Đọc truyện Tướng Quân Lệnh FULL – Chương 12
Chính là vật này! “Tiểu hoàng đế trong ánh sáng mờ mờ, lòng bàn tay hắn mở ra.
Trong ngự thư phòng rõ ràng đèn thắp suốt ngày, nhưng vô luận ban ngày hay đêm tối đều có cảm giác âm u, về điểm này Trần Tắc Minh vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Trong tay Hoàng đế là một mũi tên, chế tạo từ tinh thiết, mũi tên bốn ngạnh, được chế tạo thật sự tinh xảo, tựa hồ là vật dùng để trang trí nhưng ánh sáng sắc bén trên mũi tên lóe ra cho thấy nó đồng thời cũng là một kiện lợi khí giết người.
“Vật này được lấy ra từ trên người Dương Lương……” Trần Tắc Minh ngẩng đầu, hoàng đế rít từng từ qua kẽ răng, “Tìm người này, giết hắn.” Hai mắt hắn ngầm lóe ra hàn quang khiến lòng người kinh khiếp.
Trần Tắc Minh không trả lời, y xem kỹ mũi tên được đặt vào tay mình.
Người Hung Nô không thiện thủ công, vật tinh xảo như vậy tất nhiên không phải thuộc về binh sĩ bình thường.
Tìm đến người này có lẽ không khó, cái khó là ấn theo lời hoàng đế giết hắn.
Hoàng đế đi đến trên long ỷ ngồi xuống: “Lần này xuất binh, phàm là sự vụ trong quân khanh khả toàn quyền phụ trách, không bố trí giám quân……! Lúc này đây trẫm cấp khanh quyền chỉ huy tuyệt đối.
Nhưng sủng tín như vậy tất yếu cần có hồi báo tương ứng! !”
Hắn tạm dừng một lát, ôn nhu nói:”……!Trẫm chờ mong tiệp báo sớm ngày truyền đến !”
Trần Tắc Minh giật mình, ấn theo lệ thường vương triều, võ tướng lãnh binh xuất chinh, tất nhiên phải lệnh cho văn thần làm giám quân.
Đây chẳng những là vì phòng ngừa tướng lãnh ủng binh tự trọng [tướng lĩnh nắm giữ binh quyền trong tay, chuyên quyền không phục tùng cấp trên], cũng bởi vì trong triều luôn luôn trọng văn khinh võ.
Hoàng đế lần này không để ý tổ huấn [lời dạy của tổ tiên], rõ ràng bỏ ngoài tai lời khuyên can của quần thần, cho dù vấp phải lực cản lớn như vậy, hoàng đế vẫn trảm đinh tiệt thiết (quyết ý) hạ mệnh lệnh này.
Đây có phải tỏ vẻ hắn đối với mình tín nhiệm, không ai có thể sánh bằng? Nhìn bề trên dung mạo vẫn lãnh đạm, Trần Tắc Minh hoang mang, trong lúc nhất thời không biết ứng đối ra sao.
Mà giờ phút này, khi y đối mặt với tình cảnh vô số địch nhân chen chúc tới khiến người sợ hãi, đột nhiên tin đó chính là tín nhiệm, cũng chỉ có thể tin tưởng như vậy.
Phía sau thân vệ binh thổi kèn lanh lảnh, thanh âm kia kéo dài mà đột ngột.
Theo tiếng kèn phiêu truyền ra đến, trước mắt tựa hồ đột nhiên tối lại, Trần Tắc Minh không cần quay đầu cũng biết, mười vạn binh mã mình mai phục phía sau cồn cát đi ra , tinh kỳ diêu duệ của bọn họ che khuất mặt trời.
Hung Nô binh đang đuổi tới có người tức khắc dừng lại, mang theo biểu tình kinh hãi ngửa đầu nhìn ngây ngốc, cũng có người vẫn thản nhiên chạy tới đây cho đến bị như mưa tên bắn trúng kèm theo tiếng ngựa hí vang thảm thiết.
Sắc mặt Luật Duyên tức khắc trầm xuống khi nhìn thấy trên cồn cát bóng người nhấp nhô trùng trùng điệp điệp, trong lòng biết bản thân nôn nóng đánh thắng đã mắc mưu, lại càng không nhiều lời, lúc này lập tức lui binh.
Đại đội lập tức hậu đội hóa làm tiền đội, cần triệt binh, lại cứng đờ, hóa ra là không biết khi nào đã bị một đội kỵ binh người Hán khác chặn lại đường lui.
Trần Tắc Minh thấy việc bao vây đã thành, hét lớn một tiếng, huy khai trọng kích, phóng ngựa lên, nhóm kỵ binh theo sát phía sau cũng cùng giáp kích.
Binh sĩ trên cồn cát tiếng hô vang trời, đông nghìn nghịt một mảnh như thủy triều cuồn cuộn xuống dưới, thật lâu không thấy điểm cuối.
Hung Nô binh sĩ bị kinh hãi, liên tục lui về phía sau.
Trần Tắc Minh một đường giết qua, tay vung kích điêu luyện xuống nơi nào nơi đó liền đổ máu, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, không người có thể cản trở.
Thủ hạ tướng sĩ gặp đại soái dũng mãnh phi thường như vậy, tinh thần càng thêm phấn chấn.
Mặc dù như thế, Hung Nô vẫn có năng lực kết đội đánh trả, cũng không phải quân lính tan rã như trong tưởng tượng, khi Trần Tắc Minh ngẫu nhiên dừng tay quan sát cũng thấy bất ngờ.
Thấy y đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Luật Duyên cắn răng, lớn tiếng nói: “Gia Hòa ở đâu!!” Hô to mấy tiếng, Gia Hòa không hề xuất hiện.
Luật Duyên cười lạnh một tiếng: “Thanh y vệ !” Trong hỗn loạn bên cạnh liên lục tục có hơn mười người trả lời, Luật Duyên chỉ vào Trần Tắc Minh nói, “Vây khốn y !” Hơn mười người phi ngựa phóng đi, thân pháp tốc độ cùng binh sĩ bình thường tuyệt nhiên bất đồng.
Luật Duyên từ trên lưng ngựa tháo xuống một chiếc nỏ nhỏ, khi có một khe trống để quan sát thì thấy thanh y vệ đã đem Trần Tắc Minh vây quanh lớp lớp.
Trước đây Trần Tắc Minh một đường chạy tới, cơ hồ có thể coi là một khắc cũng không dừng, phong duệ không thể đỡ, gặp hơn mười người này lại như lưu thủy đột nhiên vướng phải chỗ nước cạn, thế nhưng chậm lại.
Luật Duyên từ trong túi lấy ra một một mũi tên thật nhỏ, chậm rãi khoát lên cung nỏ, hướng tới Trần Tắc Minh duỗi thẳng tay.
Mũi tên kia rút ngắn khoảng cách bay tới, mà kích trong tay Trần Tắc Minh lại dần dần thi triển không được.
Võ công mười mấy người kia phối hợp tuy rằng so với Hung Nô binh sĩ phổ thông mạnh hơn nhiều, nhưng so với Trần Tắc Minh còn kém xa, kỳ quái là một khi liên thủ lại là sát chiêu ùn ùn, không để người có cơ hội thở dốc.
Nhìn kỹ, bộ pháp đối thủ vị trí đan xen có trật tự, không bàn mà hợp ý thành Ngũ Hành Bát Quái chi đạo, tựa hồ là một trận pháp gì đó.
Lại có một đội Hung Nô binh không biết khi nào đã bao vây ở bên ngoài, ngăn cách bọn họ với dòng người bên trong.
Thủ hạ tuy rằng thấy y gặp nạn, lại căn bản không thể tiếp cận giải cứu.
Lại đánh qua mấy chiêu, Trần Tắc Minh liền bắt đầu có xu thế bại tướng, không khỏi khẩn trương.
Thầm nghĩ nếu như ta chết ở chỗ này, tất nhiên quân tâm đại loạn, nghĩ đến đây, cắn răng kiên trì.
Mặt trời như hỏa, chậm rãi di động, Trần Tắc Minh né tránh gian nan, khóe mắt dư quang đột nhiên nhìn thấy chợt lóe một điểm hàn quang bay đến, trong lòng run lên, cơ hồ là đồng thời, thân mình đã lui về phía sau một bước.
Giờ khắc này, một mũi tên sát mặt mà qua.
Cùng lúc này, sau vai chợt lạnh, đau nhức cũng theo đó mãnh liệt mà đến, thì ra là đã trúng một đao.
Trần Tắc Minh cố chịu đựng thương thế sau lưng, vung tay chụp được đoản tên đang bay sượt qua.
Ngay lúc ấy trước mặt có một người cầm đao nghênh diện bổ tới, Trần Tắc Minh đạp mạnh bàn đạp lấy đà vận khí phi thân lên, xoay người lại tránh khỏi chiêu vừa đến, khi hai người lướt qua, Trần Tắc Minh phản thủ cắm xuống.
Mũi tên vô thanh vô tức đâm vào hốc mắt người tới, người nọ kêu thảm.
Trần Tắc Minh phản thân mạnh mẽ rút tên ra, máu như tên bắn tới trước ngực y.
Người nọ che mắt té xuống ngựa, ầm ĩ kêu thảm thiết, tiếng thét thê lương làm người nghe biến sắc.
Này một người vừa ngã, trận pháp liền bị phá, những người khác đều ngây ngốc một lát, chần chờ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Trần Tắc Minh trở xuống lưng ngựa, cũng không nhìn bọn hắn, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi tên trong tay máu chảy đầm đìa , trong mơ hồ, vẫn là có thể nhìn ra kia là mũi tên bốn ngạnh sắc nhọn.
Y ngẩng đầu, nhìn bên ngoài vòng chiến mấy trượng chính là Luật Duyên.
Giờ phút này phía sau vai y vết thương máu chảy không ngừng ướt đẫm lưng lại thêm trước ngực huyết ô, thoạt nhìn như là huyết nhân.
Luật Duyên chậm rãi buông nỏ, hướng y dường như không có việc gì cười cười, mở miệng lạnh nhạt nói: “Giết y !”
Thanh y vệ lên tiếng trả lời mà lên, lại một lần nữa bao vây Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh trong lòng đột nhiên thông thấu, tình cảnh Dương Lương trúng tên tại trước mắt y chợt lóe qua, hình ảnh này trước đây y đã phác thảo qua vô số lần, đều không thể khắc họa hoàn chỉnh một người mạnh mẽ như vậy như thế nào chết dưới tên.
Giờ khắc này, y đã biết rõ .
Bão cát nơi vó ngựa xoay vần, một nửa trọng kích đã bị cát vàng gần như bao phủ.
Trần Tắc Minh chậm rãi vươn tay cởi khôi giáp, tùy tay vứt xuống, mũ giáp vô thanh chìm vào trong cát.
Thanh y vệ đều có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Trải qua trận đánh này, Trần Tắc Minh vốn dĩ dùng dây vải bố buộc cẩn thận mái tóc dài nhưng giờ đã gần như xoã tung, từ phía sau nhìn lại hơi rối, lưng vẫn thủy chung thẳng tắp lại khiến lòng người dao động, sự trầm mặc nội liễm tựa hồ ẩn chứa một loại áp lực kì lạ khiến người không dám dễ dàng tiếp cận.
Gió gào thét càng lúc càng lớn, cát sỏi dần dần bị xoay vòng bốc lên cao, từ vó ngựa lên đến lưng ngựa, lại cuốn quanh hông người cưỡi.
Luật Duyên mỉm cười, trời không quên ta.
Mà người lại chậm chạp không mảy may di động.
Dây buộc tóc của Trần Tắc Minh dần dần nới lỏng cuối cùng không thắng nổi sức gió, tóc đen lặng yên xõa xuống chặn mắt phải của y.
Ngay giờ khắc này, ánh đao đột nhiên loang loáng vung lên tựa như hoa thu.
Cát vàng bắt đầu lốc lên mịt mù che khuất tầm mắt, dù ánh mắt Luật Duyên hết sức tinh tường nhưng vẫn thấy không rõ giữa vòng chiến phát sinh chuyện gì.
Một lát sau, sức gió giảm dần, từ từ lộ ra thân ảnh nhóm thanh y vệ, bọn họ vẫn giơ đao, chỉ là tư thế kia hơi hiển lộ cương ngạnh.
Luật Duyên liếc mắt nhìn qua, sắc mặt đại biến, lập tức ghìm ngựa lui ra phía sau.
Trước mắt hắc ảnh chợt lóe, từ trong cát vàng chợt chui ra một người, lợi kiếm trong tay mũi nhọn lóe ra thẳng ngay ngực hắn đâm tới.
Luật Duyên hoảng hốt vội vàng nhấc tay ngăn lại, vang lên tiếng kim loại va nhau, một vật rơi xuống đất, là Thiết Nỏ mà hắn vẫn luôn nắm lấy.
Thị vệ Hung Nô lúc này mới kinh hoàng phát giác Trần Tắc Minh không biết khi nào lại nương bão cát che mắt xông đến trước xa giá Hữu Hiền vương của bọn họ.
Mà ban đầu thanh y vệ đang kiềm chế Trần Tắc Minh giờ phút này lần lượt từng người một ngã ngựa, bọn họ sớm đã bị người dứt khoát lưu loát một kiếm chém đứt cổ họng.
Người Hung Nô hết sức kinh hãi, lại thấy trong mắt thanh y vệ ngã xuống đổ máu giống như huyết lệ, lại càng thêm hoảng sợ.
Trước đó nghe truyền thuyết Thiên Thần hạ phàm, giờ phút này dâng lên trong lòng khiến họ không khỏi vô cùng e ngại, nhất thời cư nhiên không dám xông về phía trước tiến đến hộ chủ.
Luật Duyên nháy mắt liền bị Trần Tắc Minh thế công sắc bén bức xuống ngựa.
Trong tay hắn không một thanh đao kiếm vì thế tránh né dị thường chật vật, lại thấy thuộc hạ giờ phút này khiếp đảm, không khỏi giận dữ.
Trên mặt đất lăn tránh một lát, may mắn tại khối thi thể bên cạnh đụng đến một bả đao, lúc này mới đứng lên được, xoay đao đem sát chiêu của Trần Tắc Minh khóa lại.
Trần Tắc Minh không ngờ hắn cư nhiên cũng là cao thủ, cũng hơi kinh ngạc.
Luật Duyên cười nói: “Lấy cát làm ám khí, bắn mù mắt rồi giết, Trần tướng quân suy tính tuyệt diệu.
Đáng tiếc, ta nhiều năm rong ruổi, hóa ra vẫn là chưa gặp được cao thủ a.”
Trần Tắc Minh không nói, tiến lên.
Trong điện quang hỏa thạch hai người đã giao phong một hồi, thế nhưng khó phân thắng bại.
Lúc này, trời dần dần âm u, trên đỉnh đầu gió cuốn mây giăng, tầng mây khi đen khi xám bốc lên mãnh liệt, tựa hồ có cái gì giấu trong đó lập tức bôn đằng mà ra, chỉ nhìn liền khiến người kinh hoảng.
Cát bụi càng lớn , cơ hồ cách năm bước là đã khó phân nhân ảnh.
Dưới loại tình huống này muốn đứng thẳng đều có chút khó khăn, huống chi đánh nhau.
Trần Tắc Minh trong lòng nôn nóng, Luật Duyên nói: “Phong bạo [bão cát] sắp tới, Trần tướng quân, nếu lại đánh tiếp là dùng chính tính mạng mình ra đùa, hôm nay sao không tan, chúng ta đều tự mình thu binh.”
Trần Tắc Minh tự biết trong khoảnh khắc không thể chế trụ hắn, hắc phong ở phía trước, đề nghị này thật sự đối với đôi bên đều có ích, nhưng rốt cuộc không cam lòng, cắn răng lại tấn công mấy chiêu, Luật Duyên nhất nhất hóa giải: “Trần tướng quân ngươi là Thiên Thần, thủ hạ mười vạn tướng sĩ của ngươi cũng đều là như thế sao?” Dứt lời lại cười to, rất có vẻ đùa cợt.
Trần Tắc Minh trong lòng biết đối phương đã nhìn thấu bố trí của mình.
Cái gọi là truyền thuyết Thiên Thần bất quá là trước đó y cho người tung tin rải rác vài nơi , chỉ là kế sách dụ địch.
mục đích là để chọc giận Luật Duyên, buộc hắn tự mình ra trận rồi tung một mẻ lưới bắt hết.
Vạn vạn không ngờ đến, đối phương binh lực cường hãn như thế, sau khi trúng mai phục bên ta vẫn là khó tránh khỏi một hồi khổ chiến, chuyện này chỉ là đánh cược một trận, đáng tiếc nhất là thiên công bất tác mĩ [trời không chiều lòng người], cuồng phong đột khởi(gió lớn đột nhiên nỗi lên), chiến cuộc chính mình tỉ mỉ tính toán đến cuối cùng cư nhiên chỉ có thể qua loa kết thúc, không khỏi khiến người phẫn hận.
Người này quả như đồn đãi âm hiểm giảo hoạt, lần này đào thoát, sau này muốn lại dụ hắn mắc mưu e là khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây, nhịn không được thở dài một tiếng.
Luật Duyên nhìn thấu tâm tư y, nói: “Ta đếm ba tiếng, chúng ta đều tự lui ra phía sau.” Nói cũng không đợi y trả lời, tự mình đếm lên.
Ba tiếng đếm xong, hai người đều thu tay lại triệt khai, phiên thân lên ngựa.
Trần Tắc Minh quay đầu ngựa, đang muốn phóng đi, lại nghe Luật Duyên nói: “Trần tướng quân, người giống như ngươi, người Hán nơi đó còn có bao nhiêu?”
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, Luật Duyên đang mỉm cười nhìn hắn.
Trần Tắc Minh nhíu mày nói: “Nhiều đếm không xuể!!……!Cho nên vương gia nếu yêu quý tính mạng, liền không cần khinh phạm.”
Luật Duyên cười mà không đáp, ghìm ngựa đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng y khuất xa dần, như có chút đăm chiêu.
Sau trận chiến Trần Tắc Minh thống kê, tiêu diệt địch trên vạn, đa phần là trước đó dùng nỏ viễn trình bắn chết , tự tổn hại gần ngàn, vẫn là đại thắng, nhưng y khó có thể an tâm.
Hung Nô Hữu Hiền vương Luật Duyên ít ngày sau triệt binh [lui quân] , nguy hiểm của biên quan được giải trừ.
Trần Tắc Minh phụng chỉ khải hoàn về triều, biết được chiến tích, long nhan đại duyệt, ngự bút thân phong y làm điện tiền tư phó Đô Chỉ Huy Tiết Độ Sứ, chính tứ phẩm.
Nhược quán chi năm [hai mươi tuổi], mang danh lương tướng uy chấn thiên hạ, chen thân vào hàng ngũ đại quan, thật sự là để người hâm mộ kính ngưỡng, nhìn lại gần năm mươi năm qua, cũng chỉ có hai người Dương Lương cùng y là làm được điều này.
Sau trận chiến Trần Tắc Minh dâng lên thiết chế nỏ tên kia, hoàng đế có chút kinh ngạc, Trần Tắc Minh hổ thẹn nói: “Vi thần vô năng, để Luật Duyên đào thoát.”
Hoàng đế chuyển mắt nhìn y: “Nghe nói khanh cũng bị thương?”
Trần Tắc Minh hồi đáp: “Cũng không vướng bận.”
Hoàng đế bảo: “Để trẫm nhìn xem.”
Trần Tắc Minh không khỏi ngây người, ngập ngừng: “Thần bị thương ở sau lưng, đã thỉnh đại phu xem qua.”
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, chỉ phiêu mắt nhìn y.
Trần Tắc Minh do dự một lát, chỉ phải kiên trì cởi bỏ áo, lộ ra vết thương, xoay lưng qua.
Kỳ thật giờ phút này miệng vết thương đã băng bó, làm sao nhìn ra được cái gì.
Trần Tắc Minh quỳ một lúc lâu cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, trái lại càng thêm kinh hoảng, thấp thỏm không yên, mồ hôi tuôn như mưa.