Tướng Môn Độc Hậu

Chương 14: Mẹ con


Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 14: Mẹ con

Quế mama đi rồi, Thẩm Thanh liền từ bình phong bước ra. Ả đi đến, tựa sát vào người Nhiệm Uyển Vân, giọng nói không che dấu được phẫn nộ:

“Nương, Thẩm Diệu không chịu buông tha cho Định vương điện hạ, ta nên làm cái gì bây giờ nha?”

Thẩm gia ba phòng, đại phòng không thể nghi ngờ là quan chức lớn nhất , nếu Thẩm Diệu cầu phụ thân mình xin hoàng thượng tứ hôn, cũng là chuyện rất có khả năng .

Nhưng là ả cũng yêu mến Định vương, nếu Thẩm Diệu được như ý,vậy ả biết làm sao?

Định vương là người phong thần tuấn lãng như vậy, làm sao có thể bị Thẩm Diệu vụng về, cái gì cũng không biết , chiếm lấy. Mỗi khi nghĩ đến sẽ như vậy, ả tuyệt đối không cam lòng.

“Yên tâm, ở Thẩm phủ này, không người nào có phân lượng hơn con đâu.”

Nhiệm Uyển Vân nói:

“Thẩm Diệu cá tính vụng về, không đủ gây sợ hãi. Nương tự nhiên có biện pháp, làm nàng không thể gả cho Định vương, nhưng thật ra con…. …..”

Nàng thở dài:

“Không ngại còn thật sự điểm nhìn thu thủy uyển nhân, con cho rằng nhị nha đầu là người tốt sao?

Con thích Định vương. Nhị nha đầu chưa chắc là không có ý nghĩ đó.”

“Thẩm Nguyệt?”

Thẩm Thanh nhíu nhíu mày:


“Nhị tỷ cũng yêu thích Định vương điện hạ?

Làm sao có khả năng?”

Thẩm Thanh nói:

“Nếu tỷ ấy thật sự thích Định vương điện hạ, tam thúc không thể so với đại bá, cũng không thể nói rõ nha. Xem ra nhìn lại, cũng không chừng khiến người khác sợ hãi.”

“Ngươi nha,”

Nhiệm Uyển Vân oán trách điểm nhẹ lên trán Thẩm Thanh:

“Bảo nương làm sao yên tâm. Tam thẩm con rất lợi hại , lúc trước phu, phụ hai người còn … …”

Tựa hồ ý thức được lời này không nên nói trước mặt đứa nhỏ. Nhiệm Uyển Vân liền im miệng. Chỉ nói:

“Tóm lại,chuyện Thẩm Diệu con đừng để ở trong lòng, nương tự có biện pháp.”

“ Nương tốt nhất.”

Thẩm Thanh ngọt ngào nói. Mẹ con cười thành một đoàn. Bên trong Thu thủy uyển , Trần Nhược Thu đang ngồi trước bàn viết chữ. Bà xuất thân từ thư hương thế gia, tài hoa vô hạn, mặc dù đã là phu nhân, nhưng vẫn thường thích viết chữ , xem thư.

Thẩm Nguyệt đứng sau bà, một thân váy dài bằng tơ lụa vàng nhạt, bộ dáng nhỏ nhắn, thon thả lại có vẻ yếu ớt, vừa nhìn qua, chính là tiểu Trần Nhược Thu.


“Nương, vừa rồi vì sao lại nói vậy với Quế mama?”

“Nương, vừa rồi vì sao lại nói vậy với Quế mama?”

Hồi lâu, ả vẫn là nhịn không được, mở miệng hỏi. Quế mama tới một lần,nhưng ngoài dự kiến của ả, nương chẳng những không bảo Quế mama ngăn cản Thẩm Diệu yêu Định vương điện hạ, ngược lại làm cho Quế ma ma khuyên Thẩm Diệu, Định vương điện hạ là chỗ tốt để quy túc.

“Này không phải khiến nàng càng hạ quyết tâm gả cho Định vương điện hạ sao.”

Ả có chút thầm oán. Trần Nhược Thu thả bút trong tay xuống , nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lôi kéo tay ả đi đến trước giường ngồi xuống, ôn thanh nói:

“Nguyệt Nhi, nương không phải đã nói cho con, làm bất cứ chuyện gì, nhất là tại hậu trạch , đều phải ngó trước ngó sau, chừa đường lui, rồi mới được làm sao. Như vậy ngày sau , dù xảy ra chuyện gì. Mặc kệ là ai quản ai. Tóm lại đều quản không đến nơi này ”

Ả lắc lắc đầu:

“Nương, con không rõ.”

Trần Nhược Thu cười cười . nữ nhi này của bà, vừa ôn nhu lại có tài hoa, đầu óc cũng thông minh, chỉ là còn nhỏ. Chưa suy nghĩ nhiều được. Hơn nữa, tam lão gia quá mức yêu thương ả ,khiến ả không biết sự hung hiểm chốn hậu trạch.(*hậu trạch: cũng giống như hậu cung á*)

Giống bà lúc trước,thời điểm còn ở Thượng thư phủ, một đống tỷ tỷ, muội muội, di nương, thị thiếp, người nào không phải là kẻ ăn thịt người .Cho nên, sau khi bà xuất giá, vẫn đem tam lão gia, chặt chẽ nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ là, chung quy không có thể sinh con trai, đây là chuyện tiếc nuối nhất của bà. Tuy lão gia vẫn yêu thương bà,nhưng không có con trai, không có chỗ dựa sau này. Sớm hay muộn , tam lão gia đều sẽ nạp thiếp thất. Đến lúc đó…… Sẽ là cảnh tượng gì?

Cho nên nữ nhi này, bà phải giáo dưỡng thật tốt.

“Nguyệt Nhi, con thấy Thẩm Diệu như thế nào?”


Bà nhẹ giọng hỏi. Thẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, liền đáp:

“Thư tính không tinh, cầm kỳ thư họa không thông, tính tình nhát gan vụng về, không biết cách nói chuyện. Nếu không có phụ thân danh trấn thiên hạ , chỉ sợ người khác sẽ không cho nàng mặt mũi. Người khác tuy là thứ nữ, nhưng so với nàng, còn có khí chất hơn.”

Nếu có người nghe thấy, chắc chắn chấn động. Đem Thẩm Diệu biếm thành ,không đáng một đồng lại là đường tỷ ôn ôn nhu nhu nói ra. Phải biết rằng trước kia, trong Thẩm phủ tỷ muội tốt nhất cũng là bằng hữu tốt nhất của Thẩm Diệu chính là Thẩm Nguyệt.

“Có lẽ trước kia là như vậy,”

Bà ta lắc đầu:

“Nhưng này thứ rơi xuống nước sau, ta coi Thẩm ngũ cũng thay đổi không ít.”

“Sao nương nói như vậy?”

Thẩm Nguyệt khó hiểu. Trần Nhược Thu cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, có lẽ tiểu Ngũ bị đả kích ,nhất thời thay đổi cách nói chuyện, nhưng bà ta gặp qua không ít người, so với nhị tẩu khôn khéo mà nói, bà nhìn người có chút rõ ràng hơn, Thẩm Diệu thay đổi thành thông minh. Nàng ở Vinh Cảnh đường cùng lão phu nhân nói chuyện,biểu hiện cùng bộ dáng,hoàn toàn bất đồng với trước kia. Chẳng lẽ, chuyện Định vương khiến nàng đả kích như vậy, cũng có thể bên người có cao nhân chỉ điểm?

Bất luận như thế nào, đều không thể khinh thường.

“Có lẽ là bị Định vương đả kích đi. Nhưng Nguyệt Nhi, nương nói cho con biết,nữ nhân thông minh không đối phó với nữ nhân, các nàng là đối phó nam nhân.”

Trần Nhược Thu thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu , như ca hát:

“Nguyệt nhi nếu cũng thích Định vương điện hạ, cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người Thẩm Diệu.

Đại bá con cho dù có quyền thế, nhưng Định vương điện hạ là hoàng tử, tuyệt đối sẽ không thích một nữ tử vụng về . Nếu thực phải cưới nữ tử không chịu nổi như vậy, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười?”

“Nhưng là……”

Ả có chút ủy khuất.


“Nghe lời nương, không cần vì vậy mà bất hòa với Thẩm Diệu, phải giống trước kia, là tỷ muội tốt. Còn phải chăm chỉ gấp bội, làm cho người khác thấy tài hoa, dung mạo con tốt đẹp cỡ nào. Nguyệt nhi càng xuất chúng,thì Thẩm Diệu mới càng có vẻ vụng về.”

Bà ta cười, giống như nói chuyện việc nhà bình thường, lời nói cũng phát ra từ nội tâm :

“Nương bảo Quế mama tiếp tục khuyên Thẩm Diệu ái mộ Định vương, bị một nữ tử vụng về như vậy yêu thích, sẽ phát hiện ra, Thẩm Diệu là người không biết liêm sỉ, tự chuốc lấy chê cười. Định vương điện hạ càng thêm chán ghét gấp bội nàng ta.

“Cứ như vậy……”

Ả giống như có chút hiểu được . Bà ta sờ sờ đầu ả:

“Nguyệt nhi là đứa nhỏ thông minh,ý tứ của nương con hiểu được phải không. Cho nên,con phải khuyên Thẩm Diệu, khiến nó tiếp tục ái mộ Định vương, trước mặt Định vương xấu mặt . Như vậy, tài năng xuất chúng hơn người của con sẽ càng làm cho Định vương điện hạ chú ý.

Cho dù thiên hạ nói, Định vương điện hạ lấy Thẩm Diệu, con nếu có thể làm cho người trong lòng Định vương điện hạ là con, con liền thắng.”

“Nương……”

Lời trực tiếp như vậy nói ra. Ả có chút xấu hổ vùi đầu trong lòng nương mình:

“Ta đỡ phải .”

Bà cười cười, lúc trước cùng lão gia bàn việc hôn nhân, cũng có rất nhiều cản trở, khi đó Thẩm tam cũng coi như thanh niên tài tuấn, rất nhiều bà mối đến đạp cổng nhà hắn . Vậy mà hắn lại chọn bà?

Bất quá là vì ,lúc ở chùa miếu vô tình gặp được,bà mặc một thân cẩm y trắng , ngồi dưới tàng cây đánh đàn, bị tam lão gia nghe được thôi.

Tam lão gia đối với bà ,vừa gặp đã yêu, là nhân duyên trời định, sau khi trở về liền thú bà làm vợ. Tam lão gia thích nghe đàn và thích màu trắng nhất.Xem, nhiều nữ tử tranh đoạt nhau như vậy. Mà bà cuối cùng là người thắng, bất quá là vì, ngay từ đầu bà biết, người mình nên đối phó là một nam nhân. Thẩm gia ba cái đích nữ thì như thế nào?

Chỉ có Nguyệt Nhi của bà mới có thể đối phó Định vương điện hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.