Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 154: Tay Phải
Mọi người vội vàng chạy ra ngoài, có người đỡ La Lăng tiến vào, cánh tay phải của La Lăng đầy máu tươi, nhìn thấy ghê người.
“Lăng ca ca!” La Đàm hoảng sợ nhìn sắc mặt La Lăng tái nhợt, trời mùa Đông lạnh lẽo nhưng mồ hôi trên trán hắn rơi xuống từng giọt.
“Cao thái y,” La Tuyết Nhạn vội vàng nói: “Phiền ngươi xem mạch cho La Lăng.”
Nét mặt Cao Dương có chút bất đắc dĩ, vốn nghĩ La Đàm ổn định thì hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ lại xuất hiện thêm một bệnh nhân, chẳng lẽ số hắn phải làm một “đại phu” thật rồi sao? Dù trong lòng chảy hai hàng nước mắt, nhưng bề ngoài Cao Dương vẫn không lộ ra, hắn nói: “Đưa vào phòng đi, ta xem vết thương một chút.”
Đợi La Lăng và Cao Dương vào phòng, Thẩm Tín mới tức giận hỏi: “Rốt cuộc là việc gì, đang êm đẹp sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Thủ hạ kia sắp khóc, nói: “Chúng ta nhận được tin báo, có người nhìn thấy nơi Thẩm tiểu thư bị nhốt, Lăng thiếu gia dẫn chúng ta đến tìm, sau đó bọn người kia muốn thiếu gia một mình đến đó để gài bẫy đánh lén.
Vốn bọn họ muốn tính kế Khâu thiếu gia, không ngờ Lăng thiếu gia gặp nạn.” Thủ hạ dừng một chút, âu lo nói: “Trước đây Lăng thiếu gia đã bị thương ở tay phải một lần, mới vừa lành lại, vết thương hôm nay chồng lên vết thương cũ, lúc chúng ta ứng cứu thì thiếu gia đã ngất đi rồi.”
Việc La Lăng bị thương trước đó Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không biết, nghe vậy nhìn về phía La Đàm hỏi: “Lăng nhi từng bị thương?”
La Đàm gật đầu nói: “Có lần theo đại bá săn thú, bị dã thú đuổi theo, Lăng ca ca ngã từ trên núi xuống, va vào vách đá bị thương, thương tích rất nặng, lúc ấy đại phu còn nói Lăng ca ca không thể giữ được cánh tay, không ngờ ca ấy cố gắng tập luyện, đến nay mới dần khôi phục.”
Tất cả mọi người ý thức được sự tình nghiêm trọng, cánh tay này của La Lăng, sợ là khó có thể chữa khỏi.
Thẩm Khâu nói: “Rốt cuộc là ai ở sau lưng tính kế, các ngươi có nhìn rõ mặt đối phương không?”
Thủ hạ lắc đầu: “Những người đó võ công rất tốt, tốt hơn cả Lăng thiếu gia, không giống kẻ xấu bình thường.”
“Kỳ lạ.” Thẩm Tín trầm giọng nói: “Đầu tiên là bắt cóc Kiều Kiều, sau đó là tính kế Khâu nhi, rõ ràng là nhằm vào Thẩm gia chúng ta.
Mẹ nó! Lão tử không tìm ra người này lột da róc thịt hắn, lão tử không mang họ Thẩm!”
La Đàm nói: “Việc cấp bách trước mắt là chữa trị vết thương của Lăng ca ca.” La Đàm sốt ruột: “Vết thương nghiêm trọng như vậy…”
Không khí trong phòng khẩn trương.
Hơn một nén nhang sau, Cao Dương từ trong phòng đi ra, sắc mặt trầm xuống.
Mọi người chăm chú nhìn hắn, La Đàm khẩn trương hỏi: “Cao đại phu, Lăng ca ca sao rồi?”
Cao Dương nói: “Ta đã băng bó cho hắn, vết thương do đao chém rất sâu và có độc, ta đã cho hắn uống thuốc giải, tuy không trí mạng nhưng mà…”
“Nhưng sao?” Thẩm Khâu hỏi.
“La thiếu gia từng có vết thương cũ chưa lành, bây giờ lại bị thương đúng chỗ đó, sợ là sau này không thể cầm được vật nặng.”
La Đàm nghiêng ngã lùi lại hai bước: “Không thể cầm vật nặng… Vậy binh khí thì sao?”
Cao Dương lắc đầu.
La Tuyết Nhạn bóp nát cái ly trong tay, Thẩm Tín và Thẩm Khâu cũng hít một ngụm khí lạnh.
La Lăng là cháu đích tôn của nhà võ tướng, lần này hắn theo Thẩm Tín hồi kinh mục đích là rèn luyện để sau này trở về Tiểu Xuân thành tiếp nhận quân đội La gia.
Là một võ tướng, lại không thể cầm binh khí khác nào bóp nghẹt tương lai của La Lăng.
“Không thể, không thể nào!” La Đàm tiến lên, hoảng loạn nắm lấy tay áo Cao Dương nói: “Trước đây Lăng ca ca cũng bị thương, đại phu cũng nói tay hắn bị phế, nhưng hắn vẫn tốt đó thôi.
Ngươi là đại phu giỏi nhất, không phải lúc người khác nói ta không thể cứu ngươi vẫn cứu được đó sao, bây giờ ngươi cũng có thể cứu cánh tay của Lăng ca ca đúng không?” La Lăng là đường huynh, lại lớn lên cùng La Đàm nên tình cảm sâu nặng, việc này La Đàm khó có thể tiếp nhận.
Cao Dương rút lại tay áo, kiên nhẫn nói: “La tiểu thư, không phải tại hạ không chịu cứu.
Mà là thương thế của lệnh huynh thật sự quá nặng.
Mong tiểu thư đừng quá thương tâm, cũng xin nói luôn, người mà tại hạ không thể trị thì trong thiên hạ không còn ai có thể trị được.”
Lời này giống như đã chặt đứt hy vọng cuối của mọi người.
“Tại sao lại như vậy?” Toàn thân La Tuyết Nhạn lung lay: “Ta làm sao nhìn mặt đại ca đại tẩu đây?”
“Biểu đệ đã tỉnh chưa, hắn biết thương thế của mình không?” Thẩm Khâu hỏi.
Cao Dương gật đầu: “So với thương tích, ta sợ là tâm lý của hắn sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn, dù là người bình thường gặp biến cố như vậy cũng khó có thể tiếp nhận, huống chi La thiếu gia là người tâm cao khí ngạo.
Ta hy vọng mọi người cố gắng khuyên nhủ giúp hắn vượt qua cú sốc này, đừng để xảy ra phiền toái không có lợi cho việc bình phục.”
Cao Dương nhấc hòm thuốc, nói tiếp: “Ta về cung một chuyến phối chế vài loại dược liệu, lần sau sẽ đến châm cứu cho hắn, hiện giờ không thể ở lâu, cáo từ.”
Mấy ngày nay Cao Dương đều ở Thẩm trạch, chưa từng trở về Thái y viện.
La Tuyết Nhạn gật đầu nói: “Đã làm phiền Cao thái y, Khâu nhi ngươi đi tiễn Cao thái y.”
“Để ta đi!” La Đàm nói xong lập tức túm lấy tay áo Cao Dương bước ra ngoài.
Cao Dương trừng mắt nhìn tay áo bị La Đàm kéo đến nhăn nheo, đến cửa La Đàm dừng bước, do dự một chút rồi hỏi: “Cao đại phu, tay của Lăng ca ca thật sự không thể cứu sao?”
Cao Dương bất đắc dĩ: “Ta nói dối người làm gì.”
Gương mặt La Đàm lộ vẻ tuyệt vọng, sau đó nàng nói: “Hôm nay cám ơn ngươi giúp ta che giấu việc đến phủ Duệ vương.”
“Che giấu?” Cao Dương kinh ngạc nhìn nàng: “Ta giúp ngươi che giấu khi nào?”
La Đàm nghẹn họng trân trối nhìn hắn: “Lúc nãy ngươi nói với cô dượng…”
“Ta chỉ là biết thời biết thế, lần sau gặp lại chúng ta bàn luận kỹ hơn về giá cả lần giúp đỡ này đi.” Cao Dương nhìn sắc mặt La Đàm thay đổi, nói: “Trời cũng đã muộn, ta đi trước, hôm khác gặp.” Hắn chắp tay rời đi.
La Đàm gọi hắn là “La đại phu” nhiều lần như vậy, hắn phải cho nàng chịu chút đau khổ mới được.
Vừa nghĩ đến đây, đã nghe tiếng hét của La Đàm từ phía sau vọng tới: “Tạm biệt ngươi, Cao đại phu.”
Cao Dương lảo đảo thiếu điều ngã sấp.
Chờ bóng dáng Cao Dương khuất dần, La Đàm mới thở dài, lo lắng điều chỉnh sắc mặt tránh cho bản thân quá bi thương, bỗng nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến, dừng trước cửa Thẩm trạch.
Từ trong xe có hai người bước xuống.
La Đàm dụi mắt, nàng không nhìn lầm chứ, nàng gọi lớn: “Biểu muội!”
Thẩm Diệu được nha hoàn của công chúa Vinh Tín là Lô Tịch đỡ xuống, nghe tiếng gọi của La Đàm, trong lòng Thẩm Diệu đang lo lắng vì nghe tin La Đàm bị thương nặng, giờ lại cảm thấy yên tâm.
Tiếng gọi của La Đàm kinh động đến người trong nhà, mọi người chạy ra, không dám tin nhìn Thẩm Diệu.
La Tuyết Nhạn bước nhanh đến trước mặt Thẩm Diệu, ôm lấy nàng, nước mắt nóng hổi rơi xuống: “Kiều Kiều!”
Thẩm Khâu vội vàng đã chạy tới, kích động nói: “Muội muội, ngươi trở về rồi!”
Thẩm Tín cũng chuẩn bị tiến lên diễn cảnh một nhà thân thiết ôm nhau khóc sướt mướt, nhưng Thẩm Diệu nhìn quanh, thấy trời dần tối, mấy ngày nay tìm kiếm nàng làm kinh động toàn thành, lúc này không ai dám ra ngoài.
Thẩm Diệu nói: “Chúng ta vào nhà trước đi, chuyện ta trở về đừng để lộ ra ngoài.”
Thẩm Tín nghi hoặc, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm Khâu, Thẩm Khâu vội vàng ra ngoài dặn dò người hầu.
Vào đến sảnh chính, La Đàm hỏi: “Biểu muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vị này là…”
Lô Tịch hành lễ với mọi người, nàng là nha hoàn thân cận của công chúa hoàng thất, lễ nghi hơn hẳn người thường: “Nô tỳ là nha hoàn của công chúa Vinh Tín, hôm trước hộ vệ của công chúa vô tình cứu được Thẩm tiểu thư từ trong tay kẻ xấu.
Công chúa sợ tiểu thư trở về khó ăn nói, nên để nô tỳ đưa tiểu thư về, hiện tại đã đưa người đến nơi, nô tỳ xin cáo từ.”
Lễ hội hoa đăng hai năm trước công chúa Vinh Tín đã cứu Thẩm Diệu một lần, giờ lịch sử lặp lại, đây không thể là trùng hợp, vợ chồng Thẩm Tín đều nghi hoặc.
Thẩm Diệu đứng dậy thi lễ, nhìn Lô Tịch cười nói: “Mấy ngày nay cảm ơn Tịch cô cô, mong Tịch cô cô thay thần nữ cảm tạ công chúa điện hạ ra tay tương trợ.
Ơn cứu mạng, Thẩm Diệu ghi nhớ không quên, ngày sau nhất định đến cửa bái tạ.”
Lô Tịch nghiêng người tránh nhận lễ, nói: “Không dám, không dám, tiểu thư và công chúa là chỗ quen biết, không cần quá câu nệ lễ tiết.
Nô tỳ về trước, tiểu thư yên tâm bồi dưỡng cơ thể, ngày mai công chúa sẽ tìm phủ doãn kinh thành nói rõ.”
Thẩm Diệu liên tục nói cám ơn, đợi Lô Tịch đi rồi, Thẩm Khâu hỏi: “Muội muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Diệu cười nói: “Cũng không có gì, ngày đó những kẻ bắt ta đã lầm người, trong lúc bọn chúng định bỏ mặc thì ta gặp người của công chúa, hộ vệ của công chúa biết chuyện, thấy sự tình không ổn nên thuận tay cứu giúp.
Ta kể lại với công chúa mọi việc, nàng thuận tiện giúp đỡ một phen.” Nàng không muốn kể rõ mọi chuyện với vợ chồng Thẩm Tín, vì chuyện này liên quan đến công chúa Minh An, hiện tại quan hệ giữa hai nước rắc rối phức tạp, nếu Thẩm Tín sơ sẩy thì khó có thể thoát thân.
Nàng bày mưu tính kế, tất cả là vì tránh cho cả nhà bị kéo vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, quyết không thể giẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Thẩm Tín nhướng mày: “Kiều Kiều, ngươi thành thật nói cho cha, chuyện này có liên hệ gì với công chúa Minh An hay không?”
Thẩm Diệu giật mình.
Thẩm Tín không ngốc, bọn họ vừa hồi kinh không lâu, kẻ bắt cóc Thẩm Diệu nhất định là báo thù riêng.
Gần đây Thẩm Diệu đắc tội mỗi mình công chúa Minh An, nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, không gì là không dám làm.
Thẩm Diệu nói: “Phụ thân người nói đi đâu vậy, đang ở Minh Tề, dù công chúa nước Tần muốn ức hiếp ta cũng còn thái tử bọn họ ở đó, hắn ta đâu phải kẻ ngốc mà để nàng gây chuyện.” Thấy Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vẫn nghi ngờ, Thẩm Diệu giơ cánh tay, oán giận đánh lạc hướng: “Lúc mấy kẻ ác đó quăng ta khỏi xe ngựa, ta bị ngã sưng cánh tay, bụng cũng đói, nương, có gì cho ta ăn không?”
La Tuyết Nhạn nghe con gái yêu kêu đói thì không nghĩ được gì khác, lập tức bảo phòng bếp làm thức ăn mang lên, đích thân xuống phòng bếp nấu thuốc bổ cho Thẩm Diệu, lại sai nha hoàn đỡ Thẩm Diệu về phòng nghỉ ngơi trước.
Thẩm Tín nhíu mày lôi Thẩm Khâu ra ngoài.
La Đàm về phòng cùng Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu ngồi xuống tháp nàng gấp gáp hỏi: “Biểu muội, chính công chúa Minh An xuống tay đúng không, vì sao ngươi phải giấu diếm?”
Thẩm Diệu giật mình, hôm nay La Đàm đột nhiên thông minh quá vậy: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”
La Đàm chà xát hai cánh tay, ra vẻ rùng mình ớn lạnh: “Vừa rồi ngươi nũng nịu như vậy, thật gớm ghiếc a, làm ta nỗi da gà, vừa nghe đã biết ngươi ăn nói qua loa, chỉ có cô dượng thương ngươi mới cho qua nhẹ nhàng như vậy.”
Thẩm Diệu bật cười nhìn La Đàm đánh giá: “Ta nghe nói ngươi bị thương rất nặng, sao giờ có thể đi lại nhảy nhót rồi, không cần điều dưỡng ư?”
La Đàm phất tay: “Cao đại phu trong cung y thuật cao minh, người chết cũng có thể cứu sống, vả lại ta đây mạng lớn.” Nói tới đây nàng hạ thấp giọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Diệu: “Chiều nay ta vừa đến phủ Duệ vương thì đầu hôm ngươi đã được cứu rồi, hắn đúng là thần thông quảng đại, ta còn nghĩ dù cứu được đi nữa cũng mất mấy ngày, như vậy lời của Lô Tịch đều là giả à, cái tên Duệ vương này cũng khá chu đáo nha.”
Thẩm Diệu đơ người, Tạ Cảnh Hành đã cứu nàng từ sớm, thời điểm La Đàm tới phủ Duệ vương thì nàng đã ở phủ công chúa rồi, đáng thương cho La Đàm cứ nghĩ Duệ vương bản lãnh thật lớn, chẳng khác thần tiên, nói cứu là cứu được.
Thẩm Diệu oán thầm nhưng không sửa lại lời của La Đàm.
Nàng hỏi: “Sao ta không thấy Lăng ca, huynh ấy ra ngoài sao?”
Thoáng cái tâm trạng La Đàm trở nên ảm đạm, Thẩm Diệu thấy vậy khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Lăng ca gặp nạn.” La Đàm thanh âm như sắp khóc: “Cao Dương nói đời này Lăng ca không thể dùng tay phải được nữa… Ngươi đi xem một chút đi.”
…
Tại phủ Lâm An hầu, Tạ Trường Võ đang lo lắng.
Sau khi dự tiệc trở về hắn không thấy bóng dáng Tạ Trường Triều, ngay cả Thẩm Diệu cũng biến mất, trong mật thất không có dấu hiệu đánh nhau làm Tạ Trường Võ càng thêm nghi hoặc.
Tạ Trường Triều và Thẩm Diệu cứ như bốc hơi.
Trong lòng Tạ Trường Võ hết sức bất an.
Hắn dò la tin tức Thẩm trạch, không nghe được tin đã tìm thấy Thẩm Diệu nên cũng an tâm phần nào.
Nhưng theo thời gian, Tạ Đỉnh và Phương thị không nhìn thấy Tạ Trường Triều cũng bắt đầu nghi hoặc, Tạ Trường Võ nói Tạ Trường Triều cùng bằng hữu ra khỏi thành săn thú mới đè được bên này.
Phía bên kia công chúa Minh An lại cho người hối thúc, nếu bọn họ lo ngại thì cứ giao công chúa tự mình xử trí.
Tạ Trường Võ khổ không nói nên lời, con người công chúa Minh An thế nào hắn quá rõ ràng, nếu mọi chuyện đổ bể, nàng chẳng những không nói giúp huynh đệ bọn họ, mà còn có thể bày ra nhiều trò hành hạ, tra tấn.
Hắn bắt đầu hối hận vì đã làm ra hành động dại dột là bắt cóc Thẩm Diệu.
Dù thế nào, Tạ Trường Võ vẫn phải tìm kiếm Tạ Trường Triều.
Mới mấy hôm trước Thẩm trạch điều động binh mã tìm kiếm Thẩm Diệu, hiện giờ hắn lại phải tìm Tạ Trường Triều, đúng là quả báo.
Tạ Trường Võ không biết Tạ Trường Triều đã chết, xác của hắn nằm trong tay Tạ Cảnh Hành.
Thiết Y đi phía sau, nhỏ giọng báo: “Thi thể Tạ Trường Triều để trong tháp canh, dùng băng bảo quản, khi nào chủ nhân sử dụng?”
“Không cần vội.” Tạ Cảnh Hành nói: “Thứ tốt như vậy, không thể lãng phí.”
Hắn chậm rãi tiến vào sân viện, nhìn thấy Quý Vũ Thư mặc bộ trang phục màu tím, đeo mặt nạ bạc, đuổi theo tiểu bạch hổ: “Con hổ con, biết bổn vương là ai không, mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, mau mau đến đây a!”
Ánh mắt Thiết Y giật giật, Quý Vũ Thư đúng là nhân tài, dù trong hoàn cảnh nào, hắn đều có thể vô tâm vô tư như vậy.
Kiểu giả trang thành Tạ Cảnh Hành chọc ghẹo hổ con, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Hổ trắng né tránh vòng tay của Tạ Cảnh Hành giả, nhìn thấy Tạ Cảnh Hành thật thì vội vàng lao đến, cọ đầu vào chân Tạ Cảnh Hành.
Tạ Cảnh Hành cúi người ôm tiểu bạch hổ vào lòng, như cười như không nhìn Quý Vũ Thư nói: “Ta không ở đây, ngươi chơi đùa thật vui vẻ.”
“Tam ca!” Quý Vũ Thư lột mặt nạ, nước mắt lưng tròng nói: “Không phải ta cố ý cải trang ngươi.
Hôm nay có vị tiểu thư tới tìm ngươi hỗ trợ, Cao Dương bảo ta cải trang.
Cam đoan với ngươi ta diễn rất giống, vị tiểu thư kia còn quỳ xuống khấu đầu nha.
Không biết như vậy ta có giảm thọ không nữa.”
“Tiểu thư?” Tạ Cảnh Hành nhướng mày, nhìn Thiết Y.
Thiết Y vội vàng nói: “Buổi chiều, biểu tiểu thư La gia tới cùng Cao công tử, Quý thiếu gia cải trang thành chủ nhân đồng ý giúp đỡ La tiểu thư… Sau đó bọn họ rời đi.”
Quý Vũ Thư cường điệu: “Là Cao Dương bảo ta làm như vậy!”
Đang nói, Thiết Y báo: “Cao công tử lại đến.”
Cao Dương đi tới, bộ áo bào trắng không được sạch sẽ tinh tươm như ngày thường, sắc mặt cũng tiều tụy.
Dù Quý Vũ Thư được người ta dập đầu sợ hết hồn hết vía, nhưng nhìn thấy bộ dạng này cũng kinh ngạc thốt lên: “Cao Dương, mới mấy ngày mà nhìn ngươi giống già đi 10 tuổi vậy?”
Bình thường đứng bên cạnh Tạ Cảnh Hành, dù Cao Dương không anh tuấn bằng, nhưng lại hơn ở vẻ điềm đạm nho nhã, nay hắn bày ra bộ dạng mặt xám mày tro thì càng thêm chênh lệch.
“Đừng nói nữa.” Cao Dương rên rĩ: “Mấy hôm nay ta ở Thẩm trạch chẩn trị cho vị La tiểu thư kia, bọn họ xem ta không khác gì ‘đại phu’ nữa rồi.
Ta không phải đại phu, ta là ngự y!”
“Không phải đều là xem bệnh cho người ta sao.” Quý Vũ Thư không để ý đến hắn, nhìn Tạ Cảnh Hành hỏi: “Tìm được Thẩm ngũ tiểu thư chưa?”
Tạ Cảnh Hành gật đầu.
Quý Vũ Thư thở phào: “Làm ta sợ muốn chết.
Nếu nàng có chuyện gì, chỉ sợ cả đời ta đều không yên giấc.”
Tạ Cảnh Hành lạnh lùng nhìn hắn: “A? Ngươi rất thân thiết với nàng à?”
Quý Vũ Thư nhận thấy mùi nguy hiểm, theo bản năng lắc đầu, vội nói: “Tam ca à, người thân thiết với nàng là ngươi mà, ta đâu có lo lắng cho nàng, ta lo cho ngươi thôi.
Bây giờ ngươi đã cứu được người, trong lòng ta mừng rỡ, có lẽ Thẩm ngũ tiểu thư cũng rất cảm kích ngươi.”
“Nịnh bợ!” Cao Dương khinh thường nói.
“Liên quan tới ngươi chắc.” Quý Vũ Thư mỉa mai.
Cao Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi Tạ Cảnh Hành: “Là công chúa Minh An hạ thủ?”
Thật ra việc này không khó đoán, ở Định kinh không có mấy người to gan dám xuống tay với Thẩm Diệu.
Thẩm Tín yêu thương cô con gái này đến nỗi ngàn y vạn thuận, đụng tới Thẩm Diệu khác nào vuốt râu hùm.
Chỉ có người không đầu óc như Minh An mới dám bất chấp hậu quả như vậy.
“Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều cũng tham dự.” Tạ Cảnh Hành lạnh nhạt nói.
“Bọn họ điên rồi sao?” Cao Dương khó tin nói: “Công chúa Minh An hứa hẹn điều gì mà họ dám bán mạng vì nàng?”
“Đại khái là cuộc sống quá thuận lợi nên không biết trời cao đất rộng.” Tạ Cảnh Hành cười lạnh: “10 năm qua không hề thay đổi.”
Cao Dương và Quý Vũ Thư cảm nhận hàn khí từ Tạ Cảnh Hành, âm thầm bi ai cho huynh đệ nhà họ Tạ.
Lát sau, Cao Dương nói: “Lần này công chúa Minh An không chỉ nhằm vào một mình Thẩm Diệu.”
Tạ Cảnh Hành nhíu mày nói: “Có ý gì?”
“Bọn họ còn muốn tính kế Thẩm Khâu.
Hôm nay ở Thẩm trạch, ta nghe nói có người lấy tin tức Thẩm Diệu làm mồi nhữ, gài bẫy Thẩm Khâu, những kẻ đó võ công cao cường, rất giống ám vệ hoàng cung đào tạo, ta càng nghĩ càng thấy có khả năng là công chúa Minh An phái tới.”
Không chỉ muốn bị hủy Thẩm Diệu, còn muốn hủy cả Thẩm Khâu, Thẩm Diệu và Thẩm Khâu là hai tiểu bối, là người thừa kế Thẩm gia, nếu bọn họ bị hủy không khác gì Thẩm gia bị hủy.
Vả lại với tình cảm huynh muội sâu nặng, nếu Thẩm Diệu trở về biết tin Thẩm Khâu vì nàng gặp nạn, có lẽ nàng sẽ thống khổ tự trách cả đời.
Kẻ ra tay đúng là ác độc.
Tạ Cảnh Hành liếc nhìn Cao Dương, hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Thẩm Khâu không sao.” Cao Dương nói.
Nghe vậy ánh mắt Tạ Cảnh Hành mới dịu đi, nhưng sau đó lời Cao Dương lại vang lên.
“Tuy Thẩm Khâu không mắc mưu, nhưng mà biểu thiếu gia nhà họ La thì không xong.
Hắn nôn nóng nên thay Thẩm Khâu đi tìm Thẩm Diệu, bị trúng phục kích.”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Hiện tại hắn thế nào?”
“Không tốt lắm.” Cao Dương nói: “Với y thuật của ta cũng đành bó tay chịu trói, đời này, cánh tay phải của hắn coi như bị phế rồi.”
Tạ Cảnh Hành đen mặt, ánh mắt phát lạnh..