Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 21: Tài y
Vô luận Định kinh thành quật khởi phong ba hay mạch nước ngầm mãnh liệt gì, thì bề ngoài luôn là ca múa mừng cảnh thái bình. Mỗi năm một lần,cúc hoa yến cũng sắp kết thúc. Mọi năm, Quảng Văn đường kiểm tra xong thì cũng đến cúc hoa yến, năm nay lại tổ chức cùng nhau.
Khác với năm ngoái, kiểm tra năm nay tổ chức trước mặt mọi người, khi các nhà hiển quý đại tiệc xong. Sáng sớm, Thẩm lão phu nhân liền sai đại a đầu Hỉ nhi bên người đi tây viện, nói đã mời tú nương đến may y phục cho các tiểu thư mac trong tiệc cúc hoa, nên mời Thẩm Diệu đi chọn vài kiểu dáng. Nàng gật đầu. Ngày trước, trong các buổi tiệc, nàng đều tùy ý mặc. Nàng chính là cái đuôi, bên cạnh các tỷ tỷ, hay bị mọi người cười nhạo. Mà nay kiểm tra cùng cúc hoa yến cùng nhau, nếu không chọn y phục mới là không được. Với lại, tiệc Cúc hoa đều là phu nhân các quan viên tụ họp, phần lớn chính là chọn con dâu.
Phàm là nữ nhi gia chưa gả, đều có trang phục mới tham dự, ai ai cũng muốn mình là người xinh đẹp nhất. Thẩm lão phu nhân tuy rằng không ưa đại phòng, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi. Huống chi, lão phu nhân, đều chỉ lo lợi ích chính mình. Nếu có thể đổi một mối hôn sự lấy tiền tài, danh vọng. Bà cũng không ngại đem Thẩm Diệu bán. Bạch lộ có chút cao hứng, trên đường cùng nàng,tới Vinh Cảnh cư nói liên hồi:
“Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã đến cúc hoa yến. Tiểu thư không phải thích nhất cúc hoa yến sao. Lúc đó có thể ngắm rất nhiều loài hoa.”
Thẩm Diệu thích cúc hoa yến, nhưng không phải vì ngắm hoa. Phàm là những yến hội, nàng luôn bị cô lập. Trong đó tất nhiên có không ít phần của Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh, mà nàng tính tình cũng vụng về nặng nề, ăn mặc lại không khéo, bị người khác cười nhạo sau lưng còn không biết.
Nàng yêu thích cúc hoa yến, bất quá là vì Phó Tu Nghi. Cúc hoa yến 1 năm trước, Phó Tu Nghi ở đó. Ngày đó, nàng vẫn bị cười nhạo, bị cô lập. Cúc hoa viên, muôn hồng nghìn tía, mọi người đâu thấy một góc thầm lặng chốn muôn hoa.
Nàng đi đến góc, từ xa đã thấy một chậu bạch cúc. Bạch cúc đều dùng trong thời điểm làm tang sự, trời sinh đã là không có phúc khí, huống hồ, chậu cúc hoa nở cũng thật có chút thê thảm.Đóa hoa có chút điêu linh, cũng không biết là gió đánh hay vẫn là gió thổi, cô đơn nở một góc, không người chú ý. Có lẽ do tâm tư đồng bệnh tương liên, Thẩm Diệu cảm thấy mình cùng bông cúc kia cũng không khác biệt. Đều cô đơn không ai thấy, rất đáng thương.
Lòng đang đắm chìm trong cảm thán thổn thức. Đã thấy,một nam tử mặc hoa phục đi đến trước chậu cúc hoa. Tay hắn nâng một đóa hoa khẽ vuốt. Người bên cạnh liền hỏi hỏi hắn:
“Cửu đệ, hoa này thê thê thảm thảm, có gì đẹp chứ?”
Nam tử Hoa phục cười:
“Thương tiếc nó mảnh mai không nơi nương tựa, đáng thương.”
Một câu “Thương tiếc nó mảnh mai không nơi nương tựa”, làm cho nàng đối với nam tử có hảo cảm. Nhìn nam tử kia xoay người, hắn phong thần tuấn lãng khiến nàng mê muội. Sau khi đi cùng các nữ quyến khác, nàng liền từ miệng họ mà biết được. Người đó chính là đương kim bệ hạ cửu hoàng tử Định vương Phó Tu Nghi. Có lẽ thuở thiếu thời yêu mến một người luôn không có đạo lý. Câu nói kia, rõ ràng là hắn đối với chậu cúc hoa mà cảm khái. Nàng lại tự mình cảm động lây. Nàng tưởng, một người ôn nhu như vậy, gả cho hắn, hắn chắc chắn sẽ thương tiếc nàng giống như đã thương tiếc đóa hoa kia.
Đáng tiếc, nàng vẫn là đa tình. Phó Tu Nghi thương tiếc kiều hoa, thương tiếc thiên hạ, thương tiếc Mi phu nhân, đáng tiếc chưa bao giờ thương tiếc nàng. Hết thảy trả giá của nàng, hắn đều căn cứ vào thê tử ứng tẫn, xem đó là “Trách nhiệm” của thê tử. Những ngày tương kính như tân, cũng chỉ là hắn cố nén chán ghét mà theo nàng diễn một tuồng kịch thôi. Hắn cũng chẳng phải thương tiếc cúc hoa, bất quá là thuận miệng liền nói, nàng lại ngu ngơ coi là thật.
“ Tiểu thư?”
Bất tri bất giác nghĩ đến xuất thần, nhưng lại không phát hiện mình đã đến trước cửa Vinh Cảnh đường. Bạch lộ lên tiếng nhắc nhở, Thẩm Diệu thế này mới theo Hỉ nhi nhấc chân đi vào. Thẩm Nguyên Bách hôm nay không ở đây, lão phu nhân một thân cẩm tú xanh dài,bà đã 75 tuổi, nhưng mặc màu xanh tươi mới như vậy, khiến khuôn mặt kia giống như nữ quỷ. Đã vậy, bà còn hồn nhiên không thấy. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều đứng bên cạnh mẫu thân, chi thứ hai còn có hai thứ nữ, chỉ là Nhiệm Uyển Vân quá mức cường thế bá đạo, từ trước đến nay, những yến hội như vậy, đều không cho thứ nữ đi ra cửa, hưởng sự nổi bật. Về phần tam phòng, Thẩm Vạn trừ bỏ Trần Nhược Thu là chính thê, chỉ có một thông phòng, nhưng cũng không có thứ nữ. Vì thế, liền chỉ có các phòng đích nữ mới được tham gia hoa yến. Thẩm Diệu hướng Thẩm lão phu nhân thỉnh an, Nhiệm Uyển Vân nhìn nàng, cười nói:
“Tiểu Ngũ đến đây, mau tới chọn vải dệt đi. Đợi lát nữa liền để lệ nương giúp các con đo đạc kích thước.
” Thẩm Thanh cười hì hì nói:
“Tỷ với nhị muội đợi lâu quá,liền chọn qua rồi. Chỉ còn muội thôi.”
Rõ ràng là Hỉ nhi tới chậm, lại có vẻ nói nàng đến chậm, nghĩ mọi người ở Vinh Cảnh đường đều ngốc chắc. Thẩm Diệu lười cùng ả so đo, tự mình đi tới đống vải dệt trước giường lớn. Lệ nương là phụ thân trung niên tầm ba mươi tuổi, Thẩm phủ từ trên xuống dưới, may mặc hàng năm đều theo cửa hàng nhà Lệ nương quản lý. Lệ nương lúc còn trẻ đã theo nữ quan trong cung học một chút tay nghề thêu thùa nên y phục làm ra thập phần xinh đẹp.
Trước mặt là năm sáu cuộn vải bố. Bên cạnh là hai khúc vải được chọn, một cuộn sắc Hải đường cùng một yên hồng nhạt để ở ngoài được đề trên thẻ ghi là Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt. Kiếp trước, tình cảnh cũng vậy. Ngày đó ở cúc hoa yến, Thẩm Thanh mặc hải đường sắc tát hoa mây khói váy, có vẻ nhiệt tình hào phóng, có thể so với hoa kiều. Mà Thẩm Nguyệt một thân tươi đẹp, trên áo thêu lê trắng cùng đoạn hoa bách hợp bạc thêu dưới váy, lại mềm mại thuần mỹ.
Mà nàng mặc một kiện y phục vàng nhạt, mang theo trang sức ánh vàng rực rỡ do lão phu nhân đưa,chính mình còn không cảm thấy được thô tục khiến người khác chê cười. Mà bộ y phục bằng vải dệt vàng nhạt kia, lại là được hai vị thẩm thẩm cùng tỷ tỷ giật dây bảo nàng chọn. Thẩm Nguyệt cười ra tiếng nói:
“Ngũ muội da trắng, không bằng chọn sắc vàng nhạt làm y phục sẽ rất đẹp, hơn nữa, còn có vẻ hoạt bát đáng yêu, thật sự là tuyệt phối.” Thẩm Thanh cũng liên tục gật đầu:“Không sai,, tựa hồ sắc vàng nhạt sinh ra là dành Ngũ muội.”
Trần Nhược Thu khóe miệng mỉm cười, không nói gì. Còn Nhiệm Uyển Vân thì trong ánh mắt đã toát ra một tia châm chọc. Nàng vẫn vô tư không biết, chỉ chọn theo
Thẩm phu nhân hàng năm không ở phủ, không có nương bên cạnh, tiểu hài tử không có ưu thế là việc khó tránh khỏi. Hơn nữa, người Thẩm phủ đều mang ý xấu với nàng. Làm sao có thể giúp nàng, hướng dẫn nàng này nọ được. Cứ mãi như vậy, nàng chỉ biết đi theo bên người hai vị tỷ tỷ. Các ả nói gì hay chọn gì, nàng đều làm theo. Ví dụ như nói sắc vàng nhạt kia rất đẹp, rất hợp với màu da của nàng. Nhưng chúng có giá khá rẻ, lại có vẻ quá mức trẻ con. Lại thêm đống trang sức vàng rực, nào có điểm nào giống như nữ nhi gia quý. Cốc vũ vài lần khuyên nàng tháo bỏ trang sức, nàng còn bướng bỉnh, cố mang đi để rước lấy mất mặt mà còn không biết. Thật sự là buồn cười.
Vô luận Định kinh thành quật khởi phong ba hay mạch nước ngầm mãnh liệt gì, thì bề ngoài luôn là ca múa mừng cảnh thái bình. Mỗi năm một lần,cúc hoa yến cũng sắp kết thúc. Mọi năm, Quảng Văn đường kiểm tra xong thì cũng đến cúc hoa yến, năm nay lại tổ chức cùng nhau.
Khác với năm ngoái, kiểm tra năm nay tổ chức trước mặt mọi người, khi các nhà hiển quý đại tiệc xong. Sáng sớm, Thẩm lão phu nhân liền sai đại a đầu Hỉ nhi bên người đi tây viện, nói đã mời tú nương đến may y phục cho các tiểu thư mac trong tiệc cúc hoa, nên mời Thẩm Diệu đi chọn vài kiểu dáng. Nàng gật đầu. Ngày trước, trong các buổi tiệc, nàng đều tùy ý mặc. Nàng chính là cái đuôi, bên cạnh các tỷ tỷ, hay bị mọi người cười nhạo. Mà nay kiểm tra cùng cúc hoa yến cùng nhau, nếu không chọn y phục mới là không được. Với lại, tiệc Cúc hoa đều là phu nhân các quan viên tụ họp, phần lớn chính là chọn con dâu.
Phàm là nữ nhi gia chưa gả, đều có trang phục mới tham dự, ai ai cũng muốn mình là người xinh đẹp nhất. Thẩm lão phu nhân tuy rằng không ưa đại phòng, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi. Huống chi, lão phu nhân, đều chỉ lo lợi ích chính mình. Nếu có thể đổi một mối hôn sự lấy tiền tài, danh vọng. Bà cũng không ngại đem Thẩm Diệu bán. Bạch lộ có chút cao hứng, trên đường cùng nàng,tới Vinh Cảnh cư nói liên hồi:
“Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã đến cúc hoa yến. Tiểu thư không phải thích nhất cúc hoa yến sao. Lúc đó có thể ngắm rất nhiều loài hoa.”
Thẩm Diệu thích cúc hoa yến, nhưng không phải vì ngắm hoa. Phàm là những yến hội, nàng luôn bị cô lập. Trong đó tất nhiên có không ít phần của Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh, mà nàng tính tình cũng vụng về nặng nề, ăn mặc lại không khéo, bị người khác cười nhạo sau lưng còn không biết.
Nàng yêu thích cúc hoa yến, bất quá là vì Phó Tu Nghi. Cúc hoa yến 1 năm trước, Phó Tu Nghi ở đó. Ngày đó, nàng vẫn bị cười nhạo, bị cô lập. Cúc hoa viên, muôn hồng nghìn tía, mọi người đâu thấy một góc thầm lặng chốn muôn hoa.
Nàng đi đến góc, từ xa đã thấy một chậu bạch cúc. Bạch cúc đều dùng trong thời điểm làm tang sự, trời sinh đã là không có phúc khí, huống hồ, chậu cúc hoa nở cũng thật có chút thê thảm.Đóa hoa có chút điêu linh, cũng không biết là gió đánh hay vẫn là gió thổi, cô đơn nở một góc, không người chú ý. Có lẽ do tâm tư đồng bệnh tương liên, Thẩm Diệu cảm thấy mình cùng bông cúc kia cũng không khác biệt. Đều cô đơn không ai thấy, rất đáng thương.
Lòng đang đắm chìm trong cảm thán thổn thức. Đã thấy,một nam tử mặc hoa phục đi đến trước chậu cúc hoa. Tay hắn nâng một đóa hoa khẽ vuốt. Người bên cạnh liền hỏi hỏi hắn:
“Cửu đệ, hoa này thê thê thảm thảm, có gì đẹp chứ?”
Nam tử Hoa phục cười:
“Thương tiếc nó mảnh mai không nơi nương tựa, đáng thương.”
Một câu “Thương tiếc nó mảnh mai không nơi nương tựa”, làm cho nàng đối với nam tử có hảo cảm. Nhìn nam tử kia xoay người, hắn phong thần tuấn lãng khiến nàng mê muội. Sau khi đi cùng các nữ quyến khác, nàng liền từ miệng họ mà biết được. Người đó chính là đương kim bệ hạ cửu hoàng tử Định vương Phó Tu Nghi. Có lẽ thuở thiếu thời yêu mến một người luôn không có đạo lý. Câu nói kia, rõ ràng là hắn đối với chậu cúc hoa mà cảm khái. Nàng lại tự mình cảm động lây. Nàng tưởng, một người ôn nhu như vậy, gả cho hắn, hắn chắc chắn sẽ thương tiếc nàng giống như đã thương tiếc đóa hoa kia.
Đáng tiếc, nàng vẫn là đa tình. Phó Tu Nghi thương tiếc kiều hoa, thương tiếc thiên hạ, thương tiếc Mi phu nhân, đáng tiếc chưa bao giờ thương tiếc nàng. Hết thảy trả giá của nàng, hắn đều căn cứ vào thê tử ứng tẫn, xem đó là “Trách nhiệm” của thê tử. Những ngày tương kính như tân, cũng chỉ là hắn cố nén chán ghét mà theo nàng diễn một tuồng kịch thôi. Hắn cũng chẳng phải thương tiếc cúc hoa, bất quá là thuận miệng liền nói, nàng lại ngu ngơ coi là thật.
“ Tiểu thư?”
Bất tri bất giác nghĩ đến xuất thần, nhưng lại không phát hiện mình đã đến trước cửa Vinh Cảnh đường. Bạch lộ lên tiếng nhắc nhở, Thẩm Diệu thế này mới theo Hỉ nhi nhấc chân đi vào. Thẩm Nguyên Bách hôm nay không ở đây, lão phu nhân một thân cẩm tú xanh dài,bà đã 75 tuổi, nhưng mặc màu xanh tươi mới như vậy, khiến khuôn mặt kia giống như nữ quỷ. Đã vậy, bà còn hồn nhiên không thấy. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều đứng bên cạnh mẫu thân, chi thứ hai còn có hai thứ nữ, chỉ là Nhiệm Uyển Vân quá mức cường thế bá đạo, từ trước đến nay, những yến hội như vậy, đều không cho thứ nữ đi ra cửa, hưởng sự nổi bật. Về phần tam phòng, Thẩm Vạn trừ bỏ Trần Nhược Thu là chính thê, chỉ có một thông phòng, nhưng cũng không có thứ nữ. Vì thế, liền chỉ có các phòng đích nữ mới được tham gia hoa yến. Thẩm Diệu hướng Thẩm lão phu nhân thỉnh an, Nhiệm Uyển Vân nhìn nàng, cười nói:
“Tiểu Ngũ đến đây, mau tới chọn vải dệt đi. Đợi lát nữa liền để lệ nương giúp các con đo đạc kích thước.
” Thẩm Thanh cười hì hì nói:
“Tỷ với nhị muội đợi lâu quá,liền chọn qua rồi. Chỉ còn muội thôi.”
Rõ ràng là Hỉ nhi tới chậm, lại có vẻ nói nàng đến chậm, nghĩ mọi người ở Vinh Cảnh đường đều ngốc chắc. Thẩm Diệu lười cùng ả so đo, tự mình đi tới đống vải dệt trước giường lớn. Lệ nương là phụ thân trung niên tầm ba mươi tuổi, Thẩm phủ từ trên xuống dưới, may mặc hàng năm đều theo cửa hàng nhà Lệ nương quản lý. Lệ nương lúc còn trẻ đã theo nữ quan trong cung học một chút tay nghề thêu thùa nên y phục làm ra thập phần xinh đẹp.
Trước mặt là năm sáu cuộn vải bố. Bên cạnh là hai khúc vải được chọn, một cuộn sắc Hải đường cùng một yên hồng nhạt để ở ngoài được đề trên thẻ ghi là Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt. Kiếp trước, tình cảnh cũng vậy. Ngày đó ở cúc hoa yến, Thẩm Thanh mặc hải đường sắc tát hoa mây khói váy, có vẻ nhiệt tình hào phóng, có thể so với hoa kiều. Mà Thẩm Nguyệt một thân tươi đẹp, trên áo thêu lê trắng cùng đoạn hoa bách hợp bạc thêu dưới váy, lại mềm mại thuần mỹ.
Mà nàng mặc một kiện y phục vàng nhạt, mang theo trang sức ánh vàng rực rỡ do lão phu nhân đưa,chính mình còn không cảm thấy được thô tục khiến người khác chê cười. Mà bộ y phục bằng vải dệt vàng nhạt kia, lại là được hai vị thẩm thẩm cùng tỷ tỷ giật dây bảo nàng chọn. Thẩm Nguyệt cười ra tiếng nói:
“Ngũ muội da trắng, không bằng chọn sắc vàng nhạt làm y phục sẽ rất đẹp, hơn nữa, còn có vẻ hoạt bát đáng yêu, thật sự là tuyệt phối.” Thẩm Thanh cũng liên tục gật đầu:“Không sai,, tựa hồ sắc vàng nhạt sinh ra là dành Ngũ muội.”
Trần Nhược Thu khóe miệng mỉm cười, không nói gì. Còn Nhiệm Uyển Vân thì trong ánh mắt đã toát ra một tia châm chọc. Nàng vẫn vô tư không biết, chỉ chọn theo
Thẩm phu nhân hàng năm không ở phủ, không có nương bên cạnh, tiểu hài tử không có ưu thế là việc khó tránh khỏi. Hơn nữa, người Thẩm phủ đều mang ý xấu với nàng. Làm sao có thể giúp nàng, hướng dẫn nàng này nọ được. Cứ mãi như vậy, nàng chỉ biết đi theo bên người hai vị tỷ tỷ. Các ả nói gì hay chọn gì, nàng đều làm theo. Ví dụ như nói sắc vàng nhạt kia rất đẹp, rất hợp với màu da của nàng. Nhưng chúng có giá khá rẻ, lại có vẻ quá mức trẻ con. Lại thêm đống trang sức vàng rực, nào có điểm nào giống như nữ nhi gia quý. Cốc vũ vài lần khuyên nàng tháo bỏ trang sức, nàng còn bướng bỉnh, cố mang đi để rước lấy mất mặt mà còn không biết. Thật sự là buồn cười.