Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 311: Thiếu


Đọc truyện Tướng Phủ Đích Nữ – Chương 311: Thiếu

“Nương!” Thấy Cung thị được người cứu thương, Nạp Lan Tĩnh vội vàng chạy qua ôm lấy Cung thị, trong giọng nói mang theo run rẩy không thể ức chế!

Trên mặt Cung thị đờ đẫn, mở to mắt, nhưng cũng không có bất kỳ ánh sáng nào, tròng mắt trống rỗng, giống như cái gì cũng không nhìn thấy!

“Mau trở lại phủ, đi mời đại phu!” Nạp Lan Tĩnh cả kinh, mới vừa nhìn trên người của Cung thị có lẽ vì rơi xuống vách đá có chút vết thương, thật không nghĩ đến thế nhưng nghiêm trọng như vậy, giống như không nghe được cũng không nhìn thấy được!


Có lẽ bởi vì giọng nói của Nạp Lan Tĩnh vô cùng gấp gáp, tiếng nói to vô cùng, rốt cuộc Cung thị có phản ứng, bà khoát tay áo, “Không sao!” Giọng nói có chút suy yếu, nhưng lại vẫn mạnh mẽ chống đỡ đứng lên!

Nạp Lan Tĩnh không có biện pháp khác, chỉ đành phải đỡ Cung thị, giọng nói Cung thị run mấy cái, cuối cùng cũng vững vàng đứng dậy, bà từng bước một đi tới bên vách núi, “Nương, cẩn thận một chút!” Nạp Lan Tĩnh không khỏi kêu một tiếng, trên tay âm thầm dùng sức, chỉ sợ Cung thị nhất thời không nghĩ thông, nàng đứng ở bên vách núi, giống như có thể cảm nhận được cục đá kia rơi xuống!

Cung thị không nói lời nào, nhưng cuối cùng không tiếp tục đi về phía trước nữa, lòng của bà rất loạn, không thể không nói Tương Bình vương hy sinh quên mình đổi lại được một tia dao động của Cung thị, thậm chí bà bắt đầu hoài nghi, mình đến cùng có phải hay không thật sự không thích hắn, Cung thị nhíu mày thật chặt, giống như Tương Bình vương phủ, cùng Cung thị một dạng, đều là tiểu thư quan gia, lúc trước Tương Bình vương cấu kết cùng Hoàng Hậu, nhưng cũng giống như từ trong miệng nói ra, trong lòng Cung thị không khỏi hoài nghi, đến tột cùng là hai mắt bà nhìn thấy có phải là sự thật, thiện lương như Cung Quý phi, thế nhưng cũng sẽ đùa bỡn quyền mưu!

Nạp Lan Tĩnh không khỏi khoát tay áo, chính là phân phó những ám vệ này, nhanh đi xuống tìm Tương Bình vương, sống phải thấy người chết phải thấy xác! Giọng nói Nạp Lan Tĩnh vô cùng kiên định!

Nhóm ám vệ đáp một tiếng, cũng chỉ chốc lát, liền biến mất toàn bộ, bên cạnh vách núi đen gió thật to, Nạp Lan Tĩnh không khỏi lui một bước, vốn định khuyên Cung thị tạm thời trở về, nhưng nghĩ lại, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Cung thị cũng không tốt, chẳng bằng tùy vào Cung thị, phát tiết một chút cũng tốt!


Nơi xa chim ưng bay qua trời đất, phát ra tiếng kêu bi thương, giống như đang rên rỉ, ngày mùa thu vốn xào xạc, hôm nay lại hết sức thê lương, thế nhưng nước mắt Cung thị nhanh chóng rơi xuống, thì ra bất luật cái gì dùng sinh mạng đổi lấy, đều quý giá cực kỳ!

Trong lúc tất cả mọi người đang đắm chìm ở trong nồng đậm bi thương, chợt tới không ít người, bao vây bọn họ lại, “Người nào?” Thu Nguyệt trầm giọng, lúc này toàn bộ ám vệ đều rời khỏi, xuất hiện những người này sợ không phải hiền lành gì, nàng vội bảo hộ ở trước người của Nạp Lan Tĩnh, cảnh giác nhìn mọi người!

Nhóm người bao vây lại, trong tay đều cầm mũi tên, ánh sáng lạnh lẽo này, khiến Nạp Lan Tĩnh cau mày, ám vệ mình mang tới đều rất lợi hại, nhiều người núp ở chung quanh như vậy, thế nhưng không có ai phát hiện, có thể thấy được những người này đều vô cùng lợi hại, hình như trong lòng Nạp Lan Tĩnh đã đoán được cái gì, tay cũng nắm Cung thị thật chặt, chỉ là dưới chân hơi lui về sau một chút!

“Ta chính là nói, chẳng qua Tiêu Dao Vương phi này cũng chỉ như thế!” Nghe được giọng nói, những người đang vây quanh này không khỏi lui ra tạo thành một con đường, thế nhưng nhìn thấy Liễm Nghiêu vẻmặt hả hê đi tới, đi theo phía sau là mấy vị cung tiễn thủ, thẳng tắp nhìn chằm chằm đám người Nạp Lan Tĩnh!


Nạp Lan Tĩnh không khỏi hoài nghi, hiện tại đừng nói là mình thả ra tín hiệu cầu cứu, chỉ nhúc nhích thôi, sợ mấy cung tiễn thủ kia đã bắn tên qua, Liễm Nghiêu hung ác, chuyện gì cũng có thể làm được, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cẩn thận ứng đối, hiện tại không thể cầu cứu, nhiều người như vậy, giống như mình hoàn toàn không có phần thắng, trong lòng Nạp Lan Tĩnh lạnh lẽo, thế nhưng trong đầu lại càng thanh tỉnh!

“Ngươi không phải là!” Thu Nguyệt có chút cá kinh ngạc, thuốc này là nàng tự mình cho Liễm Nghiêu ăn vào, như thế nào hắn còn có thể đứng ở chỗ này!

Liễm Nghiêu nghe thấy lời Thu Nguyệt nói, nụ cười trên mặt cũng càng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.