Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 2: Xuất giá!


Đọc truyện Tướng Phủ Ngốc Thê – Chương 2: Xuất giá!

Kịch hay lại sắp sửa bắt đầu !

Đường Mẫn dường như quên mất người bọn họ muốn xử phạt là mình, hứng thú đứng đó nhìn một đám nữ nhân không ngừng bàn tán nghị luận.

“Tam tỷ tỷ, người ta là đồ ngốc sao có thể phạt được, đây là nàng dâu còn chưa qua cửa của Tướng phủ. Nếu như trong lúc xử phạt chẳng may xảy ra điều gì, thì ai sẽ là người thay thế cho tân nương đây!“.

“Tứ muội muội, ngươi lo lắng gì chứ. Tiểu thư Hầu phủ của chúng ta còn rất nhiều, không phải còn có… “, đang nói bà ta liền quét mắt tới nữ tử đang đứng ở sau lưng người bên cạnh: “Còn có người thay thế nữa sao?“.

“Ngươi…ngươi đừng có hòng mà đánh chủ ý lên Oánh nhi, con bé còn phải vào Vương phủ!“.

“Thật đúng là không biết nặng nhẹ!”, độc phụ kia nhẹ nhàng đáp trả với vẻ mặt đầy khinh thường.

Thì ra đây là Tam phu nhân, Tứ phu nhân, phụ thân của nàng đúng là biết hưởng thụ, nhìn hai di nương đang trầm mặc đứng ở kia cũng không tệ lắm.

Cộng thêm mẫu thân đã chết của nàng nữa là bảy nữ nhân. Ông ta tưởng mình là Vi Tiểu Bảo tái thế chắc, nạp nhiều nữ nhân như vậy, muốn tề nhân chi phúc(*) sao, có dễ như vậy không?

(*)Tề nhân chi phúc: Ý chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, đông con nhiều cháu, thê thiếp thành đàn.

Nhìn trận thế hiện tại, có thể thấy được tài trị gia của phụ thân nàng thật sự không ra gì, có lẽ là hoàn toàn không thèm quản, chút lửa ở hậu viện này có đốt cũng không cháy được đến tiền viện!


“Được rồi, tất cả im hết đi!”, Nhị phu nhân lên tiếng ngăn lại, sắc mặt có vẻ không vui. Nữ nhân ở Hầu gia thật sự quá nhiều, nếu muốn ngồi lên vị trí chủ mẫu chỉ e rằng còn lắm gian nan.

Còn cả cái người gây họa trước mắt này nữa!

“Đường Mẫn, ra tay đả thương người, không tôn trọng trưởng bối. Nhưng niệm tình nàng sắp gả vào Tướng phủ, chỉ phạt nhốt trong phòng chứa củi ba ngày, ba ngày sau cứ thế xuất giá!“.

“Nhị phu nhân, Mẫn tiểu thư gả cho người kia đã phải chịu nhiều uất ức rồi, nếu còn tay không gả đi, phủ bên kia sẽ nhìn Mẫn tiểu thư, nhìn Hầu phủ bằng con mắt gì!”

“Liễu nương, ở đây không tới phiên ngươi nói chuyện! Ngữ điên này, làm ra chuyện như thế, chỉ bị cấm túc ba ngày đã là tốt với nàng ta lắm rồi!“.

“Người tới, mau thi hành!”

Một đám nữ nhân trên mặt treo đầy vị thế thắng lợi đi ra đại sảnh. Liễu nương cùng với Hồng Mai lực bất tòng tâm, bất đắc dĩ nhìn gã sai vặt áp Đường Mẫn rời đi không thể giúp được gì!

Thời gian ba ngày, rất nhanh liền trôi qua.

Đường Mẫn xê dịch đệm cỏ bên dưới, đổi lại tư thế thoải mái tiếp tục suy nghĩ.

Ba ngày bị cấm túc này cũng không hề phí công, hai ma ma giữ cửa đều là người nói nhiều, tin tức bọn họ trao đổi với nhau cực kỳ hữu dụng với nàng, ít nhất thì hiểu biết về Hầu phủ lẫn triều đại này cũng tăng lên đáng kể.


Phượng Lăng Triều, một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử, có lẽ đây là một không gian khác biệt chăng? Thôi kệ, cái này nàng cũng không thèm quản!

Đương kim Hoàng Đế chính là vị vua đời thứ mười ba của Phượng Lăng, niên hiệu Tông Khâm, hiện tại đang là năm thứ hai mươi ba vua Tông Khâm tại vị. Theo tin tức tào lao của hai bà tử kia, thì lão Hoàng đế cũng đã hơn năm mươi, đang dần bước một chân vào quan tài.

Tiếp giáp Phượng Lăng Triều, là hai nước lớn, Thương Lan và Hiên Viên, đoán chừng thực lực không chênh lệch nhau nhiều lắm.

Lại nói về Hầu phủ này, tin tức thu thập được thật đúng là đủ nhiều.

Phụ thân của nàng tên gọi Đường Ứng Nghiêu, là Hầu gia của phủ Trấn Nam, trong phủ dưỡng bảy thê thiếp, nhưng lại không hề có mụn con nối dòng nào ngoài một đích nữ ngốc nghếch là nàng đây!

Trong Hầu phủ, còn có ba thứ tỷ thứ muội khác do ba phu nhân sinh ra, còn những di nương khác mấy năm nay chưa từng có ai hoài thai.

Đường Mẫn chẹp chẹp miệng thầm thán, cũng may, bản thân vẫn giữ được tên cũ, không thay đổi, nghe còn vào tai một chút.

Về phần nhữngnữ nhân kia thì cứ kệ các nàng đi. Chỉ cần không phạm nàng, thì nàng cũng chẳng có tâm tư đi quản chuyện đông tây của họ.

Sau khi minh bạch hết tất cả, Đường Mẫn liền mở mắt ra, đứng lên phủi sạch bụi cỏ trên người. Sờ soạng thân hình của mình từ trên xuống dưới, thịt ít đến thảm thương, theo lý mà nói với số tuổi mười bốn thì dáng dấp của khối thân thể này cũng quá chậm phát triển rồi!


Với thân thể nhỏ gầy như thế này, chỉ cần đi vài bước liền thở gấp, nàng có thể làm gì! Trời cũng đã sắp sáng, không lâu nữa sẽ có người đến mang nàng đi ra ngoài trang điểm, thay giá y.

Nàng cũng không quên, hôm nay chính là ngày vui của mình!

Nghĩ đến đây không nhịn được thở dài, đành nhịn thôi, nếu người Hầu phủ không muốn gặp nàng, mà bản thân muốn chạy cũng không chạy được, vậy thì gả đi thôi.

Không phải nói tướng công tương lai của đã có thai rồi sao, vừa may, ngay cả động phòng cũng có thể miễn . . .

Đường Mẫn ngồi ở trên ghế, mặc cho hai nha hoàn xoay tới xoay lui. Mặc giá y, búi tóc, đeo trang sức, không nói tiếng nào, dáng vẻ đầy ngờ nghệch.

Hồng Mai đỏ mắt, thoa má hồng cho Đường Mẫn, bất mãn uất ức không ngừng rơi nước mắt: “Tiểu thư, thật là quá đáng, nếu như người không ngốc thì bọn họ làm sao có thể làm như vậy, tay trắng xuất giá, thậm chí ngay cả đồ cưới Hầu Gia đã chuẩn bị cho người cũng muốn nuốt trọn!“.

Tiểu thư chân chính của bọn họ có ngốc hay không thì nàng cũng không biết, nhưng Đường Mẫn nàng cũng không phải là người để mặc cho người ta tính toán, đè đầu cưỡi cổ, MÀ với những của hồi môn đáng lẽ được nhận nàng tuyệt sẽ không uất ức chính mình.

Không phải nói Hầu gia vẫn yêu thương nàng hết mực sao, nếu cứ ngây ngốc đợi ở Hầu phủ cũng không có gì thú vị, gả thì gả thôi. Đợi đến lúc phụ thân trở lại, nàng sẽ chậm rãi tính sổ với những nữ nhân kia cũng không muộn!

“Được rồi, Hồng Mai, nói ít mấy câu, thời gian cũng đã không còn sớm nữa!”

Lục Trúc ở một bên nhắc nhở, bộ dạng trầm mặc không nói của tiểu thư khiến cho nàng ta đau lòng không thôi, bọn họ thân làm nô tỳ không có cách nào làm chủ, cách tốt nhất là phục vụ thật chu đáo, nói nhiều lời khiến cho tiểu thư thật vui vẻ.

Ngoài cửa thấp thoáng vọng tới tiếng kèn rước dâu, có lẽ nhà bên kia đã đến rồi!


Hồng Mai tỉ mỉ xem xét lại một phen, từ giá y trên người Đường Mẫn đến trang điểm trên mặt lẫn đồ đồ trang sức trang nhã. Tiểu thư không nói lời nào, không cười khúc khích, quả thật nhìn đẹp vô cùng. Vừa nghĩ như thế nàng ta lại tức giận không thôi, những thứ tiểu thư kia có ai đẹp mắt như tiểu thư nhà mình chứ, bọn họ hoàn toàn cậy vào việc mẫu thân mình vẫn còn mới có thể khi dễ tiểu thư như thế.

“Hồng Mai, ngươi đi ra nhìn xem, có phải đội ngũ rước dâu đã tới cửa rồi không?”

Lục Trúc đuổi Hồng Mai ra bên ngoài, sau khi thấy bóng dáng Hồng Mai biến mất ở chỗ rẽ hành lang, mới đóng cửa, xoay người nhìn Đường Mẫn. Đường Mẫn buồn bực, tự nhủ không biết Lục Trúc này muốn làm gì?

“Tiểu thư, người nhớ giấu cho kỹ!”, Lục Trúc nhét một túi thơm vào trong tay Đường Mẫn, nàng chưa kịp mở ra nhìn liền bị ngăn lại.

“Tiểu thư, đây là túi thơm Liễu di nương đưa cho người, bên trong là đồ cưới hồi môn của phu nhân, ban đầu giao cho Liễu di nương cất giữ, hiện tại tiểu thư xuất giá, cần phải cất giữ cẩn thận, người…!”

Lục Trúc chưa nói hết, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra. Mấy nữ tử tuổi không khác biệt lắm so với Đường Mẫn đi tới. Đường Mẫn trầm mặc không phản ứng nhìn đám thứ muội không quen mặt trong phủ đang bước vào cửa.

Một, hai, ba, rất tốt, đều tới đầy đủ! Một kẻ ngốc không có phụ mẫu thương yêu như nàng, khi xuất giá lại được chú ý như vậy thật đúng là “vinh vạnh” .

“Nhìn xem xem, là ai đây, hóa ra là đích tiểu thư cửu danh đỉnh đỉnh của Hầu phủ chúng ta, ngày hôm nay phải xuất giá rồi, thật là chuyện đáng chúc mừng!”

Người nói chuyện là một nữ tử mặc xiêm y màu xanh lam, mặt đầy ngạo khí, mắt cao hơn đầu.

Nhìn gương mặt này, Đường Mẫn liền cười lạnh, thật không hổ là nữ nhi được đích thân Nhị phu nhân nuôi dạy, đúng là nương nào nữ nhi ấy.

Một nữ tử đứng bên cạnh thấy thế liền bật cười, nói chen vào: “Đại tỷ tỷ, chuyện này thì có gì đáng vui chứ, một người ngu ngốc gả cho một quái thai, nghe nói cả kinh thành này đang dõi mắt chờ trông chuyện cười của họ đấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.