Tướng Quân Lệnh

Chương 2


Đọc truyện Tướng Quân Lệnh FULL – Chương 2


“Dương Lương kia là thư đồng năm đó của hoàng thượng a, khi đó hoàng thượng còn chưa phải là hoàng đế, vẫn còn là thái tử…”
Trần Đổ dùng thìa không ngừng khuấy đảo chén dược màu đen thổi nhè nhẹ.
Trần Tắc Minh nằm trên giường, sau lưng chịu hai mươi roi khiến cho y trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nằm như vậy, kỳ quái chính là Hình bộ quyết định sau cùng cũng không như trong tưởng tượng của y nghiêm khắc như vậy.

Y vẫn là Đô Ngu Hầu, bọn họ thậm chí cho y một tháng kỳ nghỉ để dưỡng thương.

Vì thế y có cơ hội nghe phụ thân kể lại một ít chuyện cũ trong triều.”…!Thái tử không được tiên hoàng yêu thích…!Tiên hoàng từng ba lượt có ý phế thái tử mà sửa lập Thịnh Vương, nhưng đều bị các đại thần ủng hộ lập thái tử ngăn cản, trong những đại thần kia dẫn đầu là thái tử Thái Phó, sau này là thủ phụ Dương Đình…!Cũng chính là phụ thân đã chết của Dương Lương.”
Trần Tắc Minh giật mình, Trần Đổ liếc nhìn ái tử một cái, nhịn không được toát ra thần sắc đau lòng.

Ông chỉ có một đứa con này, tuy rằng gia giáo nghiêm cẩn, ông cũng luôn cho rằng bản thân là nghiêm phụ, chưa từng có nửa điểm cử chỉ cưng chiều, nhưng phụ tử thiên tính, thỉ độc tình thâm thực là khó tránh khỏi.
“Ta cáo lão đã lâu, sự vụ trong triều sớm chẳng quan tâm, quan trường hắc ám, trong đó chuyện lôi kéo hay đấu đá ta có thể không đề cập tới, nhưng hiện giờ con cũng làm quan …” Trần Đổ làm như nhớ tới cái gì, đột nhiên im lặng, do dự một lúc lâu mới ngồi trước giường, đem chén dược đưa tới tay nhi tử.
Trần Tắc Minh ngồi dậy tiếp nhận, cúi đầu đang muốn uống, chợt nghe phụ thân thấp giọng nói: “Nghe nói tiểu hoàng đế có Long Dương chi hảo (ý bảo hoàng đế thích nam nhân)…!Con tránh được thì nên tránh.”
Trần Tắc Minh không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, Trần Đổ lại đứng dậy ly khai, cửa két một tiếng bị đóng lại.

Trần Tắc Minh đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở ngự thư phòng, bộ dạng vạn tuế nhìn Dương Lương thì tim thình thịch đập mạnh một hồi.
Người trẻ tuổi khôi phục mau, không đến một tháng Trần Tắc Minh lại tràn đầy sinh lực.
Sau kỳ nghỉ, y liền trở về trong doanh.

Một ngày này, đang lãnh binh ở trong cung tuần tra, có một người cắm cúi đi tới nhìn thật quen mắt, cẩn thận quan sát một chút, thì ra là người đã dẫn mình vào cung Hàn công công.

Trần Tắc Minh vội vàng đứng lại thi lễ, hai người hàn huyên một lát, Hàn công công lại cười nói: “Thương thế đã tốt chưa?”
Trần Tắc Minh nhớ tới chuyện ngày đó trước mọi người tự tìm mất mặt, Hàn công công cũng đã nhìn thấy, nhịn không được có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Phiền công công còn để trong lòng.”
Hàn công công thấp giọng thân mật nói : “Coi như ngươi tiểu tử mạng lớn, hoàng thượng vốn long nhan phẫn nộ, muốn trị tội thật nặng, nếu không phải Dương đại nhân cầu tình, chỉ sợ ngày hôm nay công công ta còn chưa gặp được ngươi trong cung đâu.”
“Dương đại nhân? !” Trần Tắc Minh cực kỳ bất ngờ, suýt nữa bật thốt lên nói ra một cái tên.
Hàn công công che miệng cười: “Còn có thể là ai, người có thể nói động tâm tư vạn tuế, chỉ có thể là Tiền Điện Tư Dương Lương.

Trở về nhanh chóng chuẩn bị hậu lễ, đưa đến Dương phủ, khấu tạ một phen cho tốt đi, cũng không uổng hắn ngày ấy vì ngươi nói gãy cả lưỡi.” Trần Tắc Minh không khỏi sửng sốt nửa ngày.
Đến khi tỉnh ngộ lại, Hàn công công sớm đã đi mất, binh sĩ cũng còn đứng ở bên cạnh, sắc mặt nghi hoặc nhìn y.
Trần Tắc Minh quả nhiên sửa soạn hậu lễ, đưa đến Dương phủ, lại đợi không được Dương Lương.

Chỉ phải lưu lại danh mục quà tặng.


Đợi mấy ngày cũng không thấy Dương phủ hồi tin, Trần Tắc Minh sâu trong lòng thấp thỏm, không biết đối phương có ý gì.
Ngày hôm đó, ngẫu nhiên đi qua khách điếm lúc trước cùng Dương Lương đánh nhau, thấy khách điếm sớm đã thu thập sạch sẽ, một lần nữa khai trương.

Bỗng nhiên tâm huyết dâng trào đi vào.

Tiểu nhị chào đón, dẫn y lên lầu hai.

Trên lầu cơ hồ không có khách nhân, chỉ có một nam tử ngồi bên cửa sổ.
Trần Tắc Minh nhìn chăm chú, không khỏi cả kinh, thật đúng là vô tình cắm liễu liễu xanh um(chuyện không có ý làm mà đạt thành).

Bên cửa sổ người nọ cảm thấy, cũng quay đầu lại, hai người vừa lúc đối mặt.

Trần Tắc Minh cũng không biết là nên cao hứng hay là nên xấu hổ, lúng túng đứng một chỗ.
Dương Lương sau khi thoáng kinh ngạc, lại tươi cười nhàn nhã như trước, hướng y nâng chén: “Thật khéo.”
Trần Tắc Minh chần chờ một lát, đi đến trước bàn kia, thấy trên bàn hai bộ bát đũa, lại chỉ một chén có rượu, chén còn lại úp xuống bàn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chắp tay nói: “…!Dương đại nhân đang đợi người sao?”
Dương Lương hơi hơi chần chờ, cười nói: “…!Không, bất quá là tự mình tìm vui thôi…!Trần đại nhân vừa đến, cũng vừa lúc đối ẩm a, thỉnh.” Nói xong, lật chén rượu không kia lên, vươn tay châm đầy chén rượu.
Trần Tắc Minh lời ấy vốn là muốn mượn cơ hội rút lui, thấy hành động này của Dương Lương thì chỉ có thể ngồi xuống.

Nâng chén rượu lên, ngẫm nghĩ rồi ngửa đầu uống cạn.

Dương Lương chăm chú nhìn y, lại cười nói: “Trần đại nhân tính tình ngay thẳng, ngay cả uống rượu cũng nhìn ra được a.”
Trần Tắc Minh nghe hắn có chuyện muốn nói, không khỏi dừng tay.

Tuy nhiên Dương Lương không nói tiếp, chỉ gọi người mang thức ăn lên.

Hắn đối với gian lầu này rất tinh tường, tiểu nhị mỗi người kêu được với danh hào, thường thường còn có người tiến lên đây chào hỏi, dường như quen biết.
Trần Tắc Minh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ người này dù sao cũng là quan lại, như thế nào đối phố phường nơi như thế quen thuộc.

Lại thấy Dương Lương bình phẩm món ngon trên mâm, trêu chọc đầu đường phong tình, ngôn ngữ khôi hài, cử chỉ phong lưu, đối với mình lại càng không hề ác ý, không khỏi đem ác cảm lúc ban đầu dần dần đánh tan.

Chỉ là lời nói phụ thân vẫn còn quanh quẩn trong lòng y khó tránh khỏi có chút khúc mắc, người trước mặt này xem ra cũng là nam nhi ngay thẳng, chẳng lẽ thế nhưng thật sự là hoàng đế…
Uống qua mấy chén, cũng quên dò xét chuyện này, nhưng cảm giác người trước mắt lời nói dí dỏm, nói chuyện với nhau một hồi lại giống như từng tương giao nhiều năm.

Đến ngày thứ hai đứng dậy, đầu nặng như chì, nhớ lại hôm qua hai người đều uống đến say khướt, cũng không biết là như thế nào trở về nhà được.
Đang sững sờ, thình lình nghe tiểu tư báo lại, nói Dương phủ hồi âm còn kèm theo đáp lễ.

Đem lễ vật bưng lên vừa nhìn, là vò hảo tửu lâu năm.

Trần Tắc Minh không khỏi cười, trong lòng không hiểu sao thoải mái hẳn lên.
Nhân sinh lại luôn phong vũ bất thường, những ngày sống yên ổn không được bao lâu, mới chưa được nửa tháng, Trần Đổ lại bị liên lụy vào việc đại thần trong triều kết đảng bị bắt vào ngục.

Nhắc tới cũng thật ủy khuất, Trần Đổ lúc còn tại triều, từng tặng qua các đại thần này một chút bạc, làm như vậy bất quá là một chút việc nhỏ vì con cháu trong gia tộc thăng chức, bao nhiêu năm trôi qua, mình cũng sớm quên mất.

Lại bị người đào ra tố cáo kết bè kéo cánh, liên luỵ nhập án.
Biết được tin tức, quý phủ một mảnh đại loạn.

Trần Tắc Minh trong lòng kích động, một ngày này lại nhằm lúc y hưu mộc (ngày nghỉ), không thể vào cung, chỉ phải cầm theo bạc, cao thấp chuẩn bị mới vào đại nội.
Bây giờ đã là lúc bóng đêm thâm trầm, Hàn công công nói hoàng đế đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, ngày mai vào triều muốn dùng, không được quấy rầy.

Trần Tắc Minh nghe thấy không khỏi biến sắc, suýt nữa quỳ xuống, “Công công, cầu ông giúp ta.” Kỳ thật y cũng biết giờ phút này hoàng đế cũng không gặp triều thần, nhưng phụ thân tuổi già thể nhược, làm sao chịu được khổ cực trong lao.
Hàn công công chỉ lắc đầu.Trần Tắc Minh cắn răng: “Công công, ông chỉ nói là ta xông vào, mọi người ngăn không được đi.”Hàn công công nhìn y một lúc lâu, thần tình bối rối, rốt cục thở dài một tiếng, quay lưng qua.
Trần Tắc Minh biết lão ngầm đồng ý, mừng rỡ: “Công công, tương lai có một ngày, ta nhất định phải báo đáp đại ân của ông.” Hàn công công xua tay không nói.
Trần Tắc Minh chạy vội tới điện tiền, lại bị binh sĩ trước cửa ngăn lại: “Đứng lại!” Hai binh sĩ đó kỳ thật nhận ra y, nhưng cũng không cho vào, “Giờ phút này ai cũng không thể vào, Đô Ngu Hầu mời về, có việc ngày mai tiếp tục tấu.”
Trần Tắc Minh thấy hai người kia thái độ kiên quyết, chỉ phải lui ra phía sau hai bước.
Một binh sĩ dịu lại sắc mặt, đang muốn mở miệng nói cái gì, Trần Tắc Minh đột nhiên quát lớn: “Thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu Trần Tắc Minh có chuyện quan trọng cầu kiến vạn tuế!”
Binh sĩ kia trợn mắt há hốc mồm, không khỏi dậm chân: “Đô Ngu Hầu, nơi đây không chấp nhận ngươi làm càn !” Trần Tắc Minh làm sao để ý đến hắn, chỉ thanh giọng tiếp tục: “Trần Tắc Minh cầu kiến!”
Một lát sau, cửa điện lặng yên mở ra.

Binh sĩ thoáng nhìn nhau, thối lui nhường đường.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn sau bàn, thấy Trần Tắc Minh vào phòng liên tiếp dập đầu, hiển nhiên làm như vậy là vì việc tư, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì quan trọng? Đô Ngu Hầu cần phải suy nghĩ kỹ rồi hãy tấu trình.”
Trần Tắc Minh trong lòng kinh hãi, thế nhưng lúc này không chấp nhận được hắn sợ hãi thiên uy, vội vàng đem ngọn nguồn nói ra một cách ngắn gọn: “Cầu vạn tuế bỏ qua cho gia phụ, ông cáo lão nhiều năm, chẳng phải kết bè kết cánh, nào có thể doanh tư gì đâu!” Dứt lời, dập đầu lạy liên tục.
Hoàng đế cau mày dường như không kiên nhẫn, thấy y kích động đến tận đây nhưng cũng thờ ơ, ngưng mắt nhìn mặt y một lát, đem tấu chương cầm đến trước mắt, lại một lần nữa phê duyệt.
Trần Tắc Minh đợi sau một lúc lâu, thấy hoàng đế không để ý chính mình, trong lòng hoảng sợ, thấp giọng kêu vài tiếng vạn tuế.


Thái giám tùy thân vội vàng hướng y xua tay, Trần Tắc Minh làm như không thấy, càng kêu tiếng càng lớn.
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, đề bút điểm mực, viết nhanh một hàng, đưa tay lại hạ xuống một phần tấu chương, làm như thuận miệng nói : “…!Được, tối nay ngươi tới thị tẩm.”
Trần Tắc Minh ngẩn ra, trong khoảnh khắc nan giải kỳ ý, đã thấy thái giám kia lập tức khom người nói : “Nô tài cáo lui.” Nói xong lại dẫn mọi người ra ngoài.

Dưới ánh nến chập chờn, cửa kia lặng lẽ đóng lại, cho đến khi cánh cửa khép lại trong nháy mắt vang lên “Bính” một tiếng nhỏ.
Trần Tắc Minh quỳ tại chỗ, bị tiếng vang kia chợt kinh ngạc một chút.
Trong điện im ắng, cơ hồ là có thể nghe được tiếng châm rơi.
Trần Tắc Minh sâu trong lòng hoảng sợ bất an, ngơ ngác nhìn thấy tiểu hoàng đế đang ngồi chậm rãi phê duyệt tấu chương.

Cũng không biết qua bao lâu, hoàng đế vãn tay áo để bút xuống, hướng y nhìn lại.
Trần Tắc Minh đột nhiên thanh tỉnh, cúi đầu không nhìn hoàng đế, kích động nói: “…!Vi thần…!Vi thần cáo lui…” Nói xong cúi đầu thối lui, trên lưng bất tri bất giác đã ra mồ hôi ướt áo.
Đối phương lại không lên tiếng ngăn cản, Trần Tắc Minh trong lòng nảy lên một tia hi vọng, thầm nghĩ có lẽ là chính mình nghe lầm, hoặc là đối phương vạn kim tôn sư, rốt cuộc không cưỡng ép.

Đợi khuỷu tay đụng phải cửa điện cứng rắn, vội vàng xoay người.
Lại chợt nghe hoàng đế ở phía sau thản nhiên nói: “Ngươi mặc kệ đầu cha ngươi sao?” Tay Trần Tắc Minh dừng tại giữa không trung, cũng không thể nào vươn thêm một tấc phía trước kia được.
Cứ như vậy sửng sốt sau một lúc lâu, Trần Tắc Minh xoay người bùm một tiếng quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn lại, tiểu hoàng đế đang thú vị nhìn y, trên mặt lại dẫn theo tia châm biếm.
Trần Tắc Minh thấy thần sắc của hắn, đã biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, da đầu run lên, nhưng lại chưa từ bỏ ý định mở miệng: “…!Cầu…! Vạn tuế khai ân…”
Quả nhiên tiểu hoàng đế nhìn y không nói lời nào, trong mắt một mảnh băng lãnh, dường như có chút tức giận.

Sau một lúc lâu, mới nói: “Còn không qua đây giúp trẫm cởi áo, chẳng lẽ là muốn trẫm hầu hạ ngươi?”
Trần Tắc Minh thấp đầu, quỳ bất động.

Giờ phút này y vừa không thể đi, nhưng cũng không muốn đi vào khuôn khổ, cõi lòng mờ mịt, không biết ứng đối, chỉ có thể quật cường lại vô lực kiên trì.

Rõ ràng là nam tử trưởng thành, giờ khắc này thân ảnh đang quỳ kia lại đột nhiên có vẻ đơn bạc.

Hoàng đế khẽ cười: “Cái gọi là hiếu tử a…”
Trần Tắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi mở ra, vẻ mặt kích động, dường như muốn nói cái gì, sau một hồi lại tựa hồ như tỉnh ngộ, ảm đạm im miệng, Hoàng đế nói: “Ngươi không phục?”
Trần Tắc Minh thấp giọng: “…!Thần, thần không dám.”
Hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi, lơ đễnh nói : “Lại đây.”Trần Tắc Minh không khỏi hơi hơi run lên.

Hoàng đế ánh mắt chợt lạnh: “Sự bất quá tam, ái khanh là cảm thấy được trẫm hẳn là lặp lại lần nữa sao?”
Trần Tắc Minh không đường có thể trốn, chỉ phải đứng dậy đi đến trước bàn rồi lại hoang mang nhìn.
Hoàng đế phất tay áo rộng một cái, rất là tiêu sái: “Cởi áo.”
Trần Tắc Minh xuất thân quan lại, từ nhỏ cũng được người hầu hạ quen rồi, cởi áo cho người khác vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Đối phương lại là hoàng đế, đứng thoát y cho hắn là đại bất kính, chỉ phải tại y trắc quỳ xuống, đưa tay cởi vạt áo hắn.
Hoàng đế tựa vào ghế, theo đáy mắt liếc nhìn y.


Xem một lúc lâu, đột nhiên đưa tay sờ khuôn mặt y, Trần Tắc Minh không tự chủ nghiêng đầu tránh đi.Hoàng đế nhíu mày hừ một tiếng, âm điệu ẩn hàm uy hiếp.
Trần Tắc Minh nghĩ đến lão phụ, chỉ phải tựa đầu trở về, mặc cho hoàng đế vuốt ve, hạ xuống mi mắt, trên mặt không nhịn được xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Hoàng đế lúc này mới mỉm cười, nói : “Lúc này mới có cảm giác lấy thân thị quân.”
Trần Tắc Minh chợt chấn động, hai tay đột nhiên thành nắm chặt quyền, hơi thở lập tức dồn dập lên, lời này giống như một cái búa tạ đập vào đầu của y, khiến cho y suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Hoàng đế thấy y thần sắc hoảng hốt, vòng tay ôm y vào lòng, Trần Tắc Minh cả người cứng ngắc, sắc mặt dần dần tái nhợt, yên lặng một lát, từ từ nhắm mắt lại.
Hoàng đế vươn tay thâm nhập vào trong nội y, đụng đến trước ngực của y cẩn thận xoa nắn một lát, Trần Tắc Minh cả người khẽ run, đầu đầy mồ hôi, phía trên không giống vui thích lại tựa như thống khổ, cắn răng cố gắng nhẫn nại.
Hoàng đế mỉm cười, đưa tay một đường hạ xuống kéo y phục của y xuống hông, lại ngại đai lưng vướng víu, muốn một tay kéo xé ra, nào ngờ chất liệu bố chắc chắn, trong lúc nhất thời lại không đứt.

Trần Tắc Minh bị hắn mạnh mẽ lắc, thân hình không ổn định, chỉ có thể nhắm mắt càng chặt hơn.
Hoàng đế chợt thấy hứng thú, thấp giọng cười nói: “Quả nhiên là ta hầu hạ Trần khanh.” Nói xong đưa tay đụng đến dưới khố Trần Tắc Minh.

Này vừa sờ, Trần Tắc Minh đột nhiên kinh hãi, thân mình liền co rụt lại, mãnh lực đứng dậy đẩy hoàng đế ra, trong đôi mắt áp chế không được phẫn nộ cùng kinh sợ.
Hoàng đế không kịp đề phòng, vì y chợt đẩy nên ngã ở trong ghế, trợn mắt cả giận nói: “Lớn mật!”
Trần Tắc Minh lúc này mới tỉnh ngộ chính mình gây đại họa, cúi đầu quỳ xuống, hơi thở cũng trầm trọng, thật sự khó nén chua xót dâng trào lên ngực, quần áo bị hắn kéo mở, người gần như nửa lỏa, nhìn qua xấu hổ lại chật vật.
Hoàng đế nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta biết ái khanh không phải người trong đạo này, hành động lần này thật sự có chút miễn cưỡng…”
Trần Tắc Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, hoàng đế từ trong tay áo lấy ra một vật, ngưng mắt vừa nhìn là khỏa dược hoàn (viên thuốc), hoàng đế ôn nhu nói: “Đây là Tiêu Dao hoàn, ngươi ăn vào liền không quá khó chịu, nếu ái khanh thích, hãy nhận lấy.” Nói xong đưa tới tay y.
Trần Tắc Minh thẫn thờ nhìn dược hoàn kia, trong đầu trống rỗng.

Thật lâu sau, rốt cục nhận mệnh, y buồn bã cười rồi ngửa đầu nuốt xuống.

Hoàng đế khóe miệng mang theo một tia mỉm cười nhìn y.
Sau một lúc lâu, Trần Tắc Minh cảm thấy được chỗ bụng có một cỗ nhiệt khí dần dần tản ra, chậm rãi lan tỏa đến tứ chi, biết dược kia đã có hiệu lực, có thuốc này, nghĩ đến hôm nay không đến mức quá chịu khổ, chỉ là thuốc kia lại tựa hồ đắng ngắt, cay đắng quanh quẩn nơi đầu lưỡi không tan.
Y ngẩng đầu nhìn lên hoàng đế, hoàng đế ở trên giường thật không giống ngày thường kia bộ dáng băng lãnh, cười cười với y, đột nhiên một phen nhấc y dậy hôn lên ngực .
Trần Tắc Minh cả người nóng lên, toàn thân ngứa ngáy khó chịu nên không khỏi rên rỉ ra tiếng.

Hoàng đế khóe mắt mỉm cười, mơn trớn trên người y một lát rồi đưa ngón tay trượt vào khe mông y.

Trần Tắc Minh đau đớn khó nhịn, thoáng thanh tỉnh lại, nhịn không được ngăn cản kháng cự, lại bị hoàng đế một phen đẩy ngã xuống đất.
Ngay sau đó, nửa thân dưới chợt lạnh, y còn chưa kịp phản ứng thì một loại đau đớn như tê liệt tập kích khiến y hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Y mở mắt ra, dưới sàn phía trước mặt là đá cẩm thạch lạnh lẽo, chính mình lại giống như loài thú tứ chi chạm đất,
Hoàng đế ở phía sau y trừu cắm khiến thân thể không tự chủ được theo tiết tấu kia lay động, mỗi một lần sáp nhập đều mang theo tê tâm liệt phế thống khổ, y cắn răng cúi đầu, giữa hai đùi chính mình đã rơi xuống một vũng máu tươi không nhỏ, y khẽ cười khổ, dược hiệu kia còn chưa đủ mạnh, hẳn là cần thêm một viên mới đúng.
Hoàng đế cảm thấy được y khác thường, đưa tay xoay đầu của y lại, cũng cúi xuống thân mình gắn bó quấn lấy, hoàng đế thấp giọng nói: “Thật chặt, quả giống như ta nghĩ…”
Trần Tắc Minh gắt gao nhắm mắt lại, y không biết thống khổ giống như đao cắt kia là đến từ trên thân thể hay là đáy lòng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.