Đọc truyện Tướng Quân Lệnh FULL – Chương 36
Khi Trần Tắc Minh bước vào cửa, hoàng đế hơi nhíu mày.
Trên trán Trần Tắc Minh phủ đầy vết thương, vốn là một gương mặt phi thường tuấn mỹ, một khi có tì vết luôn khiến người thấy không đành lòng.
Trần Tắc Minh cúi đầu, cũng không giương mắt, vào phòng phất áo quỳ xuống, hô vạn tuế ba lần như trước đây.
Hoàng đế hơi hơi không vui, nhưng hắn vẫn đè nén cảm xúc của mình.
Hắn bắt đầu hỏi những sự tình liên quan đến hắc y văn sĩ kia, Trần Tắc Minh cũng lần lượt đáp qua rành mạch, sau vài câu hỏi qua đáp lại xong, bất chợt không gian rơi vào im ắng lạnh lẽo.
Thái giám bên cạnh đứng im lặng như gỗ đá, Trần Tắc Minh cũng cúi đầu bất động, hoàng đế đột nhiên có loại ảo giác, chẳng lẽ trong phòng này chỉ có một mình hắn là vật sống?
Nhìn Trần Tắc Minh quỳ trước bàn tựa hồ là sụp mi thuận mắt, hắn cảm giác kiên nhẫn của mình bắt đầu bị mài mòn.
Người này vì cái gì luôn trầm mặc như vậy, hắn lạnh lùng nhìn y, bị chọc giận vì phần ngoan cố ngấm ngầm kia.
Lặng im như vậy duy trì gần nửa nén hương, cho đến khi ngoài cửa hô Dương đại nhân đến, tràng diện trầm mặc như chết này mới rốt cuộc bị phá vỡ.
Dương Như Khâm tiến vào, thấy thế liền sáng tỏ vài phần, mở miệng liền chúc mừng hoàng đế, hoàng đế liếc mắt nhìn hắn:”Vui mừng từ đâu đến?”
Dương Như Khâm cười nói: “Người bị Trần tướng quân bắt tên gọi Cùng Hằng, chính là một quân sư có tiếng dưới tay của Luật Duyên, hai năm trước vâng mệnh mai phục tại kinh thành, lấy danh thương nhân kết giao không ít quan viên, nghe nói lúc này cũng là dựa vào một quan viên họ Hứa hỗ trợ mới vào được thiên lao, nay bị bắt mới ngăn chặn được âm mưu của Luật Duyên thiết trí trong nội bộ triều ta, thật là một chuyện rất may.”
Hoàng đế không nói, sắc mặt bắt đầu dịu đi, sau một lát nói: “Chỉ sợ còn có đồng đảng.”
Dương Như Khâm đáp: “Đại Lý Tự đang trong quá trình truy tra.”
Trần Tắc Minh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ sự việc bọn họ đối đáp không quan hệ đến mình, Dương Như Khâm nhìn y một cái, nói: “Việc vui thứ hai còn lại là chúc mừng vạn tuế, vật bị mất tìm lại được.”
Hoàng đế cũng theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn Trần Tắc Minh, nhịn không được khẽ cười: “Dương ái khanh nói cho rõ, Trần tướng quân nói như thế nào cũng là một người, sao có thể nói vật bị mất?”
Dương Như Khâm không chút hoang mang, từ trong tay áo lấy ra một vật: “Vạn tuế đã đoán sai, vi thần nói không phải Trần tướng quân, mà là vật này.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn thoáng qua, mặt hơi biến sắc, thái giám bên cạnh vội vàng đem vật kia lên trình đến trước mặt hắn, đó là khối ngọc bài hình vuông chạm rỗng, sắc màu u bích, vừa thấy liền không phải vật của dân gian.
Hoàng đế đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay nhịn không được run nhè nhẹ xoa xoa mảnh ngọc, trong hoảng hốt như lại thấy thiếu niên Dương Lương lúc tiếp nhận miễn tử ngọc bài mang chút bỡn cợt tươi cười, sửng sốt sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Ngọc này vì sao ở chỗ ngươi ?”
Dương Như Khâm cúi đầu nói: “Ngọc bài này là Trần tướng quân hiến cho vạn tuế, y thân mang trọng tội, không dám tự mình dâng lên nên ủy thác vi thần làm giúp.”
Hoàng đế quay đầu, Trần Tắc Minh quỳ xuống đất: “Tội thần không dám cầu xin tha thứ, chỉ cầu nhanh được chết để trấn an lòng vạn tuế.”
Hoàng đế thấy hắn rốt cuộc chịu thua nhận sai, thánh tâm đại duyệt [cực kỳ vui mừng], những bức bối lúc trước nháy mắt liền tiêu tán, hơi do dự một lát mới hỏi Dương Như Khâm: “Khanh là người thứ nhất thượng tấu cầu tình cho Trần tướng quân, theo ý khanh, ngày mai phán quyết thế nào có thể khiến mọi người tâm phục?”
Dương Như Khâm còn chưa kịp mở miệng đối đáp, lại nghe Trần Tắc Minh trầm giọng nói: “Tội thần chỉ cầu được chết.”
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Vốn ấn theo trọng tội bậc này mà hoàng đế không đề cập tới thẩm tra cũng không tuyên phạt, Dương Như Khâm liền biết hắn cũng không có ý giết Trần Tắc Minh, lần này y lập công chuộc tội, càng không có đạo lý giết y.
Khẩu dụ tuyên y vào cung, cho thấy đã là chuẩn bị tha Trần Tắc Minh một mạng, mỗi người trong lòng đều biết rõ ràng, chỉ là đợi hoàng đế tự mình làm rõ mà thôi.
Theo câu hỏi vừa nãy càng cho thấy hoàng đế đã chuẩn bị xử nhẹ.
Vậy mà cái người tên Trần Tắc Minh này sao lại không biết điều như thế.
Dương Như Khâm quay đầu nhìn, quả nhiên sắc mặt hoàng đế đã sa sầm, tâm tình vui vẻ không dễ có được rốt cuộc đã bị một câu của Trần Tắc Minh đánh cho tan thành mây khói.
Dương Như Khâm trong lòng kỳ quái, nếu Trần Tắc Minh thực có ý muốn chết, vì cái gì lại muốn mình cố ý đi Trần phủ đem đến khối ngọc bài này, xem thần sắc hoàng đế thì ngọc bài này rõ ràng là vật quan trọng, tất nhiên trong đó liên quan chút chuyện xưa khiến hoàng đế vừa thấy liền mềm lòng.
Y đã cẩn thận trãi sẳn đường sống cho bản thân, vì cái gì giờ phút này lại cố ý muốn chết.
Tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, lại bất chấp nghĩ lại, chỉ thấp giọng nói: “Trần tướng quân chỉ sợ là bị tổn thương trong ngục khiến thần trí mê mang, mê sảng không phân được thực hư, vạn tuế……”
Hoàng đế không để ý hắn, chỉ nhìn Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh quả nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Tội thần suýt nữa làm tổn hại đến Thiên Tử, theo lý luận tình, vu pháp vu độ, đều là tội không thể tha, thỉnh vạn tuế theo nếp xử phạt.”
Đến lúc này, đúng lý hợp tình đến mức ngay cả Dương Như Khâm cũng không còn đường biện giải.
Hoàng đế ánh mắt càng âm trầm, trong phòng không người dám nói thêm một tiếng, mang hàn ý như gió thổi trước cơn bão.
Trần Tắc Minh lại cũng không tránh đi ánh mắt hắn, hai người như thế đối chọi gay gắt nhìn nhau một hồi.
Hoàng đế dời tầm mắt, dường như cố gắng ngăn chặn cỗ nộ khí: “Việc này……!Lưu lại thương nghị sau.”
Dương Như Khâm nhẹ nhàng thở ra, Trần Tắc Minh cúi đầu, hoàng đế đứng dậy, yên lặng một lát đột nhiên cầm lấy chung trà.
Đột nhiên thấy một vật bị ném mạnh đến ngay mặt, Trần Tắc Minh thính phong biện vật, nghiêng đầu né tránh, vật kia bay sát qua chóp mũi y, nện lên tường vỡ nát, nước trà theo tường chảy xuống như nước mực sơn thủy.
Thái giám cả kinh nói:”Vạn tuế.”
Hoàng đế nộ khí chưa tan, nhìn Trần Tắc Minh đang cúi đầu không nói, bình ổn một lát, lại lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói: “Được, ngươi cho là trẫm thật không dám giết ngươi có phải hay không ! !”
Dương Như Khâm vội vàng quỳ xuống, trầm ngâm một lát: “Vạn tuế……!Dù sao……!Cùng Hằng kia…cũng coi như chuyến này không tệ .”
Hoàng đế cứng lại, hung hăng liếc nhìn hắn, rốt cuộc phẩy tay áo bỏ đi.
Thái giám cung nữ cuống quít đuổi theo.
Đến khi tiếng bước chân đều rời xa, Dương Như Khâm quay đầu nhìn Trần Tắc Minh, lắc đầu nói: “Tướng quân ngươi……!Tội gì như thế.”
Trần Tắc Minh vẫn quỳ tại tại chỗ, cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu rốt cuộc hạ xuống mi mắt.