Tướng Môn Độc Hậu

Chương 97: Đường chết


Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 97: Đường chết

Định kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, trong thành ai ai cũng đàm luận về vụ án này. Lời đồn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng truyền càng thái quá. Muôn hình vạn trạng dạng cũng có, có người thậm chí hoài nghi kẻ tiêu diệt cả nhà Dự thân vương, chính là nhân tình của Thẩm Thanh, tức giận vì mỹ nhân bị cướp đoạt, nên ra tay làm cả vương phủ chôn cùng. Một lời đồn như vậy có vẻ rất ướt át, từ trong một thảm án hung tàn bỗng nhiên lộ ra một chút sắc thái kiều diễm.

Những lời đồn như vậy chỗ nào cũng có, nghe dần cũng quen tai, nhưng giữa ngọn sóng đồn đãi kia, nổi lên một lời đồn rất đáng sợ.

Nội dung là thảm án tại phủ Dự thân vương, chính là Thẩm gia đứng sau lưng. Nếu những lời đồn đại khác chỉ tập trung vào Thẩm Thanh, châm biếm cách dạy con của Nhị phòng, thì lời đồn mang theo sắc thái âm mưu này đã chân chính lôi kéo toàn bộ Thẩm gia vào cuộc. Về phần nguyên nhân vì sao Thẩm phủ làm như vậy, muốn biết à, vậy thì ngồi xuống đây chúng ta từ từ nói.

Phủ Dự thân vương bị diệt môn, ngay cả súc sinh cũng không thoát, vì sao những kẻ hung tàn kia lại không xuống tay với vị vương phi vừa mới cưới vào. Nếu nói kẻ đằng sau chính là Thẩm gia thì việc này có thể giải thích. Nhưng mà tại sao Thẩm gia lại phải đối nghịch với phủ Dự thân vương, nhìn bề ngoài có lẽ bởi vì Thẩm gia bất mãn với hôn sự này, nhưng nếu tìm tòi nghiên cứu có thể đi đến khả năng mạch nước ngầm trong triều đã khởi động, Thẩm gia có phải bị người ta ám hại hay không? Những việc này dân chúng húi cua không biết, nhưng không tránh khỏi tâm tư giảo hoạt của những người trong quan trường, nên nhất thời Thẩm gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Sáng nay Bạch Lộ và Sương Giáng hầu hạ Thẩm Diệu ăn chút điểm tâm, thời gian này Thẩm phủ hoàn toàn không có tâm tư lo lắng việc cơm nước, một ngày ba bữa phòng bếp đều qua loa cho xong. Trừ Vinh Cảnh đường, các phòng đều tự mình sắp xếp. Bạch Lộ và Sương Giáng ra ngoài mua điểm tâm, làm chút canh nóng để Thẩm Diệu uống cho ấm cơ thể.

Ăn sáng xong, Thẩm Diệu chải đầu tắm rửa, nhìn bản thân trong kính, hơi nhíu mày, nói với Cốc Vũ: “Đi lấy cái khăn choàng da hồ ly mà đại ca cho ta đến đây.”

“A, tiểu thư vẫn còn nhớ à.” Cốc Vũ lôi khăn choàng dưới đáy rương ra định choàng vào cổ Thẩm Diệu, lại bị Thẩm Diệu ngăn cản: “Ta tự làm được rồi.”

Khăn choàng được làm từ da hồ ly trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp, do chính tay Thẩm Khâu săn được ở vùng núi Tây Bắc, vì thấy quý giá, mới cho người may thành khăn choàng đem về cho Thẩm Diệu. Nhưng lúc trước Thẩm Diệu không thích mang, nên mới đặt dưới đáy rương. Hôm nay Thẩm Diệu đột nhiên nhớ đến, làm Cốc Vũ rất vui mừng, da hồ ly tốt như vậy, cứ cất trong rương thì tiếc lắm.

Thẩm Diệu quấn khăn choàng xong, Cốc Vũ nhìn thấy, than thở: “Tiểu thư mang khăn choàng này thật đẹp, nhìn rất trắng, lại ấm áp, đúng là đồ tốt.”

Ngón tay Thẩm Diệu nhẹ nhàng phất qua da lông mềm mại, nghĩ đến lúc nãy trong gương nhìn thấy vết bầm nơi cổ, do Tạ Cảnh Hành hôm qua bóp cổ nàng lưu lại. Cái tên này đúng là không nương tay, hôm qua vẫn không nhìn thấy gì, hôm nay đã bầm tím một mảng. Tuy mùa đông lạnh lẽo, ai cũng mặc nhìu lớp áo, nhưng nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn chắc chắn sẽ truy cứu tới cùng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên nàng mới dùng khăn choàng che lại.

Thả gương đồng trong tay xuống, Thẩm Diệu mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Khâu đứng dưới gốc cây dặn dò binh lính việc gì đó. Thị vệ của Thẩm Khâu đều là quân nhân, so với những thị vệ khác có một loại khí chất anh dũng xông pha nơi chiến trường. Nhìn thấy Thẩm Diệu, Thẩm Khâu vội vàng nói vài lời với tên lính kia, rồi xoay người cười gọi: “Muội muội.”

“Có việc gì à?” Thẩm Diệu hỏi. Ngày thường sáng nào Thẩm Khâu cũng kiên trì luyện võ, Tây viện có một khoảng sân trống trãi, thích hợp cho việc luyện tập, Thẩm Khâu và Thẩm Tín thích nhất là ở đấy khoa tay múa chân, đôi khi La Tuyết Nhạn hứng trí cũng sẽ gia nhập. Thẩm Diệu đã quen với việc buổi sáng mở cửa đã bắt gặp hình ảnh Thẩm Khâu luyện võ, hôm nay phá lệ khác biệt, tất nhiên là có chuyện.

Thẩm Khâu “Hắc hắc” cười hai tiếng, nói: “Không có gì, sao muội muội thức sớm như vậy, không ngủ thêm chút đi?”

Hắn sứt sẹo lái câu chuyện sang hướng khác, Thẩm Diệu mí mắt cũng không chớp, nói: “Là chuyện liên quan đến Đại tỷ à.”

Thẩm Khâu vội vàng ho khan một tiếng, kéo Thẩm Diệu vào phòng, đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại rồi nhìn Thẩm Diệu nói: “Muội muội, những lời này đừng nói ở bên ngoài.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Khâu nhức đầu: “Cũng không chuyện gì lớn, cứ để ta và cha nương giải quyết, mấy ngày này ngươi đừng ra ngoài, cũng đừng quản chuyện này.”

Hắn hàm hồ muốn cho qua. Nhưng nếu ngay cả Thẩm Khâu cũng có thể lừa gạt Thẩm Diệu, thì Thẩm Diệu sao có thể sống được trong Thẩm phủ này. Nàng nhìn Thẩm Khâu chằm chằm nói: “Được rồi, đại ca, ngươi không cần lừa ta, là vụ án ở phủ Dự thân vương phải không, mọi người lúc đầu hoài nghi đại tỷ, hiện giờ chắc lại hoài nghi Thẩm gia chứ gì.”

Thẩm Khâu sửng sốt nhìn Thẩm Diệu, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực. Trước mặt Thẩm Diệu hắn không hề có cảm giác làm huynh trưởng, cái gì Thẩm Diệu cũng biết. Lúc trước hắn sợ nàng non nớt bị ức hiếp, hiện giờ nàng thông minh, cũng làm hắn khó có thể tiếp nhận.


Thấy Thẩm Khâu không nói gì, Thẩm Diệu tiếp tục: “Đại ca vì chuyện này mà lo lắng sao?”

“Muội muội.” Thẩm Khâu nghiêm mặt nói: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện trong cung. Việc này nhìn đơn giản, chỉ là nói xấu sau lưng người khác, nhưng nếu có người cố tình thúc đẩy, cả Thẩm gia sẽ bị liên lụy.” Hắn nhìn Thẩm Diệu, muốn nói lại thôi, một lát sau mới chần chờ hỏi: “Muội muội, án ở phủ Dự thân vương, ngươi có tham dự vào không?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức tự mình trả lời: “Ta nghĩ muội muội chắc là không đâu, muội muội là một tiểu thư khuê các, sao có thể làm được những chuyện như vậy.”

Từ sau khi Thẩm Diệu đem chuyện Nhị phòng và Dự thân vương tính kế mình, kể lại cho Thẩm Khâu, hắn vẫn không nguôi tức giận. Nếu không phải Thẩm Diệu ép hắn hứa không được nói lại với cha nương, lại buộc hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ Thẩm Khâu đã sớm thay Thẩm Diệu báo thù. Từ đầu tới cuối, Thẩm Diệu luôn nói với hắn là nàng đã có biện pháp xử lý.

Sau đó thì sao, sau đó Nhị phòng liên tục đen đủi. Đầu tiên là việc Thẩm Thanh mang thai bị lật tẩy ở Hồi triều yến, khi  đó Thẩm Diệu chỉ cần vài câu nói đã thúc đẩy việc Thẩm Thanh gả đến phủ Dự thân vương, chỉ mỗi việc ấy đã khiến Thẩm Khâu hết sức kinh ngạc. Lúc này đây, phủ Dự thân vương bị diệt môn, nếu có sự tiếp tay của Thẩm Diệu thì sao, Thẩm Khâu chỉ nghĩ đến đây đã cảm thấy lạnh sống lưng, để có thể không tiếng động làm toàn bộ phủ đệ của thân vương biến mất, dù là Thẩm Tín ra tay, cũng mất không ít công sức. Thẩm Diệu là một tiểu cô nương nũng nịu, sao lại có khả năng này? Nhưng càng không có khả năng, trong lòng Thẩm Khâu càng cảm thấy, Dự thân vương và Thẩm Diệu vốn có thù, đi đến bước này, rất có thể có sự tham gia của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu nhìn thoáng qua Thẩm Khâu, thở dài nói: “Đại ca hoài nghi là ta làm?”

“Không không không, muội muội, ta sao có thể hoài nghi ngươi. Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, nói ra người ta cười rớt quai hàm mất.” Thẩm Khâu vội vàng phản bác, sợ chọc giận Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu thở dài trong lòng, hắn cẩn thận như vậy Thẩm Diệu nhìn thấy hết, nhưng nàng không thể kể hết mọi chuyện với Thẩm Khâu, đại phòng Thẩm gia ai cũng chính trực, lại lương thiện trung thành, nếu biết nàng ác độc bất trung như vậy, trong lòng sẽ sinh ra thống khổ. Nàng chỉ có thể nói dối, Thẩm Diệu mỉm cười: “Ta đúng là không có bản lĩnh lớn như vậy, đại ca không cần hoài nghi ta. Nhưng mà chuyện đại ca đang lo lắng, ta thấy cũng không có gì lớn.”

Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu, không biết từ lúc nào mỗi khi nói chuyện với Thẩm Diệu, Thẩm Khâu trở nên có chút ý tứ, hắn hỏi: “Vì sao muội muội nói vậy?”

“Người trong thiên hạ không phải đồ ngốc, chỉ bằng vài lời đồn đãi sao có thể định tội. Muốn giáng tội, tất nhiên phải có chứng cớ, hơn nữa, đại tỷ với đại phòng chúng ta có quan hệ gì sâu đậm sao? Cha nương hàng năm canh giữ biên quan, không ở trong phủ, bãi nước bẩn này hắt như thế nào cũng không hắt đến trên người chúng ta. Cục diện hiện tại, dù có trăm ngàn hỗn loạn, cũng không tới lượt chúng ta quan tâm, sẽ có người ‘khôn khéo có khả năng’ thay chúng ta giải quyết.”

“Ai là người ‘khôn khéo có khả năng’?” Thẩm Khâu nghi hoặc hỏi.

Lời vừa thốt ra, đã nghe Bạch Lộ ở bên ngoài lớn tiếng thông báo: “Nhị thiếu gia, ngài đến có việc gì thế ạ?”

“Ngươi xem,” Thẩm Diệu quay đầu, cười nói: “Người ‘khôn khéo có khả năng’ đến rồi.”

Thẩm Khâu vòng vo chuyển mắt, bước vài bước đến mở cửa, đã thấy Thẩm Viên trước mặt. Trước nay Thẩm Viên luôn chú trọng dáng vẻ, nhưng có lẽ vì bôn ba mệt mõi cả đêm, nên lộ ra vài phần tiều tụy. Vài ngày trước hắn còn làm bộ làm tịch, nay hắn nhìn huynh muội Thẩm Diệu không còn che giấu vẻ âm trầm nữa. Hắn nói: “Ngũ muội, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”

“Muội muội ta không có việc gì cần nói với ngươi.” Thẩm Khâu che phía trước Thẩm Diệu, cố ý nhấn mạnh ba chữ “Muội muội ta.”

“Không sao đâu đại ca,” Thẩm Diệu nói: “Vừa lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với nhị ca.”

“Muội muội!” Thẩm Khâu la lên, thiếu chút nữa thốt ra ‘Hắn không phải người tốt’. Thẩm Diệu vỗ vỗ cánh tay Thẩm Khâu trấn an: “Yên tâm đi, nếu đại ca lo lắng thì cứ đứng ở cửa canh chừng.”

“Được, vậy ta ra cửa chờ.” Thẩm Khâu vội vàng nói.

Hai huynh muội bọn họ nói chuyện làm Thẩm Viên càng thêm xanh mặt, từ trước đến nay dù không hài lòng thế nào thì khi gặp mặt Thẩm Khâu vẫn giữ hòa khí. Lần này hắn trở về, lại tỏ rõ thái độ châm chọc đối đầu, Thẩm Viên nhìn Thẩm Diệu, rất nhiều việc không còn đi theo quỹ đạo ban đầu nữa, mà tất cả đều vì Thẩm Diệu.

Nàng chính là tai họa của Thẩm gia.


“Ngũ muội theo ta vào đây.” Thẩm Viên lạnh lùng nhìn Thẩm Khâu: “Còn đại ca, xin mời ra cửa một lúc.” Nói xong lời này, hắn dẫn đầu bước vào phòng.

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Thẩm Diệu theo Thẩm Viên vào phòng.

Cửa chậm rãi đóng lại, Thẩm Diệu vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt Thẩm Viên âm trầm: “Là ngươi làm.”

Không phải đang hỏi, mà là khẳng định, Thẩm Diệu mỉm cười: “Nhị ca đang nói về việc gì? Việc phủ thân vương bị diệt môn, hay những lời đồn trở nên xôn xao mấy ngày nay?”

“Không phải tất cả đều do ngươi làm sao?” Thẩm Viên cười lạnh: “Ta đã xem thường ngươi rồi.”

“Không phải đâu, là nhị ca quá xem trọng ta,” Thẩm Diệu hồn nhiên không thèm để ý: “Ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, gây họa lớn còn có thể thoát thân.”

“Vậy sao?” Thẩm Viên đánh giá nàng một phen, rồi nói: “Những ngày này ngươi có vẻ rất vui sướng nhỉ.”

“Nếu ta lo lắng chạy đi thăm hỏi, lại có kẻ bảo ta bao đồng nhiều chuyện. Nhị ca nếu đã nghĩ như thế, ta có giải thích thế nào thì ngươi cũng không tin. Nhị ca đến đây, chắc không chỉ để hỏi tội ta đấy chứ?”

Thẩm Viên nhẫn nhịn, cô gái trước mặt tươi cười nhàn nhã, khóe môi gợn lên nụ cười châm chọc, đôi mắt trong suốt như nước, phản chiếu hình ảnh hắn. Hắn trước giờ luôn kiêu ngạo tự phụ, nay lại bị một tiểu nha đầu đâm một nhát, tất nhiên không cam lòng. Sự việc đến nước này, cũng bởi vì hắn khinh địch. 

“Ngươi làm vậy, không sợ liên lụy Thẩm gia ư? Cứ để những lời đồn kéo dài, một nhà các ngươi cũng không có chỗ nào tốt!” Thẩm Viên hung tợn nói.

Thẩm Diệu dường như nghe được chuyện gì buồn cười, nàng tủm tỉm nhìn Thẩm Viên một lát, cho đến khi Thẩm Viên tức giận sắp không kềm chế được, mới thản nhiên mở miệng nói: “Ta chẳng làm gì cả. Lời nhị ca nói thật kỳ quái, chuyện này có liên quan gì đến Thẩm gia, liên quan gì đến đại phòng chứ?” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cha nương và ca ca của ta quanh năm suốt tháng đều ở Tây Bắc, ngươi nói xem, một tiểu cô nương như ta có thể làm chủ đại phòng ư. Cho dù Thẩm gia thật sự bị liên lụy, nhị ca à, ta nói cho ngươi biết, đại phòng của ta, cũng sẽ toàn thân không dính dáng gì cả.”

Thẩm Viên hít một ngụm khí lạnh.

Hắn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng Thẩm Diệu nói ra, cho thấy nàng cũng thông hiểu việc triều chính. Thẩm Diệu thật sự hiểu biết, hay phía sau có người chỉ điểm cho nàng, ở Thẩm phủ, ai có khả năng dạy nàng chuyện triều chính, Thẩm Quý ư, hay là Thẩm Vạn, nói ra là người ta chết cười mất. Nhưng giọng điệu Thẩm Diệu châm chọc như vậy, chắc chắn nàng hiểu rõ tình thế hơn bất kỳ ai ở Thẩm gia.

“Thì ra ngươi đã có chuẩn bị.” Thẩm Viên thay đổi sắc mặt, cười lạnh: “Xem ra đại phòng các ngươi không có ý định giúp đỡ?” 

“Chúng ta đâu rãnh rỗi quan tâm chuyện nhà người khác.” Thẩm Diệu ung dung nhìn hắn: “Nhưng mà trước mắt thì nhị thúc, tam thúc chỉ cần giải thích một chút là qua, tội là tội cho nhị ca thôi,” Nàng lắc lắc đầu, có chút tiếc hận nói: “Mới vừa trở lại Định kinh, đã gặp phải phiền phức lớn như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nhị ca a.”

Nàng cố ý nói đầy nhịp điệu, có lẽ mấy ngày nay ở bên cạnh Thẩm Khâu, cũng học được miệng lưỡi làm người ta tức chết. Thẩm Viên tức giận tay nắm thành quyền siết chặt.

Thẩm Diệu bỗng nhiên quay đầu, sờ sờ khăn choàng da hồ ly mềm mại của mình, mỉm cười nói: “Dù gì cũng là thân thích, ta có một cách, có thể giải nguy lúc này.”

“Cách của ngũ muội, ta không dám dùng.” Thẩm Viên nhìn chằm chằm nàng: “Không chừng chết lúc nào cũng không biết.”


“Nhị ca nói đùa, ta nào có đáng sợ như vậy. Cách này của ta, là thành tâm thành ý vì các ngươi mà suy nghĩ. Nhưng mà nhị ca thông minh như vậy, có lẽ đã sớm nghĩ tới. Nếu Thẩm gia sắp bị liên lụy, thì bây giờ chỉ cần rũ bỏ mọi quan hệ thì là được. Nhị ca cũng biết đó, lời đồn không phải là thật, nhưng nếu truyền lâu khó tránh làm người khác nghi ngờ. Nhân lúc này lời đồn vừa khởi phát, chúng ta biến nó thật sự trở thành ‘lời đồn đãi’ là được rồi. Nhưng mà phải làm thế nào để khẳng định nó là ‘lời đồn đãi’, việc này phải nhờ đến đại tỷ.”

Thẩm Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có Thẩm Khâu đang ôm kiếm đứng dưới tàn cây, cảnh giác nhìn về phía căn phòng. Nàng cười nhẹ: “Ta nghĩ, cách làm sáng tỏ tốt nhất, là dùng cái chết để chứng minh.”

“Ngươi!” Quyền của Thẩm Viên kề sát bên mặt Thẩm Diệu rồi nặng nề dừng lại, hắn nhìn Thẩm Diệu chằm chằm nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy mà tâm tư như rắn rết, ngũ muội, lần đầu tiên ta thấy một kẻ như ngươi.”

“Như nhau cả thôi.” Thẩm Diệu hỏi: “Ngươi đoán xem đại tỷ có nguyện ý vì tiền đồ của nhị ca mà tự nguyện làm sáng tỏ hay không?” Nàng cười ôn hòa: “Ta nghĩ nàng sẽ nguyện ý, dù sao các ngươi cũng là anh em ruột thịt.” Dừng một chút, Thẩm Diệu lại đột nhiên lắc lắc đầu: “Không đúng, chắc đại tỷ không muốn đâu, đại tỷ là người biết tự yêu quý bản thân, vậy thì nhị ca cần bỏ chút công sức rồi, thế thì sinh mạng của đại tỷ mới không uổng phí a.”

“Thẩm Diệu, ngươi sẽ không ăn may nhiều lần như vậy đâu.” Thẩm Viên nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Diệu, hắn đột nhiên hiểu được vì sao mỗi lần nhắc tới Thẩm Diệu thì Nhiệm Uyển Vân có chút điên cuồng, bởi vì Thẩm Diệu đúng là một người có thể khiến người ta hận thấu xương.

“Có thể ăn may nhiều lần hay không thì ta không biết,” Thẩm Diệu nhìn hắn: “Bất quá đối với nhị ca, phía trước đã không còn con đường nào khác rồi.”

“Oanh” một tiếng, Thẩm Viên đá một cái làm cửa phòng văng ra, phẩy tay áo bỏ đi. Động tác của hắn làm Thẩm Khâu căng thẳng, vội vọt vào phòng, thấy Thẩm Diệu bình yên vô sự mới yên lòng. Hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói gì với hắn vậy, làm hắn tức đến thế?”

“A, chắc là thấy muội muội ở trong ngục chịu khổ nên tự trách.” Thẩm Diệu đưa tay cầm lấy áo choàng, Thẩm Khâu thấy thế hỏi: “Muội muội muốn ra ngoài?”

“Đại tỷ vào ngục, ta cũng nên đến thăm một chút.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Dù gì cũng là tỷ muội.”

Định kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, hiệu cầm đồ Phong Tiên nắm được rất nhiều tin tức, nếu mà không như thế, chỉ sợ tổ sư gia của Bách Hiểu Sanh biết được sẽ đội mồ sống dậy giáo huấn lũ con cháu.

Bên trong lầu các của hiệu cầm đồ Phong Tiên, Hồng Lăng đem bánh ngọt được chế biến tinh xảo đặt lên bàn, châm trà rồi yên lặng lui xuống. Quý Vũ Thư cầm khối điểm tâm cho vào miệng rồi ‘phi phi phi’ phun ra toàn bộ, nói: “Thứ gì đây, thật khó ăn.” Dứt lời quay sang Tạ Cảnh Hành nỉ non: “Tạ tam ca, ngươi cho ta mượn đầu bếp mấy ngày được không?”

Tạ Cảnh Hành lời ít ý nhiều làm động tác “Biến!” với hắn.

Cao Dương vừa uống trà vừa nói: “Hiện giờ khắp kinh thành đều đồn đãi chuyện ở phủ Dự thân vương, ngươi còn có tâm tư ở đó mà ăn uống. Quý Vũ Thư, ngươi thật khiến cho ta bội phục.”

“Bội phục ta cũng đúng thôi.” Quý Vũ Thư tiêu sái sửa sang lại áo: “Ta vẫn luôn tài giỏi như vậy. Nhưng mà chuyện ở phủ thân vương liên can gì đến ta, vì sao ta không thể ăn điểm tâm?”

“Ngươi đừng quên, là do ngươi bán ra tin tức, huynh đệ Trần gia mới động thủ.” Cao Dương nhắc nhở nói: “Rồi tin tức thích khách gì đó, tạo phản gì đó, ngươi cũng góp sức không nhỏ.”

Quý Vũ Thư nghe vậy liền nói: “Người tạo ra tin tức là Thẩm Diệu, ta có thấy nàng đứng ngồi không yên, không màng ăn uống đâu? Sáng nay ta còn nghe nói nàng đến lao ngục để thăm Thẩm Thanh. Thăm hỏi á, đúng là mèo khóc chuột, ta mà là Thẩm Thanh, nhìn thấy nàng ta tức chết luôn.”

Tạ Cảnh Hành cười cười, ăn một miếng điểm tâm. Có lẽ không hợp khẩu vị, hắn nhíu mày, đem phân nửa miếng bánh trên tay bỏ xuống đĩa, không động đến nữa.

“Ngươi làm sao có thể so với nàng,” Cao Dương lạnh lẽo nói: “Ngũ tiểu thư Thẩm gia gan to bằng trời, từ trước đến nay lần đầu tiên ta gặp được người như nàng, đâm Tạ tam ca một nhát còn có thể bình an ra về.”

“Cái gì?” Quý Vũ Thư kêu sợ hãi kêu lên, nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tam ca, ngươi bị nàng đâm à?”

Tạ Cảnh Hành liếc mắt nhìn Cao Dương: “Ngươi ở nơi này có lẽ quá nhàn rỗi, muốn trở về rồi sao?”


Cao Dương lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Vừa rồi ta nói bậy thôi.”

Quý Vũ Thư đã phát hiện việc thú vị như vậy, sao có thể buông tha: “Nàng đâm ngươi bằng cách nào? Sử dụng kiếm à? Tam ca không tránh được, chắc là động tác của nàng rất nhanh đây. Bình an ra về, trời ạ, Tam ca, ngươi đánh không lại nàng sao?”

Tạ Cảnh Hành không thể nhịn được nữa: “Im miệng đi!”

“Thân thủ nàng tốt như vậy, bộ dạng cũng không tồi, ôi, ta đột nhiên cảm thấy Thược Dược cô nương cũng thua kém nàng a, Tạ Tam ca, ngươi hãy giúp ta nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ đi, cô gái tốt như vậy nếu không nhanh tay sẽ bị người khác cướp mất nha.” Quý Vũ Thư tụng niệm không ngớt.

“Nói thêm một câu nữa, ngươi cùng Cao Dương đều trở về.” Tạ Cảnh Hành mặt không chút thay đổi nói.

Rốt cuộc Quý Vũ Thư cũng ngậm miệng.

Cao Dương phe phẩy chiếc quạt, đem câu chuyện dẫn dắt sang hướng khác: “Động tác của Thẩm Diệu lớn như vậy, làm ta có cảm giác chuyện ở phủ Dự than vương vẫn chưa kết thúc.”

“Chưa kết thúc á.” Quý Vũ Thư nói: “Chết hết rồi mà vẫn chưa xong là thế nào. Ta cũng thấy kỳ quái nha, tự nhiên Thẩm tiểu thư muốn truyền lời đồn đãi bất lợi cho Thẩm gia như vậy, nàng không sợ liên lụy Thẩm gia hay sao? Người khác chỉ mong tránh cho xa, nàng thì lại tự mua phiền toái.”

“Ngươi chưa từng nghe câu thả dây dài bắt cá lớn à?” Tạ Cảnh Hành liếc hắn một cái, hứng thú tươi cười: “Chuyện này nối tiếp chuyện kia, mục đích của nàng, chưa từng dừng lại ở Dự thân vương phủ.”

Tại Thải Vân uyển, bước chân Thẩm Viên nặng nề trở về nhà, Nhiệm Uyển Vân vừa nhìn thấy hắn đã bật dậy, đầy hy vọng hỏi: “Viên nhi, thế nào rồi?”

Thẩm Viên lắc đầu: “Có chút khó khăn.”

“Viên nhi, ngươi nhất định phải cứu Thanh nhi.” Nhiệm Uyển Vân nước mắt chảy dài, mấy hôm nay nàng dùng nước mắt rửa mặt, ánh mắt thũng sâu nhìn hơi đáng sợ. Lại không màng vệ sinh thân thể, trên người có mùi khác lạ. Thẩm Viên lùi lại một chút, thình lình lại bị Nhiệm Uyển Vân nắm chặt cánh tay, nói: “Nàng là muội muội của ngươi, ngươi nhất định phải cứu nàng! Thanh nhi thực đáng thương, nàng vô tội, lại bị nghi ngờ nhất định rất sợ hãi, lúc này chúng ta lại không thể ở bên nàng, chỉ có một mình ngươi có thể cứu được nàng thôi Viên nhi ơi.”

Vừa nói, nước mắt, nước mũi thi nhau phun lên người Thẩm Viên. Hắn bôn ba bên ngoài vốn đã mệt mõi, thấy Nhiệm Uyển Vân như vậy càng chán nản. Hắn nói: “Ta đã biết.” Rồi xoay người trở về phòng.

Nhiệm Uyển Vân nóng nảy, giữ chặt Thẩm Viên: “Viên nhi, sao ngươi lại muốn về phòng? Ngươi đi nha môn hỏi thăm đi? Hay là đến cầu xin Hoàng thượng? Ngươi thông minh như vậy, ở trong triều quen biết rộng rãi, chắc chắn sẽ nhờ cậy được người ra mặt giúp muội muội. A, hay là ngươi cần bạc, nương cho người đi lấy ngay.”

“Mẫu thân,” Thẩm Viên cố nén phiền não nói: “Hiện tại bên phía nha môn không hỏi được gì, ngươi đừng gây phiền toái nữa.”

“Ta gây phiền toái?” Nhiệm Uyển Vân sửng sốt, lập tức cao giọng thét to: “Ta chỉ muốn cứu muội muội ngươi. Trong phủ không có một người tốt! Cha ngươi là kẻ vô lương tâm, cả ngày chỉ biết cùng con hồ ly tinh kia vui vẻ, mặc kệ chết sống của mẹ con chúng ta. Giờ ngươi cũng muốn học theo hắn, bỏ mặc muội muội của mình ư? Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, bây giờ ngươi đền đáp ta như vậy sao! Thẩm Viên, cha ngươi là ông già không có lương tâm, ngươi cũng là thằng nhỏ không có lương tâm!” Nhiệm Uyển Vân càng nói âm thanh càng lớn, nàng sắp điên rồi, bản thân không chịu nổi kích thích, những lời Thẩm Viên nói, đã tác động đến nàng, làm nàng hành động giống như một người điên thực sự.

Không chỉ có quở trách, Nhiệm Uyển Vân còn xô đẩy Thẩm Viên, nàng hùng hùng hổ hổ, không còn chút nào bộ dạng phu nhân đoan trang phú quý ngày xưa, mà giống hệt một điên phụ nghèo nàn khổ sở. Đột nhiên Thẩm Viên cảm thấy mỏi mệt. Những lời Thẩm Diệu quanh quẩn bên tai.

Tiền đồ của hắn đang rộng mở, hồi kinh lần này đúng ra sẽ nhanh chóng thăng chức, tìm một minh quân phò trợ, chắc chắn sẽ trở thành công thần, để mọi người phủ phục dưới chân, nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng nay thì thế nào, mẫu thân từ một mệnh phụ cao quý khiến hắn tự hào trở thành một người đàn bà chanh chua, phụ thân yếu hèn không gánh vác nổi trách nhiệm, tiểu muội vốn có thể thông qua liên hôn trợ giúp con đường thăng quan của hắn lại vào lao ngục. Tất cả đều trở thành tảng đá ngáng chân hắn.

Cốt nhục chí thân tất nhiên quan trọng, nhưng tiền đồ của hắn chẳng lẽ không quan trọng sao? Hắn âm thầm đầu quân thành người của Phó Tu Nghi nhiều năm, lúc trước đi nhậm chức học hỏi kinh nghiệm, tất cả là để phát huy ở lần trở lại này. Không ngờ gặp phải phiền phức như vậy, Thẩm Diệu nói không sai, lời đồn lúc khởi phát chỉ là lời đồn, nhưng nếu cứ mọi chuyện phát triển như vậy, hắn gánh vác không nổi, lời đồn này nếu đến tai người hoàng tộc, bọn họ không nói nhưng sẽ để ở trong lòng, sau này dù có coi trọng hắn thế nào thì Phó Tu Nghi cũng sẽ kiên kỵ mà không dám sử dụng.

Thẩm Diệu đặt trước mặt hắn hai con đường, một là quan hệ huyết thống, một là tiền đồ. Nhưng xét từ một mặt nào đó, hắn đúng là không còn con đường nào khác để đi.

Thẩm Viên nhìn Nhiệm Uyển Vân, bình tĩnh mở miệng: “Dù nương không quan tâm ta, chẳng lẽ tính mạng của đệ đệ cũng không thèm để ý sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.