Đọc truyện Tương Phùng – Chương 20
Rồi hai người tắt máy. Cô nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã gần một năm rồi! Nhưng mà nhìn lại cứ tưởng chừng như mọi chuyện mới xảy ra hôm qua.
Rồi hai người trở về nhà, Tịch Vũ cũng về từ trước, cả ba người cùng ngồi ở phòng khách. Tịch Vũ bỗng nghiêm túc nói:
– Ba ngày nữa, anh sẽ sang Nhật một chuyến, công ty con ở bên đó đang xảy ra vấn đề, anh phải sang đó để giải quyết gấp, có lẽ sẽ ở lại một tháng.
– Hả! Lâu vậy! – Vĩ Thanh nói.
– ừm! – Tịch Vũ gật đầu.
Đột nhiên Khả Nghiêm lên tiếng:
– Ây! Sao chúng ta không đi chơi một chuyến đi, coi như giải khuây luôn! Còn tận 3 ngày nữa mà?
Hai người còn lại ngạc nhiên hỏi:
– Đi chơi? Ở đâu?
– Hmm! À đúng rồi! Không phải cách thành phố không xa có bãi biển X sao?
Nơi đó vừa đẹp lại vừa mát, hơn nữa chất lượng rất tuyệt đó! – Khả Nghiêm mỉm cười nói.
” Hả nơi đó sao?” – Vĩ Thanh và Tịch Vũ nhìn nhau.
– ———-
“Rì rào, rì rào”
Tiếng gió biển đã thổi qua các hàng dừa thưa, mặt trời hoàng hôn cũng đã buông xuống để lại một buổi biển đêm với những âm thanh sóng biển, tiếng gió và lá cây “xào xạt”.
Khả Nghiêm cùng với đám bạn ồn ào vừa cười vừa nói:
– Oa! Tuyệt thật! Đến đây hai ba lần rồi mà chưa bao giờ đi nhiều người như thế này!
– Vui thật! À mà Khả Nghiêm, nhân tiện mày thấy ở đây có ai được thì chọn đại một anh đi, ở đây nhiều trai đẹp ghớm! – Một người trong đám bạn lên tiếng.
Khả Nghiêm lập tức bĩu môi trả lời:
– Uầy! Tao không thèm đâu! Yêu đương làm cái quái gì cho mệt!
– Ê! Không muốn yêu hay không có ai yêu? Haha! – Người bạn đó tiếp tục hỏi.
Khả Nghiêm lập tức nói đùa theo:
– Hmm…. Cả hai! Haha!
Rồi cả đám cứ nói chuyện vô cùng ồn ào và náo nhiệt, ở một phía nào đó, Vĩ Thanh và Tịch Vũ, hai người họ chỉ ngồi im lặng, thấy quá ồn ào, không chịu nổi nên Vĩ Thanh đứng dậy khỏi ghế, nói:
– Mọi người tiếp tục chơi đi! Tôi vào trước!
– Ơ! Chị? – Tiểu Nghiêm thắc mắc.
Rồi Vĩ Thanh bước đi về khách sạn, Tịch Vũ thấy vậy cũng rảo bước đi theo sau cô.
– —
Trong phòng:
– Em sao vậy? – Tịch Vũ đến gần cô hỏi.
– Em không sao, chỉ tại em không thích nơi đông người và ồn ào thôi.
Đột nhiên Tịch Vũ nhìn vào mắt cô hỏi:
– Em nhớ nơi này không?
Vĩ Thanh đương nhiên là hiểu ý của anh muốn nói tới vấn đề gì, chắn chắc là lần đụng chạm đêm đó, cô liếc nhìn sang hướng khác, gò má bất chợt ửng hồng.
Rồi anh lấy hai tay đặt lên vai cô, đè cô nằm trên gối.
” Ây ya!”
– Chúng ta ôn lại kỉ niệm cũ đi!