Đọc truyện Tương Quân Phối – Chương 19
Chuyện cũ như khói, hết thảy đều dần dần rõ ràng trong trí nhớ mù sương.
Gia Hóa năm thứ hai mươi mốt “Niên hiệu của thiên đế tại vị”, Tề Vân Phi sáu tuổi. Chính trị Bắc Địch tác loạn, Tuyên Vũ cùng tiểu quốc biên cảnh Tần quốc kết minh. Ấn lệ thường, Tần làm nước phụ thuộc là không có tư cách yêu cầu Tuyên Vũ trao đổi con tin. Nhưng Bắc Địch quật khởi nhanh chóng liên tiếp uy hiếp biên cảnh, mà Tuyên Vũ lại không muốn hưng sư động chúng, Tần quốc dưới tình huống trước có lang hổ sau không trợ giúp càng chiến càng bại, bị bất đắc dĩ, Tần lấy phản chiến đầu hàng cùng uy hiếp, khiến cho Tuyên Vũ lấy vương tử vi chất tử thể hiện thành ý. Đế Tề Xế do dự, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, vương tử lại liên lụy đến lợi ích bản thân của các tần phi. Trong lúc triều đình, hậu cung ầm ĩ đến chướng khí mù mịt là lúc, hoàng hậu giải quyết dứt khoát, để cho đứa con Tề Vân Phi chưa có danh phận của Võ tài tử đi làm chất tử.
Võ tài tử này chẳng qua là một thị nữ, một lần đỡ Kì Xế say rượu quay về tẩm cung mà hai người có cá nước thân mật, may mắn sinh ra một đứa con, mới được thăng tài nữ. Võ thị dã tâm bừng bừng một lòng muốn mẫu bằng tử quý. Từ lúc có Tề Vân Phi, liền minh lý ngầm không ngừng đối thị nữ thái giám cho ơn huệ nhỏ, ý đồ lung lạc lòng người, tranh đoạt ân sủng. Việc này rơi vào tai hoàng hậu, quyết định thật nhanh, trảm thảo trừ căn, đem hai mẫu tử đồng loạt đưa đi Tần quốc băng thiên tuyết địa. Võ thị một đêm đầu bạc, dự đoán được không có cơ hội xoay người, còn muốn độc rượu đứa con sau đó sẽ tự sát. Tề Vân Phi may mắn được nhũ mẫu bảo hộ, mới tránh được một kiếp. Y dù sao cũng là long loại, việc này lộ ra, liền không còn gặp qua mặt mẫu thân. Chỉ nghe thấy trong tòa hậu viện tiêu điều có tiếng khóc cười điên dại hàng đêm.
Tuy rằng biết được Tề Vân Phi ở Tuyên Vũ không có địa vị gì, nhưng Tần quốc đối với vương tử của nước phụ thuộc vẫn không dám chậm trễ, nói tóm lại, điều kiện vật chất của Tề Vân Phi vẫn có thể xem như hậu đãi. Sáu tuổi vỡ lòng, liền cùng con cháu của các vương công quý tộc khác đi theo Đại học sĩ danh khắp thiên hạ Hoàng Hiểu Thánh ra sức học hành tứ thư ngũ kinh. Nếu thế giới của các đại nhân còn tồn tại giả nhân giả nghĩa, như vậy thế giới còn lại của các hài đồng là nhược nhục cường thực, tuyệt đối tàn khốc. Tề Vân Phi cao ngạo, quật cường cùng thân phận chất tử của y không hề hợp nhau, liền thường bị ức hiếp! Đệ tử tức không chỗ đánh, đem coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ cần hơi có phản kháng, liền đối với y quyền đấm cước đá. Tề Vân Phi mặc dù thiên tư trí tuệ, có thể cùng học với đứa nhỏ lớn tuổi mà không có chút nào cố sức, nhưng khi đánh nhau tay nhỏ chân nhỏ dù sao không có khí lực, mõi ngày về nhà đều là một thân xanh tím. Đối với điều này, nguyên bản Hoàng Hiểu Thánh đối Tề Vân Phi vô cùng sủng ái cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Không phải không đau lòng, mà là tiểu gia khỏa có mắt hổ lang này căn bản không cần hắn giúp. Sau một năm, tuy rằng đen gầy, nhưng ánh mắt này cũng càng phát ra quang hoa bắn ra bốn phía. Y như cũ sẽ bị mọi người ấn ngã xuống đất, lại học xong đạo lý tiến thối, hiểu được người nào có thể lợi dụ, người nào có thể lừa gạt, người nào chỉ có thể dựa vào nắm tay nói chuyện. Thậm chí sau đó, y thành công lung lạc đầy tớ nhỏ địa vị thấp, dựa vào mật báo của bọn họ, chu toàn đám con dòng cháu giống ngang ngược, chẳng những lông tóc vô thương, mà lại vô cùng thành thạo. Hoàng Hiểu Thánh cảm khái: kẻ mà loan phượng chi tư, phi long chi phách, tương lai nhất định có thể phiên vân phúc vũ, quyền khuynh thiên hạ.
Ngụ ngôn quả nhiên ở tương lai không xa biến thành sự thật, chính là Hoàng Hiểu Thánh vĩnh viễn sẽ không biết, cơ hội thúc đẩy Tề Vân Phi thay đổi cũng không phải hắn, mà là một tiểu khất cái ––– Tần Khiếu.
Mùa thu Gia Hóa năm thứ hai mươi mốt đã xảy ra đại nạn hạn hán xưa nay chưa từng có, hoa mầu không có, thêm đó bắt đầu mùa đông sau lại hạ đại tuyết, rất nhiều nạn dân áo rách quần manh, đông chết trên đường chạy nạn. Tần Khiếu mặc dù có người nhà chạy trốn tới phía nam Tần quốc, không nghĩ tới nơi này đồng dạng cũng là vực thẳm nhân gian, dịch tử mà ăn người chỗ nào cũng có. Không còn cách nào khác, người nhà đem người không có sức lao động là hắn bán cho đầu tuyển binh, lúc này mới đổi lấy đồ ăn bảo toàn mạng sống của họ.
Tần quốc đã có mấy năm liên tục chiến sự với Bắc Địch mà tổn binh hao tướng, không ít nam tử ra đi không trở về, nếu không như thế, bọn họ vì sao cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả búp bê mười tuổi cũng không tha? Chính là Tần Khiếu cho tới bây giờ cũng không oán cha mẹ. Hắn biết bản thân chẳng qua là gánh nặng trong nhà, bởi vậy cũng tĩnh tâm ở trong quân đội làm việc đến nơi đến chốn. Một ngày lên núi nhặt củi, ở bên trong vùng tuyết trắng xóa, nhưng lại phát hiện một búp bê xinh đẹp bị đông lạnh đến tím tái. Đến tận đây, vận mệnh của bọn họ cùng xuất hiện.
Đối với Tề Vân Phi mà nói, Tần Khiếu là lễ vật tốt nhất mà thần ban cho y. Tần Khiếu từ lúc có đệ đệ nhỏ hơn hắn bốn tuổi này, chửng những sủng ái có thêm, còn dạy cho y kỹ xảo đánh nhau kịch liệt. Tần Khiếu từ nhỏ chính là đứa nhỏ rất có khí thế, đối với một đứa nhỏ hoang dã vô pháp vô thiên như vậy muốn tạo uy vọng, tự nhiên dễ như trở bàn tay. Cái đáng quý khó nhất chính là, hắn dốt đặc cán mai nhưng không ngại học hỏi kẻ dưới, thỉnh giáo cùng Tề Vân Phi. Mỗi ngày tan học, Tần Khiếu luôn thực ôn nhu thay Tề Vân Phi bôi thuốc, sau đó liền ôm y ngồi lên đùi theo y học từng câu từng chữ. Mặt trời chiều ngả về tây, hai thân ảnh nho nhỏ tựa vào nhau trên đống cỏ khô cao cao cùng sưởi ấm, kỳ ngộ tương đồng làm cho hai linh hồn bị hấp dẫn thật sâu.
Thời gian khoái hoạt luôn trôi thật nhanh như thoi đưa, mùa thu Gia Hóa năm thứ hai mươi hai, Tuyên Vũ tuyên chiến với Bắc Địch, Tần Khiếu cuối cùng đeo bọc hành lý, bước trên lữ trình không có tương lai.