, vận khí của ngươi thật đúng là quá may mắn, người cứu ngươi cư nhiên có đến hai viên *** hàn đan.” Thấy đối phương đã không còn trở ngại, Vân Mặc Chi mất hết hứng thú buông tay Tiêu Diệc Nhiên ra, tiếp tục tựa vào trên người hộ vệ nhà mình, “Bất quá, *** hàn đan dược tính rất mạnh, ngươi liên tiếp ăn đến hai viên, nếu làm không tốt thì sẽ khiến cho kinh mạch bạo liệt, y thuật của người cứu ngươi thật đúng là kém cỏi. Cũng không biết đến cuối cùng đã làm thế nào để cứu được ngươi trở về, bây giờ còn muốn ta giúp hắn xem bệnh, thật sự là lãng phí thời gian của bản thần y.”

Nghe được Vân Mặc Chi chê bai Bạch Nhất, lại liên tưởng đến một màng xúc động loạn tính của mình đêm hôm đó, Tiêu Diệc Nhiên nhíu chặt lông mày, đối Vân Mặc Chi có chút bất mãn, “Y là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi không nên nói y như thế.”

“Ha, ta không biết đã cứu mạng ngươi bao nhiêu lần rồi, như thế nào cũng chưa thấy ngươi che chở cho ta như vậy?” Vân Mặc Chi nâng tay lên ra hiệu, hộ vệ phía sau lập tức vây thành một vòng, “Được rồi, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều không có chuyện gì tốt, ngươi đem người mang đến để ta nhìn kỹ rồi hẵn nói.”

“Ân, một hồi ta sẽ dẫn y lại đây, ngươi có tin tức của bọn Tiêu Mạt không?”haehyuk8693

“Quân Trấn Bắc còn chưa tới thành Vân Hà, bất quá phỏng chừng khoảng một hai ngày nữa là đến, ngươi nhanh chóng liên hệ cùng bọn Tiêu Mạt, rồi chạy trở về đại quân Trấn Bác của người đi.”

“Sau khi ta cùng đại quân hội hợp sẽ quay trở về  Thịnh Kinh trước, ngươi cùng Thanh Nhiễm hãy giúp ta chiếu cố A Nhất một đoạn thời gian.”

“Chậc chậc, kêu thực thân mật, quan hệ của hai người rốt cục là gì, cứu ngươi một mạng liền làm cho ngươi đổi tính luôn rồi?” Tính ra y đã cứu giúp tên đầu gỗ này biết bao lần, cũng chưa từng thấy tên này đối tốt với y bao giờ, thật sự là buôn bán lỗ vốn mà.

“Chúng ta đã định chung thân.” Sắc mặt của Tiêu Diệc Nhiên có chút mất tự nhiên phiếm hồng.haehyuk8693

“Cái gì?!” Đang nằm trong lòng hộ vệ nhà mình chuẩn bị rời đi, Vân Mặc Chi nghe vậy khiếp sợ gào thét, giật mạnh một cái làm thiếu chút đã ngã xấp xuống, may mắn người ôm y phản ứng nhanh chóng, bay nhanh điều chỉnh tư thế, cánh tay uốn cong vững vàng đặt chủ nhân vào trong lòng lần nữa. Sau lại lo lắng thấp giọng mở miệng hỏi: “Thiếu gia, không có việc gì đi?”


Lúc này Tiêu Diệc Nhiên mới chú ý tới người nam nhân vẫn đi theo phía sau Vân Mặc Chi. Trong lần gặp mặt trước, hắn vẫn chưa thấy mặt người này, hẳn là mới được Vân Mặc Chi thu vào bên người trong năm nay. Bất quá nghĩ đến hắn vừa xuất hiện là đã bị đối phương phát hiện, hơn nữa còn nhanh chóng làm ra phản ứng, thậm chí thời gian nói chuyện dài như vậy mà đối phương vẫn không gây ra bất luận sự chú ý nào. Nếu không phải động tác của Vân Mặc Chi vừa nãy có chút quá mức, làm cho người này vừa ra tay vừa phải lên tiếng hỏi, thì ngay cả hắn cũng chẳng để ý đến người này. Phải nói cảm giác kiểm soát sự tồn tại của đối phương cơ hồ đã đến cảnh giới tuyệt đỉnh khiến cho người khác khó có thể phát hiện, thật sự không giống với một hô vệ bình thường chút nào.

“Ai, ta không sao ta không sao, Nhạc Thiện ngươi mau phóng ta xuống dưới.” Gĩay giũa ra khỏi ngực của hộ vệ nhà mình, Vân Mặc Chi rốt cục cũng chịu đứng thẳng người, thay thế cho tư thế nằm lười nãy giờ, nghiêm mặt nói, “Tiêu Diệc Nhiên, ngươi nói thật?”

Thu hồi tầm mắt khỏi người hộ vệ được xưng là Nhạc Thiện kia, Tiêu Diệc Nhiên mặt không chút thay đổi đối Vân Mặc Chi gật gật đầu. Hắn chưa bao giờ đem loại chuyện này ra để nói giỡn.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên, một lát sau, Vân Mặc Chi lắc lắc đầu, lại khôi phục thái độ không đứng đắn, ẹo xương sườn trở vào lòng hộ vệ nhà y, “A, không nghĩ tới khối đầu gỗ này của người cũng có ngày sẽ nở hoa, yên tâm đi, Thanh Nhiễm sẽ chiếu cố thật tốt cho nam nhân nhà ngươi.” Y chỉ phụ trách xem bệnh, mấy chuyện chiếu cố người này vẫn nên giao cho muội muội toàn năng của y là tốt nhất.

“Nhạc Thiện, quay về phòng.” Đang sai sử hộ vệ ôm chính mình trở về, một loạt âm thanh cước bộ lại truyền đến, Vân Mặc Chi nghiêng đầu chui chui vào ngực hộ vệ nhà mình, đối với người vừa tiến tời còn chưa kịp lên tiếng, hô to: “Đừng tìm ta, không có thời gian xem bệnh.”

Người đến là một nha hoàn xinh đẹp, tựa hồ đã nhìn quen tính tình của Vân Mặc Chi, thoáng cúi người hành lễ, liền trực tiếp không để ý đến đoạn kêu gào trước đó, cất cao giọng nói: “Đại thiếu gia, tiểu thư phái nô tỳ đến báo cho ngài biết một tiếng, lúc tiểu thư đến tửu lâu thì bắt gặp một vị công tử té xỉu, hiện tại đang ở phủ thành chủ, thỉnh đại thiếu gia đi qua xem một chút.” Nhìn đến Tiêu Diệc Nhiên đứng bên người Vân Mặc Chi, nha hoàn kia dừng lại, sau đó bổ sung thêm:  “Tiểu thư còn nói, hình như người này là bằng hữu của Tiêu đại gia, thỉnh Tiêu đại gia cũng đến nhìn xem.”

Vừa nghe được lời nha hoàn nói xong, Tiêu Diệc Nhiên đã lập tức lách mình biến mất, Vân Mặc Chi một chút cũng không nghi hoặc tại sao muội muội lại biết Tiêu Diệc Nhiên đang ở quý phủ của y. Tuy rằng không muốn tốn thời gian chạy ra thần y phủ cứu người, nhưng nghĩ đến trước đó đã đáp ứng với Tiêu Diệc Nhiên rồi, y đành phải bĩu môi, trạc trạc ngực hộ vệ nhà mình một chút, “Nhạc Thiện, đến phủ thành chủ.”haehyuk8693

“Vâng, thưa thiếu gia.” Người hộ vệ kêu Nhạc Thiện kia lập tức nghe lệnh, ôm lấy Vân Mặc Chi, vận khởi khinh công bay theo phương hướng Tiêu Diệc Nhiên vừa ly khai.

Lưu lại một mình nha hoàn vừa đến truyền lời, thấy mọi người đều đã đi hết, nàng cũng liền đứng dậy sửa sang lại quần áo, chậm rãi trở về phủ thành chủ.

“Từ khi đại thiếu gia thu Nhạc Thiện về bên người, ngay cả đường cũng không muốn đi nữa rồi, thật sự là càng ngày càng làm biếng…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.