Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 151: Lang băm không chịu trách nhiệm
Người ta tìm được La Đàm trong một ngõ hẻm phía Tây kinh thành, con hẻm kia thông với nhiều ngõ nhỏ, không biết đường đâu mà lần. May nhờ A Trí có người quen ở kinh thành, thông thuộc đường đi, mới có thể phát hiện nơi La Đàm gặp nạn.
Tuy tìm được La Đàm, nhưng tình huống không làm mọi người bớt lo. La Đàm bị đâm một đao ở bụng, miệng vết thương rất sâu, thời gian lại kéo dài, lúc đưa về Thẩm phủ đã hấp hối.
Mấy đại phu đến xem bệnh liên tục lắc đầu, nói chỉ có thể chờ chết, Thẩm Tín tức giận xém chút rút đao giết người. La Tuyết Nhạn khuyên nhủ: “Nếu bọn họ đều là lang băm, vậy thì đem thiệp mời của A Tín thỉnh thái y trong cung! Người ở Thái y viện đều có khả năng diệu thủ hồi xuân, ai trị được cho Đàm nhi, Thẩm gia tất có trọng thưởng!”
Thẩm Khâu cho thủ hạ cầm thiệp mời của Thẩm Tín vào cung, mọi người vây quanh trước giường La Đàm, La Tuyết Nhạn khóc đến đỏ cả hai mắt: “Là ai làm? Sao lại ác độc như vậy!”
Gương mặt La Lăng cũng nặng nề, La Đàm là đường muội, lớn lên bên cạnh hắn từ nhỏ, nay sinh tử chưa rõ, trong lòng hắn rất khó chịu. Mà càng làm người ta bấn an là vẫn chưa tìm được Thẩm Diệu, đối phương không hề nương tay với La Đàm, chứng tỏ bọn họ thuộc dạng cùng hung cực ác, không ai dám tưởng tượng Thẩm Diệu sẽ gặp chuyện gì.
Quân đội Thẩm gia không ngừng lùng sục toàn bộ kinh thành, nhưng không tìm ra một chút manh mối, giống như những người kia bỗng nhiên biến mất, nhà của bình dân bá tánh đều đã xét qua, đường lớn ngõ nhỏ không bỏ sót bất kỳ nơi nào, chỉ có phủ đệ của nhà quan là chưa lục soát.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Tất cả những chuyện này, Thẩm Diệu không hề biết, khi tỉnh lại, nàng không rõ hiện tại là lúc nào.
Thẩm Diệu từ từ mở mắt, tay chân nàng đều bị cột chặt. Đây là một mật thất, bên trong có bàn học, một cái tủ, còn có một chiếc giường. Thẩm Diệu không nhúc nhích được, đành im lặng nhìn.
Bên ngoài yên ắng, lúc La Đàm bị đâm, Thẩm Diệu đã bị đánh ngất, nên không biết La Đàm có kịp chạy trốn không? Tạ Cảnh Hành đã được tin chưa?
Hiện tại sứ giả nước Tần và Đại Lương chưa rời đi, Thẩm Tín là nhân vật mà tất cả mọi người đều kiêng kỵ, không muốn va chạm. Được Văn Huệ đế trọng dụng, địa vị của Thẩm Tín được nâng lên, lại có binh quyền trong tay, người bình thường không ngu xuẩn mà đi gây chuyện với Thẩm Tín. Kẻ lớn gan không màng hậu quả, không có đầu óc, thủ đoạn thô bạo như vậy, Thẩm Diệu chỉ có thể nghĩ đến một người, chính là công chúa Minh An.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, công chúa Minh An lại có thể nhanh chóng tìm được người giúp nàng ta làm chuyện xấu. Minh An dù ngu ngốc, cũng sẽ không tự mình ra tay, Hoàng Phủ Hạo càng không để chuyện như vậy xảy ra. Người bắt nàng có thể trà trộn vào hộ vệ Phùng gia, chứng tỏ là người có hiểu biết về Phùng gia, lại nắm rõ được lộ trình của Phùng An Ninh. Một điểm nữa là khi cướp được xe ngựa bọn họ lập tức đánh xe vào ngõ hẻm, cho thấy những người này quen thuộc lộ tuyến ở kinh thành, là người Định kinh.
Minh An kiêu ngạo, không bao giờ qua lại với những người có địa vị thấp, nhưng nếu là quan lại, ai cả gan mạo hiểm vì lấy lòng Minh An mà cược cả tiền đồ của mình. Phải biết rằng nếu bị Thẩm Tín tra ra thì tai ương sẽ ập xuống, quan viên Minh Tề trước nay luôn tìm lợi né hại, chuyện hung hiểm như vậy, mấy ai chịu làm?
Kẻ này nhất định là có quan chức, lại có khát vọng cực đoan muốn tiến thân bằng mọi giá, không màng tính mạng. Quan chức Minh Tề, ai là người như vậy? Thẩm Diệu nhất thời không nghĩ ra.
Chuyện có liên quan đến công chúa ngoại quốc, Thẩm Tín hành động sẽ có điểm bó tay bó chân, Thẩm Diệu nghĩ chỉ có Tạ Cảnh Hành mới có thể nhanh chóng tìm được nàng. Trong tay Tạ Cảnh Hành có hiệu cầm đồ Phong Tiên, tình báo trãi khắp bốn phương tám hướng, lại làm ăn ở Minh Tề nhiều năm, lẽ nào thua những kẻ bắt cóc nàng.
Nàng cố sức đưa tay vào trong tay áo, đối phương buộc dây thừng rất chặt, Thẩm Diệu lần mò đến tróc da mới tìm được cây trâm.
Đây là vũ khí bí mật của nàng, từ sau khi trùng sinh, vì đề phòng những trường hợp ngoài ý muốn, nàng đã sai người chế tạo nó. Cây trâm có mũi nhọn và sắc bén, thời điểm tính mạng bị đe dọa, có thể bất ngờ đâm mù mắt đối phương. Đây là thủ đoạn nàng học được trong hoàng cung ở kiếp trước, không ngờ bây giờ thực sự dùng đến, nàng muốn dùng nó cứa dây thừng.
Bỗng bên ngoài có tiếng chân, Thẩm Diệu nhét cây trâm trở vào tay áo, nhắm mắt dựa vào tường, giả vờ chưa tỉnh.
Cửa mở ra, tiếng bước chân không chỉ một người.
Có người nói: “Thẩm gia gây náo động lớn, cứ như vậy khi nào mới có thể đưa người đi?”
Tên còn lại đáp: “Hoảng cái gì, người hiện tại nằm trong tay chúng ta, né qua trận này rồi đưa đi cũng không muộn.”
Có hai người. Nghe khẩu khí, chỉ là tạm thời trú ngụ ở đây để né tránh đầu sóng ngọn gió, còn phải chuyển nàng đi nơi khác, Minh An có thể đem nàng đi đâu? Nhất định chẳng phải là nơi tốt đẹp gì. Cũng may cha nàng phản ứng nhanh, hiện giờ chắc là đã phong tỏa kinh thành, nhiều con mắt đề phòng như vậy, muốn đưa nàng đi cũng sẽ khó khăn, như thế trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mà… giọng nói này nghe quen quen, chỉ hận nàng đang giả vờ bất tỉnh, không thể mở mắt ra nhìn.
Linh cảm có người đang nhìn mình, Thẩm Diệu nghe một người chần chừ nói: “Sao nàng ta còn chưa tỉnh? Có phải ta đã hơi mạnh tay rồi không?”
“Nhị ca, giờ là lúc nào rồi, ngươi còn quan tâm nàng? Ngươi yên tâm, nếu công chúa biết Thẩm Diệu bất tỉnh sẽ càng vui vẻ. Thái độ của công chúa ngươi cũng thấy rồi, Thẩm Diệu càng thê thảm càng tốt, sống hay chết không liên quan.”
“Ta lo,” Người được gọi là ‘Nhị ca’ e ngại: “Nếu việc này bị cha phát hiện…”
“Cha phát hiện thì sao? Đừng quên tên tạp chủng kia chết rồi, nửa đời sau của cha chỉ có thể dựa vào chúng ta. Hơn nữa, Tạ gia và Thẩm gia vẫn luôn đối đầu, ngươi nghĩ cha sẽ vì đối thủ mà tố giác con trai ruột của mình sao?”
Tạ gia? Là Tạ gia!
Lông mi Thẩm Diệu run lên, trong lòng khiếp sợ.
Không ngờ kẻ bắt cóc nàng là người nhà họ Tạ, người nọ gọi tên còn lại là ‘Nhị ca’, rõ ràng chính là Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều!
Thẩm Diệu không ngờ bọn họ lại kết minh với công chúa Minh An hại nàng. Kiếp trước, hai kẻ này dù bất mãn Tạ Cảnh Hành nhưng vẫn luôn ẩn nhẫn, sao hiện giờ lại cuồng vọng tự đại, ngay cả những việc như bắt cóc phóng hỏa cũng dám làm.
Phủ Lâm An hầu là thế gia đại tộc ở Minh Tề, dù là con thứ cũng hơn hẳn con trai trưởng của rất nhiền quan lại khác, bọn họ gan trời gây ra việc này, nếu thất bại, toàn bộ phủ Lâm An Hầu coi như bị hủy, bọn họ phát điên rồi sao?
Tạ Trường Võ phun nước bọt, nói: “Nơi này có an toàn không?”
“Tất nhiên.” Tạ Trường Triều đắc ý: “Làm gì có ai nghĩ đến tiểu thư Thẩm gia được giấu trong phủ chúng ta, phủ Lâm An Hầu đâu phải muốn xét là xét, vả lại căn mật thất này chỉ có ta và ngươi biết. Dù Thẩm Tín có xin được khẩu dụ của bệ hạ, ta đảm bảo có thể làm hắn muối mặt quay về.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Trường Võ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Huynh đệ ta thành hay bại là nhờ vào lần này, phải hành động thật bí mật, chờ sự tình yên ắng thì mau chóng tiễn cái của nợ này đi.”
Tạ Trường Triều gật đầu, lấy cơm nước từ trong lồng, đặt trước mặt Thẩm Diệu.
“Có cần đánh thức nàng ta không? Chẳng lẽ để chết đói.” Tạ Trường Võ hỏi.
“Không cần. Chúng ta chỉ cột nàng ta, chứ đâu có khóa miệng. Nếu kể cho công chúa nghe, một tiểu thư thiên kim lại bị bó tay bó chân, ăn cơm như một con chó, rơi vãi khắp nơi, thì công chúa sẽ thế nào, không chừng vui quá lại giúp chúng ta nói tốt vài câu trước mặt điện hạ.”
“Vẫn là Tam đệ chu đáo. Vậy chúng ta ra ngoài, tránh làm người khác hoài nghi.” Hai người nói xong rời đi.
Đợi không còn tiếng động, Thẩm Diệu từ từ mở mắt.
Trước mặt có một bát cơm, một bát nước. Cũng may là hai người bọn họ không để nàng ăn thứ gì đó ghê tởm.
Thẩm Diệu thở dài.
Đâu phải nàng chưa từng gặp cảnh này, trong chốn lãnh cung cơm canh nguội lạnh, thậm chí ôi thiu nàng vẫn phải ăn, vì sinh tồn con người ta có thể bỏ qua tôn nghiêm, chỉ cần còn sống, sẽ còn cơ hội trả thù.
Nơi này là mật thất phủ Lâm An hầu, Thẩm Tín khó mà tìm đến. Thứ nhất, không có khẩu dụ của Văn Huệ đế thì không thể lục soát phủ đệ của quan viên, trừ khi có thể đưa ra căn cứ vô cùng xác đáng. Thứ hai, theo lời huynh đệ nhà họ Tạ, dù có khẩu dụ, căn hầm này rất bí mật như vậy, đến Tạ Đỉnh còn không biết, sao Thẩm Tín có thể tìm được?
Hai anh em Tạ gia kể ra cũng thông minh, biết được nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, chuyện này, muốn tháo gỡ rất khó.
Thẩm Diệu nhìn bát nước trước mặt thầm nghĩ, Tạ Cảnh Hành có thể tìm được không?
…
Tại Thẩm trạch, rốt cuộc thái y cũng đến.
Thái y mặc một thân áo trắng, trong tay phe phẩy chiếc quạt, nếu không phải vai đeo hòm thuốc, nhìn cứ ngỡ một vương tôn công tử ngọc thụ lâm phong, đến đây để ngắm hoa chứ không phải cứu người.
Đây chính là thái y trẻ nhất hoàng cung, Cao Dương.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, tỏ vẻ hoài nghi. Tuy rằng y thuật của Cao Dương người người khen ngợi, nhưng xem bệnh trong cung toàn là những phi tần, nữ tử ai mà không thích người đẹp, có thể vì hắn ôn nhuận như ngọc nên mọi người mới thổi phồng chăng? Hơn nữa đối với thầy thuốc, bệnh nhân thường có một tâm lý chung là càng lớn tuổi, y thuật càng cao, khiến người khác an tâm giao phó, còn những người trẻ tuổi, chỉ là đang học việc tích lũy kinh nghiệm, chỉ biết chút da lông.
Thẩm Tín không ngờ người đến lại là Cao Dương, đã đến rồi thì không tiện cự tuyệt, đi mời người khác lại sợ là chậm trễ thời gian.
Cao thái y hết sức chuyên nghiệp, sau khi được hạ nhân đón vào nhanh chóng đến bắt mạch cho La Đàm.
Mọi người nhìn hắn trông chờ, sau một lúc lâu, Cao Dương lắc đầu thở dài nói: “Hơi thở mỏng manh, mạch tượng hỗn loạn, miệng vết thương quá sâu chạm tới nội tạng, lại mất nhiều máu, tình hình hết sức nguy hiểm.”
La Tuyết Nhạn quát lên: “Lại thêm một tên lang băm, Khâu nhi, ngươi cầm thiệp mời của cha ngươi đi mời thái y khác.”
“Chờ đã!” Cao Dương không hờn giận nói: “Ta chỉ nói là nguy hiểm, chưa nói không trị được, các ngươi mời ta đến đây, giờ lại muốn tìm đại phu khác, ý của Thẩm tướng quân là gì?”
“Ngươi có thể trị cho Đàm biểu muội?” Thẩm Khâu bước lên hỏi.
“Nếu chậm trễ thêm một chút, tại hạ cũng bó tay.” Cao Dương nói.
“Được.” Thẩm Tín nói: “Dùng người thì không nghi người. Nếu Cao thái y có thể trị được cho Đàm nhi, Thẩm gia sẽ hậu tạ một số tiền lớn!”
Cao Dương cười một tiếng, nói: “Không dám, không dám, lương y như từ mẫu, ta không cần tiền muôn bạc vạn, chỉ là tính mạng La tiểu thư hiện như chỉ mành treo chuông, không chậm trễ được, bây giờ tại hạ sẽ tiến hành châm cứu, xin chư vị chờ ở bên ngoài.”
La Tuyết Nhạn vẫn còn do dự, Thẩm Tín đã ra ngoài, hắn vào Nam ra Bắc, hiểu những người có tài thường có thói quen kỳ quái, hơn nữa thuật cải tử hoàn sinh như vậy, có lẽ Cao Dương sợ bị người khác học lỏm.
Thẩm Khâu và La Lăng theo sát Thẩm Tín, La Tuyết Nhạn thấy thế, dù rất lo lắng, cũng đành phải đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại Cao Dương và La Đàm đang hôn mê bất tỉnh. Cao Dương mở hòm thuốc, tự lẩm bẩm: “Tự nhiên bắt ta ra sức, mấy chuyện này có liên quan gì đến ta kia chứ.”
Hắn mở bao vải, bên trong là một dãy kim châm, hình dạng lớn nhỏ khác nhau.
Cao Dương tiếp tục cằn nhằn: “Lấy lòng Thẩm Diệu đã đành, bây giờ còn muốn lấy lòng cả người nhà luôn sao?” Hắn lắc lắc đầu, cởi vạt áo La Đàm, bất đắc dĩ nói: “Đắc tội, tại hạ cũng không muốn nhìn đâu, nếu muốn tìm người chịu trách nhiệm thì cứ đến phủ Duệ vương, tìm cái kẻ mang mặt nạ ấy.”
…
Hai ngày trôi qua.
Y thuật của Cao thái y quả nhiên trác tuyệt. Thời điểm các vị đại phu khác hết đường xoay sở, Cao Dương tiến hành châm cứu hai lần, lại cho người sắc hai chén thuốc đút La Đàm uống, hơi thở La Đàm dần dần vững vàng, mạng đâp ổn định, gọi nhiều đại phu đến xem, đều nói tính mạng đã được bảo toàn.
Trước thì hoài nghi, hiện tại La Tuyết Nhạn xem Cao Dương như một tòa phật sống, mời hắn ở lại Thẩm trạch, ngày ngày xem bệnh cho La Đàm.
Về phía La Đàm đã ổn định, nhưng Thẩm Diệu thì không hề có chút tin tức nào.
Văn Huệ đế biết chuyện giận tím mặt, không ngờ dưới chân thiên tử lại có kẻ dám bắt cóc tiểu thư quan lại, nhất là trong lúc sứ giả nước Tần và Đại Lương vẫn ờ đây, việc này chẳng khác nào đang tát vào mặt Văn Huệ đế, nói với sứ giả ngoại quốc rằng kinh thành Minh Tề tặc tử hoành hành, dân chúng không thể an cư lạc nghiệp. Bới vậy hắn bỏ qua thành kiến với Thẩm Tín, ngầm đồng ý việc Thẩm Tín gióng trống khua chiêng tìm con. Nhưng dù lục tung kinh thành vẫn không tìm thấy Thẩm Diệu.
Từng hộ dân đều đã tra qua, muốn tra nữa thì chỉ có nhà của quan viên, nhưng những mối quan hệ dây mơ rễ má bên trong hết sức phức tạp, không cẩn thận sẽ tạo ra hỗn loạn, vì thế Văn Huệ đế chưa ân chuẩn. Do đó, cục diện lâm vào bế tắt, bọn lính tuần tra cả ngày nên trị an của kinh thành tốt hơn rất nhiều, nhưng ở Thẩm trạch, mọi người vẫn căng thẳng.
Tại Lâm An hầu phủ, Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều đang nói chuyện.
Tạ Trường Võ nói: “Thẩm gia canh chừng quá chặt, chúng ta không có cách nào đem Thẩm Diệu ra ngoài. Nếu cứ kéo dài, chỉ sợ công chúa nổi giận.”
Thực tế, công chúa Minh An đã rất bực mình. Tuy rằng huynh đệ Tạ gia thành công bắt được Thẩm Diệu, nhưng Minh An gấp rút muốn thấy cảnh Thẩm Diệu rơi vào kỷ viện, muốn sống không được muốn chết không xong. Thẩm Tín lại bày trận tìm người, hai huynh đệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn nhốt Thẩm Diệu trong mật thất. Công chúa Minh An tính tình nôn nóng, sáng nay phái người đến cảnh cáo, nếu tiếp tục kéo dài, mọi giao hẹn trước đây coi như hủy bỏ.
Một bên là Thẩm Tín ngày đêm lùng bắt, một bên là công chúa Minh An không phân biệt tốt xấu luôn luôn thúc giục, dù Tạ Trường Võ khôn khéo đến đâu cũng cảm thấy đau đầu.
“Nhị ca đừng gấp, Thẩm Tín canh chừng chặt chẽ, điều cần thiết nhất bây giờ là phải bảo vệ bí mật, chớ để bị lộ.” Tạ Trường Triều nói.
“Ta không gấp, chỉ là công chúa cứ thúc giục mãi.” Tạ Trường Võ nhịn không được oán trách: “Nàng ta cũng không nghĩ, nếu mọi chuyện bại lộ thì nàng ta cũng trốn không thoát!”
“Được rồi,” Tạ Trường Triều nói: “Công chúa chỉ muốn nhìn Thẩm Diệu bị làm nhục, hiện giờ chúng ta không thể đưa Thẩm Diệu ra, nhưng có thể đưa người vào mà. Phủ Lâm An hầu gọi môi giới đến mua vài hạ nhân làm việc nặng nhọc, cũng đúng tình hợp lẽ, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta.”
Tạ Trường Võ sửng sốt. Đúng vậy, công chúa Minh An muốn nhìn Thẩm Diệu thê thảm, chỉ cần đưa nam nhân đến giày xéo Thẩm Diệu, vậy thì công chúa Minh An vui rồi.
“Tam đệ, ngươi…” Tạ Trường Võ nói: “Ngươi đã nghĩ xong kế sách?”
“Hôm nay có một hộ bộ lang trung đến thăm phụ thân, hai người chúng ta không thể vắng mặt cùng lúc, làm người khác hoài nghi.” Tạ Trường Triều nói: “Nhị ca cứ ra gặp khách, ta bảo ma ma quản sự mua vài hạ nhân… Chờ mọi việc thành công, sẽ báo lại với công chúa.”
Mấy ngày nay vì canh chừng Thẩm Diệu, hai huynh đệ thường tìm cớ từ chối những cuộc xã giao mà Tạ Đỉnh sắp xếp, nếu cứ kéo dài như vậy thật là khác thường. Tạ Trường Võ nói: “Ta đã biết, Tam đệ nhớ hành động cẩn thận, đừng để người khác nắm được nhược điểm.”
Tạ Trường Triều đồng ý. Đợi Tạ Trường Võ đi rồi, Tạ Trường Triều lấy chìa khóa mật thất, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Thẩm Diệu ở mật thất hai ngày, tuy nàng không rõ thời gian cụ thể nhưng từ số lần đưa cơm có thể suy ra, hai ngày mà vẫn không ai tìm ra nàng, chứng tỏ huynh đệ Tạ gia nói đúng, nơi này rất bí mật.
Đang suy tư, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra.
Trong ánh sáng mù mờ, Tạ Trường Triều ngẩn ngơ nhìn Thẩm Diệu, nở nụ cười: “Mấy ngày nay mỗi lần bọn ta đến ngươi đều giả vờ ngủ, sao hôm nay không giả nữa?”
Hai anh em Tạ gia nét mặt khá giống nhau, nhưng so với Tạ Trường Võ luôn ẩn nhẫn thì Tạ Trường Triều mạnh mẽ hơn một chút. Hắn đến gần, nhìn bát cơm của Thẩm Diệu đã vơi bớt một nửa, hắn “chậc chậc” hai tiếng, tiếc nuối mở miệng: “Không riêng gì công chúa, chính ta cũng muốn xem một thiên kim tiểu thư ăn cơm dưới đất với bộ dạng thế nào, sao ngươi không đợi ta đến rồi hãy ăn?”
Thẩm Diệu lạnh mặt. Trong khoảnh khắc đó, nàng hiểu được vì sao Tạ Cảnh Hành chán ghét hai thứ đệ này, cả hai giống hệt Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt, nhưng hai tỷ tỷ của nàng còn cố ý che đậy dã tâm, hai tên tiểu nhân này thì không thèm che giấu.
Tạ Trường Triều nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Thẩm Diệu, tức giận bước đến bóp chặt cằm nàng, buộc nàng phải nhìn hắn. Tạ Trường Triều nói: “Thẩm tiểu thư chắc còn chưa biết, Thẩm tướng quân và phu nhân đang lục tung kinh thành tìm ngươi, hứa sẽ tặng vạn lượng hoàng kim cho người tìm thấy, tiếc là chưa có ai đến nhận. Ngươi nói xem, nếu ta giao ngươi ra, có thể nhận được số tiền này không?”
Thẩm Diệu im lặng.
“Nhưng mà ta làm việc cho người khác, không thể tự mình quyết định. Hắn lại cười: “Yên tâm, sau hôm nay, ngày lành của ngươi sẽ đến… Công chúa muốn bán ngươi vào kỹ viện, tiếc là Thẩm tướng quân truy bắt gắt gao, chúng ta không còn cách nào khác, đành đem kỹ viện dời đến phủ Lâm An Hầu.”
Ánh mắt Thẩm Diệu trầm xuống.
Tạ Trường Triều cực kỳ hài lòng vẻ mặt này của Thẩm Diệu, hắn dùng một âm điệu quỷ dị nói nhỏ vào tai nàng: “Ta vừa bảo ma ma quản sự mua vài tên nông dân khỏe mạnh, ngươi nói xem qua tối nay ngươi có còn sức trừng mắt với ta không?”
Thẩm Diệu chạm vào cây trâm trong tay áo, hai ngày nay nàng kiên trì cứa dây thừng, hiện giờ chỉ cần giẫy nhẹ dây thừng sẽ bung ra, đến lúc đó nàng có thể dùng cây trâm làm vũ khí đánh úp Tạ Trường Triều.
Nàng nghĩ mọi chuyện trên đời không có đường cùng, chỉ là con người không có dũng khí bước qua con đường mới.
Tạ Trường Triều nói: “Nhưng ta lại không muốn đem một mỹ nhân nũng nịu chắp tay dâng cho kẻ khác, tiểu thư đích nữ nhà quan da thịt non mềm như vậy, chi bằng để ta hưởng thụ trước.” Hắn kề sát người Thẩm Diệu, hít một hơi, vẻ mặt mê muội nhấn mạnh hai chữ ‘đích nữ’.
“Trước đây ta thấy quan hệ của ngươi và Tạ Cảnh Hành không hề bình thường.” Tạ Trường Triều hèn mọn nói: “Ta và hắn dù gì cũng làm huynh đệ mười mấy năm, hiểu hắn quá rõ, hắn không bao giờ tỏ ra thân cận hay bảo vệ ai. Thế nào? Chẳng lẽ ngươi là nhân tình của hắn?”
Tạ Trường Triều nói lời khó nghe làm Thẩm Diệu phẫn nộ. Nhưng nàng càng phẫn nộ hắn càng vui vẻ: “Tên tiểu tạp chủng đó đè ép huynh đệ ta nhiều năm, hôm nay ta muốn ngủ với nữ nhân của hắn, cảm giác này rất thú vị. Thẩm tiểu thư nên cảm tạ ta, lần đầu của ngươi trao cho một thiếu gia nhà quan như ta, ngươi cũng không chịu thiệt, so với lăn lộn cùng nông dân thô lỗ thì tốt hơn nhiều. Qua tay ta rồi, đến lượt những tên kia, ngươi mới biết thế nào là khổ sở!”
Hắn mạnh bạo cố định đầu Thẩm Diệu, ngón tay vuốt má nàng, gương mặt hiện lên vẻ say mê làm Thẩm Diệu buồn nôn.
Thẩm Diệu cố gắng bình tĩnh, trong lòng tính toán sử dụng cây trâm thế nào để đảm bảo một phát trúng đích. Đâm mù mắt hắn, xem hắn còn hoành hành ra sao!
Tạ Trường Triều thấy nàng thanh tỉnh, đột nhiên giận tái mặt, hỏi: “Sao ngươi không sợ?”
Tạ Trường Triều lảm nhảm nói: “Vì sao ngươi không sợ? Ngươi chờ ai tới cứu ngươi sao?”
Thẩm Diệu nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tạ Trường Triều đột nhiên đẩy Thẩm Diệu ngã nhào xuống đất. Thẩm Diệu hoảng hốt bất chấp mọi thứ, giật đứt dây thừng, nhưng chưa kịp lấy cây trâm thì Tạ Trường Triều đã cắn loạn trên người nàng, hắn gần như phát điên kêu lên: “Ngươi chờ ai cứu ngươi? Là tên Tạ Cảnh Hành chết tiệt kia sao?”
Thẩm Diệu khó khăn lắm mới nắm được cây trâm, môi Tạ Trường Triều đang chôn ở cổ nàng, cách một lớp quần áo, ánh mắt Thẩm Diệu quyết đoán, tay vung lên định đâm vào lưng Tạ Trường Triều. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa mật thất, nàng bỗng nhiên dừng lại.
“Tên tiểu tạp chủng đó đã bị bêu đầu lột da, xương cốt tan thành tro bụi rồi!” Tạ Trường Triều hét.
Một giọng nói trầm thấp, áp chế sự tức giận vang lên.
“Phải không?”