Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 4


Đọc truyện Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta FULL – Chương 4


Editor: Trà Xanh
Liễu Thục nhắc nhở rằng cuộc săn thú đã bắt đầu, Triệu Thừa Hoằng đành phải nén lòng dạy nàng, cưỡi ngựa đi săn thú trong rừng rậm cùng với hoàng đế.

Trước khi đi, hắn nói, “Đợi ta cho nàng một giải lớn nhất!”
Mấy năm nay, hắn không có chiêu gì khác ngoài việc bảo nàng chờ.

Sau khi hắn rời đi, Liễu Thục đến thăm Thập Nhị vương gia.
Thập Nhị vương gia được đặt thoải mái, đang dựa vào giường ăn trái cây, nhìn thấy nàng tới, vội vàng chào hỏi, “Liễu muội muội tới ăn vải ngon này, chạy chết tám con ngựa mới đưa được đến kinh thành.”
Xì! Xa hoa lãng phí.

Nàng nếm một miếng, ừm, rất ngon.
Có vẻ như hắn hồi phục rất tốt.

Thập Nhị vương gia mỉm cười không biết xấu hổ, còn chu đáo lột vỏ trái vải cho nàng.
Vài năm trước, Thập Nhị không như thế này.

Hắn và Ngũ hoàng tử rất thân, hai người tràn đầy khí phách, dốc hết sức vì nước và thiên hạ.

Tiên hoàng qua đời, thái tử kế vị, Ngũ hoàng tử ngã ngựa mà chết, Thập Nhị bắt đầu dần dần dậy sóng.
Trước khi nàng thành hôn, hắn đến gặp nàng, xách bình rượu khóc trong cơn say, “Liễu muội muội ~ lòng ta thật khó chịu……”
Hắn nói rằng hắn rất muốn làm nhi tử của gia đình bình thường, như vậy sự trả thù trong lòng có cơ hội thể hiện…… Hắn nói rằng cuộc đời hắn đã kết thúc, hắn nói rằng Liễu muội muội, ta không thể cưới nàng……

Hắn khóc thật lâu, nhân dịp say rượu muốn ngủ lại, bị Liễu đại nhân đuổi ra ngoài.
Ngũ hoàng tử, đại công tử của Liễu gia và Thập Nhị hoàng tử luôn theo đuôi đã từng là đề tài câu chuyện lớn nhất ở kinh thành sau khi ăn xong.

Từ khi Ngũ hoàng tử ngã ngựa, Liễu đại công tử chuyển đến Nam Cương làm quan huyện, Liễu đại nhân bị giáng chức thượng thư và trở thành chủ sự, kinh thành đã không còn lan truyền lời đàm tiếu về Ngũ hoàng tử và Liễu đại.

Thay vào đó, hành vi phóng đãng của Thập Nhị đã thay thế mọi thứ.
Trước đây, Ngũ hoàng tử tới tìm Liễu đại, Thập Nhị sẽ luôn len lén đi theo.

Hắn không thể tham dự vào chuyện của những người bạn lớn nên bắt Liễu Thục chơi với hắn.

Những chuyện nực cười đã làm thời niên thiếu đều liên quan đến con người bất trị trước mặt này.
Khi còn nhỏ, tình cảm giống như chiếc máy lọc, khiến nàng nhìn Thập Nhị lúc nào cũng như một tiểu ca ca nghịch ngợm.
Liễu Thục cũng nhìn Triệu Thừa Hoằng qua máy lọc.
Đó là sự chiến thắng nổi tiếng của Triệu Thừa Hoằng, người chen chúc trên đường, thiếu niên hào hoa Triệu Thừa Hoằng từ từ trở về, nụ cười trên mặt phóng khoáng hơn bất cứ ai.
Nhiệt huyết của thiếu niên đã khơi dậy cho Liễu Thục, tình cảm từ đó nảy sinh trong lòng.

Nàng là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc dựa theo yêu cầu khi vào cung.

Nụ hoa do Thượng Thư đại nhân hết lòng điêu khắc không thể bị một kẻ quê mùa làm hỏng.
Thời khắc Liễu đại nhân đứng sai hàng, nàng không ngờ lại tình cờ được gả cho —— anh hùng thiếu niên trong lòng nàng.
Tân hoàng lên ngôi, Liễu Thục đã được tặng cho vị đại tướng quân mới như một món quà từ Liễu phụ.


Phụ thân nói, Liễu gia chẳng qua bị mưa gió đột kích, vẫn có ngày khôi phục lại.

Phụ thân còn nói, chờ đến ngày Liễu thị xoay người, nàng không cần chịu khổ bên cạnh kẻ quê mùa.
Lúc đầu, nàng không cảm thấy mình chịu khổ, thời gian trôi qua, không thể không than thở một câu: Triệu tướng quân! Chàng thích hợp sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Vải ngon quá, hai người ăn hết cả đĩa, Liễu Thục chuẩn bị cáo lui.
Thập Nhị vương gia gọi nàng, “À này, nha đầu bụng to kia là của Triệu cẩu hay sao?”
Liễu Thục thật sự không chắc chắn.

Thái độ của Triệu cẩu đối với Tiêu Mạch Mạch hoàn toàn không giống như đối với ái thiếp.

Nói không ngoa, hắn khá quan tâm đến Tiêu Mạch Mạch.

Triệu cẩu không tự nói điều đó, nhưng Tiêu cô nương có.
Thập Nhị vương gia thở dài, “Ôi, ta đánh không lại hắn, không thể trút giận cho nàng.”
Liễu Thục cũng thở dài, “Ngài đừng lo lắng chuyện của ta và hắn, người bị đánh đau không phải là ngài à?”
Thập Nhị vương gia đau lòng chỉ vào nàng, “Nàng, nàng, nàng…… Nàng không còn là Liễu muội muội thương ta, cưng chiều ta nữa ~ Nàng thay lòng đổi dạ ~ Triệu cẩu chẳng qua là cưỡi ngựa đẹp, đánh nhau ngầu, hãy so sánh điểm khác giữa ta và hắn! Ví dụ ngâm thơ hay câu đối gì đó ~”
Đây là điểm đau của Triệu Thừa Hoằng.
Liễu Thục bất lực đối với hắn, “Thập Nhị, ta biết ngài có lòng tốt, khi ta thật sự hết tình cảm đối với hắn…… Sẽ rời đi……”
Thập Nhị vương gia hiếm khi im lặng.
Bốn năm, nền tảng của Liễu thị dần ổn định.


Khi ca ca ở Lĩnh Nam đạt được chiến tích, chuyển về lại kinh thành, nàng sẽ có lợi thế để đàm phán.

Đến lúc đó cho dù hắn chịu thả người hay không, có thể cầu xin hoàng đế một nơi để đi.
Nàng bước ra, thấy Tiêu Mạch Mạch đang kéo cung, hét một tiếng trúng ngay hồng tâm.

Trình độ thật tốt!
Những người xem đã bắt đầu bàn tán về Tiêu Mạch Mạch, chụm đầu thì thầm và thảo luận, ánh mắt tập trung vào Liễu Thục.
Liễu gia đã sa sút, có rất ít người nói chuyện thay nàng.

Đều nói rằng bụng nàng không biết cố gắng, không thể lấy lòng Triệu tướng quân.
Triệu tướng quân quanh năm suốt tháng ở nhà được bao nhiêu ngày? Ngươi có giỏi thì ngươi sinh đi! Liễu Thục nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng niệm: Không nghe, không nghe, niệm kinh.
Tiêu Mạch Mạch chơi mệt mỏi, tới ngồi bên cạnh nàng nghỉ ngơi.

Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lều của Thập Nhị vương gia, “Liễu tỷ tỷ, còn có người đánh nhau vì tranh giành tình cảm của ngươi!”
Tiêu Mạch Mạch mở to mắt nhìn, Liễu Thục không biết nàng có ý gì, ánh mắt rơi vào phần bụng nhô cao, hỏi nhỏ, “Xin phép hỏi một câu, cha ruột của thai nhi trong bụng cô nương là ai?”
Tiêu Mạch Mạch vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn biểu tình của nàng, nhướng mày, “Đương nhiên là Triệu đại ca.”
Liễu Thục vẫn luôn vặn chiếc khăn, nghe câu đó, hai tay thả lỏng, cười nói, “Triệu gia coi như có người nối dõi.

Cô nương muốn làm thê hay là thiếp của Triệu thị?”
Khi đội ngũ săn thú trở về, Tiêu Mạch Mạch chỉ lo nhìn con mồi bọn họ săn được, thản nhiên đối phó, “Đều nghe theo tỷ tỷ ~ ui cha, có hươu! Đây là lần đầu tiên ta thấy đó!”
Liễu Thục sững sờ nhìn, nói theo bản năng, “Ta sẽ bàn bạc với Triệu tướng quân.”
Triệu tướng quân săn được nhiều nhất, giải thưởng đương nhiên là của hắn, hoàng đế vui vẻ ban thưởng một đống.

Ban ân được đặt từng đợt bên cạnh Liễu Thục, Triệu Thừa Hoằng bước ra không màng sự phản đối của người khác, “Thế nào? Đã nói sẽ cho nàng giải thưởng ~”

Liễu Thục nở nụ cười miễn cưỡng, “Tướng công vất vả rồi.”
Cuộc săn thú kết thúc thành công, hoàng đế rất vui nên ban thưởng tiệc tối.

Liễu Thục về phủ với lý do không khoẻ, Triệu tướng quân còn phải uống rượu và ăn thịt nên ra lệnh Phúc bá đưa nàng về.

Tiêu Mạch Mạch không quen ăn thịt cá, la hét đòi về để kêu Liễu Thục làm đồ ăn.
Liễu Thục bận rộn xong, trở về phòng nghỉ ngơi còn chưa có tin tức của Triệu Thừa Hoằng, nàng lấy ra thư gửi về nhà trên đường hành quân.

Triệu tướng quân không giỏi văn chương, chữ viết càng xấu, nhưng trên đường hành quân vẫn tự tay viết thư cho kiều thê cho dù mệt mỏi.
Nàng có thể đọc được sự nhung nhớ từ những dòng chữ giống như vẽ bùa trừ ma.

Có thể nhẫn nhịn tính tình thúi hoắc của hắn, nhưng không chịu nổi chuyện bắt cá hai tay, nữ huấn dành cho Liễu thị có thành thạo đến đâu cũng không thể che giấu được sự xót xa.
Nàng mở nữ huấn đọc đi đọc lại, nước mắt chảy dài vì tuyệt vọng.

Phần đầu tiên trong này có nói: Có thể thành thân, đừng chạm vào tình cảm thật sự.
Chạm vào sẽ đau.
Thược Dược nghe tiếng khóc nức nở trong nhà, sốt ruột hỏi nàng, “Phu nhân có chuyện đau lòng phải không? Ngài để Thược Dược vào để ngài bớt buồn nhé? Dù chuyện gì xảy ra, ngài đừng làm khó bản thân……”
Nàng ổn định tinh thần, trấn an Thược Dược, “Ta không sao, bây giờ đi ngủ, ngươi cũng đi nghỉ đi.”
Trong phòng quả thực không có động tĩnh, Thược Dược không yên tâm, ngồi xổm canh giữ ở cửa.
Gần đến giờ Tý, Triệu Thừa Hoằng về phủ nồng nặc mùi rượu, khi gõ cửa vô tình dẫm phải Thược Dược, lập tức khiến người ta tỉnh lại.

Thược Dược vừa hét lên vì đau đớn, vừa báo cáo tình hình của phu nhân cho lão gia.
“Khóc?” Nói thật, hắn chưa bao giờ thấy Liễu Thục rơi nước mắt!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.