Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 82: Nạp Lan Diệp Hoa chẳng biết xấu hổ


Đọc truyện Tướng Phủ Đích Nữ – Chương 82: Nạp Lan Diệp Hoa chẳng biết xấu hổ

“Xác thực a, làm sao lại có mùi máu tươi!” Bên cạnh cũng có người phụ họa, toàn bộ đại điện đột nhiên yên tĩnh, chớ không phải Kiếm Hồn còn nhớ mong người trên nhân gian? Tất cả mọi người nhìn về phía Nạp Lan Tĩnh, đều biết Kiếm Hồn khi còn sống muốn thú ( cưới ) nhất đó là Nạp Lan Tĩnh, hắn bị giết hại cũng vì trốn tránh thánh chỉ ban hôn!

Nạp Lan Tĩnh an tĩnh ngồi ở chỗ kia, mắt hơi híp lại, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động cái chén trên bàn, mùi máu tươi trên người tại ấm lô xông lên càng phát ra dày đặc! Nàng hơi nhíu mày, tự nhiên cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn đến, ngón tay càng chuyển động nhanh, khóe mắt lơ đãng nhìn thấy Nạp Lan Ninh, trong lòng tính toán, nhưng trước mặt mọi người, ánh mắt đều nhìn chằm chằm trên người của mình, trừ phi là Đại La thần tiên giở phép thuật, bằng không đều vô kế khả thi!

Thật lâu sâu đều không có người nói chuyện, Thái hậu sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhưng lại không thể mở miệng hỏi, cũng không thể mở miệng làm cho người ta dẫn đi tuẫn táng! Nàng mặt bình tĩnh, ánh mắt ở trên mặt mọi người vòng vo lại chuyển, nàng đó là không tin, mùi máu tươi nồng như vậy còn có thể che giấu! Thái hậu quay đầu, phân phó ma ma bên cạnh vài câu, ma ma kia gật gật đầu, lập tức đi xuống dưới đài! Thái hậu trước mặt mọi người nói cái gì, trong lòng mọi người ai ai đều vô cùng hiểu được, đây bất quá là làm cho ma ma âm thầm lưu ý, đến tột cùng là mùi máu tươi từ trên người nào truyền đến!

“Dùng bữa đi!” Thái hậu nhẹ giọng nói, mọi người mới cúi đầu dùng bữa, bởi vì đây là tang yến, mọi người chỉ dùng bữa, không thể giống như dĩ vãng trò chuyện vui vẻ, kính rượu nói chuyện phiếm!

Ô ô, bên ngoài đúng lúc truyền đến tiếng khóc tang thương của cung nhân, trong lúc nhất thời đại điện tràn ngập bi thương, Thái hậu nương nương dùng khăn con nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đây là cùng Kiếm Hồn dùng bữa tối cuối cùng, qua đêm nay, lễ tang mới thật kết thúc!

Nạp Lan Tĩnh trong lòng bang bang đập, mắt nhìn ma ma kia càng lúc càng gần, nàng nhưng không có một điểm biện pháp, tay nắm thật chặt, mỗi bước đi của ma ma kia, tựa hồ cũng có thể đánh vào đáy lòng Nạp Lan Tĩnh.

“Nhị hoàng đệ, cánh tay của ngươi làm sao vậy?” Thái tử kinh hô ra tiếng, mọi người mới đưa ánh mắt đặt ở trên người Nhị hoàng tử, chỉ thấy hắn giơ ly rượu lên, nhưng vết máu trên tay lại nhiễm đỏ cả cánh tay hắn, mà ma ma kia cũng dừng cước bộ, Nạp Lan Tĩnh thế này mới nhẹ nhàng thở ra, trong mắt khẩn trương cho Thu Nguyệt một ánh mắt!

“A, đây là thờ điểm luyện võ làm cánh tay bị thường, chắc là không cẩn thận đụng phải cái gì đi, chớ không phải dọa đến hoàng huynh?” Nhị hoàng tử trên mặt mang theo mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt kia lại mang theo nồng đậm trào phúng!

Thái tử cứng đờ, nhìn Nhị hoàng tử giống như trong lúc vô ý trả lời, lại đem mũi nhọn hướng về phía chính mình, phảng phất là chính mình ngạc nhiên, biết rõ hôm nay đặc biệt, lại còn lớn tiếng nói ra như vậy, chớ không phải là làm cho hắn một hoàng tử cùng Kiếm Hồn tuẫn tang sao ( chôn cùng )! Thái tử quay đầu liếc Hoàng thượng một cái, quả nhiên, trên mặt Hoàng thượng đó có một luồng tức giận!

“Ngược lại hoàng huynh ta đây thất lễ, cũng là, nam tử hán bị thương được coi là gì đâu?” Thái tử mỉm cười, như trước cởi mở, nhưng đáy mắt lại nhiễm một mảnh ghi hận! Hắn nay tuy rằng là thái tử, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu mình có một câu nói sai mạo phạm vị hoàng đệ này! Hắn có thể sẽ bị người phụ hoàng vĩ đại phế bỏ vị trí Thái tử, có đôi khi hắn hoài nghi, phụ hoàng có nhiều đứa nhỏ như vậy, có phải hay không chỉ có Nhị hoàng đệ mới là con ruột của hắn!

“Đúng vậy a Hoàng thượng! Phong nhi thường nói chỉ có Niệm nhi có khí thế Hoàng thượng, nay nhìn hai huynh đệ tướng kính hòa thuận ( tôn trọng hòa thuận lẫn nhau ), rốt cuộc là phúc khí của Hoàng thượng, là phúc khí của dân chúng!” Hoàng hậu ở một bên mỉm cười, nói Thái tử thường xuyên khen Nhị hoàng tử, giải thích rõ anh trai thân cận, Nhị hoàng tử mở miệng bên trong cũng không có hiện ra đệ đệ cung kính, âm thầm đó là nâng địa vị Thái tử lên, nay còn nói phúc khí của dân chúng, tự nhiên muốn nói tuân thủ chi lễ quân thần, Thái tử nay là Thái tử, mà hoàng tử là thần, nếu thần bất kính quân, quân không tuân thủ quân thần chi lễ, dẫn đến thiên hạ đại loạn, Thái tử làm lâu như vậy, trong lòng thần dân tự nhiên chỉ nhận Thái tử là Thái tử, nếu Hoàng đệ cố ý thiên vị, chỉ sợ làm bị thương căn cơ quốc gia!

“Như thế rất tốt!” Hoàng đế gật gật đầu liền không nhiều lời nữa, hôm nay Hoàng hậu dám nói như vậy, bất quá bởi vì Kiếm Hồn chết thảm, nếu xử trí không thỏa đáng, sợ là Tương Bình vương nổi dị tâm ( suy nghĩ gian dối _ đại loại là muốn làm phản ), nay Cung gia ở biên quan kháng địch, trong triều cũng chỉ có Dương Quốc công còn có chút binh quyền!

“Hừ!” Thái hậu hừ lạnh một câu, “Ngươi bị thương, sau không nhanh chóng trở về tĩnh dưỡng!” Nàng tức giận đối với Nhị hoàng tử nói, tuy nói đã biết nguồn gốc mùi máu tươi từ đâu truyền đến, nhưng nàng thủy chung không thể mở miệng làm cho một hoàng tử tuẫn táng cùng đi, về lý về tình, tốt nhất cho hắn mau chóng rời đi, mắt không thấy tâm không phiền!

“Tạ hoàng tổ mẫu quan tâm, phụ hoàng nhi thân xin được cáo lui trước!” Nhị hoàng tử cười, trên mặt không có chút nào không cam lòng, vẻ mặt mang theo thích ý biếng nhác, như Thái hậu nói vậy là thật lòng quan tâm hắn!

“Ân!” Hoàng đế gật gật đầu, nhìn Nhị hoàng tử bị thương, đương nhiên nên trở về nghỉ ngơi, ở trong lòng hắn chuyện khác so ra đều không quan trọng bằng Nhị hoàng tử, nếu không phải Nhị hoàng tử cố ý không muốn ngôi vị hoàng đế này, bằng không Thái tử vị lại như thế nào đến phiên Kiếm Thiểm Phong ngồi! Hoàng thượng nhìn về phía Nhị hoàng tử ánh mắt càng phát ra từ ai, đây là ý niệm ( thứ _ bảo bối cuối cùng ) duy nhất nàng lưu lại cho chính mình!


Nhị hoàng tử đi qua trước mặt Nạp Lan Tĩnh, còn cố ý trừng mắt nhìn, Nạp Lan Tĩnh không khỏi mỉm cười, nàng không hiểu được Nhị hoàng tử vì sao lại giúp nàng, tử trong mắt Nhị hoàng tử dường như không có ác ý, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu chay, làm cho chính mình phải tỉnh táo lại, có lẽ Nhị hoàng tử làm vậy có mục đích khác, người của hoàng thất, đều vô cùng âm hiểm, chính mình cẩn thận phòng bị mới đúng!

Nhị hoàng từ sau khi rời đi, mọi người chỉ lo cúi đầu dùng bữa, giống như vừa nãy không có phát sinh chuyện gì, Thái hậu nương nương sắc mặt càng âm trầm đáng sợ!

Nạp Lan Khuynh ngẩng đầu nhìn thấy sự tình gì, đột nhiên hít một hơi thật sâu, Nạp Lan Tĩnh theo ánh mắt Nạp Lan Khuynh nhìn lại ,thấy được cái mũi Nạp Lan Ninh chảy máu ra ngoài, Nạp Lan Ninh dùng khăn con nhẹ nhàng lau, nhưng càng lau chảy càng nhiều, mọi người nghe thấy thanh âm Nạp Lan Khuynh hít khí, đều hướng bên này xem, nhưng ngại chuyện vừa rồi, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện!

“Vị tiểu cô nương kia là ai?” Thái hậu nương nương nhận thấy ánh mắt mọi người, trong lòng vui vẻ, vội hỏi.

“Bẩm Thái hậu nương nương, vị kia là thiếp thất của vương gia, Nạp Lan thị!” An Ảnh Nhã đứng dậy hơi hơi cúi, ánh mắt mang theo tia vui sướng khi người gặp họa, nàng nghĩ đến nàng đã xui xẻo, còn chưa cập kê liền gả cho một người chết, nhưng vị tiểu cô nương trước mắt, nghĩ đến cũng chỉ mười tuổi, sợ là số kiếp tuẫn táng theo a!

“A, quả nhiên là cái đòi hỉ, nếu Hồn nhi nhớ mong, truyền ý chỉ ai gia, lập tức nâng vị sườn phi, tiễn bước đi!” Thái hậu khoát tay áo, người kéo đi xuống, nói trắng ra, đó là đưa đến lăng mộ Kiếm Hồn, tuẫn táng cùng Kiếm Hồn!

“Không cần a Thái hậu nương nương, không cần a!” Nạp Lan Ninh trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, nàng còn trẻ, nàng không thể chết nhanh như vậy a!”Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ van cầu người cứu, cứu ta!” Nạp Lan Ninh tuyệt vọng, trong mắt chảy lệ, tay liều mạng hướng Nạp Lan Tĩnh, nàng biết Nạp Lan Tĩnh ngày thường tâm tư nặng nhất, chỉ cần nàng vì mình cầu tình, có lẽ mình có thể thoát chết được!

“Kéo đi xuống! Một cái thứ nữ được phong sườn phi, nên vinh quang rời đi!” Thái hâu nương nương tức giận nhíu mày, Hồn nhi cô đơn, bên kia nhiều người hầu hạ cũng tốt.

“Mẫu hậu ngài bớt giận, bất quá là tiểu nha đầu không hiểu chuyện thôi!” Hoàng đế ở bên cạnh nói khẽ vài câu với ám vệ, quay đầu nhìn Nạp Lan Ninh bị người che miệng kéo đi, trong lòng căng thẳng, tựa hồ có chút đau xót, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ không đành lòng, hắn bỏ qua, không muốn liếc mắt nhìn, chính mình không đáng vì một nô tài mà khiến mẫu hậu tức giận, nhưng trong lòng hắn cũng không biết, loại cảm giác này chính là cái gọi tâm tư linh thông giữa cha và con gái!

Nạp Lan Tĩnh ngồi ở vị trí của mình cũng không nói, mặc dù Nạp Lan Ninh gọi mình là Đại tỷ tỷ, Nạp Lan Tĩnh cũng không từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, Nạp Lan Ninh tuy chưa từng hại qua mình, nhưng nàng không chết chính mình liền gặp xui xẻo, Thái hậu nương nương nếu không phát tiết giận dỗi này, chính mình sớm hay muộn cũng bị tính kế đi! Vật cạnh thiên trạch thích người sinh tồn (Hoàn cảnh ganh đua quyết định sinh còn ), có trách chỉ đổ thừa nàng không đủ cảnh giác, nếu mình là nàng như vậy đã sớm chết vài lần!

Nạp Lan Tĩnh khẽ nhấp rượu chay, nhìn một mâm quả điều trên bàn kia, khóe miệng chứa ý cười, quả điều này người bình thường ăn không sao, nhưng Nạp Lan Ninh trên người có độc, nàng nếu ăn quả điều, sẽ gặp máu mũi chảy ra, mà chính mình thừa dịp thời điểm tất cả mọi người nhìn về phía Nhị hoàng tử, liền lột quả điều làm cho Thu Nguyệt bỏ vào trong chén canh nấm tuyết, thuốc này đương nhiên do Tôn ngự y báo cho mình biết, không nghĩ tới hôm nay phát huy công dụng!

Trải qua một trận náo loạn, mọi người nhanh chóng dùng bữa, đã sớm nên rời khỏi đây, mà mùi máu tươi như trước vẫn tồn tại, nhưng làm cho các nàng cảm thấy cũng không có đậm mùi!

“Tĩnh nhi, hôm nay ngươi tốt hơn theo ta hồi Cung phủ đi!” Ra Huyền Vũ môn, Vân Ninh quận chúa mới dám đem lo lắng hiên tại trên mặt, phía trên yến hội thật làm người ta lo lắng, nếu Nạp Lan Tĩnh bị người phát hiện trên người có thương tích, đối với sự sủng ái của Thái hậu với Kiếm Hồn, mặc dù Nạp Lan Tĩnh là quận chúa thì sao, sợ cũng chạy không thoát vận mệnh tuẫn táng theo!

“Biểu tỷ yên tâm, ta không vấn đề, chỉ là cảm giác của ta, cảm thấy sự tình cũng không có đơn giản như vậy, ngày ấy ở trong phủ có người vụng trộm lẻn vào phủ, đem ta cột vào phía tây ngoại ô trong rừng, sợ là có người muốn ta cùng Kiếm Hồn chết, sau đó lại tạo dấu hiệu giả tạo thành hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn, cố ý làm Hoàng thượng khó xử, nếu hắn thực hiện được, chúng ta đó là tử tội ( tội chết ), đến lúc đó nếu xử lý không thỏa đáng, Tương Bình vương nổi lên dị tâm, phụ thân mặc dù không thích ta, nhưng phải làm ra vẻ, lo lắng cho ta chính là ngoại tổ phụ cùng cậu, bọn họ thương yêu Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ Nạp Lan Tĩnh vừa chết bọn họ ngầm sinh tức giận, cho dù bọn họ làm chuyện gì, Hoàng thượng trong lòng cũng nhất định nổi lên phòng bị, đến lúc đó tương đương bất hòa, Phiên vương nổi dị tâm, biên quan chiến sự liên tục, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài, sợ là xảy ra đại sự!” Nghĩ kỹ tối nay Nạp Lan Khuynh ở lại hoàng cung, Nạp Lan Tĩnh thế này mới có cơ hội cùng Vận Ninh quận chúa nói vài lời.


“Ân, ngươi yên tâm, ta sẽ nhắc nhở phụ thân cùng tổ phụ, nhưng thật ra ngươi, thực làm cho người ta lo lắng, nếu không ngươi cùng cô cô đều trở về nhà đi, tướng quân phủ không phải ai cũng có thể vào!” Vận Ninh quận chúa gật gật đầu, ánh mắt xuất hiện ít ngưng trọng, có thể ở giữa tướng phủ bắt người, thế lực tất nhiên không kém, nhưng lại giống như dã tâm lớn, nay phụ thân lại không ở trong phủ, thực làm cho ngươi ta đau đầu.

“Không sao, nay những ngày cuối năm, nếu thường ở trong nhà cậu, sẽ làm cho người sinh nghi, chính ta cẩn thận một chút là được!” Nạp Lan Tĩnh cười, để Thu Nguyệt đỡ nàng mau chóng lên xe ngựa, Vận Ninh quận chúa nhìn Nạp Lan Tĩnh cố ý như thế, cũng không nói gì nữa!

Vừa lên xe ngựa, Nạp Lan Tĩnh vội cho Thu Nguyệt nhìn miệng vết thương, quả nhiên, máu đã nhuộm hồng mảnh vải, nếu không phải mùa đông mặc dày, sợ sớm lộ ra manh mối, Thu Nguyệt vội vàng xé một mảnh vải, đem miệng vết thương băng tốt, đem mảnh vải bị thay thế gói kỹ, giấu ở bên trong ống tay áo, chờ sau khi trở lại phủ, đem đi thiêu hủy!

“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!” Đến bên ngoài tướng phủ, Cung thị đã sớm nhận được tin, liền chờ ở ngoài cung, hai ngày nay mỗi ngày đi Cung phủ, chờ tin tức, nay Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc trở lại, tự nhiên vui mừng vô cùng!

“Khiến mẫu thân lo lắng!” Nạp Lan Tĩnh hơi cười, từ trên xe ngựa muốn xuống dưới, nhưng chân tựa hồ so với ban ngày còn muốn đau hơn, cắn chặt răng, vì không muốn cho Cung thị lo lắng, cau mày chặt, mạnh mẽ chống đỡ được Thu Nguyệt dìu xuống xe ngựa!

“Tiểu thư!” Lưu Thúy đi ra từ phía sau Cung thị, khẩn trương đỡ Nạp Lan Tĩnh, trong mắt mang theo nồng đậm lo lắng.

“Tĩnh nhi ngươi!” Cung thị mạnh mẽ che miệng, sợ chính mình khóc thành tiếng, nhìn nữ nhi ngay cả xuống xe ngựa đều cố sức như vậy, chớ không phải xảy ra đại sự gì, nghĩ Nạp Lan Tĩnh cũng không biết đắc tội với ai, trong lòng đấu tranh lợi hại.

“Không ngại, nương ngài cứ yên tâm đi, chắc là ngồi lâu chân có chút tê!” Nạp Lan Tĩnh cho Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt giúp đỡ, cực kỳ thong thả đi lên phía trước, nhưng dùng là như thế, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng!

“Hảo, trở về là tốt rồi!” Cung thị xoa xoa nước mắt không cẩn thận mà tràn đầy ra, có nhiều lần nhịn không được muốn tiến lên, làm cho người ta cõng Nạp Lan Tĩnh, nhưng rốt cuộc biết trong đó có chỗ nguy hiểm, nếu người ngoài phát hiện nữ nhi bị thương, hơn nữa hai ngày cũng không có ở Cung phủ, sợ là tánh mạng nữ nhi cũng khó bảo toàn!

Trở lại chính viện mình, Nạp Lan Tĩnh cho mọi người trái phải lui ra, chỉ chừa Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy ở lại đổi dược cho mình, Cung thị ở một bên nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh đau đớn, đau lòng không thôi, nước mắt không tự chủ chảy ra, Nạp Lan Tĩnh an ủi Cung thị một hồi, liền nằm xuống nghỉ ngơi, Thu Nguyệt đem miếng vải thay thế bị nhuộm hồng cầm đi ra ngoài, vụng trộm thiêu hủy!

***

Đêm buồn chán chung quy qua đi, ban đêm đột nhiên rơi xuống một trận tuyết lớn, đem bên ngoài trang điểm thành một mảnh màu trắng xinh đẹp, Nạp Lan Tĩnh nằm ở trên giường, như trước cầm sách thuốc, tinh tế lật xem!

“Tiểu thư, nay đã là hai mươi bảy tháng Chạp, sao ban đêm còn rơi xuống trận tuyết lớn này, xem chừng quá hai ngày nữa trời trở lạnh vô cùng a, nô tỳ lại sai người đem thêm hai cái ấm bếp lò vào đi!” Lưu Thúy vén rèm cửa từ bên ngoài tiến vào, cầm hộp thức ăn trong tay, đây là người Cung thị vừa đưa tới, để Nạp Lan Tĩnh bồi bổ thân thể!

“Không cần, như vầy là đủ rồi!” Nạp Lan Tĩnh đem sách cầm trong tay buông xuống, nàng tự nhiên hiểu được tâm tư Lưu Thúy, dù sao cũng sợ miệng vết thương bị đông lạnh, mùa hè năm sau liền không tốt, trong phòng quả thực đã ấm áp, thực không cần thiết! Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, nàng biết được, Kiếm Hồn nhất định đi lên cực lạc, vừa hạ táng, buổi tối tuyết liền rơi, chẳng phải là kiếp sau được hạnh phúc sao!


“Tiểu thư, nô tì đã phân phó xuống, ngoài nô tì cùng Thu Nguyệt bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào phòng ở của tiểu thư!” Lưu Thúy nói xong, đem hộp đựng thức ăn đặt lên bàn, đem cháo yến bên trong hầm tốt bưng đi ra, ”Đây là người của phu nhân đưa tới, để tiểu thư bồi bổ thân mình!”

“Ân, ta sai Thu Nguyệt đem vài thứ đến, trong chốc lát chờ nàng trở lại, ngươi cũng chọn một cái đi!” Nạp Lan Tĩnh dùng thìa nhẹ nhàng xúc cháo yến, hơi hơi thổi mới yên tâm ăn, ngọt đạm thích hợp, rốt cuộc là mẫu thân hiểu khẩu vị chính mình!

“Sáng sớm ngày hôm nay, Thái hậu nương nương ban thưởng không ít châu báu đến, nói là ban cho sườn phi nương nương, ai, Tứ tiểu thư nay người không còn!” Lưu Thúy hít hơi, đem chăn Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại một phen, sợ theo lỗ hổng ở chăn đem gió đông thổi vào đông lạnh miệng vết thương Nạp Lan Tĩnh.

“Lưu Thúy tỷ tỷ, Lưu Thúy tỷ tỷ!” Một tiểu nha đầu từ bên ngoài cửa hô vài tiếng, Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, Lưu Thúy thế này mới đi ra ngoài.

“Tiểu thư, lão gia mời ngài đến sân xem lão thái thái!” Chỉ chốc lát Lưu Thúy trở lại, hơi nhíu mày, lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh.

“Aiiii, vậy thay quần áo cho ta đi!” Nạp Lan Tĩnh đang dùng bữa ngon miệng, bát cầm trong tay đưa cho Lưu Thúy, xốc chăn, để Lưu Thúy đỡ nàng đi xuống.

Lưu Thúy như trước đem ván gỗ cố định ở trên đùi Nạp Lan Tĩnh, bên ngoài mặc một cái áo da cáo ngắn, trên người khoác thêm một kiện áo choàng, cổ áo kia dùng đuôi cáo chế thành, lông thật ấm áp.

“Ngươi đó, bắt ta phải mặc thành người tuyết!” Nạp Lan Tĩnh cười, trêu ghẹo nói.

“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, tự nhiên phải mặc ấm chút!” Lưu Thúy nói còn cực kỳ quan tâm, sau lại cầm hai cái lò sưởi tay đặt ở trên tay Nạp Lan Tĩnh thế này mới bỏ qua, Nạp Lan Tĩnh trong lòng buồn cười nhìn Lưu Thúy chung quy không cần nhiều lời nữa, trong lòng nàng đã rõ ràng, Lưu Thúy bất quá là quan tâm thân thể nàng mà thôi! Hai người chuẩn bị thỏa đáng thế này mới xuất môn ( ra khỏi cửa ), ngày thường lộ trình ( đường đi ) ngắn, hôm nay đi tới lại có vẻ dị thường dài đằng đẵng, Nạp Lan Tĩnh ở trong lòng may mắn, may mắn hiểu rõ, bằng không gió đông đáng úp lại, miệng vết thương liền tránh không được sẽ lại đau.

“Tham kiến tổ mẫu, tham kiến phụ thân mẫu thân!” Thời điểm Nạp Lan Tĩnh tiến vào phòng ở, nhìn thấy Tứ di nương cùng Nạp Lan Khuynh cũng đều đã tới.

“Tĩnh nhi, mau đến bên mẫu thân!” Cung thị vẻ mặt khẩn trương, vừa muốn đứng lên đỡ Nạp Lan Tĩnh ngồi, mới giật mình thấy dường như chính mình quá mức khẩn trương, vừa bước ra một bước nhỏ, lập tức nhanh chóng thu trở về.

“Tham kiến Đại tỷ tỷ!”

“Tham kiến Đại tiểu thư!”

Nhìn Nạp Lan Tĩnh ngồi yên, Tứ di nương cùng Nạp Lan Khuynh đứng lên hành lễ.

“Mau miễn lễ!” Nạp Lan Tĩnh tay vịn tự nhiên, trên mặt thản nhiên, làm cho người ta nhìn không ra được gì.

“Nương, ngài thân mình thế nào?” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn lão thái thái mí mắt run lên, mới quay đầu lại hỏi.


“Ta sắp chết, sắp chết, ai u, sợ chỉ có Tôn ngư y mới có thể chữa được bệnh này!” Thanh âm lão thái thái kéo vô cùng dài, vốn thân mình không tốt, lại trải qua một trận náo loạn với Cung thị, thân mình ngày càng lụi bại, mà nàng đắc tội Cung thị, Cung thị liền chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng một cái, Nạp Lan Diệp Hoa ngày thừơng sợ chỉ lưu ở trong phòng Niệm Nô, mà Tứ di nương bởi vì chuyện Lục di nương, cũng không dám hướng trong phòng lão thái thái chạy tới, lão thái thái gặp cảnh cô đơn, càng như vậy, thân thể nàng càng không thể tốt lên, đại phu thay đổi rất nhiều, nhưng không thấy dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nay trong lòng trông mong nhìn Tôn ngự y đến bắt bệnh cho mình một cái, nay thấy Nạp Lan Tĩnh, tự nhiên vội vàng nói ra.

“Như thế, Tĩnh nhi lại vào trong cung, cầu Thái hậu, thỉnh Tôn ngự ý kia làm phiền một lần!” Nạp Lan Diệp Hoa lát nữa còn có chuyện cầu lão thái thái, tự nhiên lúc này muốn thuận theo ý nàng.

Cung thị vừa nghe lời này, trên mặt sa sầm, Nạp Lan Tĩnh nay trên người có vết thương, không nên đi lại, nếu hiện tại tiến cung, vào Huyền Vũ môn phải đi bộ thì không nói, còn tránh không được quỳ xuống hành lễ, sợ là đến lúc đó miệng vết thương muốn nứt ra rồi.

“Tổ mẫu yên tâm, chờ Thái hậu nương nương tâm tình tốt lên, Tĩnh nhi lại vào trong cùng, cầu Thái hậu nương nương thiện tâm!” Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, nhưng trong mắt lại che kín trào phúng, mẫu nhi hai người trước mắt thật đáng giận, thời điểm không dùng được thì một ngụm một ngụm mắng tiện nhân, còn động thủ đáng mẫu thân mình, nay Nạp Lan Tĩnh thật không hiểu bọn họ còn có thể diện gì mở miệng nói lời này, quả nhiên chẳng biết xấu hổ!

“Như thế, ngươi mau chút tiến cung!” Nạp Lan Diệp Hoa gật gật đầu, không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh dễ dàng đáp ứng rồi, nguyên tưởng rằng nàng sẽ tìm nhiều cớ đến từ chối.

“Đây là tự nhiên, chính là…” Nạp Lan Tĩnh giọng nói rất thấp, tựa hồ là suy nghĩ một lát mới lên tiếng nói, “Nay trong cung mới làm tang sự, Thái hậu nương nương tự nhiên thương tâm, nữ nhi nếu phía sau đi quấy rầy Thái hậu nương nương, chỉ biết càng làm Thái hậu nương nương phiền chán, chỉ biết tác dụng ngược lại, nhưng thật ra Nhị muội muội, rốt cuộc là thị thiếp vương gia, Thái hậu nương nương yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhìn thấy tự nhiên sinh ý thương tiếc, cho nên, nếu Nhị muội muội đi cầu Thái hậu nương nương, nghĩ đến là thích hợp nhất!” Thanh âm Nạp Lan Tĩnh mềm mại, lại uyển chuyển đem mũi nhọn chuyển hướng Nạp Lan Khuynh.

Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, về lý về tình cảm thấy Nạp Lan Tĩnh nói có lý, Kiếm Hồn khi còn sống vốn là dây dưa Nạp Lan Tĩnh, nếu Nạp Lan Tĩnh đi cầu Thái hậu nương nương, sợ chỉ biết nhắm trúng nỗi tức giận trong lòng Thái hậu nương nương, ánh mắt của mọi người tự nhiên đều nhìn về phía Nạp Lan Khuynh.

Nạp Lan Khuynh trong lòng phiền não, nhưng trên mặt rốt cuộc mỉm cười đáp:”Năng lực ( tài cán ) san sẻ vì tổ mẫu, Khuynh nhi tự nhiên là trăm lần tình nguyện, chính là nữ nhi thân phận hèn mọn, cuối cùng không có thân phận tôn quý quận chúa như Đại tỷ tỷ, làm sao có thể ra vào hoàng cung!”

“Hảo,hảo, hảo, một đám các người thật sự rất tốt, nay ta đó là già đi, không sai được các ngươi, các ngươi một đám mong chờ ta chết đi đúng không!” Lão thái thái nói một câu, liền vỗ mạnh cái bàn, nhưng bởi vì xúc động quá mức kịch liệt, dẫn đến ho khan mạnh lên, Tôn ma ma khẩn trương vì lão thái thái đấm lưng.

“Nương, ngài trước đừng có gấp, chờ hết năm, trong lòng Thái hậu nương nương dễ chịu một chút, lại làm cho Tĩnh nhi vào cung cầu Thái hậu nương nương!” Nạp Lan Diệp Hoa vội đứng ra hòa giải, ngẫm lại cũng đúng, Nạp Lan Khuynh rốt cuộc là cái thứ nữ, tuy nói là người vương phủ, nhưng cuối cùng chính là cái thiếp, chiếu theo quy củ tự nhiên không thể nhập cung!

“Hừ, vậy hy vọng ta đây lão già khọm chống đỡ đến cái thời điểm đó đi!” Lão tháu thái hừ lạnh một câu, cũng không nhiều lời nữa, nàng trong lòng hiểu rõ, gần đây xảy ra nhiều chuyện, nàng cũng nghe thấy chút ít, phía sau tự nhiên gặp khó khăn đi cầu Thái hậu nương nương, chẳng qua nàng chưa từ bỏ ý định, không nói ra thôi!

“Nương, nhưng thật ra Ninh nhi đã thành sườn phi, sớm ngày hôm nay trong cung ban tới nhiều đồ, trong đó có một gốc cây nhân sâm ngàn năm quý giá, nương thân mình không tốt, để Tôn ma ma cầm đi, cho ngài bồi bổ thân thể!” Nạp Lan Diệp Hoa nói xong làm cho người ta bưng lên một cái hộp gấm, nhẹ nhàng đưa tới, gốc nhân sâm bên trong kia dĩ nhiên có hình người, vừa thấy đã biết đó là đồ tốt.

“Coi như có tâm”! Lão thái thái nhìn thấy nhân sâm, vẻ mặt tự nhiên tốt hơn! Nạp Lan Diệp Hoa rốt cuộc hiểu mẫu thân hắn, thời điểm tuổi trẻ chính là cái thiếp thất, đồ giá trị đều ở nơi chính thất, nay tự nhiên càng càng yêu thích bảo bối hiếm có này.

“Ninh nhi cuối cùng vì tướng phủ đem vinh quang tới, Niệm Nô là mẹ đẻ Ninh nhi, thân phận quá thấp sợ bị người ta chê cười đi, nhưng nàng rốt cuộc phạm lỗi lầm, nhi tử cũng sẽ không đem nàng nâng vị quý thiếp, liền đem nàng trở lại làm di nương!” Nạp Lan Diệp Hoa nói vô cùng chậm, Niêm Nô nguyên là chủ tử, nay thành nô tài, trong lòng tự nhiên không thoải mái, hơn nữa mình dĩ nhiên biết được bí mật kia, tự nhiên không thể bạc đãi nàng, tương lai lưu trữ nàng tất nhiên là có chỗ trọng dụng! Hơn nữa, nay Ninh nhi cuối cùng đã chết, Niệm Nô chính là cái thiếp, tự nhiên ít gặp người hoàng thất!

Nạp Lan Tĩnh hơi hơi nhếch mép, nguyên lai đấy chính là tâm sự Nạp Lan Diệp Hoa, chỉ là Niệm Nô này càng kỳ quái, lúc trước Kiếm Hồn khi dễ Ninh nhi, không chắc nàng mở miệng vì Ninh nhi nói một câu bất bình.Sau lão thái thái làm cho Ninh nhi ký danh ở dưới danh nghĩa Tứ di nương, cũng không thấy nàng nửa phần không vui, nay Nạp Lan Ninh tuy nói được cái phân vị sườn phi, nhưng có hữu dụng gì đâu, rốt cuộc là cái kết cục tuẫn táng cùng người ta, Nạp Lan Tĩnh thật sự hoài nghi, Nạp Lan Ninh này cuối cùng có phải là nữ nhi thân sinh của Niệm Nô.

“Hừ, Ninh nhi là nữ nhi Tứ di nương, cùng tiện tì kia có quan hệ gì đâu?” Lão thái thái đột nhiên đổi mặt, Niệm Nô này nhiều lần hại nàng, may mắn chính mình được cứu.Nếu lại đem nàng nâng đi lên, nếu mình không may mắn nữa, chẳng phải là chết trong tay nàng sao! Lão thái thái cười lạnh một tiếng, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn lúc trước đem Ninh nhi ký danh ở trước mặt Tứ di nương, rốt cuộc là đã ghi trên gia phải, nghĩ Nạp Lan Diệp Hoa kia cũng không thể dễ dàng sửa lại đi.

Nạp Lan Tĩnh âm thầm cười, lão thái thái này cũng là cái thật lòng, tự nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng đi, câu cửa miệng nói chết không tử tế còn không bằng lại còn sống, lão thái thái tự nhiên sẽ không cho cơ hội đưa một nữ nhân cả người đầy độc nâng lên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.