Đọc truyện Tướng Quân Lệnh FULL – Chương 10
Nếu nói lúc này, Trần Tắc Minh còn chưa thể lý giải được vì sao bất quá là thu phục một Phác Lữ quốc nho nhỏ, y lại có thể hưởng thụ đãi ngộ thâm trọng như vậy, không lâu sau đó sẽ có người giải thích cho y hiểu rõ hết thảy.
Rất nhanh có thái giám tiến đến nghênh đón, y lệnh những người khác tại chỗ đợi lệnh, còn mình cùng phó tướng vội vàng nghênh giá.
Nhìn thấy thân ảnh được mọi người tiền hô hậu ủng kia, y có chút kinh ngạc trong lòng, phi thân xuống ngựa, bước nhanh tới vài bước rồi quỳ xuống :”Thần có tài đức gì dám kinh động vạn tuế ngự giá !” Dứt lời dập đầu.
Hoàng đế nhìn y, hạ mi mắt, không biết vì sao trầm mặc một lát.
Trong nháy mắt kia mặt không chút thay đổi, ai cũng nhìn không ra vị quân vương trẻ tuổi trên vạn người kia giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người ý thức được sự ngưng trọng kỳ quái, dần dần an tĩnh lại.
Trần Tắc Minh nghi hoặc ngẩng đầu, lại cảm giác cử chỉ này bất kính, vội vàng hạ tầm mắt, mơ hồ có chút bất an.
Sau một lúc lâu, hoàng đế cúi người, một tay nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của y, Trần Tắc Minh thuận thế đứng lên.
Trong quá trình này không ai dám mở miệng, cho đến khi các vị đại nhân cuối cùng thấy rõ trên mặt hoàng đế thản nhiên tươi cười, mọi người mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Tiếng hoan hô ầm ầm như sấm động.
Ai cũng không rõ tình cảnh vừa nãy yên tĩnh là thế nào nữa.
Nhưng đối mặt này hai người trẻ tuổi đồng dạng anh tuấn cao ngất, mọi người bản năng sinh ra hảo cảm, thuận theo tự nhiên đem lý giải thành một màn quân minh thần hiền.
Chỉ có một mình Trần Tắc Minh nghe rõ hoàng đế trong lúc đó thì thầm.
“……!Đã xem nhẹ ngươi .”
Nhìn kỹ lại, hoàng đế bên miệng có một tia ý cười kì dị.
Trần Tắc Minh cả kinh, trong lòng thấp thỏm, y không biết làm sao lý giải nụ cười cùng những lời này .
Hoàng đế nắm tay y, xoay người khi như có như không nhìn sang Ngô Quá bảo :”Ái khanh có chuyện muốn tấu sao?”
Ngô Quá mồ hôi chảy đầy mặt, do dự một lát mới nói:”……!Thần, thần không có gì khả tấu.” Hoàng đế nghe vậy dừng thân, liếc mắt nhìn kỹ hắn , Ngô Quá thân mình run lên, cơ hồ muốn ngã xuống đất.
Hoàng đế gật đầu:”……!Vậy là tốt rồi.” Nói xong đem Trần Tắc Minh đưa đến trước xa giá của mình.
Lập tức có thái giám lại đây, quì thấp xuống trước mặt hai người.
Trần Tắc Minh thấy ý tứ là muốn mình cùng hắn ngồi chung, không khỏi hết sức kinh hãi, lui nửa bước, cúi đầu ôm quyền: “Thần không dám vượt quá giới hạn.”
Hoàng đế khẽ cười nói:”Xung quanh Phác Lữ có hơn bốn mươi nước, mấy ngày gần đây liên tục phái sứ thần tiến đến triều bái, ngươi có biết vì sao không ?”
Trần Tắc Minh ngẩn ra, còn chưa kịp suy tư, hoàng đế đã đạp trên lưng người nọ bước lên, ngồi vào kim liễn vươn tay với y: “Đi lên !” Hắn làm vua thời gian đã không ngắn, mặc dù là đơn giản như vậy một câu, dù tại thời điểm hắn tâm tình rất tốt nói ra vẫn như cũ là bất nộ tự uy [không giận dữ mà vẫn uy nghiêm].
Trần Tắc Minh đứng ở tại chỗ, ngưng một lát mới khom lưng lên xa giá.
Vinh quang kì diệu như vậy không phải thường nhân có thể có được.
Trần Tắc Minh còn chưa hồi phủ, tin tức công tử cùng quân vương đồng liễn liền đã khiến Trần phủ sôi trào lên.
Đến khi y xử lý xong rất nhiều sự vụ về đến nhà đã sắp tới hoàng hôn.
Vừa vào cửa, liền nghe tiếng pháo đinh tai nhức óc, giăng đèn kết hoa sáng rực cả một vùng, cổng lớn vây đầy khách khứa, gặp Trần Tắc Minh về đều tiến đến vây quanh.
Trần Đổ cùng phu nhân nghe tiếng pháo nổ, vội vã từ trong phòng đi ra đón.
Trần Tắc Minh giờ phút này khôi giáp chưa cởi, đứng ở trong viện, bị mọi người vây quanh thật sự nổi bật như là hạc trong bầy gà.
Trần Đổ thấy thế không khỏi dừng lại.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, nhìn thấy cha mẹ ra khỏi phòng trên mặt lộ ra tươi cười.
Đẩy ra mọi người lập tức chạy vội tới trước mặt phụ thân, đột nhiên quỳ xuống, tại kia trên bậc thang trịnh trọng dập đầu, thẳng lưng nói:”……!Phụ thân !”
Trần Đổ đầu tiên là giật mình, nhịn không được đưa tay xoa đầu nhi tử, vừa cảm khái vừa kiêu ngạo, chậm rãi nở nụ cười, thấp giọng nói:”Con ta……!Quả thực có tiền đồ !”
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn phụ thân.
Trần Đổ từ khi y còn nhỏ đã cực ít khen ngợi, chỉ e y bởi vậy mà tự đắc, cho dù lúc phi thường vừa lòng cũng bất quá là trong thần thái lộ ra một chút, y nằm mơ cũng không nghĩ qua phụ thân sẽ nói ra miệng, huống chi trước mặt nhiều người ngoài như vậy.
Trần Đổ nâng mặt y lên, nghiêm túc nói:”Công lao như vậy, phụ thân chưa từng nghĩ đến, Minh nhi……!Ngươi so phụ thân tưởng tượng còn xuất sắc hơn!”
Trần Tắc Minh trong lòng tràn đầy vui sướng, hốc mắt nóng lên, bật thốt lên :”Phụ thân !……”
Trần Đổ nhấc y dậy: “Tốt, hôm nay hai cha con chúng ta không say không về !” Bất tri bất giác, nhi tử đã cao hơn phụ thân nửa cái đầu , Trần Đổ vỗ vai Trần Tắc Minh, cảm khái vạn phần.
Trần phu nhân nói: “Lần này không đánh sao !”
Trần Đổ có chút lúng túng nói: “Không đánh, đương nhiên không đánh !”
Mọi người cười vang.
Trần Tắc Minh cảm giác những âm trầm trong lòng đều hóa thành hư không, y không nghĩ có thể có cái gì so với bây giờ càng tuyệt hơn được.
Mấy ngày sau, hoàng đế dạ yến quần thần.
Ứng phó không nổi kính rượu khiến Trần Tắc Minh có chút buồn bực, qua mấy vòng, y đã hơi say, trong lòng thầm than nguyên lai ở trên chiến trường đánh thắng, trở về tại trên bàn rượu còn muốn lại đánh một hồi mới tính là xong, lúc trước Dương Lương có phải hay không cũng cảm thụ như vậy.
Trần Tắc Minh nghĩ đến Dương Lương trong lòng liền có chút nặng nề khó chịu, ngay lúc này, có thái giám tuyên Hoàng Thượng đến.
Tất cả mọi người buông chén rượu, dập đầu hô vạn tuế ba lần.
Hoàng đế nhìn chung quanh trong điện, sai người đem bàn của Trần Tắc Minh chuyển đến bên cạnh mình, lúc này mới cho mọi người bình thân.
Trước đó tuy rằng trong cung chưa từng lộ ra nguyên nhân thiết yến, nhưng quần thần đều đoán được duyên cớ là vì trận chiến Phác Lữ quốc chấn nhiếp chư quốc, thiên uy đại chấn, như vậy đương nhiên muốn trọng thưởng cho Trần Tắc Minh, giờ phút này gặp vạn tuế thân cận Trần Tắc Minh như thế tự nhiên cũng hiểu được, ngược lại là Trần Tắc Minh chính mình kinh hãi một chút.
Y cũng không phải không nghĩ tới nguyên do này, nhưng hoàng đế đối với trước và sau lần xuất chinh của mình thái độ tương phản quá lớn, thậm chí có thể nói như là hai người khác nhau, thật sự làm người ta nghi hoặc khó tránh khỏi bất an.
Y đột nhiên nhớ tới lá thư của Ấm Ấm, trong lòng lộp bộp nảy lên.
Đến khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, hoàng đế nâng ly rượu:”Trẫm hôm nay thiết yến, ly thứ nhất muốn kính một người.” Nói rồi hướng Trần Tắc Minh khẽ nâng ly, “Ái khanh thỉnh.”
Trần Tắc Minh vội vàng quỳ xuống, kinh sợ khấu đầu: “Tạ vạn tuế !” Lúc này mới dám tiếp nhận cung nga đưa qua rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hoàng đế lại một ly: “Ly thứ hai !”
Trần Tắc Minh vừa ngẩng đầu, hoàng đế vẫn là đối diện với mình, không khỏi ngây người.
Dù y công lao có lớn hơn đi nữa cũng kinh không nổi hoàng đế bệ hạ cao quý kính liên tục hai ly rượu.
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Sau khi hai người uống cạn, hoàng đế nâng lên ly thứ ba: “Trần Khanh.”
Trần Tắc Minh bình tĩnh nhìn ly rượu trước mặt kia, cả người mồ hôi lạnh đều đi ra , trong lòng nghĩ ta lại làm sai cái gì sao?
Trong điện im ắng , ai cũng đoán không ra ba ly rượu của hoàng đế đến cùng là thưởng hay phạt, không khỏi nín thở.
Này một ly vào bụng, Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy trong miệng trong bụng đều là chua xót khó tả, trong đầu trì độn, lại nghe hoàng đế ở trên long ỷ nói: “Ta kính ái khanh ba ly này, thứ nhất vì chiến công hiển hách, không người địch nổi, thứ hai vì lương tướng khó cầu, được khanh là phúc của quả nhân, thứ ba……!Trước đây là trẫm chậm trễ trọng dụng, ái khanh chớ nên để ở trong lòng !”
Trần Tắc Minh ngẩng đầu thấy hoàng đế thản nhiên tươi cười, nào dám nói thêm gì, dập đầu liên tiếp:”Vi thần tạ vạn tuế !”
Hoàng đế thấy y đáp ứng, lúc này mới gật đầu.
Chúng thần được giải thích nghi hoặc, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Trần Tắc Minh trở lại ngồi lên ghế, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, ngay cả đũa đều thiếu chút nữa cầm không nổi, lòng tràn đầy đều là cảm giác thoát lực như sống sót sau tai nạn.
Một hồi sau nhịn không được ngẩng đầu, đã thấy hoàng đế cũng đang nhìn mình, ánh mắt giao thác, hai người đều ngẩn ra.
Trần Tắc Minh không dám nhìn kỹ vẻ mặt hoàng đế phía trên, kích động cúi đầu.
Lại không dự đoán được cử động phút chốc này lại khiến cho mắt hoa cả lên, mấy món nhắm rượu trên bàn trước mặt mơ hồ như tầng tầng hình ảnh, dùng lực lắc đầu mới có thể hơi hơi tỉnh táo lại.
“Trần đại nhân !”
Y theo tiếng ngẩng đầu, đứng trước mặt lại là đương triều thủ phụ, cười dài bưng cái chén đến trước bàn, hướng y nói:”Trần đại nhân thỉnh !”
Trần Tắc Minh không dám thoái thác, vội vàng lấy rượu đứng lên, cạn một ly này.
Thấy y uống được thống khoái, lục tục lại có mấy người đi lên kính rượu.
Trần Tắc Minh kêu khổ không ngừng, nhưng người đến càng lúc phẩm hàm càng lớn hơn so với y, chỉ phải một đường uống xuống.
Cũng không biết đối phó đến người thứ mấy, Trần Tắc Minh vừa mới nâng chén, rượu chưa kịp uống, đột nhiên thiên toàn địa chuyển [trời đất quay cuồng], thân mình đã trượt xuống.
Chỉ nghe bên tai có người vội la lên: “Trần đại nhân say, mau nâng y dậy.”
Rốt cuộc có thể hảo hảo nghỉ ngơi , y thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mông lung, hình như có người lôi kéo tay y, tại trên lòng bàn tay y từng chút vẽ lên .
Nhột quá, y mỉm cười.
Mơ mơ màng màng , y lại trở về mưa đêm kia.
Hai người đứng ở dưới mái hiên, Ấm Ấm khoác áo choàng cười với y, tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay y.
Trên mặt nàng còn riêng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, lại mỉm cười không buông tay cũng không nhìn y, ánh mắt sáng lóng lánh tựa như ánh sao trên trời.
Trần Tắc Minh có chút say lòng, thấp giọng gọi:”……!Ấm Ấm……”
Đột nhiên một trận mưa từ trên trời giáng xuống, tạt mạnh lên mặt y, khiến y khẽ run lên.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt vào gáy, niêm dính trơn ướt sinh ra khó chịu, Trần Tắc Minh than thở nói: “Mưa lớn quá.”
Chỉ nghe Ấm Ấm cười một tiếng, kia thanh âm rất là kỳ quái, nghe vào tai cư nhiên giống nam nhân.
Y kinh ngạc, đột nhiên mơ hồ nhớ tới Ấm Ấm không phải đã vào cung sao, như thế nào có thể ở trong này.
Này vừa nghĩ trong đầu liền mờ mịt, bốn phía lập tức tối sầm, Ấm Ấm cùng quang cảnh đều biến mất, trước mắt tối đen giơ tay không thấy năm ngón, y hít vào một hơi, dần dần minh bạch nguyên lai mình chỉ là nằm mộng.
Chậm rãi mở hai mắt, trong tầm mắt, một người đang lạnh lùng nhìn xuống y, Trần Tắc Minh trừng mắt nhìn, đột nhiên nhận ra gương mặt kia.”……! Vạn tuế !” Y mạnh mẽ nghiêng thân ngồi dậy, cảm giác say hóa làm một thân mồ hôi lạnh.
Y liều mạng hồi ức, tiếng gọi kia có hay không thật sự hô ra miệng, lại không thể nhớ rõ, không khỏi thấp thỏm khó an.
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Ngươi say !”
Trần Tắc Minh cúi đầu: “……!Vi thần mới vừa nhất thời làm càn, uống nhiều chút……”
Nói tới đây, đột nhiên cảm giác phía trên có cái gì chảy xuống, theo bản năng sờ soạng một phen, thế nhưng một tay toàn là nước.
Giật mình lập tức ngậm miệng, chỉ nhìn tay ngẩn người, mất hồn mất vía suy nghĩ sau một lúc lâu mới hồi thần, kinh ngạc phát giác hoàng đế cư nhiên vẫn chưa nhân cơ hội khó xử chính mình, không khỏi kỳ quái ngẩng đầu.
Mắt thấy phòng này tráng lệ, rường cột chạm trổ, xem ra có lẽ là tẩm cung hoàng đế.
Trần Tắc Minh ở trong cung nhậm thủ vệ tuy thời gian cũng không ngắn, nhưng không có quyền tùy ý ra vào nội cung, đến cùng có phải hay không y cũng không nhận ra được, bất quá nhìn đến bộ giường cực lớn trong phòng kia Trần Tắc Minh càng hoảng sợ nhảy dựng, lập tức từ trên giường bò dậy.
Hoàng đế sớm đã đứng dậy tránh ra, đứng dưới một bức bích hoạ, nhìn đến xuất thần.
Bên cạnh hắn, vài danh cung nga thái giám khoanh tay mà đứng, ai cũng chưa từng nhìn mặt Trần Tắc Minh một lần.
Trần Tắc Minh vốn tưởng rằng lấy hoàng đế tính tình, lần này trách phạt khó thoát khỏi, nào ngờ rằng đối phương tựa hồ cũng không để ở trong lòng, kinh ngạc cùng lòng hiếu kỳ nảy lên vì vậy cũng theo ánh mắt hoàng đế nhìn qua.
Đã thấy trên bức họa vẽ một gian tửu lâu, trời mưa trong song cửa hai người đối ẩm.
Nét bút trên bức họa tuy rằng cũng coi như tiêu sái lưu sướng, nhưng không thể nói có nhiều linh khí, hẳn là không phải xuất thân từ danh gia.
Xa xa núi non trùng điệp, sương mù giăng giăng, cách một màn mưa kia khiến gương mặt hai người càng thêm mơ hồ, xem không rõ ràng, từ y quan mơ hồ nhìn ra được là hai nam tử.
Lầu các cũng không khí phái, dường như dân gian tiểu cư, trên cửa treo một bảng hiệu, ba chữ “Túy Hương lâu”.
Thiên hạ có vô số Túy Hương lâu, nhưng Dương Lương yêu nhất chỉ có một gian kia.
Trần Tắc Minh hạ tầm mắt.
“Khanh có thể nhận thức gian lầu này sao?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Trần Tắc Minh chần chờ, y không biết có nên đáp lại hay không hoặc là nên đáp như thế nào.
Hoàng đế xoay người lại, ngồi vào ghế, hướng y mỉm cười:”Trẫm vẫn rất ngạc nhiên, trước mặt ngươi, Dương Lương nói như thế nào về quan hệ giữa hắn cùng với trẫm?”
Trần Tắc Minh ngược lại nhẹ nhàng hấp khẩu khí, tạm dừng một lát nói:”……!Dương điện soái trước mặt ty chức từ trước đến nay đều không nói đến.”
Hoàng đế quan sát y:”……!Hắn từ trước đến nay đều không nói?” Hắn cười cười,”Kia thật kỳ quái , hắn như thế nào thường tại trước mặt trẫm nói về ngươi chứ?”
Trần Tắc Minh kinh ngạc ngẩng đầu.
Hoàng đế đánh giá gương mặt hình dáng rõ ràng anh tuấn của y:”……!Hắn đều nói, muốn trẫm tìm chỗ khoan dung mà độ lượng……” Trần Tắc Minh giật mình, lưng phản xạ căng thẳng, y có loại xúc động muốn lui bước, nhưng kiên trì vẫn không nhúc nhích.
Hoàng đế không thiếu ác ý liếc y:”Trẫm chẳng lẽ làm qua cái gì thực quá phận sao, Trần Khanh?”
Trần Tắc Minh hạ tầm mắt, sắc mặt có chút khó coi.
Hoàng đế lại không bỏ qua hắn:”Trần Khanh !”
Trần Tắc Minh yên lặng một lát, mới gian nan thốt lên,”……!Không, không có !” Bóng mờ từ ngọn đèn che đi biểu tình trên mặt y, tuy nhiên thân ảnh không khỏi có chút khí tức bi ai.
Hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi:”Dương Lương còn nói, nếu muốn diệt Hung Nô, không có hắn không được……!Thực ngông cuồng có phải hay không? Tiểu tử này từ nhỏ liền rất có thiên phú, sư phó từng nói hắn trời sinh là có tố chất làm tướng quân, nên rong ruổi sa trường, da ngựa bọc ……” Nói đến đây, hắn đột nhiên im miệng, tựa hồ bị lời chưa nói ra dọa đến, hắn tựa hồ bị đâm đau đớn, nhăn chặt mày.
Hai người yên lặng một lát, hoàng đế quay đầu nhìn bức họa kia, ánh mắt không khỏi có chút buồn bã.
Trần Tắc Minh yên lặng quan sát hành động của hoàng đế, y cảm thấy mình dần dần đã hiểu được những biến hóa cảm xúc của hoàng đế, thoạt nhìn lại không như lúc ban đầu hỉ nộ vô thường.
Sau một hồi, hoàng đế thu hồi tâm thần, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì:”Đúng rồi, Phác Lữ quốc chủ hướng trẫm tố khổ, nói binh lính của ngươi sau khi hắn đầu hàng vẫn cướp sạch dân chúng của hắn một lần, có loại chuyện này không?”
Trần Tắc Minh giật mình, chần chờ không đáp lại.
Hoàng đế nhíu mày:”Trần Khanh? !”
Trần Tắc Minh bùm một tiếng quỳ xuống:”Đây là lỗi của thần, thần không dám tự biện bạch cho mình, nguyện ý lĩnh phạt !”
Hoàng đế đạm nhiên nói:”Trẫm hỏi là lý do ngươi phóng túng mặc kệ thuộc hạ.”
Trần Tắc Minh thấp giọng nói:”……!Thần cho rằng, nếu muốn binh sĩ dũng mãnh, trước tiên phải khiến cho người ta lòng tham mờ mắt.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Ngươi giảng như vậy với binh sĩ ? Nói cho bọn họ trong vương cung có vô số trân bảo có thể lấy khiến mọi người dũng mãnh tiến lên?”
Trần Tắc Minh nói: “Thần ngu dốt, chỉ nghĩ đến biện pháp này.”
Hoàng đế như có chút đăm chiêu: “Như vậy sông băng……!Khó trách các ngươi có thể qua, tham dục của con người thật sự là đáng sợ, phải không?”
Trần Tắc Minh biện giải: “Cũng không phải tất cả mọi người đều vì tiền tài không muốn mạng, rút lui có trật tự cũng không phải ít.
Thần âm thầm phái người xuất phát trước, giả trang thành Phác Lữ quốc sứ giả mai phục ở nửa đường, đợi khi đại quân đuổi tới lại đến đầu hàng, mới khiến cho các quân sĩ không hề nghi ngờ, toàn lực ứng phó qua sơn mạch.”
Hoàng đế phía trên mơ hồ mỉm cười: “Chủ ý đánh cược này thật thú vị.” Nói đến này lại trầm ngâm một lát,”……!Nhưng cáo trạng của các đại thần đều dâng đến nơi này của trẫm, chung quy không thể bỏ mặc không màng……! Giám quân kia của ngươi gọi là gì?”
Trần Tắc Minh nhìn hoàng đế, khó hiểu ý này .
Hoàng đế nghĩ nghĩ: “Là gọi Ngô Quá đi, vô công cũng không qua, thật đúng là đặt đúng tên.
Ngươi ngày mai nghĩ tấu chương dâng lên, liền nói Ngô Quá giám quân bất lực, buộc tội một phen, cũng coi như cho Phác Lữ quốc chủ một công đạo, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.” Nói tựa hồ là mệt mỏi, ngáp một cái, phất tay áo nói,”Đi xuống đi.” Nói xong xoay người đi đến trước giường, đã thấy Trần Tắc Minh quỳ tại tại chỗ, không mảy may di động.
Hoàng đế nói: “Trần tướng quân là muốn tự tiến cử chẩm tịch [cùng ngủ qua đêm] sao? Vậy thì lại đây đi.”
Trần Tắc Minh cả người run lên, ngẩng đầu thấy thần tình hoàng đế trêu đùa, do dự một lát, đột nhiên kiên quyết nói:”Vạn tuế, thần không thể dâng tấu chương này.”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn thẳng Trần Tắc Minh, trên mặt rốt cuộc hiện ra thần sắc không kiên nhẫn.