Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 115: Ngoại truyện 1 - Nỗi phiền muộn của Hạ Ngọc Cẩn


Đọc truyện Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới – Chương 115: Ngoại truyện 1 – Nỗi phiền muộn của Hạ Ngọc Cẩn

Đông Hạ thắng lớn, vợ có mang, song hỷ lâm môn, Hạ Ngọc Cẩn vốn phải rất vui, nhưng do sự tráng liệt của em họ bên vợ phủ lên một bóng đen rất dày.

Trên đường về kinh, nhớ lại hành động vì nước của Liễu Tích Âm và tình cảm sâu nặng cô dành cho Diệp Chiêu, so với bộ dạng vô tích sự của mình khó khăn mới ra trận một lần lại sợ đến nỗi không trèo xuống ngựa được, trong lòng cậu có một sự ngưỡng mộ xen lẫn với sự đố kỵ không nói rõ ràng được. Lại nghĩ, người chết là quan trọng, hồi ức tốt đẹp, Diệp Chiêu lại đau lòng tột độ trước cái chết của biểu muội, có lẽ cả đời này sẽ không quên được một tiểu mỹ nhân kiên cường quyết đoán, nếu như cứ hay mang mình ra so sánh, càng nhìn càng phát hiện thấy kém cỏi, ngộ nhỡ… Hạ Ngọc Cẩn hết sức buồn rầu, nhưng lại không dám nói ra, cậu ta giống như con chuột đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, làm cho Cục Xương ở bên cạnh hoa mắt chóng mặt, hỏi mấy lần có phải Quận Vương gia do vợ có mang, ở riêng cảm thấy cô đơn nên cần tìm phụ nữ hoặc chơi xúc xắc chọi già nhưng đều không có kết quả, không nghĩ ra cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn xuống nền nhà.

Hạ Ngọc Cẩn vẫy tay gọi Cục Xương đến, hỏi nhỏ: “Hỏi ngươi một việc, ngươi phải trả lời thật”.

Cục Xương gật như bổ củi.

Hạ Ngọc Cẩn đắn đo một lúc, úp mở hỏi: “Chủ nhân của ngươi… có phải hơi thiếu bản lĩnh?”.

Cục Xương lập tức lắc lắc: “Tướng quân hùng tài võ lược, giỏi hàng đấu”.

Hạ Ngọc Cẩn cốc mạnh một cái vào đầu hắn, nhìn rất tức giận.

Cục Xương lấy lại tinh thần, vội vàng sử lại: “Quận Vương gia cũng không kém”.

Hạ Ngọc Cẩn truy hỏi: “Kém bao nhiêu?”.

Ai mà không biết Nam Bình Quận Vương bất tài thì thiên hạ vô song, trong lòng Cục Xương nghĩ rất băn khoăn, vò đầu bứt tai, một hồi lâu mới nói: “Bản lĩnh đánh bạc của Quận Vương gia không tồi, con mắt nhìn đồ cũng không tồi, bản lĩnh nịnh nọt lão thái thái càng không tồi, hơn nữa lại anh tuấn phóng khoáng, phong lưu, hào phóng, đối xử với mọi người thân thiết ôn hòa, ai gặp cũng quý còn… Có rồi! Quận Vương gia học giỏi hơn tướng quân!”.

Trình độ văn hóa của Diệp Chiêu tốt hơn được bọn bạch đinh một ít.

Hạ Ngọc Cẩn tự thấy học vấn của mình có kém mấy cũng bằng mười người vợ cộng lại, cuối cùng cũng cảm thấy có chút an ủi.

Không ngờ, Hồ Thanh đến phủ chơi đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, với diện mạo xuân sắc mới được tẩm bổ lại, không thèm để ý gì mà nói với Thu Thủy đi bên cạnh: “Cô nương Tích Âm đứng đầu trong tứ đại tài nữ Mạc Bắc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, viết đẹp như cài hoa, thư pháp cũng được mọi người khen ngợi không ngớt, chỉ tiếc không phải là thân nam nhi, nếu không ít nhất cũng phải vào vòng Kim Điện đỗ tiến sỹ, tiếc quá tiếc quá”. Sau đó lại liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn với sắc mặt không tốt, ân cần hỏi: “Quận Vương gia, nghe tướng quân nói học vấn của ngài không tồi, đều là người đọc sách, chúng ta cùng bàn luận xem sao? Lắc đầu gì chứ? Làm người đừng khiêm tốn, khách khí quá không tốt”.

Thu Thủy không hiểu, nhưng rất cảm kích Quận Vương gia giúp đỡ trong hôn lễ của mình, bèn tán dương theo trình độ mù văn hóa của mình: “Học vấn của Quận Vương gia không tồi, viết chữ ngang ra ngang, sổ ra sổ, không thấy bị nghiêng”

Hạ Ngọc Cẩn mặt xanh lét.

Hồ Thanh hỏi Thu Thủy: “Thê tử, nghe nói tướng quân gần đây đang đọc “Thi Kinh” à?”.

Thu Thủy không biết đã chọc tức Quận Vương gia ở chỗ nào, đang không biết xử lý thế nào, nghe thấy phu quân hỏi, lập tức bỏ thắc mắc qua một bên, quay đầu trả lời: “Không phải sao?! Đại phu không cho tướng quân nghịch đao, cô ấy đột nhiên lại hứng thú đọc sách, luyện chữ đến mức khắp nơi đều là mực”.

Hồ Thanh cau mày: “Cô ấy rõ ràng rất ghét học hành, tại sao lại chăm chỉ vậy?”.

Thu Thủy cũng băn khoăn: “Đúng là bất thưởng, trước đây nếu như không phải do quân tình bắt buộc, đánh mười gậy cô ấy cũng không muốn xem một chữ”.

Hồ Thanh tự nói một mình: “Hình như Tích Âm cô nương thích nhất là “Thi Kinh”…”.

Thu Thủy: “Tướng công, khăn ướt là gì? Có phải đồ tốt không?” [1] Hai người đi xa dần, tiếng bàn luận cũng nhỏ, dần dần biến mất ở hành lang trạm dịch.

[1] Trong tiếng Trrung, Thi Kinh và khăn ướt có phát âm gần giống nhau.

Hạ Ngọc Cẩn vốn đã như sấm nổ bên tai, trước mắt xuất hiện hình ảnh vợ mình ôm “Thi Kinh”, vừa chép những tình thi trong đó vừa đọc thầm tên Tích Âm, tình ý sâu đậm, ý yêu mặn mà, ngày rộng tháng dài, càng cảm thấy biểu muội xinh đẹp thông minh nhưng chết yểu đáng thương, lại càng ghét bỏ cái đồ vô tích sự không có tài cán gì, cuối cùng dùng chân đạp chồng sang một bên. Sau đó sự ghen tức và đố kỵ trong bụng bắt đầu sôi sục, không thể che giấu được.

Cục Xương cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân không hay của chủ mình, an ủi một cách nịnh bợ: “Quận Vương gia đừng nghĩ nhiều, tướng quân không phải loại người đó”.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ ngợi, ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng ở của vợ.

Diêp Chiêu có mang được tám tháng, nhưng bụng vẫn nhỏ, mặc quần áo rộng không thấy rõ, chỉ là khuôn mặt trái xoan do có những đồ bổ dưỡng của Hạ Ngọc Cẩn mà hơi tròn hơn một chút. Tay trái cô cầm Thi Kinh, tay phải cầm bút lông, khắp trạm dịch đều là mực, trên các tờ giấy vứt bừa bộn trên mặt đất đều viết toàn là “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Các câu thơ kiểu như vậy, lại có sự chăm chỉ trước nay chưa từng có quyết tâm chịu khổ đọc sách viết chữ, còn dặn dò Dế Mèn và Bà Tử đang hầu hạ bên cạnh: “Khi nào về phải mang hết đao kiếm trong phòng ta đi, không để lại một cái nào trong phạm vi ta có thể nhìn thấy! Trên tường treo vài bức thư pháp về thơ văn ca phú, ám khí trên bàn dọn đi thì bày bút nghiên giấy mực loại tốt nhất! Chỗ treo cái chùy thì thay bằng một cây đàn cổ, bàn đặt kiếm thì bày bàn cờ, còn cả hương liệu đốt và khung thêu, giống như phòng của Liễu cô nương, những thứ mà người văn nho nên có không được thiếu thứ gì!”.

Con người trong tình huống thế nào mới theo đuổi một cách điên cuồng dấu vết của người đã mất như thế chứ?


Hạ Ngọc Cẩn thấy vợ mặt đầy vẻ dịu hiền, học thuộc Thi Kinh trái ngược với tính cách, nhớ đến nỗi đau đã mất của cô, đột nhiên không thốt ra được một câu hỏi nào.

Cậu ta lặng lẽ rời đi, dựa vào cây ngô đồng, khẽ khàng thức tỉnh bản thân, vạch ra tương lai. Nhưng anh ta biết rất rõ nguyên nhân mà Hoàng đế và Thái tử lại dung túng cho mình là những người cầm quyền không thích có những sự uy hiếp quá hoàn hảo bên cạnh. Trong tông thất quý tộc, loại người vô dụng như anh ta, toàn gây trò cười, cho dù có hoàng bào khoác vào mình, ngồi lên ngai vàng cũng không giống Hoàng đế mà giống tên được nuông chiều, là cục đất sét bỏ đi mà người có dã tâm lớn nhất cũng không dám phù tá, đúng là hạng nhất. Từ sau khi lấy Diệp Chiêu, trong cung cũng có thầm bố trí nội gián vào phủ Nam Bình Quận Vương, Hạ Ngọc Cẩn lại không thèm để ý, anh ta thản nhiên, mở cửa giữa ra nói chuyện, không có việc gì là không dám nói với mọi người. Diệp Chiêu ở trong nhà lại bỏ uy của tướng quân đi, thuận theo tất cả, nghe theo lệnh của phu quân, Hạ Ngọc Cẩn chỉ vào chó thì quyết không dám đánh gà, bảo giết người quyết không dám đốt nhà, làm cho thiên hạ có thêm bao nhiêu chuyện cười, cũng làm cho trong cung bỏ đi sự phòng bị.

Nếu Hạ Ngọc Cẩn bắt đầu đọc sách phấn đấu, làm người văn nho không làm kẻ ăn chơi lêu lổng nữa, quan hệ với người trong triều có chiều hướng tốt lên một chút. Vợ cậu ta nắm trong tay binh quyền toàn thiên hạ, lại là thiên tài quân sự, chỉ cần có chút ý nghĩ muốn giúp phu quân tạo quyền thế, người trong cung sẽ không chịu ngồi yên.

Hạ Ngọc Cẩn biết được mơ ước của Diệp Chiêu, cũng biết sự nhẫn nhịn của cô, không muốn chặt đứt đôi cánh của cô nhanh đến vậy, cho dù có chí vươn lên cũng chỉ có thể để trong lòng, ở nhà học trộm, ở ngoài vẫn phải duy trì bộ dạng là một kẻ lêu lổng, cậu ta càng hoang đường, càng vô tích sự, Diệp Chiêu càng làm loạn theo cậu ta, hai người để cho Hoàng đế càng nắm được nhiều điểm yếu của mình thì mới yên tâm dùng người.

Học để đạt được thành quả phải mất bao nhiêu năm? Không kịp nữa rồi, bây giờ trong lòng thê tử đang nhớ về biểu muội, nỗi đau khó che giấu, cho nên mất đi tinh thần.

Cậu ta thân là nam nhi, cũng phải làm việc gì đó giúp thê tử thoát ra khỏi sự đau khổ chứ?

Nhiều cái đầu giải quyết vấn đề vẫn cứ tốt hơn, Hạ Ngọc Cẩn lệnh cho Cục Xương nghĩ cách cho mình.

Cục Xương có dáng vẻ thanh tú, biết lý lẽ phải trái, phụ thân là tổng quản phụ trách mua bán, hắn đi theo Quận Vương nhiều năm, rất được chủ yêu quý, thường rất hậu hĩnh, tiền đồ rộng mở, trước đây là lựa chọn hàng đầu của các thị nữ không muốn làm thiếp của chủ trong An Vương phủ, được các cô gái liếc mắt đưa tình nhiều, nghe các cô nói chuyện cũng nhiều, có chút tích lũy, anh ta ngâm cứu rất lâu từng chữ, rồi cẩn thận kiến nghị: “Theo như tiểu nhân thấy, cho dù Quận Vương gia quyết tâm nỗ lực, văn tài võ lược cũng không phải một lúc một nhát là có được ngay. Làm quan hay gì gì đó, cũng không nên một bước lên trời làm người ta nói ra nói vào. Nhưng tiểu nhân nghe nói con trai thứ của Vương ngự sử tài hoa bình thường, nhưng lại rất yêu thương thê tử, không lấy thiếp, còn cưỡi ngựa một ngày một đêm tìm thầy tìm thuốc cho thê tử, là đối tượng mà phụ nữ khắp kinh thành ngưỡng mộ, Quận Vương gia vẫn có thể nỗ lực theo hướng làm một phu quân tốt nhất kinh thành…”

Tuy Liễu Tích Âm khuôn măt đẹp, vóc dáng đẹp, tài nghệ giỏi mình không so sánh được, nhưng về tình sâu nghĩa nặng thì vẫn có thể nghĩ cách để vượt qua được.

Hạ Ngọc Cẩn khẳng định sự nỗ lực của mình, vỗ vỗ lên vai khen thưởng: “Nói có lý!”.

Nhưng cậu ta ở bên ngoài nhiều năm như vậy, làm thế nào che trời lừa vợ đi lầu xanh thì bọn bạn xấu xa đã nói rất nhiều, nhưng làm thế nào để thành người đàn ông tốt đối với vợ tình sâu nghĩa nặng, thì chưa từng nghe thấy bao giờ, nói ra thì đúng là mất mặt, thế là Hạ Ngọc Cẩn ra lệnh cho người kiến nghị phải đưa ra phương án.

Cục Xương không phải góa vợ, cũng chưa lấy người vợ nào mà giống đàn ông như Nam Bình Quận Vương Phi, nhận được câu hỏi này tỏ vẻ ai oán không ngừng, lại không dám không nghe theo. Đành giấu tên Quận Vương gia đi khắp nơi dò hỏi, sau nửa ngày, những người quen anh ta đều tưởng rằng anh ta thích cô nương nhà nào đó, người không quen biết thì lại muốn gả con gái mình cho anh ta. Khó khăn lắm mới dò hỏi được đáp án, trở về bẩm báo với Quận Vương gia đang rất sốt ruột: “Mọi người nói đàn ông tốt đầu tiên là không được phong lưu, không được nạp thiếp”.

Hạ Ngọc Cẩn ngẩn ra: “Bảo ta phải bỏ Dương Thị, Huyên Nhi và My Nương sao? Bọn họ không làm gì sai cả? Bỏ người bừa bãi, mẫu thân sẽ không vui đâu?”.

Cục Xương nói chắc chắn: “An Thái Phi nghe lời ngài nhất, đến lúc đó cứ nghĩ bừa lý do gì cho qua chuyện. Lúc ấy đưa thêm chút bạc, sắp xếp gả cho nhà tốt làm nương tử chính thức, đừng làm lỡ dở năm tháng tuổi xuân của họ, cũng coi như không có lỗi với bọn họ”.

Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy cũng có lý, liền hưng phấn đi tìm Diệp Chiêu làm người đàn ông tốt.

Diệp Chiêu nghe thấy vậy rất lấy làm kinh ngạc, tiếp đó là giận dữ, đập mạnh lên bàn, mực bắn tung tóe, làm Hạ Ngọc Cẩn sợ nhảy lùi về sau hai bước, tiếp đó nghe cô đau lòng giáo huấn: “Làm người phải chân thành! Dương Thị tính tình khoan dung dịu dàng, My Nương đáng yêu lanh lợi, Huyên Nhi có thân hình uyển chuyển thu hút như vậy, đều là phụ nữ của nhà chúng ta, phải nên biết thương hoa tiếc ngọc. Anh làm đàn ông sao có thể nhẫn tâm như vậy? Đừng nói là bọn họ không phạm sai lầm gì, cho dù có phạm sai lầm đi nữa cũng phải bảo vệ bọn họ! Lần trước vợ của Dương thiếu úy khi thắp hương trước mặt mọi người đã chế giễu Dương Thị, làm cho cô ấy đau lòng rớt nước mắt, mẹ kiếp! Ông đây nghe Mai Nương nói xong, tức quá lập tức cầm roi đi phá ngay xe ngựa của Dương thiếu úy! Nếu như không phải hắn biết điều ngày hôm sau bắt vợ đến xin lỗi, cả nhà của hắn ông đây cũng phá!”.

Hạ Ngọc Cẩn quên mất đằng sau vợ còn nói những câu gì nữa, anh ta không lưỡng lự gì mà đi ngay, đầu óc trống rỗng.

Sao cậu ta lại quên những thiếp kia sớm đã thành người của Diệp Chiêu rồi?

Khoảng cách giữa sự kháng cự với những lời nói đường mật của mỹ nhân với Diệp Chiêu và võ công của cô là hai cực giữa trời và đất. Chỉ cần các mỹ nhân thân hình mềm mại, giọng nói dịu dàng, ngọt ngào gọi “Tướng quân”, lập tức rất hào phòng, chiều bọn họ lên đến tận trời. Các vợ bé ngày đêm vây quanh tướng quân để tranh giành sủng ái, chỉ hận không thể đạp Quận Vương ra để chỉ theo Quận Vương Phi. Cậu ta muốn động vào các bà vợ bé chẳng phải là đắp đất lên đầu thái tuế sao, là nhổ râu bên mép của hổ, khác nào tìm cái chết?

Hạ Ngọc Cẩn đi đến chỗ hoang vắng không có người, đánh mắng một trận với tên tiểu tử ngốc đưa ra kiến nghị ngu xuẩn, ra lệnh: “Nghĩ tiếp! Nghĩ không ra sẽ đuổi ngươi sang phòng thêu!”.

Cục Xương ngỡ ngàng: “Quận Vương gia, phòng thêu là nơi đàn bà ở mà”.

Hạ Ngọc Cẩn tức giận ngút trời: “Đến một việc của đàn bà ngươi cũng không làm được, đưa ngay vào cung tịnh thân rồi đi thêu hoa, đích thân cảm nhận là hợp nhất”.

Cục Xương biết chủ mình chỉ dọa thôi, nhưng cũng biết anh ta có chút tức giận rồi, không dám lơ là, chỉ còn cách khóc lóc thảm thiết tiếp tục đi làm việc. Hạ Ngọc Cẩn chạy vào nhà bếp lấy một bát canh chân giò nấu với đậu tương mang đến cho Diệp Chiêu, bởi có những thứ cần phải lo trước tính sau, bồi bổ càng sớm càng tốt. Các quan viên ở trạm dịch thấy tướng quân đánh thắng trận và Quận Vương gia thân phận cao quý giá đáo, vốn muốn tiếp đãi để lấy lòng, đưa chút phong bao, đặc sản, xem ca hát múa của mỹ nhân, nhưng thấy bọn họ với bộ dạng như vậy, không dám lỗ mãng, lại biết Quận Vương thân thể ngọc ngà, thân phận cao quý, cũng không dám đưa đồ ăn bừa bãi, rất lấy làm phiền muộn. Nay nghe nói Quận Vương gia đang nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng phu nhân, vài tên quan nhỏ sợ vợ như sợ cọp đột ngột cảm thấy có chút tương đồng giữa các đấng mày râu với nhau, liền tấp nập đến bái kiến, đưa ra các kiến nghị ý tưởng.

Hạ Ngọc Cẩn nói năng hành động chuẩn mực, hàng ngày đều cười nói vui vẻ, rất mực ôn hòa, không hề có chút nào dáng dấp của bọn công tử nhà giàu ăn chơi.

Diệp Chiêu thấy thái độ kỳ quái của anh ta làm mình thấy không quen chút nao, bụng cũng bị những món bổ dưỡng làm cho no căng, trong lòng rất khó hiểu, hỏi tâm phúc là Hồ Thanh và Thu Lão Hổ: “Rốt cuộc anh ta bị sao thế?”

Hồ Thanh là kẻ nếu không trêu người khác thì toàn thân khó chịu, ha ha hai tiếng rồi lắc đầu nói: “Quận Vương không phải người thường, hành động cũng không bình thường, tại hạ không cách nào đoán biết được”.


Thu Lão Hổ ngoài việc đánh trận xông lên phía trước, các việc còn lại đều không rõ, ông ta đang đắc ý sờ vào cái đầu trọc vừa mới mọc ra tóc soi nhờ vào gương của tướng quân, thấy thế không nghĩ gì mà nói luôn: “Đàn ông sẽ đối tốt với phụ nữ, đa phần là do làm việc gì sai trong lòng thấy áy náy. Năm xưa tôi làm mất bạc trong nhà, trở về không có mặt mũi nào gặp vợ, khúm núm thẽ thọt cả nửa tháng trời, còn nữa lần trước đi lầu xanh bị vợ tôi biết được, sợ vợ nổi giận, cũng phải khúm núm mất nửa tháng”. Người vợ đã mất của ông ta là hổ cái đầu tiên ở thôn Thập Lý Bát, vừa đen vừa to lớn vừa xinh đẹp, tay cầm chày cán bột khi tức giận thì đến người đàn ông vạm vỡ cũng phải tránh đi. Thu Hoa Thu Thủy tuy có hình bóng của mẹ, nhưng từ nhỏ bị đói nhiều quá, lớn lên vẫn cứ gầy gò, kém xa nhan sắc của mẫu thân. Bây giờ về Thượng Kinh, cái gọi là danh môn khuê các, từng người gầy gò trắng xanh, yếu ớt không ra gió được, nhìn đã thấy không có ham muốn rồi, dưới gầm trời này đi đâu mà tìm được người phụ nữ nào ngực to, tính cách đanh đá, lẳng lơ trên giường bằng vợ ông ta nữa?

Thu Lão Hổ nói hồi lâu rồi cũng chợt buồn.

Diệp Chiêu sờ vào bụng, ngẫm nghĩ những lời mà Hạ Ngọc Cẩn nói với cô trước đó, rồi lại dùng tư duy của nam nhi nghĩ ngợi, rồi cũng hiểu ra, níu lấy Thu Lão Hổ hỏi: “An Thái Phi từng nói trong thời gian mang thai phải lấy thêm thiếp cho đàn ông, có phải anh ta nhịn lâu quá không chịu được, khó khăn lắm mới tìm được một mỹ nhân, muốn lấy về, lại sợ bọn Dương Thị My Nương tranh giành gây chuyện không vui nên ra quyết định bỏ bọn họ để lấy người mới về?”

Kể từ khi Nam Bình Quận Vương ngay cả tiểu đạo cô trong đạo quán cũng không tha, bắt lên thuyền hoa để hưởng lạc, Thu Lão Hổ đã chắc chắn anh ta là người giống mình, là tay hám sắc, rất thích, liền tán đồng: “Có mới nới cũ là bản tính con người, đúng rồi! Gần đây anh ta hay qua lại với quan lại ở đây, hình như còn nói chuyện nhiều với phụ nữ nữa, không chừng là chán các vợ bé trong nhà, muốn thay mới đây”.

Cả đời này Diệp Chiêu không hề có tự tin để làm một người phụ nữ, làm thế nào để là người vợ tốt lại càng lơ mơ. Từ khi cô được gả vào Nam Bình Quận Vương phủ, đúng là trong mắt người tình đều là Tây Thi, với phu quân tìm từ đầu đến chân cũng không tìm ra bất cứ điểm xấu gì, chỉ thấy diện mạo đẹp đẽ tốt bụng, hoàn hảo như người nhà trời, tốt hơn trăm lần trạng nguyên tài tử, thiếu niên hào kiệt. Nay vợ chồng hòa hợp, tình cảm sâu đậm, chỉ hận nỗi không moi tim gan của mình ra để làm được việc gì có ích cho chồng. Cho nên cô đã lệnh cho thủ hạ thu thập rất nhiều mẫu phụ nữ ưu tú ở kinh thành để về học theo, muốn học sự đảm đang của Hoàng phu nhân giúp cho phu quân quan lộ hanh thông, nhưng Hạ Ngọc Cẩn thấy mũ quan là như bị chịu hình phạt vậy, muốn học sự cầu tiến của Chu phu nhân khuyên chồng chăm lo đèn sách, nhưng bản thân cô cũng rất khó cầm sách ngồi được mười lăm phút, việc mình không thích thì cũng không nên bắt người khác làm, nên cũng lại thôi. Muốn học sự hiền từ của Triệu phu nhân lấy vợ bé dạy con riêng của chồng giúp gia đình đông con nhiều cháu, nhưng Hạ Ngọc Cẩn không có bản lĩnh, ở bên ngoài lêu lổng bao nhiêu năm, đừng nói là con riêng, ngay cả một con hát cũng không mang được về nhà để cô thể hiện sự hiền từ của mình! Mỗi lần cô nhớ lại chuyện năm xưa hoa khôi đeo bám nhất định đòi làm thiếp của mình, lại thấy tức ngực khó chịu. Nay khó khăn lắm mới có cơ hội tốt để thể hiện sự “hiền đức”, đầu óc chốc lát lại bị quay cuồng, lập tức đập bàn, đừng nói phu quân thích một mỹ nhân, cho dù thích tám người mười người cũng phải mang về nhà nuôi. Sau đó cả kinh thành sẽ tán thưởng Nam Binh Quận Vương Phi hiền đức không ai bằng, là người vợ tốt nhất, phu quân đi ra ngoài cũng không bị người ta nói là sợ vợ, sẽ giữ được thể diện…

Hồ Thanh nhân cơ hội ở bên cạnh hết quạt lại châm lửa ám chỉ vài câu, dùng kỹ xảo cao siêu đưa Diệp Chiêu vào cách suy nghĩ của đàn ông.

Còn việc phụ nữ trong nhà tranh giành sủng ái chuyện nhỏ này?

Tướng quân oai phong đã kinh qua sóng to gió lớn có bao giờ quan tâm chuyện ấy?

Thế là, hai vợ chồng đều có chủ ý của riêng mình, tự mình điều tra.

Hồ Thanh cười đến mức không thẳng được người lên.

Thu Thủy hoang mang không biết phải làm gì, chỉ vui mừng vì gần đây vợ chồng tướng quân rất hòa hợp, rất vui vẻ.

Hạ Ngọc Cẩn thử rất nhiều cách thể hiện sự ân cần do phu nhân các nhà đưa ra, Diệp Chiêu thì lại cử người đi nghe ngóng những mỹ nhân mà Hạ Ngọc Cẩn đã tiếp xúc, muốn tìm ra gian tình bên trong, đi đi lại lại, hai người gặp nhau đều cười hi hi, hành trình cũng dần dần đến gần Thượng Kinh, Hoàng đế biết tướng quân đang mang thai, cũng không tiện rong trống mở cờ để cô vào tấn kiến, mà cho về nhà dưỡng thai, cho phó tướng tả hữu thay cô làm các việc.

Từ đây, Diệp Chiêu chủ động thưởng thức mỹ nhân ca múa mỗi người một vẻ, son phấn đậm đà, chỉ mong phu quân thích một người trong số đó, sau đó sẽ bắt về phủ làm quà tặng cho cậu ta. Hạ Ngọc Cẩn thấy vợ đột nhiên lại háo sắc, sợ đến nỗi dựng tóc gáy, từng bước cẩn thận, canh phòng nghiêm ngặt, quan sát xem trong đám mỹ nhân mình thích trước đây, có ai giống hồ ly tinh, nhưng lại không dám chọc giận bà bầu, chỉ đành bịt mũi chịu nhịn, do áp lực quá lớn khó mà chịu nổi, những tiếng bàn tán sau lưng anh ta càng ngày càng nhiều, tính khí cũng ngày càng khó chịu.

Cuối cùng Diệp Chiêu cũng phát hiện ra điều không đúng, nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi Thu Thủy đến, cau mày hỏi: “Gần đây Hồ tham tướng ở nhà làm gì?”

Thu Thủy không có điều gì giấu cô cả: “Xem binh thư, luyện chữ”.

Diệp Chiêu lại hỏi: “Gần đây tâm trạng hắn có tốt không?”

Thu Thủy băn khoăn: “Sao tướng quân biết? Gần đây anh ta ngày nào cũng một mình trong phòng tự cười”.

Diệp Chiêu đều hiểu hết mọi việc rồi.

Ngày thứ hai, Hồ Thanh nhận được lời mời nên đến, vừa vào phòng khách, phát hiện ra người hầu thần sắc có vẻ khác thường, liền muốn lùi bước bỏ đi. Cửa lớn đột nhiên bị khóa lại, một phụ nữ mang bụng bầu lớn xách cây đao cửu hoàn đang rất tức giận xông về phía anh ta, anh ta sợ đến mức một là chỉ cầu được lên trời, hai là cầu có lỗ thủng nào hé ra, chưa chạy được ba bước, đại đao đã kề vào cổ rồi, ánh mắt màu lưu ly đen sậm hơi khép vào, bên trong đó toàn là vị của quỷ dữ, Diệp Chiêu nghiến răng hỏi: “Ngươi không thành thật nói cho rõ ràng, hôm nay ông đây sẽ lột sạch ngươi ra rồi ném vào lầu xanh!”.

Hồ Thanh còn cứng đầu: “Không có gì…”.

Diệp Chiêu nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp nhà ngươi vẫn còn định tam trinh cửu liệt hả?! Nếu không khai ông đây sẽ dùng hình luôn!”.

Hồ Thanh rất căng thẳng: “Đừng giận quá mất khôn, sắp sinh đến nơi rồi, cẩn thận đứa bé trong bụng”.

Thu Hoa không thèm để ý đây là em rể nhà mình, đứng bên cạnh cười hi hi nói thêm vào: “Tướng quân cứ yên tâm, lão hổ đằng hay thiết sơ lũng tôi đều biết một ít, nể mặt em gái, dù thế nào cũng giữ lại cái mạng cho hắn”.

Hồ Thanh biết tướng quân mà đã cố chấp, mình phải khai, không khai cũng phải bịa ra mà khai, đành phải ngậm ngùi bỏ cái việc hay ho làm cho anh ta gần đây vui đến phát điên.

“Hoang đường! Hết sức hoang đường!” Diệp Chiêu tức giận vứt anh ta trở về ghế, còn mình thì ngồi lên ghế Thái sư, gác chân lên ra lệnh: “Đi minh oan cho ông đây! Nếu không cho gà chó nhà ngươi… hả?!”.


Hồ Thanh đành chịu giải thích: “Không trách tôi được, là Quận Vương tự nghĩ lệch lạc đi đấy chứ”.

Diệp Chiêu im lặng.

Hồ Thanh tiếp tục giải thích: “Ai mà nghĩ được ra tên tiểu tử ấy lại có ý nghĩ này? Thực sự không muốn bộ dạng của kẻ lêu lổng, buồn cười!”.

Diệp Chiêu vẫn im lặng.

Hồ Thanh cảm thấy bầu không khí lặng lẽ có gì đó không đúng: “Diệp đại tướng quân, cô không định làm thế thật với tôi chứ?”.

Diệp Chiêu nghiêm túc hỏi: “Bụng hình như có gì đó kỳ quái”.

Hồ Thanh cảm thấy rất lạ nhìn cô: “Kỳ quái thế nào?”.

Diệp Chiêu ngẫm nghĩ rất lâu, chọn lọc từ ngử, cố gắng ra vẻ không quan tâm: “Từ khi ngươi bắt đầu, cứ hơi đau đau”.

Thu Hoa lu loa: “Chắc là đứa bé lại đạp cô rồi”.

Diệp Chiêu thản nhiên: “Hóa ra là vậy”.

Im lặng…

Hồ Thanh: “So với lần trước bị đao chém, cái nào đau?”.

Diệp Chiêu suy nghĩ giây lát: “Đều có thể chịu được”.

Lại im lặng…

Hồ Thanh đưa tay ra bắt mạch cho cô, sau đó từ trên ghế nhảy cẫng lên, kéo theo Thu Thủy, xông ra ngoài cửa, ra lệnh: “Mau đi gọi Quận Vương gia về, tướng quân sắp sinh rồi!”.

Nam Bình Quận Vương phủ náo loạn cả lên.

“Không vội không vội”. Diệp Chiêu vốn rất để ý đến sự uy nghiêm của tướng quân, cho dù đau đến mức trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi bằng hạt đậu tương rồi, nhưng vẫn rất thản nhiên đi về phòng sinh. Hồ Thanh không thể chịu đuợc, chỉ đạo bảy tám phụ nữ khỏe mạnh xông lên, khiêng cô chạy về phía phòng sinh.

Khi các bà và các a hoàn đều đã vào vị trí, đám vợ bé chạy đến xem, bà đỡ chỉ định sẵn chạy đến, An Thái Phi cấp tốc đi đến. Hạ Ngọc Cẩn là người về cuối cùng vì còn ở bên ngoài đi hết các ngõ ngách tìm mua cho vợ nhân hạt dưa, cậu ta về đến nhìn thấy quang cảnh hỗn loạn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đầu óc vốn đủ dùng bây giờ trở nên bấn loạn, cả người như đang bay trong sương và mây, hạt dưa vứt lại trong bụi hoa, ngay cả bản thân mình cần làm gì cũng quên sạch, cứ đi vòng quanh trong sân như con thú bị nhốt.

An Thái Phi bình tĩnh chỉ huy, vì cái thai này của Diệp Chiêu bà đã thắp mấy trăm nén hương trước bàn thờ Phật, chỉ mong có được đứa cháu ngoan ngoãn với thân thể giống như mẹ nó. Nay kết quả sắp được mở ra, bà đứng ngồi không yên, một đằng khuyên con trai phải bình tĩnh, một đằng lại làm rách cả khăn tay lụa xanh trong tay mình.

Không ngờ rằng, cái thai này của Diệp Chiêu lại không thuận lợi.

Trong phòng sinh không giống như bình thường, các bà đỡ ai nấy đều như sắp lâm trận, dựa vào kinh nghiệm thông thường, nỗ lực an ủi và động viên sản phụ.

Không ngờ, người đáng phải lo lắng sợ sệt nhất là sản phụ thì vẫn oai phong như rồng hổ, nỗi đau đớn của việc sinh con đau hơn bất kỳ vết thương nào từng bị trước đây, dũng mãnh như cô, cũng đau đến mức gào thét chửi bới.

“Giết! Tên ranh con đáng chết! Còn không cút ra đây cho ông!”.

“Vứt mẹ nó đi! Còn không ra đây ta đánh cho bằng chết trên võ đài!”.

“Đồ con rùa rụt cổ! Đồ con chuột không có gan! Có xứng là con trai của Diệp mỗ không?”.

Các bà đỡ và những người xung quanh đều rất muốn chết…

An Thái Phi lại đọc mấy lần kinh.

Hạ Ngọc Cẩn đứng ngoài cửa điên cuồng gọi vào: “Thê tử, nghìn binh vạn mã nàng đều có thể qua được, việc nhỏ nhặt sinh con cái này, đừng để ta lo lắng đấy!”.

Diệp Chiêu: “Biết rồi! Tên nhóc con đáng chết này không chịu ra!.

Sắc mặt của An Thái Phi thay đổi không biết bao nhiêu lần.


Hạ Ngọc Cẩn nước mắt như mưa: “Thê tử gắng lên, con trai chúng ta không phải là thằng nhóc con!”.

Diệp Chiêu không chịu được nữa, vỗ vào giường gào: “Cơn đau khốn kiếp này!”.

Có một bà đỡ lặng lẽ đi ra ngoài, ngại ngùng nói với Hạ Ngọc Cẩn: “Quận Vương gia, thai của Tướng quân không thuận, sợ là khó đẻ rồi, chỉ sợ…”.

“Không!”. Hạ Ngọc Cẩn hồn bay phách lạc, đẩy bà đỡ ra xông thẳng vào phòng sinh: “Thê tử ơi!”.

Vừa xông vào trong, anh ta nhìn thấy trong chậu toàn là máu, nghe thấy Diệp Chiêu hung hăng nói với bà đỡ: “Mang dao bạc ra đây! Đợi ta rạch bụng ra, ta không tin lấy được tên tiểu tử khốn kiếp này ra”.

Sau đó, không có sau đó nữa…

Hạ Ngọc Cẩn hai mắt khép lại, giống như là người chết, đổ rầm về phía sau.

Đường dài xa tít tắp, con đường của đấng nam nhi vẫn còn rất xa.

Diệp Chiêu bị tướng công làm cho sợ hãi, khắp người run rẩy.

Con trai của Diệp Chiêu cũng bị cha nó dọa cho, đột nhiên động đậy, vị trí thai liền thuận, rất thuận lợi chui ra ngoài.

Tiếng khóc rõ ràng và khỏe mạnh của đứa trẻ vang khắp phủ Nam Bình Quận Vương.

Ngoài cái người bị ngất đi, khắp nơi đều vui mừng nhảy múa.

Câu chuyện cười giữa Quận Vương và tướng quân lại được lưu truyền chín mươi chín ngày.

Quận Vương bế con trai: “Thê tử, không phải là ta sợ máu, chỉ là không cẩn thận nên bị trượt ngã thôi”.

Tướng quân: “Chắc chắn rồi”.

Quận Vương: “Hoàng bá phụ ban cho con mình tên là Thiên Hựu, khen nó có phúc, lớn lên có mệnh làm trạng nguyên”.

Tướng quân: “Biết rồi”.

Quận Vương: “Nàng giận à?”.

Tướng quân: “Cây to dễ bị gió thổi, đứa bé này không được tòng quân, sau này cho nó chăm chỉ đọc sách, làm tròn sự nuối tiếc vì học hành ít của chúng ta. Thiếp đã hỏi nhiều đại phu rồi, bọn họ bảo khi mang thai mà ngày ngày xem sách luyện chữ, đứa trẻ sẽ hiếu học hơn. Về sau chàng cất hết xúc xắc dế mèn đi, đao kiếm ám khí của thiếp cũng cất đi. Trong phòng bên trái chỉ treo thư pháp, bên phải treo tranh sơn thủy, bút nghiên giấy mực những đồ người đọc sách hay dùng đều không được thiếu. Chỗ để chùy thay bằng ống bút, nhét vào đó hàng nghìn cây bút lông, giá đặt đao uyên ương đổi thành đàn tranh, giá để ám khí đặt bàn cờ, cái gì đại học cái gì trung dung cái gì Thi Kinh thì vứt hết vào giá sách, tìm một thầy giáo ngày ngày đọc cho con ta nghe! Từ sáng đến tối, chuẩn bị cả sàn trúc và chổi lông gà! Ông đây không tin nó học hành không giỏi!”.

Quận Vương vui mừng: “Nàng xem Thi Kinh là muốn làm gương cho con chúng ta?”.

Tướng quân: “Đương nhiên”.

Nỗi nghi ngờ trong lòng Quận Vương tan biến hết, vui mừng khôn xiết: “Chúng ta tìm thêm văn nhân mặc khách đến nhà, để từ nhỏ nó được tiếp xúc với những nhà nho danh tiếng, bồi dưỡng chút khí chất văn nhân”.

Tướng quân gật đầu: “Vẫn là phu quân nghĩ được chu đáo”.

Quận Vương: “Sau này cũng phải lấy một nữ nhi có tài hiền đức về làm vợ”.

Tương quân: “Phu quân nghĩ quả thật là quá chu đáo…”.

Quận Vương: “Với sự thông minh của ta và nghị lực của nàng, lần bồi dưỡng này, ít nhất cũng phải trúng được cử nhân chứ?”

Tướng quân: “Nhất định rồi!”.

Quận Vương: “Giáo dục phải sớm, ta nói cho nàng biết, cái nhà…”.

Phu thê đồng lòng, có thể dời non lấp biển.

Cuộc sống bi thương của đứa trẻ thật thà Hạ Thiên Hựu, từ đây bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.