Đọc truyện Tường Phong Truyền Kỳ – Chương 47: Gặp lại cố nhân
Editor: Mai Diên Vĩ
Beta: mic2huang
“Quyên tỷ, tỷ đừng cười, ta nói thật lòng đó, ta chỉ nhỏ hơn tỷ có hai tuổi thôi mà.”
“Quyên tỷ, tỷ đừng khóc, cha tỷ và kế mẫu của tỷ đối xử với tỷ như vậy, tỷ đừng về nhà nữa, sau này ta sẽ chăm sóc cho tỷ.”
“Quyên tỷ, tỷ đừng may nữa, y phục của ta vẫn đủ mặc mà, đến mùa Đông sang năm cũng còn đủ đó.”
“Quyên tỷ, tỷ đừng tiễn nữa, chờ ta đề danh bảng vàng trở về sẽ chính thức cưới tỷ về.”
“Ngửa mặt cười ngạo nghễ bước ra, thời đại ta chín mươi chín tài hoa*.”
*”仰天长笑出门去, 九十九用出我辈”: “九十九用”Cửu thập cửu dụng dụng chỉ người thư sinh
nhiều tài, nhưng vẫn không đủ, 99 nhưng vẫn còn thiếu 1 mới hoàn mỹ. Câu này có chút tự châm biếm, chua cay, rằng anh tự hào vì mình tài giỏi,
có thể ngẩng cao đầu bước ra đường (lên kinh ứng thí), nhưng biết nhiều
mà chưa biết đủ, biết nhiều mà không đất dụng võ hoặc có tài mà không
gặp thời (thất bại). – Cám ơn Mã tộc (https://matoc.wordpress.com/) đã giải nghĩa giúp mình câu này. -Mai Diên Vĩ-
“Tiểu nương tử, cô hỏi thư sinh thi rớt đó à, ta chỉ thấy hắn đề mấy câu thơ ở đây rồi nhảy xuống vách núi rồi.”
“Đệ là kẻ vô lương tâm, không ngờ đệ lại bỏ ta mà đi, không đậu thì
thôi, chúng ta về nhà cùng nhau sống qua ngày là được rồi. Được được, đệ nhảy thì ta cũng nhảy!”
“Tiểu nha đầu ngươi cũng to gan thật, vách núi cao như vậy, ngươi không biết võ công, vậy mà cũng dám nhảy xuống.”
“Thư sinh nào? Ta ở dưới này lâu như vậy, ngoài ngươi ra chưa từng thấy
kẻ ngốc nào khác nhảy xuống, tiểu nha đầu ngươi nhất định đã bị lừa
rồi.”
“Gân cốt ngươi đã đứt, ta đã cho ngươi ngâm thuốc rồi, sau này sẽ thể
chất của ngươi sẽ thay đổi. Cách này ta cũng chưa từng thử, dùng ngươi
để thử thuốc vậy, có thể sống được hay không phải xem tạo hóa của
ngươi.”
“Tiểu nha đầu quả nhiên lợi hại, ta còn tưởng ngươi đau đến mức cắn lưỡi tự vẫn rồi chứ. Có hứng thú bái ta làm sư phụ không, ta chính là Lục
chỉ cầm ma nổi danh trong giang hồ mười mấy năm về trước đó, gì? Ngươi
chưa từng nghe!”
“Được rồi, ta cũng truyền hết công lực cho ngươi rồi, hai chân ta đã tàn phế, ra khỏi cốc cũng chỉ bị người ta truy sát, nếu ngươi có lương tâm
thì sau khi ra ngoài hãy giết mấy người báo thù cho ta.”
“Mỹ nhân đánh đàn dưới trăng rất hay, thân hình cũng nóng bỏng lắm, ta
thích, nàng có biết là chính là Bào Khôi* ái tử độc nhất của Chưởng môn
phái Không Động không, chi bằng sau này hãy theo… ôi chao…”
*Bào khôi: bị thịt, bia đỡ đạn =.= -Mic-
“Yêu nữ, những thiếu niên này đều do ngươi giết sao? Cái gì, bọn họ lòng dạ bất lương ý đồ sàm sỡ à, hừ, đừng hòng xảo biện, lãnh kiếm của đạo
gia đi.”
“Yêu nữ chớ chạy, ngươi đã giết Côn Luân tam lão, để lại Ma cầm trong tay ngươi trước, sau đó theo chúng ta về nhận tội.”
“Khụ khụ, Ta là đại đệ tử của phái Tuyết Sơn, ngươi… ngươi rõ ràng là chống đối với Tuyết Sơn và Côn Luân.”
“Cầm Yêu, ngươi độc ác tàn nhẫn, lạm sát người vô tội, đả thương đệ tử Tuyết Sơn ta, nay mấy phái bọn ta sẽ thay trời hành đạo.”
“Chính là yêu nữ này, dám giết con ta, đền mạng lại đây. Mọi người cùng
chung vai cho tà ma ngoại đạo biết thế nào là quy tắc giang hồ!”
“Ôi chao, Mộc nữ hiệp, sao cô lại đá Cầm Yêu xuống sông? Không không, ta đâu có ý trách cô.”
“Mấy người các ngươi tìm theo dòng nước, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
…
Đỗ Thanh Thanh bật người dậy, mở mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu
đen kịt, hóa ra là mơ. Thật là, mơ cái gì chả được, tự nhiên lại nhớ đến chuyện cũ, mà toàn là những chuyện buồn ngày trước. Nàng ta lấy quần áo mặc vào, chuẩn bị xuống lầu vào bếp tìm chút gì ăn cho bình tĩnh lại.
Đi đến đầu cầu thang, gọi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời, lúc này
mới nhớ ra Tiểu Phụng và Tiểu Hoa vừa đóng cửa đã không biết chuồn đi
đâu chơi. Thần Đao cùng Lưu Liên dắt chó ra ngoài đi dạo, à không, là
dắt sói chứ. Nha đầu khổ sai Phan Gia không có người trông coi đương
nhiên tự do sung sướng, cũng ra ngoài tiếp tục điều tra tin tức phản đồ. Mà thư sinh Triều Từ cũng không biết biến khỏi phòng từ bao giờ.
Cái đại sảnh to ngần này lại tối đen như mực, trông vô cùng vắng vẻ đìu
hiu. Đỗ Thanh Thanh đang định xuống lầu, chợt nghe tiếng ai đó vang lên
dưới lầu, “Trong khách điếm không có người.” Tiếp đó đèn dầu được đốt
lên, phản chiếu bóng một mỹ nhân mặc nam trang, chính là thợ săn tiền
thưởng Mộc Tư Ngọc. Nàng ta mặc trang phục săn bắn màu tía, phóng khoáng gác một chân ngồi trên ghế, nhàm chán lật qua lật lại thiết trảo đen sì trong tay, ngân câu đeo bên hông lóe hàn quang lạnh lẽo. Khóe miệng
nàng ta nhoẻn nụ cười lạnh đáng sợ, giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng, “Đã lâu không gặp, Cầm, Yêu.”
Đỗ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, bàn tay trong
tay áo siết chặt rồi mở ra, rồi lại siết chặt, một lát sau, nàng ta nhẹ
nhàng vỗ tay khen ngợi: “Quả không hổ là thợ săn tiền thưởng ưu tú nhất, có thể giữ được bình tĩnh lâu đến vậy, kiên nhẫn chờ bảy tám ngày tới
giờ mới ra tay.”
“Bắt mồi mà, đương nhiên phải nhanh chuẩn tàn nhẫn, không thể để con mồi có cơ hội chạy thoát, cần phải bắt một lần được ngay.” Mộc Tư Ngọc chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng rực dán chặt vào Đỗ Thanh Thanh vẫn đang
bình thản. “Trước hết ta phải xác nhận cô có phải kẻ ta muốn tìm hay
không, tuy rằng năm đó lúc vây bắt cô cô mang khăn che mặt, nhưng hình
dáng và ánh mắt thì không thể lừa được ai, ta lợi dụng cơ hội va vào cô
kiểm tra bộ pháp võ công của cô, đồng thời thăm dò lai lịch cô trong
thành, từ đó mới dám tin chắc cô tám chín phần mười là kẻ ta muốn tìm.”
“Hừ, xác nhận rồi thì sao, cô cho rằng ta sẽ bó tay chịu trói sao?!” Đỗ
Thanh Thanh vung tay áo, cuốn lấy thất huyền cầm ôm vào lòng, “Bốn năm
trước là do chúng quá đông nên ta mới bị thương, nay chỉ có mình cô, lẽ
nào ta sợ sao?! Cho dù năm đó cô đá ta một cước, coi như gián tiếp cứu
mạng ta, nhưng trận chiến hôm nay ta sẽ tuyệt đối không nương tay.”
“Năm đó chẳng qua ta thấy ngứa mắt vì nhiều người như thế mà đánh một
mình cô, mới đá cô xuống sông, cô không cần cảm tạ ta. Còn nữa, trước
nay ta chỉ thích hưởng thụ cảm giác sung sướng khi một mình bắt mồi.”
Mộc Tư Ngọc đưa tay gỡ ngân câu bên hông, ánh mắt cũng trở nên âm u lạnh lẽo, “Nếu không cũng sẽ không cố ý chờ đến lúc này. Mấy thủ hạ của cô
còn ở đây sẽ rất bất tiện, họ có vẻ rất bảo vệ cô, xem ra nhân duyên của cô bây giờ cũng không tệ lắm.”
“Đừng phí lời nữa, ra tay đi.” Đỗ Thanh Thanh bấm tay phải gảy dây đàn,
tuy vẫn đàn ra thanh âm mềm mại như bông, nhưng trong tiếng đàn đã xen
lẫn nội lực, chấn động tâm hồn. Tiếp đó tung đàn ra tay, xoáy về phía
mặt Mộc Tư Ngọc, Đỗ Thanh Thanh hét lên một tiếng, biến ngón tay thành
vuốt, nhào thẳng từ lầu hai xuống.
Mộc Tư Ngọc vận nội lực vừa chống đỡ tiếng đàn vừa tung mình nhảy lên
cầu thang, chân phải điểm vào mu bàn chân trái, tay trái tung thiết trảo như rắn thè lưỡi móc lấy dây đàn, tay phải lật ngân câu tấn công vào
cánh tay Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh vung tay áo cuốn lấy ngân câu,
tay phải móc dây đàn búng lên, đẩy ngược thiết trảo trở về tay Mộc Tư
Ngọc.
“Ha ha, khá lắm, chôn chân ở khách điếm nhỏ này mấy năm mà võ công cô
không hề thụt lùi.” Mộc Tư Ngọc lại tiếp tục đẩy thiết trảo về trước,
đánh thẳng vào cổ họng Đỗ Thanh Thanh, ngân câu áp vào thân đàn xoắn lấy tay áo Đỗ Thanh Thanh. “Tiếc thay, cứ nhất quyết đi vào Ma đạo. Nếu cô
đã muốn ở ẩn, tại sao mấy tháng nay vẫn lạm sát kẻ vô tội?!”
“Ta, không, có!” Đỗ Thanh Thanh xoay người về sau tránh thiết trảo, vừa
rút người về, những mảnh tay áo như bướm lượn bay tứ tán khắp nơi, nàng
ta cắn bờ môi đỏ mọng, Mộc Tư Ngọc này quả là khó xơi, bám sát không
tha. Nếu là năm năm trước khi mới xuất đạo, Đỗ Thanh Thanh chắc chắn
không thèm giải thích, nhưng nay nàng ta đã dần dần yêu thích cuộc sống
yên bình cùng đám người làm chuyên gây chuyện thị phi, không dễ gì mới
có được những tháng ngày vui vẻ, nàng ta không muốn tự nhiên bị phá đám. Vì thế, Đỗ Thanh Thanh xoay mạnh thân đàn, ép Mộc Tư Ngọc lùi lại vài
bước, giận dữ nói: “Ta không hề giết đám nam nhân đó! Từ ba năm trước
khi định cư ở đây, ta đã không còn giết người nữa!”
Mộc Tư Ngọc sửng sốt, tạm thời ngừng công kích, nửa tin nửa ngờ dán mắt
nhìn vào Đỗ Thanh Thanh đang căm tức một hồi lâu, “Năm nam nhân mới chết gần đây thật sự không phải cô giết? Vậy thì ai làm?”
“Nếu thật sự làm ta sợ gì mà không nhận?! Ai giết làm sao ta biết? Trong thiên hạ này đâu phải chỉ mình ta biết đánh đàn!” Đỗ Thanh Thanh tức
giận trừng mắt nhìn nàng ta, “Cô không phải thợ săn tiền thưởng sao, có
bản lĩnh thì tự điều tra đi, đừng có suốt ngày bám theo hỏi lão nương.”
Mộc Tư Ngọc nhíu mắt, thiết trảo lại bay về phía Đỗ Thanh Thanh, nhưng
công lực không còn mãnh liệt như trước, “Nhưng ngoài đó ai cũng nói do
Cầm Yêu cô làm, kẻ đó giả mạo cô giết người ngay trước mắt cô mà cô cũng mặc kệ, hay cô cũng là đồng lõa?”
“Ta nhổ vào, lão nương đâu rảnh rỗi mà lo tới, dù sao ta bị người giang
hồ đuổi giết oan cũng đâu phải một hai ngày.” Đỗ Thanh Thanh lách người
về sau, kẹp dây đàn đang móc lấy thiết trảo búng trở về, “Nếu không phải mấy con mụ nhà cô đuổi sát không tha, ta còn lâu mới giải thích.”
Mấy con mụ nhà cô… Mộc Tư Ngọc trán nổi gân xanh, vung ngân câu trong
tay đập mạnh lên thân đàn, hỏi tiếp: “Chẳng phải cô gia nhập Mẫu Đơn môn sao, có phải do đồng bọn của cô làm không? Sao lại biết rõ cách thức
gây án của cô quá vậy.”
“Nắm rõ cái rắm ấy, ta chưa bao giờ móc tim người ta.” Đỗ Thanh Thanh
tung cước đá văng ngân câu đi, nén giận giải thích, “Bốn năm trước bị
mấy đại phái đuổi giết, sau khi cô đá ta xuống sông, ta được Mẫu Đơn môn chủ cứu, nhưng xưa nay ta chưa bao giờ nợ ai, nên đã đồng ý làm ba việc cho cô ta. Việc đầu tiên là giết Duệ vương, sau đó ta bị triều đình
truy nã rồi bị trọng thương, nên sau khi cứu Lưu Liên thì định cư ở đây. Ba năm nay ta yên phận ở trong khách điếm, đâu rảnh rỗi đi giết người.”
“Mẫu Đơn môn?” Công kích của Mộc Tư Ngọc chậm lại, “Lâu nay vẫn nghe nói Mẫu Đơn môn vô cùng bí ẩn, Môn chủ của họ là người thế nào?”
“Không biết, còn cách một lớp màn nữa, nghe giọng là một nữ nhân trẻ
tuổi. Ta chỉ từng trông thấy cô ta một hai lần, cũng không rõ những kẻ
khác ở Mẫu Đơn môn trông thế nào.” Đỗ Thanh Thanh lại tránh một đợt tấn
công khác, giọng nói càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, “Rốt cuộc cô xong
chưa hả? Ta đã bảo với cô là không phải ta giết…”
“Hừm, ta tin cô.” Mộc Tư Ngọc chặn thân đàn lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn
Đỗ Thanh Thanh, “Lúc đầu ta cũng thấy lạ, khi không cô lại đi móc tim
người làm gì?”
“Móc tim nấu thịt xào chứ gì.” Đỗ Thanh Thanh u ám nói, bỗng hoàn hồn giận dữ hét lên, “Nếu cô đã tin ta tại sao còn đánh?!”
“À.” Mộc Tư Ngọc thu lại thiết trảo ngân câu, cuối cùng cũng dừng tay,
chỉnh lại tóc mái rối bời, thờ ơ nói, “Lâu rồi không đánh nhau, ngứa
tay.”
Khốn kiếp, đồ khốn kiếp, Đỗ Thanh Thanh thầm mắng trong bụng, đang định
chống nạnh ngoác mồm chửi mắng. Chợt thấy Mộc Tư Ngọc ra hiệu im lặng,
vẻ mặt nghiêm túc, “Suỵt, hình như có người đến, ước chừng hơn mười tên, đều biết võ công.”
*******
Sau khi Lâm Tử Lăng bắt giữ Tường Phong, có người nhận ra nàng là người
làm của khách điếm Đồng Thuận ở cửa Đông, Bao Quýnh cũng kêu gào còn có
một đồng lõa, hơn nữa trong phủ cũng bị mất của. Thế nên Lâm Tử Lăng một mặt sai người đưa Tường Phong về nha môn giam lại chờ thẩm vấn, một mặt triệu tập nhân thủ đến khách điếm Đồng Thuận điều tra.
Bọn nha dịch vừa ập vào sảnh điếm liền thấy bà chủ Đỗ Thanh Thanh đang
thong thả rót trà cho một nữ nhân mặc nam trang, không khí cực kỳ an
lành. Thấy mọi người hùng hổ tiến vào, Đỗ Thanh Thanh hơi nhíu mày, đang định lên tiếng, bỗng thấy Lạc Dương lệnh Lâm Tử Lăng vào theo phía sau
bèn lập tức ngây người. Còn Lâm Tử Lăng vừa trông thấy mặt nàng ta cũng
ngẩn ra tại chỗ, vốn dĩ phải có lời đại diện cho quan phủ cũng không nói ra được.
Sau một lúc lâu, Lâm Tử Lăng từ ngây ngốc chuyển sang kinh ngạc, tiếp
đến vui sướng tột cùng, nhanh chóng bước đến, luống cuống chân tay, “Tỷ, tỷ là, Quyên…”
“Quyên cái gì mà quyên?” Đỗ Thanh Thanh nhanh chóng sực tỉnh, sắc mặt
tái xanh, đanh giọng mắng, “Tiền thuế phải quyên ta đã quyên hết rồi,
ngươi là ai, mang nhiều người thế này đến khách điếm của ta làm gì?”
Nha dịch bên cạnh cũng quát lại: “Lớn mật, đây là Lạc Dương lệnh mới nhậm chức Lâm Tử Lăng Lâm đại nhân.”
“Lâm Tử Lăng?” Đỗ Thanh Thanh khinh bỉ quan sát Lâm Tử Lăng đang kinh
ngạc mừng rỡ, bực bội nói, “Vậy không biết đại nhân đại giá quang lâm có việc gì chăng?”
Lâm Tử Lăng chỉ ngơ ngác nhìn nàng ta, mãi đến khi Đỗ Thanh Thanh huơ
tay mấy lần trước mặt hắn, hắn mới sực tỉnh, cuối cùng đã nhớ ra mục
đích chuyến đi này, “À, Quyên…” Vừa thấy đôi mày thanh tú của Đỗ Thanh
Thanh nhướng lên, hắn vội sửa lời, “Bà chủ đây phải không, trong khách
điếm của cô có một tiểu nhị tên Tiểu Phụng, cô ta nửa đêm xông vào phủ
Bao Quýnh lão gia, bị ta bắt được.”
“Tiểu Phụng?” Đỗ Thanh Thanh lộ vẻ mặt khó hiểu, ngồi xuống tiếp tục dữ
dằn hỏi, “Vậy ngài gióng trống khua chiêng đến đây làm gì?”
“Bao lão gia nói nhìn thấy hai tên trộm, nghe nói Tiểu Phụng còn có một muội muội…” Lâm Tử Lăng cười nịnh nói nhỏ nhẹ.
“Sao? Nghi ngờ trong khách điếm ta chứa chấp trộm vặt à.” Đỗ Thanh Thanh không thèm nhìn hắn lấy một lần, “Tiểu Phụng có một muội muội tên Tiểu
Hoa, nhưng mà ban nãy đã bị ta sai đi mua đồ rồi, ta làm chứng, Tiểu Hoa vẫn luôn ở trong khách điếm. Còn nữa, Tiểu Phụng xưa nay hiền lành thật thà (bụng thấy hơi chột dạ), nói nó trộm đồ ta không tin đâu, Lâm đại
nhân ngài đừng xử oan người tốt nhé.”
“Phải phải phải.” Lâm Tử Lăng nịnh nọt tiếp tục cười ngây ngô, nhưng
ngẫm lại vẫn phải làm chính sự, “Có điều Bao Quýnh nói là bị mất đồ, hơn nữa mấy nhà phú thương gần đây hay bị trộm trèo tường khoét vách lẻn
vào, nên…”
“Ngài muốn lục soát đúng không?” Đỗ Thanh Thanh bực mình vẫy tay, “Lục
đi, lục đi, dù sao chữ Quan cũng có hai cái cửa*, ngài cứ từ từ mà lục
soát, ta không hầu nữa.” Nói xong bèn xoay người lên lầu, không đếm xỉa
tới ánh mắt Lâm Tử Lăng vẫn luôn đeo bám, đóng mạnh cửa phòng, nhũn
người tựa vào cửa, lúc này mới phát hiện hóa ra tay chân mình đều run
lẩy bẩy.
*Chữ quan: 官 -Mic-
Nàng ta sờ lên trái tim đang kích động, sao lại thế này, bảy năm, một
lần nữa gặp lại tên tiểu oan gia nhẫn tâm vứt bỏ mình trước đây, vậy mà
tim vẫn đập thình thịch không ngừng…
(Chính thức long trọng giới thiệu Cầm Yêu – Đỗ Thanh Thanh bằng hữu,
người có thân thế cực kỳ bi thảm và cảnh ngộ khiến người ta căm phẫn của quyển này.)
=======================================
Đêm hai mươi tư tháng tư, Cầm Yêu Đỗ Thanh Thanh gặp lại thợ săn tiền
thưởng Mộc Tư Ngọc và Lạc Dương lệnh Lâm Tử Lăng ở khách điếm Đồng
Thuận, tha hương gặp cố nhân vốn là chuyện vui trong đời. Tiếc thay một
là kình địch, một là oan gia, đây gọi là thế sự vô thường, vui quá hóa
buồn, sướng quá đâm khổ chăng. [Tường Phong hồi ức lục]
Lâm tiểu đệ cười nịnh nói: Tỷ nghe ta giải thích, năm đó ta giả chết rời xa tỷ là có nỗi khổ riêng.
Đỗ nữ vương chống nạnh nói: Cái gọi là nỗi khổ riêng, chính là nam nhân
ấp a ấp úng kiếm cớ, nữ nhân khóc sướt mướt không nghe giải thích, vừa
là hiểu lầm máu chó khiến lứa đôi chia lìa, vừa là điềm báo cho khuôn
sáo cũ gương vỡ lại lành. Cút sang một bên đi, lão nương đây không rảnh
quan tâm đến ngươi. [Chút chuyện giang hồ]