Tương Phùng

Chương 11


Đọc truyện Tương Phùng – Chương 11

Cô nói rồi vội rút ống truyền dịch ra, toan bước xuống nhưng vết thương ở bụng vẫn chưa lành, liền đau đớn.

” Này! Cô vẫn chưa khỏe, đi đâu được?”- Tịch Vũ vừa nói vừa chạy đến đỡ cô.

– Bây giờ tôi muốn về nhà! Anh để tôi đi đi!

– Này! Bây giờ cô không thể tự đi được, cô còn rất đau đó, chi bằng tôi đưa cô về.

Chưa đợi Vĩ Thanh trả lời, anh kéo cô sát vào người dìu cô ra ngoài xe, rồi vào bệnh viện một lần nữa thanh toán viện phí. Sau đó mới lái xe đưa cô đi.

Khi lái xe được một đoạn ra khỏi bệnh viện, anh quay đầu lại nhìn cô định hỏi nhà cô ở đâu thì thấy cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi, không nỡ đánh thức cô, anh đưa cô về nhà của mình.

Chiếc ô tô từ ngoài cổng đi vào nhà, rồi dừng lại ở bãi đỗ xe, anh bước xuống bế cô lên nhẹ nhàng vì sợ cô tỉnh giấc, mới bước tới cửa anh suýt nữa bị dọa thả cô xuống.

Vương Khả Nghiêm từ đâu chạy ra “Anh hai, anh…” Cô gái đó chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt của Tịch Vũ lườm một cái” Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!”

Khả Nghiêm Ờ ờ nhỏ rồi há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Tịch Vũ bế Vĩ Thanh từ từ đi lên lầu.

“Ủa ủa! Cái chị gái đó là sao! Ủa! Anh hai mình… đây là lần đầu tiên anh ấy đem phụ nữ về nhà. Chẹp chẹp, he he có gian tình.”


Khả Nghiêm lần đi theo lên trên lầu, thấy anh mình đưa cô vào phòng ngủ dành cho khách, rồi từ tốn đặt cô lên giường đắp chăn cho cô ấy.

Thấy ổn rồi thì Tịch Vũ đi ra ngoài, Khả Nghiêm lập tức lôi anh ra một góc tra hỏi:

– Anh hai! Cả đêm anh không về thì ra là đi cua gái he!

– Con bé này, nói bậy bạ, anh thấy cô ấy gặp tai nạn, nên cứu thôi!

– Ơ! Thấy người ta gặp nạn, rồi thấy người ta đẹp quá nên đem về nhà luôn chứ gì! Anh hai! Em không ngờ anh lại là người như vậy đó!

– Đồ điên! Cô ấy ngủ trên xe, anh không biết nhà cô ấy mới đem về đây tạm thời thôi!… Em chăm sóc cô ấy hộ anh, anh đi ngủ đây.

– Nè! Anh đừng có đánh trống lãng, em biết hết rồi đó.

Nói xong Tịch Vũ rẽ hướng đi vào phòng của mình đóng lại, Khả Nghiêm cũng không hỏi nữa chạy lại đến xem Vĩ Thanh.

Cô ấy lại ngồi gần sát mặt Thanh, chậc lưỡi nói:

– Chậc! Chị này nhìn đẹp thật, nhưng không biết có gì đó với anh mình không nữa! Hmm! Nếu có thì càng tốt chứ sao? Mai mốt sẽ có người chơi với mình, hùa theo mình nữa, kkk…

– ————-

Sáng hôm sau….

Vĩ Thanh mở mắt tỉnh dậy, cảm thấy mình đã hồi phục được phần nào, vô vươn vai, nhìn xung quanh thấy vô cùng lạ lẫm, cô đang ở trong một căn phòng rất tiện nghi, đồ đạc được trang trí rất đẹp mắt. Cô mới tự hỏi mình đây là đâu và bước ra ngoài cửa phòng đi xuống lầu chậm rãi, nhìn xung quanh.

Đây là nhà ai, sao lại sang trọng không kém Biệt thự Cố gia như thế này! Chưa kịp hết ngỡ ngàng, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô:

“Hù! Ha ha”

Cô giật mình quay lại, thấy Khả Nghiêm và hoảng sợ hỏi:


– Cô là ai?

– Chị! Em là Vương Khả Nghiêm, là em của Vương Tịch Vũ, người đã cứu chị hôm qua đó. Đây là nhà em, anh ấy nói không biết nhà chị nên đưa chị về đây, lúc đó chị đang ngủ đó!

Vĩ Thanh lúng túng đáp lại:

– ờm.. Vậy hả! Thật ngại quá, làm phiền gia đình cô rồi!

– À mà chị! Chị là người yêu của anh ấy hả?

– Hả hả! Đâu có!

– Hmm, trước giờ anh ấy chưa từng dắt phụ nữ về nhà, đây là lần đầu tiên luôn. Chị! Khai mau đi, chuyện không thể nào đơn giản như vậy được, chắc chắn có gian tình!

– Ây… không có! Chị chỉ mới gặp anh ấy lần đầu mà thôi!

“Vậy ư! “-Khả Nghiêm thất vọng trả lời.

– À mà anh ấy đâu rồi!

– Anh ấy đi đến công ty rồi!

– Công ty?


– Là tập đoàn Vương thị đó chị! Chị, chị đói không, chúng ta ăn cơm đi, em nấu hết rồi nè! Chị không ăn em bị ông anh chết tiệt đó lằng nhằng đó!

Vĩ Thanh phân vâng chưa kịp trả lời thì bị Khả Nghiêm kéo đi, đụng trúng ngay vết thương chưa lành, cô nhăn mặt” Ây ya”

– Chị! Chị thương hả! Em xin lỗi! Em không biết!

– ờm! Không sao!

– Mà chị bị thương gì vậy? Sao lại đau ở bụng?

Vĩ Thanh ngậm ngùi trả lời:

– Chị… chị bị sảy thai…!

Khả Nghiêm hốt hoảng thốt lên:

– Ôi thần linh ơi! Vậy mà hai người nói không có gì với nhau! Có con với nhau luôn rồi! Ôi trời ạ! Suýt nữa là lên chức dì rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.