Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 354: Đại Kết Cục 5


Đọc truyện Tướng Phủ Đích Nữ – Chương 354: Đại Kết Cục 5


“Thu Nguyệt có chuyện gì khó xử sao?” Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, hôm nay trừ người thân người nàng tín nhiệm nhất chính là Thu Nguyệt, nhìn dáng vẻ khó xử của Thu Nguyệt, chẳng lẽ gặp phải vấn đề nan giải gì?
“Chuyện này!” Thu Nguyệt cắn môi thật chặt, giống như không biết nên làm sao để mở miệng, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn đưa tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
“Cái này?” Nạp Lan Tĩnh có chút không hiểu, không biết ý Thu Nguyệt là gì!
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ đi ra ngoài làm việc, cũng là ngẫu nhiên gặp được Bác Hàn vương gia, hắn bảo nô tỳ giao khăn này cho tiểu thư, nô tỳ nhất thời không đành lòng, liền mang về!” Giọng nói của Thu Nguyệt rất thấp, chính là đầu càng cúi thấp xuống!
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày thật chặt, những ngày này, ngược lại quên mất Kiếm Thiếu Huyền, cũng không biết hắn sống có tốt hay không, thế nhưng tốt hay không tốt lại cùng mình có phần quan hệ gì đâu, huống chi Nạp Lan Tĩnh biết được người trong lòng Thu Nguyệt là Kiếm Thiếu Huyền, nếu kiếp này nhất định vô duyên, tự nhiên càng không thể khiến dây dưa thêm nữa, “Thu Nguyệt hôm nay ngươi xuất cung một chuyến, trả lại khăn này cho Vương Gia!”
“Cái này, khăn này tiểu thư có thể giữ lại không, coi như là, coi như là niệm tưởng cuối cùng của hắn cho tiểu thư cũng tốt!” Nghe được tiếng Nạp Lan Tĩnh cự tuyệt, giọng nói Thu Nguyệt mang theo nức nở, giống như chạm đến chỗ đau lòng của nàng ấy!
“Thu Nguyệt, đã có chuyện gì xảy ra rồi?” Trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, chưa bao giờ nhìn thấy Thu Nguyệt như vậy, cuộc sống trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, Thu Nguyệt vẫn đều kiên cường, Nạp Lan Tĩnh vội đứng dậy, đôi tay đặt ở hai vai Thu Nguyệt, cúi đầu xuống, cố gắng xem sắc mặt của Thu Nguyệt!
“Không sao!” Thu Nguyệt hít mũi một cái, rồi lau sạch nước mắt ở khóe mắt, “Không có xảy ra chuyện gì, nô tỳ chỉ là nhìn thấy hắn có một mình, suy cho cùng có chút đáng thương!” Thu Nguyệt xoay mặt sang một bên, giống như đang tránh né ánh mắt dò xét của Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh thở dài một cái, trong lòng Thu Nguyệt có hắn, tự nhiên sẽ lo lắng cho hắn, “Cũng được, vậy khăn này ta sẽ tạm thời giữ lại!”

“Hoàng thượng giá lâm!” Nạp Lan Tĩnh vừa mới nói dứt lời, bên ngoài liền vang lên âm thanh chói tai của công công!
Không đến chốc lát Kiếm Thiếu Niệm liền từ bên ngoài đi vào, Nạp Lan Tĩnh đặt khăn ở trong tay áo, mang theo Thu Nguyệt cùng nhau hành lễ với Kiếm Thiếu Niệm!
“Lui xuống hết đi!” Kiếm Thiếu Niệm chăm chú nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, khoát tay áo, để Thu Nguyệt cũng lui xuống!
Thu Nguyệt vẫn không yên lòng, vừa định há mồm muốn nói, liền bị ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh ngăn lại, ý bảo nàng yên tâm đi ra ngoài, Thu Nguyệt đành gật nhẹ đầu, lui ra ngoài!
“Tĩnh nhi, chuyện hôm nay cuối cùng là có liên quan đến nàng không?!” Kiếm Thiếu Niệm thấy Thu Nguyệt rời khỏi đây, mới mở miệng hỏi thăm!
Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, cuối cùng vẫn thay đổi, nàng hơi ngước mắt, “Như vậy Hoàng thượng cho rằng chuyện này có liên quan gì đến thần thiếp?”
Nghe Nạp Lan Tĩnh hỏi lại, Kiếm Thiếu Niệm Niệm khẽ trầm một cái mặt, nhưng trong lòng rốt cuộc không tha, “Tĩnh nhi, chỉ cần nàng nói, Trẫm liền tin, chỉ cần nàng nói cho Trẫm, cái gì Trẫm cũng đều tin!” Trọng giọng nói của Kiếm Thiếu Niệm có chút vội vàng, giống như muốn chứng minh chuyện này hoàn toàn có liên quan đến Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vài phần đùa cợt nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, “Nếu Hoàng thượng thật sự tin thần thiếp, hiện tại cần gì phải tới Khôn Ninh cung này chất vấn?”
“Tĩnh nhi!” Kiếm Thiếu Niệm bất đắc dĩ kêu một tiếng, “Nàng muốn Trẫm phải như thế nào, nàng mới nguyện ý đối xử với Trẫm như trước kia?”

“Như vậy Hoàng thượng muốn thần thiếp phải như thế nào đây?” Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu hỏi ngược lại một câu!
“Tĩnh nhi, nàng tức giận với Trẫm Trẫm có thể hiểu, nhưng Tĩnh nhi nàng muốn Trẫm phải làm sao nàng mới có thể tin Trẫm, nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng mở miệng Trẫm nhất định cho nàng!” Trong mắt Kiếm Thiếu Niệm mang theo nồng đậm khẩn cầu, có lẽ làm đế vương, hắn có thể hạ thấp tư thái như vậy đã không phải chuyện dễ dàng!
Đáng tiếc, lòng người một khi nguội lạnh, muốn ấm trở lại lần nữa rất khó khăn, Nạp Lan Tĩnh càng cảm thấy buồn cười, nàng nhìn chăm chú vào Kiếm Thiếu Niệm, “Nếu Hoàng thượng chỉ cần thần thiếp muốn Hoàng thượng liền cho, như vậy thần thiếp muốn lòng của Hoàng thượng, muốn giang sơn của Hoàng thượng, Hoàng thượng còn bỏ được sao?”
Kiếm Thiếu Niệm ngẩn ra, không ngờ Nạp Lan Tĩnh sẽ nói ra yêu cầu như vậy, không đến trong nháy mắt hắn liền khôi phục bình tĩnh, “Tĩnh nhi, lòng Trẫm từ trước tới nay luôn chỉ có một mình nàng, giang sơn của Trẫm cũng cùng nàng ngồi chung, thứ nàng muốn, vẫn luôn ở trên tay nàng!”
Nạp Lan Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn mặt Kiếm Thiếu Niệm, “Cung tiễn Hoàng thượng!” Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng bỏ lại những lời này, liền muốn đi vào trong nội thất!
“Không!” Kiếm Thiếu Niệm kêu một tiếng, tay không tự giác kéo lại Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh dùng sức vung thế nhưng lại khiến chiếc khăn giấu kỹ trong tay áo cũng bay ra, thẳng tắp rơi dưới chân Kiếm Thiếu Niệm!
Tay Kiếm Thiếu Niệm bị đẩy ra, hắn không khỏi cúi người xuống, muốn nhặt khăn lên trả lại cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng cầm vào tay tỉ mỉ nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm đáng sợ, hắn và Kiếm Thiếu Huyền cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên đối với đồ của nhau cực kỳ quen thuộc, đặt khăn này trong lòng bàn tay, hắn cũng đã nhìn ra, cái này vốn là khăn của Kiếm Thiếu Huyền!
Kiếm Thiếu Niệm nắm thật chặt khăn này ở lòng bàn tay, cắn răng thật chặt, cũng chỉ trong nháy mắt, khi hai tay mở ra lần nữa, chiếc khăn này đã thành từng mảnh vụn nhỏ, hắn nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, “Thì ra nàng không để ý tới Trẫm, không phải là đang oán Trẫm, mà là trong lòng nàng đã có người khác, trước đây khi ở ngoài cửa Tướng phủ, nàng cự tuyệt khăn của hắn, không ngờ cuối cùng nàng vẫn nhận, đáng thương Trẫm còn khổ tâm suy nghĩ làm thế nào lấy lòng nàng, làm thế nào cầu xin nàng như một kẻ ăn xin mong nàng liếc mắt một cái!”
Trong giọng nói của Kiếm Thiếu Niệm giống như cất giấu nỗi buồn sâu sắc, lòng của Nạp Lan Tĩnh run lên, nhưng nghĩ đến hắn lợi dụng mình như vậy, tâm liền cứng rắn, “Bác Hàn vương là ân nhân cứu mạng thần thiếp, cũng chỉ là một chiếc khăn thần thiếp làm sao lại chịu không nổi, ngược lại Hoàng thượng, luôn miệng nói hèn mọn như thế nào, nhưng thần thiếp rơi xuống vách đá, khi sống chết của thần thiếp đang như mành chỉ treo chuông thì Hoàng thượng ở nơi nào, khi thần thiếp chỉ có một mình không người dựa vào Hoàng thượng lại ở nơi nào, hiện tại Hoàng thượng xuất hiện không cảm thấy có chút đã muộn sao?” Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, đúng là vẫn tránh không khỏi một chữ tình, cuối cùng vẫn là tổn thương trái tim mình!

Kiếm Thiếu Niệm vốn lòng tràn đầy lửa giận, nhưng nghe xong Nạp Lan Tĩnh nói, tất cả lửa giận đều biến mất không còn gì, còn dư lại cũng chỉ có thương tiếc, “Thật xin lỗi, Tĩnh nhi thật xin lỗi!” Kiếm Thiếu Niệm ôm thật chặt Nạp Lan Tĩnh vào trong ngực, “Là ta thực xin lỗi nàng, nàng cho ta thêm một cơ hội được không?” Kiếm Thiếu Niệm hèn mọn van xin, ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi, giống như bây giờ hắn cùng Nạp Lan Tĩnh là đôi phu thê bình thường!
Đầu Kiếm Thiếu Niệm vùi thật sâu vào trong tóc của Nạp Lan Tĩnh, năm năm trước hắn rời đi vốn cho rằng Đại Dung này đại cục đã định, còn dư lại một chút người Nạp Lan Tĩnh mình đủ sức ứng phó, hắn liền rời khỏi Kinh Thành, đi tới địa bàn của Đức Thanh vương, lập nên thế lực của mình, lại đi Sở quốc, toàn bộ năm năm, hắn đều không trở lại, nhưng lại không biết, sau khi hắn rời đi, Nạp Lan Tĩnh liền bị người làm hại rơi xuống vách đá, thế nhưng trên đời này cũng không có bán thuốc hối hận, cho dù hắn có muốn hay không chuyện cũng đã xảy ra, “Tĩnh nhi, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn nàng!”
Nạp Lan Tĩnh nhắm mắt lại, nghe thấy Kiếm Thiếu Niệm nhẹ giọng nỉ non, nước mắt không khỏi rơi xuống, nhưng lòng đã nguội lạnh, không thể tiếp tục ấm áp , “Hoàng thượng, thần thiếp mệt mỏi!” Nạp Lan Tĩnh chậm rãi mở miệng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo khác thường!
Kiếm Thiếu Niệm ngẩng đầu, thấy mặt Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng, chỉ có thể thở thật dài, xoay người rời khỏi Khôn Ninh cung!
“Tiểu thư!” Thấy Kiếm Thiếu Niệm rời đi, Thu Nguyệt nhanh chóng chạy vào, nhìn xem Nạp Lan Tĩnh có bị thương không!
“Không sao!” Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, trong giọng nói cũng không ức chế được mệt mỏi, nhưng khi nàng mở mắt, thấy mắt Thu Nguyệt sưng đỏ, không khỏi sợ hết hồn, “Thu Nguyệt thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư chớ lo lắng cho nô tỳ, nô tỳ còn có thể có chuyện gì, cũng chỉ bị bụi bay vào mắt thôi!” Thu Nguyệt vội vàng nở một nụ cười, nhưng càng như thế này càng có vẻ có chuyện!
“Thu Nguyệt, giữa ngươi và ta còn cần che dấu cái gì sao?” Nạp Lan Tĩnh không khỏi giận tái mặt, nhìn Thu Nguyệt đau lòng như vậy, cho dù bị khi dễ, vẫn sợ mình lo lắng, Nạp Lan Tĩnh không ngừng suy đoán, nàng là một người cực kỳ bao che, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng tổn thương người của nàng!
“Tiểu thư!” Thấy Nạp Lan Tĩnh quan tâm mình như vậy, cuối cùng Thu Nguyệt không nhịn được khóc ra thành tiếng, “Tiểu thư hắn đi, hắn thế nhưng đi rồi!” Thu Nguyệt càng khóc càng khó chịu, tiếng khóc cũng ngày càng to!
Nạp Lan Tĩnh ôm Thu Nguyệt vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Thu Nguyệt, trong mắt cũng không khỏi có chút ươn ướt, loại tình yêu này chính nàng cũng đã chịu đựng, hơn nữa có thể để cho Thu Nguyệt quan tâm như vậy sợ cũng chỉ có một người Kiếm Thiếu Huyền, “Thu Nguyệt sức khỏe của hắn vốn đã không tốt, có lẽ hắn rời đi lại là chuyện tốt đối với hắn, nói không chừng sau khi hắn trị hết được bệnh của mình, sẽ trở lại !” Nạp Lan Tĩnh cố gắng không để cho mình không khóc lên, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, muốn lây sang Thu Nguyệt đang khóc!
“Tiểu thư!” Thu Nguyệt chỉ gọi một câu, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tiếng khóc càng lớn hơn!

Từ đó về sau, tuy Thu Nguyệt không hề khóc nữa, nhưng cả người lại trầm tĩnh hơn rất nhiều, Nạp Lan Tĩnh đã từng âm thầm phái người tìm Kiếm Thiếu Huyền, nhưng bất luận phái đi bao nhiêu người, tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của Kiếm Thiếu Huyền, người này giống như biến mất vào hư không!
Ngày mỗi ngày lại trôi qua, cuối cùng đã tới ngày thứ mười lăm, qua đại tang của Thái hoàng Thái hậu, Kiếm Thiếu Niệm liền mở tiệc ở trong cung, khao thưởng tướng sĩ!
Hôm nay phần lớn nhóm mệnh phụ phải vào cung sớm một chút, theo lệ thường là phải thỉnh an Nạp Lan Tĩnh, đáng tiếc Nạp Lan Tĩnh không có lòng dạ nào, nhóm mệnh phụ tới đều được cản quay về, chỉ có Vũ Nhi tới đây thì gặp mặt một chút!
Vũ Nhi được cung nhân dẫn vào Khôn Ninh cung, nhìn một thân y phục phượng hoàng của Nạp Lan Tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, Vũ Nhi bước nhanh mấy bước, liền quỳ trên mặt đất, “Dân phụ gặp qua Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Vũ Nhi cúi thấp đầu, cũng hành lễ một đại lễ, nhưng cố tình khiến cho người khác tìm không ra một lỗi nào!
Nạp Lan Tĩnh cả kinh, vội vàng đứng dậy tự mình đỡ Vũ Nhi lên, “Tẩu tẩu người làm cái gì vậy?” Nạp Lan Tĩnh nói xong, nhưng trong lòng thì càng thêm khó chịu!
“Hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý, tự nhiên lễ này không thể bỏ!” Vũ Nhi cúi đầu, thế nhưng không để lại dấu vết rút tay chính mình từ tay Nạp Lan Tĩnh ra, liền cung kính đứng ở một bên!
Nhìn dáng vẻ xa lạ của Vũ Nhi, lòng của Nạp Lan Tĩnh chợt căng thẳng, nhưng thấy trên mặt Vũ Nhi có một ít tiều tụy, lại không nhịn được đi về phía trước một bước, “Tẩu tẩu, thân thể của ca ca đã tốt hơn chưa?”
“Tạ Hoàng hậu nương nương hỏi thăm, thân thể hắn đã tốt hơn nhiều, Chí nhi cũng rất tốt!” Vũ Nhi không để Nạp Lan Tĩnh hỏi tiếp, liền cướp trả lời, giống như không muốn cùng Nạp Lan Tĩnh nhiều lời nửa câu, trong lúc nhất thời Nạp Lan Tĩnh cũng không biết nên mở miệng như thế nào, lần đầu tiên khuê hữu* không có gì giấu nhau lâm vào trầm mặc!
*khuê hữu: bạn khuê phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.