Tướng Môn Độc Hậu

Chương 4: Thẩm lão phu nhân


Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 4: Thẩm lão phu nhân

Đầu thu, chim nhạn xếp thành một hàng, từ phương bắc xa xôi, bay về phía nam ấm áp.

Trong viện ngày hè, cành lá sum xuê, hồ nước điêu linh nhìn so với ngày xưa vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phần. Nữ tử tóc dài đen sẫm búi sơ thành một cái lũ lộc kế, cắm một trâm san hô tinh xảo, một thân sắc đỏ thẫm cùng dải đai lưng thêu những đôi nhạn nhỏ màu mây, buộc vòng quanh khiến dáng người càng thêm yểu điệu linh lung. Bạch lộ đem áo choàng nhẹ nhàng khoác lên người Thẩm Diệu nói:

-“Cô nương bệnh còn chưa tốt, cẩn thận chớ để cảm lạnh.”

Thẩm Diệu lắc lắc đầu. Nàng vóc người còn nhỏ, không giống Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh cao gầy,thân thể nàng lại tròn tròn,ngày thường tính cách nhát gan, nên so với tuổi thực còn nhỏ hơn vài tuổi, cũng vẫn bộ dáng mười hai tuổi. Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng. Tiết sương ở một bên nhìn nhìn, trong lòng có chút khác thường. Tiểu thư màu da trắng ngần, thân hình nho nhỏ Kiều Kiều, nay trên mặt mỉm cười cũng không có, không thể nói rõ là lạnh lùng, cũng không thể nói rõ là khờ ngốc,có chút gì đó lạnh nhạt, lại tựa hồ có chút gì đó hoài niệm nhìn trời cao. Vẫn dáng đứng như trước kia, lại có chút đoan trang,lại thêm vài phần khí chất độc đáo. Cảm giác ung dung , đại khí. Tiết sương lắc lắc đầu, giống như làm vậy có thể xoá đi ý niệm hoang đường trong đầu, nàng cười nhìn về phía Thẩm Diệu:

-” Tiểu thư đang nhìn cái gì?”

Tự cho là đúng quá sớm ,sau khi ăn xong, Thẩm Diệu liền đứng trong sân xuất thần nhìn trời.

-“Chính là suy nghĩ, chim nhạn từ bắc bay đến miền nam,có hay không đã bay qua tây bắc hoang mạc.”

Thẩm Diệu nhẹ giọng nói. Tây bắc hoang mạc,là địa phương nơi Thẩm Tín trấn thủ,nương cùng ca ca đều ở chỗ này. Tháng trước lão gia đưa thư về, kinh thành mới vừa lạnh, tây bắc cây cối đã muốn khô héo,tiểu Tuyết ngẫm nghĩ


-“Tiểu thư là nhớ lão gia cùng phu nhân đi,”

Tiết sương cười

-“Chờ qua cửa ải cuối năm lão gia sẽ trở lại ,đến lúc đó thấy tiểu thư lại cao hơn,sẽ vui mừng biết bao nhiêu.”

Thẩm Diệu khóe miệng cười cười, có chút khổ sở. Năm đó Định kinh đại tướng quân đại tài trở về, chuyện thứ nhất đó là đối mặt với nữ nhi không biết liêm sỉ nhà mình. Bị người chê cười, thậm chí lấy cái chết ép gả, có thể vui mừng sao?

Lúc ấy nàng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm phải gả , bất quá vẫn là tiểu nhân, muốn lợi dụng binh quyền Thẩm gia đoạt người. Thẩm gia vốn không nguyện trộn đều, lại cố tình bị tình yêu mù quáng của nàng mà ngư long hỗn tạp, cuối cùng kết cục là nhà bị giết thê thảm.Thẩm Diệu nhắm chặt mắt. Thời gian ngắn ngủi nửa năm , đủ để phát sinh nhiều sự tình. Từ lúc nàng cập kê cho đến hôn sự, liền trở thành cái đích để tam phòng cùng nhị phòng soi mói nhược điểm. Tựa hồ cũng là từ khi nàng cập kê,hai phòng cùng nhau dỡ xuống ngụy trang ác thú, từng bước một đem nàng đẩy vào ngõ cụt,không quay đầu được.

-“Tiểu thư , tiểu thư?”

Bạch lộ thấy tiểu chủ tử vẻ mặt khác thường,các đốt ngón tay cầm cầm áo choàng đều trở nên trắng bệch, không khỏi nhẹ giọng kêu. Thẩm Diệu phục hồi tinh thần liền thấy Cốc vũ chạy chậm lại đây nói:

-“ Tiểu thư,người bên Vinh Cảnh đang qua đây thúc dục.”


Vinh Cảnh đường,là nơi ở Thẩm lão phu nhân. Sáng sớm,lão phu nhân liền sai nha đầu bên người đến xem Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu không còn lo ngại, chỉ nói là nếu thân mình tốt có thể đi thỉnh an lão phu nhân. Trên thực tế ,thỉnh an là giả. Khởi binh vấn tội mới là thật,trong lòng ai cũng biết rõ ràng?

Thẩm Diệu mỉm cười, nắm chặt áo choàng, nói:

-“Đi thôi.”

Thẩm phủ , đông viện cùng tây viện phân biệt rõ ràng. Khi Thẩm lão tướng quân còn tại, thường ở mảnh sân không trong tây viện múa kiếm đánh quyền, về sau Thẩm lão tướng quân qua đời, Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn đều theo làm quan văn, chỉ có Thẩm Tín tiếp y bát của lão tướng quân, nên phiến sân gộp với tây viện đều cho Thẩm Tín. Đông viện rộng thùng thình, đại phòng chi thứ hai cùng Thẩm lão phu nhân là nhà ba người đều ở đó.

Trên thực tế, đông viện so với tây viện, vị trí rất tốt, ánh nắng chan hòa, sung túc, không như tay viện nắng chỉ chiếu đến một nửa. Thật chẳng phải là địa phương tốt. Chỉ có Thẩm Tín cả ngày vui vẻ, được phiến sân kia liền cảm thấy rất tiện nghi. Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đều là tướng môn thế gia, ánh mắt cũng nhất tịnh ngắn gọn, tường trắng hắc ngõa, mộc mạc đến cực điểm. So với không thể đông viện tu sửa tinh xảo uyển chuyển hàm xúc. Thẩm Diệu từng đối với nhà mình phải ở tây viện thập phần bất mãn, hâm mộ đông viện thanh lịch đáng yêu, vì thế tư tâm còn thầm oán phụ thân. Nay xem ra, cũng là chính mình ngu dốt không biết. Sân nhà mình tuy rằng mộc mạc,đơn sơ,nhưng lại khiến tâm tình thoải mái, làm sao như đông viện ngưu quỷ xà thần,bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Nàng đi qua lối hành lang thật dài rồi qua hoa viên đã được tu bổ vô cùng tinh xảo, mới đến được cửa Vinh Cảnh đường. Có lẽ muốn lộ ra khí chất thư hương,nên Vinh Cảnh đường bố trí cực vì phong nhã. Bảng hiệu ở cửa bằng trúc lộ vẻ nhã ý ,tùng hạc làm bằng đồng tinh xảo linh động.

-“Ngũ tiểu thư đến ạ.”

Hỉ nhi bên người Thẩm lão phu nhân nói.

Thẩm Diệu bước vào Vinh Cảnh đường. Vinh Cảnh đường là hình ảnh bộ mặt một nhà hoà thuận vui vẻ,mọi người đều đến đông đủ .


Thẩm gia nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm gia tam phu nhân Trần Nhược Thu đứng bên người lão phu nhân xoa bóp. Thẩm Thanh cầm một mâm điểm tâm ngồi cạnh lão phu nhân ăn. bên kia là Thẩm gia chi thứ hai,đệ đệ Thẩm Nguyên Bách. Thẩm Nguyên Bách mới 5 tuổi, lung tung cầm lấy điểm tâm hướng miệng lão phu nhân miệng đút,Thẩm lão phu nhân cười hiền hậu khiến người khác ngưỡng mộ. Tựa hồ không ai chú ý tới sự xuất hiện của Thẩm Diệu, thẳng đến khi Thẩm Nguyệt cười nói:

-“Ngũ muội muội sao giờ mới đến, thất đệ đều đem đường chưng lạc ăn hết rồi.”

Thẩm Diệu gật đầu:

-“Thân mình còn chưa tốt hẳn,mới đi hai ba bước liền có chút lảo đảo, trên đường phải nghỉ tạm một lát, cho nên đến chậm.”

Vinh Cảnh đường mọi người đồng tâm đều im lặng. Thẩm Nguyệt ý muốn nói nàng kiêu ngạo nên tới chậm,nhưng nàng nói vậy khiến Thẩm lão phu nhân không thể cậy già bất chấp đạo lý lên mặt, không để ý cháu gái thân mình không khỏe lại đây thỉnh an.

Một lát sau, Nhiệm Uyển Vân cười nói:

-“Ta xem Tiểu Ngũ thân thể thật yếu đuối, ba ngày hai bận thỉnh đại phu. Cũng may hiện tại nhìn là vô sự .”

-“Thân mình được chút ?”

Một thanh âm khàn khàn nghiêm nghị vang lên, mang theo một tia không kiên nhẫn không dễ phát hiện. Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn hướng lão phu nhân. Tươi cười trên mặt lão phu nhân đã muốn thu hồi, có chút kiêu căng hơi hơi ngẩng đầu. Rõ ràng đã thất tuần chi năm,


(*thất tuần chi năm: chắc 75 tuổi aa.ta không chắc*)

mặc kiện màu hồng sắc bàn cẩm trừ trách bạc áo váy, cổ áo tương xanh biếc sắc ngọc tùng thạch nút thắt, mang theo thêu bạch lan xóa sạch ngạch. Đầu vấn tường vân kế cài đầy trâm ngọc châu tím rủ xuống. Lão phu nhân là nữ nhân đối ngoại cực kỳ ý tứ, đời trước, Thẩm Diệu lúc còn là tiểu thư khuê các, vẫn cảm thấy Thẩm lão phu nhân là một nữ nhân cao quý, cái loại này đến lúc tuổi già vẫn có khí chất tao nhã xinh đẹp làm cho nàng nhịn không được mà mê muội, nay xem ra lại cảm thấy có chút buồn cười. Vợ cả Thẩm lão tướng quân ,mẫu thân Thẩm Tín vốn là, danh môn tiểu thư khuê các, đáng tiếc trung niên chết bệnh .

Sau Thẩm lão tướng quân hành quân trên đường, cứu được một đào hát trong tay bọn côn đồ. Vì đào hát kia không chỗ nương thân, khẩn cầu làm thiếp, sinh được Thẩm quý cùng Thẩm Vạn, sau lại được phù chính . Đào hát trở thành Thẩm phu nhân, sau lại trở thành Thẩm lão phu nhân. Thanh danh cùng địa vị thay đổi, nhưng từ trong xương cốt, bản chất đã được tôi luyện trên phố phường không thể thay đổi.

Nàng còn nhớ rõ đời trước,lão phu nhân ép nàng gả cho chân Dự châu vương, bất quá là vì giúp Thẩm Thanh phô trương chèn ép nàng.

Nàng còn nhớ rõ đời trước,lão phu nhân ép nàng gả cho chân Dự châu vương, bất quá là vì giúp Thẩm Thanh phô trương chèn ép nàng. Nàng che mặt nhìn lão nữ nhân trước mắt, Thẩm lão phu nhân thời trẻ cũng dễ nhìn . Thời điểm hưng vượng, con cái có, ánh mắt to, ngập nước long lanh, lúc già thì,khuôn mặt khô cứng tựa như một cái tam giác,đột ngột treo lên hai cái lỗ mắt đen xì, sâu hoắm. Đã già mà còn không nhận ra. Cố tình mặc đồ tươi đẹp. Quả thật là…… Không chấp nhận được.

Thẩm Diệu đã từng làm Hoàng hậu, ánh mắt không chút để ý nhưng trong lòng thầm đánh giá, khiêm tốn nói:

-“ Con uống thuốc, đã tốt hơn nhiều, tạ tổ mẫu quan tâm.”

Vừa nói xong, liền nghe được trên đầu Thẩm lão phu nhân cao giọng quát:

-“ Bất hiếu, còn không quỳ xuống!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.