Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 10


Đọc truyện Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta FULL – Chương 10


Editor: Trà Xanh
Liễu Thục không nói lời nào suốt cả đoạn đường, Thập Nhị vương gia rất u sầu.

Cuối cùng lấy ra tuyệt chiêu, “À, gần đây Lan quý phi trong cung thích ăn vải, phía nam liên tục tiến cống.

Ta cũng may mắn được ăn mỗi ngày, chia cho nàng một nửa này.”
Nể mặt đồ ăn, Liễu Thục cuối cùng cũng cất lời, “Cảm tạ.”
Thập Nhị vương gia nhìn nàng lo ăn mà không nói lời nào, thở dài, “Ta lại xen vào chuyện người khác phải không? Lần này là do Liễu đại nhân kêu ta tới……”
Liễu Thục không biết cảm kích hắn thế nào, “Tới rất đúng lúc, đa tạ ngài.”
Thập Nhị vương gia hiếm khi được nàng khen ngợi, vui vẻ ăn thêm hai trái vải, “Nàng đừng buồn, muốn rời đi thì cứ rời.

Ta từ lâu đã ngứa mắt Triệu cẩu cả ngày kêu đánh kêu giết, quá thô lỗ! Chọn lại một người Trạng Nguyên, Thám Hoa hoặc Bảng Nhãn, ta có thể cùng ăn cơm, uống rượu và đánh tửu lệnh, uống với Triệu Thừa Hoằng thì so sánh cái gì? So ai uống nhiều hơn hay sao?”
Nói đến chuyện uống rượu, Liễu Thục nhớ tới ngày thành thân, Thập Nhị vương gia triệu tập bạn bè tới chuẩn bị chuốc say Triệu Thừa Hoằng.

Không ngờ Triệu tướng quân rộng lượng, uống đến khi mọi người nằm liệt mà hắn còn có thể kiên trì đi vào động phòng.

Thật là một hán tử đích thực.
Triệu Thừa Hoằng lắc lư đi vào, vén khăn voan và uống chén rượu giao bôi theo đúng quy trình luyện tập.

Cuối cùng làm theo quy trình để làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi……
Nàng nhớ rõ cả đêm hắn nói nhiều nhất là câu: “Sao nàng mềm như vậy? Làm sao nàng có thể mềm đến thế?”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thừa Hoằng vẫn tiếp tục nói, “Nàng quá mềm.” Liễu Thục xấu hổ quá đỗi, đừng nói nữa mà.
“Tay, chân, cánh tay…… đều mềm.


Như vậy không được, nếu ra chiến trường sẽ bị tổn thất lớn, bắt đầu từ ngày mai chúng ta tập chạy năm km, thế nào?”
Liễu Thục: “……” Lúc này không phải nên nói vài lời âu yếm đáng xấu hổ hay sao? Nàng vừa trang điểm, vừa tức giận nói, “Chỗ nào cũng có thể vận động, tướng công chạy xa như vậy mà không mệt à?”
Triệu Thừa Hoằng tưởng tượng, tức phụ nói rất đúng.

Cuối cùng họ ở trong phòng vận động suốt ba ngày.
Liễu Thục: “……”
Chuyện phóng đãng nhất mà Liễu đại tiểu thư đã làm là không phải kết bạn với Thập Nhị vương gia, mà là gả cho Triệu tướng quân.
“Ha ha ha ~ đang nói chuyện uống rượu, sao mặt nàng đỏ như vậy?” Thập Nhị vương gia khó hiểu, “Sắp đến nhà nàng rồi, chuẩn bị xuống xe.”
Mỗi một cuộc hôn nhân sắp tan rã đều từng có giai đoạn ngọt ngào.

Liễu Thục nhanh chóng vỗ mặt, sắp hòa li còn suy nghĩ lung tung làm gì?
Thập Nhị vương gia nhìn cánh cửa hơi đổ nát của Liễu phủ, nhíu mày, “Không có tin tức của Liễu đại sau nhiều năm như vậy hay sao?”
Liễu Thục thở dài, “Không có.

Hỏi gì cũng nói là mạnh khỏe, đừng lo lắng.

Mấy ngày trước ta viết thư cho ca ca, muốn hắn sớm xin chuyển về kinh thành……”
“Hắn nói thế nào? Trả lời chưa?”
“Chưa, vẫn không có tin tức.”
Thập Nhị vương gia “Ồ” một tiếng, không nói lời nào, một lúc sau, xe ngựa dừng lại.

Hắn nói, “Tới rồi, vào đi.


Đừng khách khí với Triệu cẩu, ta ở sau lưng bảo vệ nàng.”
Liễu Thục gật đầu, lúc bước xuống xe, nàng nói, “Thập Nhị, ca ca của ta chưa từng trách ngài.”
Thập Nhị vương gia đột nhiên cười rộ lên, bầu không khí vui vẻ trở lại, “Ối dào, làm gì vậy ~ Liễu muội muội, nàng thật là ~ làm sao ta không biết điều đó, ta đã biết.” Liễu Thục liếc hắn và không nói nữa.
Xe ngựa quay đầu rời Liễu phủ, Thập Nhị vương gia thúc giục, “Nhanh lên, mài vó đi, nhanh lên……”
Mã phu quất roi thật mạnh, ngựa lao nhanh về phía trước vì đau.

Mặt trời lặn xuống phía tây, bóng xe ngựa kéo thật dài, từng mảng lớn phản chiếu trên bức tường của Liễu phủ.

Xe ngựa rời đi, bóng dáng lùi lại từng tấc, cho đến khi cả bóng xe đều biến mất, Liễu Thục chậm rãi vén váy đi vào cổng phủ.
Thược Dược đã chuẩn bị nước rửa tay, Liễu Thục vừa rửa vừa hỏi phụ thân đang làm gì.

Sau khi tan việc về nhà, Liễu đại nhân luôn ở trong thư phòng luyện chữ, vì vậy Liễu Thục đến thư phòng để xem.
Liễu đại nhân nhìn thấy nàng, thở dài: “Thập Nhị không vào à?”
Liễu Thục ừ một tiếng, cúi đầu nhìn chữ của phụ thân.

Liễu đại nhân viết xong nét cuối cùng, thổi khô mực, “Khi nào mới xóa được? Đứa nhỏ này……”
“Đành phải chờ ca ca trở lại rồi khuyên hắn.”
Liễu đại nhân đặt bút xuống, “Không khuyên được đâu, có vài người bị khúc mắc cả đời.

Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”
Liễu Thục đã lâu không ăn cơm ở nhà, phòng bếp làm toàn những món nàng thích ăn, tối nay nàng ăn rất nhiều.


Hai cha con nói chuyện nhà trên bàn ăn, mãi đến giờ Tuất canh ba mới xong bữa ăn.
Sau khi rửa mặt và chuẩn bị nghỉ ngơi, Liễu đại nhân thấy phòng nữ nhi vẫn còn sáng đèn, ông khoan thai bước vào.

Liễu Thục đang đọc sách ở bàn, Liễu đại nhân nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi, “Con đang xem cái gì?”
Liễu Thục trả lời, “Nữ huấn dành cho Liễu thị, nương đưa con trước khi xuất giá.”
“Đừng đọc, đừng đọc.” Liễu đại nhân lập tức rút ra, đưa cho nàng một quyển sách khác, “Quyển đó dành cho cô nương của Liễu thị đọc để vào cung, con gả ở ngoài cung thì đọc quyển này.”
Liễu Thục nhận sách, ngoài bìa có năm chữ to sáng chói: Huấn luyện con rể Liễu thị.
Liễu Thục: “……”
Liễu Thục lật vài trang, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Quyển này…… thật lợi hại.
Liễu đại nhân kéo ghế ngồi bên cạnh, “Lúc trước bắt con gả cho Triệu Thừa Hoằng, con có trách vi phụ không?”
Liễu Thục lắc đầu, biết hôn phu tương lai là Triệu Thừa Hoằng, nàng vui vẻ thật lâu.
Tiểu hài tử càng hiểu chuyện, người lớn càng đau lòng, Liễu đại nhân nói, “Ta cũng hết cách.

Ca ca con là niềm hy vọng lớn nhất của gia tộc, nhưng nhất quyết muốn đi Nam Cương.

Hắn là người có chủ ý, một khi đã quyết định chuyện gì thì tám con ngựa cũng không kéo được.”
Liễu Thục vội vàng gật đầu, “Dạ, ca ca trông có vẻ ôn hòa và phục tùng, nhưng trên thực tế lại rất cố chấp.”
Liễu đại nhân bị nàng chọc cười, tiếp tục nói, “Dòng họ Liễu nổi tiếng nhất vào thế hệ của ta.

Một khi ngã xuống, cả tộc sẽ bị ảnh hưởng.

Lỡ như gặp phải tiểu nhân dẫm vài cái, nhà ta tuy là lạc đà gầy nhưng vẫn còn lớn hơn ngựa, có thể chống cự, nhánh phụ phải làm sao?”
“Chỉ cần con gả cho Triệu Thừa Hoằng, cả gia tộc nhà ta sẽ không sa sút.


Thiên hạ sẽ nể mặt thê tử của tướng quân, không dám gây khó khăn cho người khác.”
Liễu Thục hiểu chữ nghĩa, làm sao không hiểu lợi ích của gia tộc, “Phụ thân, con hiểu mà.”
Liễu đại nhân vui mừng, “Mấy năm nay không có tin tức gì của ca ca con, nhà bá phụ Liễu Tạ có chút thủ đoạn.

Liễu gia chỉ cần có một người lãnh đạo, cuộc sống của cả tộc sẽ dễ dàng hơn.”
“Sau này con sẽ không vất vả nữa.”
“Muốn hòa li thì cứ hòa li, muốn ở lại Triệu gia thì ở lại.

Muốn làm gì thì làm, phụ thân không quản con.

Con đã chịu khổ vì Liễu gia, về sau nên được hưởng phúc.”
Liễu Thục bước tới nắm tay phụ thân, “Cha, đừng áy náy.

Con rất vui khi gả cho Triệu tướng quân, con thích hắn.

Hắn là người tốt, là một đại anh hùng, nhưng……” Thật khó nói, Liễu Thục không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc này, trong viện đột nhiên có tiếng hét lớn “Có trộm”.

Hộ viện của Liễu phủ nhanh chóng tập hợp, nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Liễu đại nhân vỗ Liễu Thục, “Con đợi ở đây, đóng cửa cho kỹ.

Ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Liễu Thục đóng chặt cửa, chỉ nghe giọng nói của Liễu đại nhân vô cùng bất đắc dĩ: “Hiền tế à, ngài, ngài…… Có phải không mở cửa cho ngài đâu.

Có bị thương không?”
Liễu Thục: “……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.