Đọc truyện Tướng Quân Lệnh FULL – Chương 66
Trong một trận chiến, lương thảo quân nhu được ưu tiên hàng đầu, chỉ có thể đốt cháy những thứ quan trọng đó của Luật Duyên, trận chiến này mới có thể đánh tiếp.
Trần Tắc Minh tuyển chọn Giang Trung Chấn, một vị tướng trẻ tuổi có tài mới nổi gần đây trong quân đoàn Hắc Y Lữ.
Mệnh hắn chọn lựa năm ngàn tinh binh ra thành đợi lệnh.
Tạo cơ hội cho y thần không biết quỷ không hay mà vòng qua quân chủ lực của đối phương.
Giang Trung Chấn là một thân võ công cao cường, dũng mãnh bất khả chiến bại, lại cũng may tuy thô nhưng tốt, cũng không phải là một kẻ lỗ mãng, mấy năm gần đây nhiều lần lập được chiến công, từng bước tiến bộ.
Sau khi Nghiêm Thanh bị điều đi Điện Tiền Tư, hắn là người xuất sắc nhất trong Hắc Y Lữ.
Như thế an bài thỏa đáng, mọi người lui ra ngoài.
Thấy rằng vẫn còn một chút thời gian trước khi trời sáng, Trần Tắc Minh trằn trọc trở mình, không ngủ tiếp được, đơn giản đứng dậy nhìn màn đêm.
Mới vừa đi ra khỏi phòng, thấy phía trước vài tên binh lính thủ vệ đang áp chế một người nam tử, lôi kéo ẩu đả thành một vòng.
Nam tử kia rõ ràng không phải đối thủ, cũng không chịu hàng phục, không ngừng giãy dụa.
Vài tên binh sĩ vừa bực mình vừa buồn cười, thấp giọng nói: “Làm cái gì? Ngụy Vương thức dậy sẽ nhìn ngươi.”
Trần Tắc Minh lặng yên đến gần hỏi: “Chuyện gì?” Ngưng mắt nhìn lại, mơ hồ thấy kẻ bị thủ hạ giữ lại, lại là thiếu niên ngốc tới hiến kế lần trước kia, không khỏi hơi hơi kinh ngạc.
Thân binh quay đầu thấy là hắn, vội vã cuống quít, chạy nhanh tới hành lễ.
Một người cầm đầu khó xử nói: “Hắn nháo lên đòi gặp Ngụy Vương.”
Trần Tắc Minh kỳ quái nói, “Không phải sớm bảo người đem hắn tiễn đi sao?”
Binh sĩ kia ấp a ấp úng nói, “Tên ngốc tử này chết sống không chịu, đánh chửi vài lần, hắn cứ vẫn là đi theo.”
Trần Tắc Minh nhíu mày, thân binh kia không dám lại mở miệng.
Thiếu niên ngửa đầu thấy hắn, cực kỳ cao hứng, “Ngụy Vương chậm rãi điều quân.”
Trần Tắc Minh đang ở giữa quá nhiều rối loạn, không muốn lo lắng những điều tẻ nhạt này nữa, vừa nhất chân phải định rời đi , nghe được lời này kinh ngạc quay đầu lại.
Vài tên thân binh kia vội vàng che miệng thiếu niên lại, hai mặt nhìn nhau.
Trần Tắc Minh mặt trầm xuống, “……!Ai nói với ngươi chuyện này?!”
Nói ánh mắt lạnh lùng quét qua vài tên thân binh, mấy người kia cuống quít quỳ xuống biện bạch, chính mình cũng không từng cùng thiếu niên kia nói qua những việc quan trọng trong quân.
Thiếu niên cười hì hì, “Ta tự mình nghĩ ra.”
Trần Tắc Minh nhìn kỹ hắn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lại nhìn không ra đối phương giả bộ chỗ nào.
Lúc sau đem thiếu niên kia mang vào trong phòng, thiếu niên vẫn là chỉ hì hì cười.
Trần Tắc Minh ngồi ở ghế, đánh giá hắn một lúc lâu, chờ thiếu niên nhìn Đông Ngó Tây trong phòng một hồi, mới nói: “Ai phái ngươi tới? Có mục đích gì?”
Thiếu niên kia quay đầu lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta tên Vi Hàn Tuyệt.”
Trần Tắc Minh kinh ngạc, đột nhiên linh quang chợt lóe nói: “……!Thông chính sử Vi Hàn Sơ là gì của ngươi?”
Thiếu niên xoay người quỳ xuống đất, “Đó là đại ca ta,……!Tiểu nhân còn chưa từng cảm tạ Ngụy Vương ân cứu mạng.” Nói xong ngẩng đầu vẫn là cười, vẻ ngây thơ đã biến mất trên khuôn mặt.
Trần Tắc Minh lúc này mới bừng tỉnh, đứng dậy đem Vi Hàn Tuyệt nâng dậy: “……!Ngươi là thật khờ hay vẫn là giả ngốc?”
Vi Hàn Tuyệt vẫn là không trả lời trực tiếp , ngẫm lại cười ngây ngô nói: “Ngụy Vương nói cái gì thì là cái đấy đi.”
Luôn có một sự ngây thơ thiện chân trong đôi mắt hắn, chính là khi giả ngây giả dại khiến người khác bán tín bán nghi, không sinh ra đề phòng, Trần Tắc Minh âm thầm ngạc nhiên.
Đại quân của Luật Duyên chờ nhiều ngày, cũng không thấy Trần Tắc Minh có động tĩnh gì.
Ô Tử Lặc vài lần tới hỏi ý kiến phụ vương, Luật Duyên đều chỉ nói tiếp tục chờ, hỏi thêm xuống, lại cái gì cũng hỏi không ra, Ô Tử Lặc chỉ phải từ bỏ.
Luật Duyên cùng Trần Tắc Minh giao chiến nhiều năm, đối với tâm tư của đối phương đều có thể đoán trúng vài phần.
Hắn dĩ nhiên biết Trần Tắc Minh đang chờ hắn thiếu kiên nhẫn trước, Hung nô từ xa mà đến, lương thảo là vấn đề lớn, đương nhiên so với trấn thủ một phương gấp đến nhiều lần.
Nhưng ngẫm lại mật thám trong kinh, Luật Duyên lại nhịn không được cười, tình hình lúc này, người nóng lòng nhịn không nỗi chỉ sợ chính là Trần Tắc Minh.
Vào ngày này, sáng sớm liền nghe được nơi xa tiếng trống rung trời, Ô Tử Lặc chạy ra doanh trướng, dõi mắt có thể thấy được trên thành lâu kia cờ xí mơ hồ lay động, càng có thám tử tới báo, người Hán tựa hồ là muốn mở cửa thành xuất binh.
Ô Tử Lặc vội vàng ra lệnh cho các tướng bày trận, trong lòng âm thầm buồn bực, chẳng lẽ đối phương thật muốn như vậy cứng đối cứng mà đánh.
Đang nghĩ tới, Luật Duyên ra lệnh cho người tới đây, quan sát hắn cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Các tướng Hung nô dẫn đại quân đợi một lúc lâu, nhưng động tĩnh trong thành lại dần dần yên tĩnh, cờ trống đã ngừng.
Ô Tử Lặc đợi qua giờ ngọ, rốt cuộc hiểu được đối phương bất quá là làm ra vẻ, chỉ phải cho mọi người lui ra phía sau nghỉ ngơi.
Đại quân còn không kịp ăn cơm, trong thành kia tiếng trống lại khởi.
Chúng tướng cơm chưa kịp đến miệng, lại vội vàng lên ngựa.
Như thế lặp lại mấy lần, mọi người khổ không nói nổi.
Khi Luật Duyên chạy đến, Ô Tử Lặc đầy ngập lửa giận, đối phụ thân nói: “Hắn đây là đang đùa dỡn chúng ta! Minh đao minh thương không dám đánh, làm như vậy còn không thể lên được cái sân khấu diễn xiếc, còn dám xưng cái gì danh tướng!”
Luật Duyên quát lớn nói: “Ngươi nếu không kịp thời bày trận, hắn liền thật xuất hiện tới, chiến đấu vốn dĩ chính là sức mạnh cùng tinh thần chịu đựng, ngươi là thủ lĩnh, như thế nào có thể để mất bình tĩnh trước.
Ô Tử Lặc giận mà không dám nói gì, Luật Duyên thấy thế hoãn ngôn nói: “Nếu ngươi đi đoán tâm tư của hắn, ngươi sẽ bị hắn dắt mũi.” Nói xong, nhìn sang bên kia thành lâu, lộ ra nụ cười trào phúng, “Bất quá thật sự không ngờ tới, lấy thân phận của hắn bây giờ, lại còn có thể dùng chiến thuật nghịch ngợm như một cậu bé như vậy.
Không bám vào một khuôn mẫu a……”
Ô Tử Lặc không lên tiếng.
Luật Duyên nói: “Không phục, vậy ngươi nói xem họ Trần này rốt cuộc muốn làm gì?”
Gia Hòa ở một bên, vội vàng tới giảng hòa, “Thiếu chủ lần đầu xuất chinh, tuổi trẻ khí thịnh không thể tránh được, tôi luyện vài lần nhất định sẽ khác.”
Luật Duyên hừ một tiếng, “Ta năm đó chưa từng sơ chinh sao?” Ngẫm một chút lại nói: ” Trận Phác Lữ năm đó không phải là Trần Tắc Minh lần đầu xuất chinh sao, đánh thật là đẹp.”
Ô Tử Lặc cả giận nói: “Phụ vương, ngươi hà tất nâng cao chí khí của người khác, hạ thấp uy phong của chính mình.”
Luật Duyên nhướng mày nhìn hắn, ngược lại tỏ vẻ hứng thú nhìn bộ dáng chăm chú lắng nge của hắn.
“Ta nếu là thủ tướng, thượng sách đương nhiên là thủ vững, đánh bừa đó là hạ hạ sách! Hắn như thế làm ra vẻ ta đây, xét đến cùng, vẫn là muốn xuất kích, nếu không bất quá uổng phí tinh thần, còn không bằng an phận thủ thành.”
Luật Duyên mỉm cười lên, “Ồ, hắn như thế nào tấn công hiệu quả nhất?”
Ô Tử Lặc nghĩ nghĩ, “……!Hư hoảng một thương, trước thiêu lương thảo!”
Luật Duyên lộ ra một tia khen ngợi tươi cười, hơi hơi gật đầu.
Trần Tắc Minh tin lời Vi Hàn Tuyệt, kiềm chế tâm trạng nôn nóng, chỉ sai người làm ra vẻ như muốn xuất kích, lại chỉ là án binh bất động.
Hung nô một ngày hơn mười lần phản ứng theo tiếng tập trận, trước sau đợi không được địch nhân ra khỏi thành.
Trần Tắc Minh từ thành lâu nhìn xuống, lại thấy Hung nô binh mã mỗi lần liệt trận, vẫn như cũ chỉnh tề mau lẹ, không khỏi hơi hơi thở dài.
Hắn nào biết đâu rằng giờ phút này chân chính chủ tướng đã là Luật Duyên.
Ô Tử Lặc đã bị hắn điều đi nơi khác, giờ đây chúng tướng hành động không chút cẩu thả, hoàn toàn không dám chậm trễ.
Vào buổi chiều, bất ngờ nỗi lên một cơn gió mạnh.
Tiếng trống lại vang lên trong thành.
Hung nô ở chỗ ngược gió, cát bay đá chạy, khó có thể mở to mắt, lúc này nghe tiếng trống bên kia mãnh liệt, không khỏi có chút lộn xộn.
Lại đúng lúc này, cổng thành đột nhiên bị đập mạnh.
Hai liệt hắc giáp kỵ binh từ giữa bay nhanh mà ra, ở trên cầu treo đi qua, đằng đằng sát khí, chỉ thẳng vào quânHung nô.
Hung nô bày trận nhiều lần, nhuệ khí sớm có chút giảm.
Mà Hắc Y Lữ nín thở chờ một ngày, lại là lúc nóng lòng muốn thử sức, sự bén nhọn này không thể ngăn cản.
Trần Tắc Minh cúi đầu, thấy quân hắc y bên ta từ trong thành như mũi tên bắn ra, cuồn cuộn không ngừng, đem Hung nô trận địa sẵn sàng đón quân địch nháy mắt liền trở nên đảo lộn, hỗn loạn một đoàn, không khỏi mỉm cười.
Quay đầu qua Giang Trung Chấn bên cạnh nói: “Đi thôi!”
Vị tướng trẻ tuổi kia cúi đầu lĩnh mệnh..