Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 139: Hàng xóm là duệ vương
Vợ chồng Thẩm Tín vừa mới hồi kinh, tại buổi lễ triều cống Thẩm Diệu lại tạo ra tiếng vang lớn, làm văn võ bá quan náo động, dân chúng luận bàn ầm ĩ, mọi người đều nhìn chằm chằm phủ Uy vũ đại tướng quân.
Lúc trước khi Thẩm Tín bị giáng chức rời kinh, người Thẩm gia không thèm tới ngó, còn cố tình cắt đứt mọi quan hệ với Đại phòng vì sợ liên lụy. Nay Thẩm Tín quật khởi, người Thẩm gia như nuốt phải ruồi bọ, nghẹn một cục ở cổ, nuốt xuống ko được, nhổ ra không xong.
Trong Vinh Cảnh đường, Thẩm lão phu nhân ngồi ở ghế giữa, da lông phủ trên ghế là da sói Tây Bắc, do Thẩm Tín săn bắt được, nhưng dùng thời gian lâu cũng không còn ấm áp nữa rồi. Trước đây mỗi khi hồi kinh, Thẩm Tín đều mang về rất nhiều da lông tốt, ở kinh thành dù có tiền cũng không mua được. Giờ Thẩm Tín tách ra, Thẩm lão phu nhân chỉ có thể dùng đồ cũ.
Khung cảnh ở Vinh Cảnh đường cũng không còn tinh xảo quý giá như xưa, bình phong, vật trang trí đã ít đi rất nhiều. Không có sự hỗ trợ của đại phòng, Trần Nhược Thu không chống đỡ nỗi.
“Vợ lão Tam càng ngày càng quá đáng.” Thẩm lão phu nhân uống một ngụm trà sâm, da mặt nhăn đùm nói: “Mùa Đông sắp tới, hôm qua ta bảo nàng đi may cho ta một chiếc áo choàng, vậy mà cũng chối đây đẩy. Bạc trong nhà này bây giờ đều chảy vào túi nàng ta hết rồi.”
Nha hoàn phía sau cẩn thận bóp vai cho nàng, cúi đầu không nói. Tính tình Thẩm lão phu nhân ngày càng thất thường, từ sau khi Thẩm Nguyên Bách bị bệnh đậu mùa chết một năm trước, Thẩm lão phu nhân thường xuyên tức giận.
Thẩm Nguyên Bách chết non là nỗi đau lớn trong lòng nàng. Một năm trước, kinh thành xuất hiện bệnh đậu mùa, tuy rằng khống chế kịp thời, nhưng vẫn có một vài người chết, bất hạnh thay, Thẩm Nguyên Bách là một trong số đó.
Nhị phòng Thẩm gia, Thẩm Quý có hai con trai, Thẩm Viên chết dưới tay đao phủ, nhưng vẫn còn Thẩm Nguyên Bách là hy vọng chống đỡ môn hộ sau này, Thẩm Nguyên Bách chết đi, Thẩm Quý như phát điên, Nhiệm Uyển Vân cũng không chịu nỗi, thắc cổ tự vẫn. Sau khi Nhiệm Uyển Vân chết, Thẩm Quý điên cuồng nạp thiếp, nhưng một năm nay không hề có động tĩnh, Thẩm lão phu nhân cảm thất bất thường, tìm đại phụ đến xem cho Thẩm Quý, đại phu nói, Thẩm Quý bị hạ thuốc tuyệt tử, tổn thương căn cơ, sau này không thể có con được nữa.
Thẩm lão phu nhân nghe xong té xỉu, Thẩm Quý cũng choáng váng. Hắn tra tới tra lui, tra được là do Nhiệm Uyển Vân hạ thuốc. Nhiệm Uyển Vân cho Thẩm Quý uống thuốc tuyệt tử, mục đích là để bảo vệ địa vị của Thẩm Nguyên Bách, không ngờ Thẩm Nguyên Bách vắng số chết non. Nhiệm Uyển Vân đã chết, Thẩm Quý tra được cũng không thể làm gì nàng, nhị phòng chỉ còn mỗi một đứa con gái là Thẩm Đông Lăng. Nước lên thuyền lên, nàng trở thành tiểu thư duy nhất của nhị phòng, không còn Nhiệm Uyển Vân, Vạn di nương cũng có địa vị nhất định.
Sau khi Thẩm Quý biết mình tuyệt hậu, hắn không còn hăng hái trên quan trường, dù gì không còn ai kế nghiệp, hắn tranh giành cho ai đây, núi vàng núi bạc có ý nghĩa gì, vì thế cả ngày hắn ăn chơi đàng điếm, vô cùng náo nhiệt.
Nhị phòng không còn hy vọng, Thẩm lão phu nhân chuyển hướng đến tam phòng. Thẩm Vạn vẫn có thể sinh con, hiềm một nỗi bụng Trần Nhược Thu không có động tĩnh, vì thế Thẩm lão phu nhân đưa cho Thẩm Vạn hai tiểu thiếp thông phòng, nhưng Thẩm Vạn không động lòng, đến nay vẫn chỉ để bài trí.
Thẩm lão phu nhân nói: “Không chỉ bất tài, không quán xuyến được gia đình, mà còn ghen tị! Mở miệng thì tự xưng là tiểu thư con nhà danh giá có học thức, vậy mà tham lam, tầm mắt hạn hẹp, không muốn vì trượng phu khai chi tán diệp, chỉ chăm chăm học hỏi những thủ đoạn bỉ ổi dụ dỗ chồng. Đến giờ này Tam phòng vẫn chưa có con trai trưởng, không biết trong lòng ác phụ đó tính toán điều gì!”
Trương ma ma cười nói: “Sao lão phu nhân phải tức giận, chỉ vì Tam gia chưa biết ngoài phu nhân còn có rất nhiều cô gái tốt, hiện giờ Tam gia đang nặng tình, chờ thêm một thời gian, những cô gái trước đây lão phu nhân mua về được dạy dỗ chu đáo, lại xinh đẹp, trẻ trung, đưa đến trước mặt Tam gia, khi đó Tam gia sẽ thích thôi.”
Thẩm lão phu nhân đã mua rất nhiều cô gái, cao thấp mập ốm có đủ, chỉ để dành cho Thẩm Vạn sủng ái. Nhưng người như Thẩm Vạn, không phải chỉ có nhan sắc là có thể lung lạc, Trần Nhược Thu lúc trước lọt vào mắt Thẩm Vạn cũng nhờ có chút kiến thức, tình thư họa ý làm Thẩm Vạn coi trọng nên một lòng một dạ với nàng. Những cô gái kia đã được Thẩm lão phu nhân cho người dạy dỗ, hiện giờ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, bề ngoài lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Thẩm lão phu nhân không tin, có nam nhân nào có thể từ chối các nàng, Thẩm Vạn cũng là đàn ông, ăn hoài một món cũng ngán đúng không, huống gì hiện giờ Trần Nhược Thu cũng không còn trẻ trung tươi mới nữa.”
“Cả một đám suốt ngày chỉ biết chọc ta tức giận.” Thẩm lão phu nhân hờn giận nói: “Ngay cả Nguyệt nhi tính tình cũng giống mẹ nàng ta, tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, giới thiệu cho nàng nhiều mối như vậy, đều là con nhà phú quý giàu có, vậy mà không xem trọng ai, chẳng lẽ còn muốn gả cho hoàng tử sao?”
Trương ma ma nhíu mày, thói quen nói chuyện trần trụi thô tục của Thẩm lão phu nhân trước giờ không hề thay đổi. Nàng cười nhẹ nhàng nói: “Nhị tiểu thư xinh đẹp, chỉ sợ trong lòng Tam gia đã có dự định, muốn nhị tiểu thư từ từ lựa chọn chăng?”
“Ừ, cứ nuôi trong nhà, nuôi riết ra một kẻ thù cho mà xem.” Thẩm lão phu nhân cười lạnh: “Chờ đó, ta chống mắt lên nhìn bọn chúng có thể tìm cho Nguyệt nhi người tốt hơn ta không.”
Tại Thu Thủy uyển, một tay Trần Nhược Thu đang đỡ trán.
Nha hoàn Tình Thư nói: “Phu nhân, nô tỳ mới đến Vinh Cảnh đường hỏi thăm, lão phu nhân đúng là có nuôi dưỡng một vài cô nương, dự định qua một thời gian nữa sẽ đưa đến Thu Thủy uyển. Phu nhân, lão phu nhân làm vậy khác nào đánh một bạt tay vào mặt ngài!”
Trần Nhược Thu nhắm mắt, hất mạnh toàn bộ sách vở trên bàn xuống đất, mấy nha hoàn hốt hoảng không dám thở mạnh.
Hai năm nay, dù trước mặt Thẩm Vạn, Trần Nhược Thu vẫn dịu dàng săn sóc, nhưng sau lưng bọn nha hoàn biết rõ Trần Nhược Thu ngày càng dữ tợn. Có lẽ vì trong coi tiền bạc, phải cân bằng hết thảy mọi việc, nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn giữ thói quen xa xỉ, dù nàng cố gắng đắp vào bao nhiêu thì vẫn thiếu trước hụt sau. Trước đây nàng nhàn rỗi như một nàng tiên không nhiễm bụi trần, suốt ngày tu tâm dưỡng tính, nay cơm áo gạo tiền vây hãm, mỗi ngày trong lòng đều vướng bận, loạn thành một mớ rối bời.
Nhưng tất cả những chuyện đó vẫn không quan trọng bằng việc nàng chưa có con trai.
Nàng lạnh giọng nói: “Lão bất tử này, còn dám mua gái để dành cho con trai hưởng dụng, đúng là không biết liêm sỉ!”
Nếu Thẩm Vạn ở đây, chắc sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Người phụ nữ dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc, đầu ấp tay gối hàng ngày của hắn, âm thanh nhẹ nhàng tỉ tê như mưa phùn bỗng trở nên lạnh lẽo rin rít qua kẽ răng.
Họa ý nói: “Cũng do phu nhân hiền lành. Nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì lão phu nhân cũng sẽ đạt được mục đích, đẩy người vào lòng lão gia.”
Trần Nhược Thu hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn hai nha hoàn Tình Thư, Họa Ý, đây là hai nha hoàn thân cận của nàng, tuổi độ trăng tròn, giống như trái cây no đủ, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân, ngọt ngào như mật. Xinh đẹp như vậy… Nàng cắn môi nói: “Lão phu nhân đúng là hồ đồ, nếu thật sự muốn tìm người, cần gì tìm người ngoài thân thế không rõ, có khi còn làm hỏng gia môn. Chi bằng… tìm người của mình, vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn, hầu hạ cũng yên tâm hơn. Ta thấy hai người các ngươi cũng rất tốt.”
Lời nói dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc như mũi đao, hai nha hoàn hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ không dám, lúc nào nô tỳ cũng muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân, trăm ngàn lần không dám có ý tưởng khác.”
Trần Nhược Thu cúi đầu nhìn các nàng, hai nha hoàn sợ tới mức chân phát run, Trần Nhược Thu nhìn thấy thản nhiên nói: “Đứng lên đi, nếu các ngươi không muốn, ta sẽ không ép buộc.”
“Đa tạ phu nhân.” Hai nha hoàn dìu nhau đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Trần Nhược Thu bề ngoài là người hiền thục dịu dàng, nhưng thân là nha hoàn thân cận, các nàng biết rõ thủ đoạn của Trần Nhược Thu. Trước đây cũng có vài tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp muốn bò lên giường Thẩm Vạn, tuy hắn không có hứng thú nhưng cũng không dứt khoát cự tuyệt. Sau đó những nha hoàn kia đều bị Trần Nhược Thu tìm cớ xử lý, không chỉ bản thân các nàng xui xẻo mà người nhà cũng bị liên lụy. Trong lòng Tình Thư và Họa Ý hiểu rõ, bản chất Trần Nhược Thu là người cực kỳ ghen tị, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu thực sự các nàng dám cả gan có ý với Thẩm Vạn, chỉ sợ tro cốt cũng không còn.
Trần Nhược Thu thở dài: “Chỉ trách ta không có bản lãnh, không thể sinh con trai cho lão gia, nếu ta có thể sinh con trai, sao có thể rơi vào tình cảnh này.”
Hai nha hoàn không dám tùy ý tiếp lời, dù sao đây cũng là nỗi hận trong lòng Trần Nhược Thu. Trần Nhược Thu lẩm bẩm nói: “Không ngờ Thẩm phủ suy tàn đến nông nỗi này, trong nhóm tiểu bối không có nỗi một đứa con trai. Nhị phòng từng có, nhưng hiện tại đã chết hết… Thật lòng ta thấy hâm mộ La Tuyết Nhạn, dưới có con trai con gái, trên không có cha mẹ chồng. Thẩm Tín lại xem nàng như châu báu, không có một thiếp thất thông phòng nào, đúng là làm người ta đố kỵ.”
Nghĩ đến hình ảnh Thẩm Diệu nổi bật tại lễ triều cống, rồi nhìn lại Thẩm Nguyệt, nàng cảm thấy tướng mạo, tài năng của Thẩm Nguyệt hơn hẳn Thẩm Diệu, nhưng Thẩm gia suy tàn đã kéo chân Thẩm Nguyệt, khiến nàng khó có thể tìm được một hôn phu tương xứng, đừng nói tới Định vương mà Thẩm Nguyệt vẫn tâm niệm trong lòng.
Trần Nhược Thu không cam lòng, cả đời nàng tranh cường háo thắng, nay lại thua sút một nữ nhân thô bỉ về mọi mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài có một bà tử tiến vào, nói: “Phu nhân, ngoài cửa có người tìm lão phu nhân, gia nhân đang ngăn cản. Người đó bảo muốn đến nương nhờ Thẩm gia, giờ phải làm thế nào ạ?”
Trần Nhược Thu nhíu mày, Thẩm lão phu nhân này thật là nhiều thân thích. Nhà họ Kinh vừa đi, lại có kẻ khác đến tống tiền, nàng lạnh mặt nói: “Nếu muốn tiền, quăng cho họ hai thỏi bạc rồi đuổi đi, trong phủ không nuôi người nhàn rỗi, không phải mèo chó gì muốn đến cũng được.”
“Không phải a.” Gã sai vặt đi theo bà tử gãi đầu: “Phu nhân, người nọ nhìn không giống kẻ tống tiền, nàng tự xưng là con gái của bạn lão tướng quân, vì trong nhà có biến cố, cùng đường mới đến nương nhờ chúng ta.”
Thẩm lão tướng quân?
Trần Nhược Thu suy nghĩ một lúc, đứng lên nói: “Mời nàng ta vào nhà khách, ta đi xem một chút.”
…
Thẩm Diệu từ hiệu cầm đồ Phong Tiên trở về, thời gian vẫn còn sớm, nàng vừa về đã nhốt mình trong phòng, không biết suy nghĩ cái gì. Đến chạng vạng, La Đàm cũng về đến, mang theo một ít trang sức vừa mua được, hào phóng chia sẻ với Thẩm Diệu, La Đàm nói: “Biểu muội, hôm nay ta và Phùng An Ninh đi dạo cửa hàng, những nơi bán trang sức của kinh thành thật là lớn nha, ta lựa qua rồi, mấy thứ này không biết ngươi có thích không, ngươi cứ cầm trước đi, đợi khi nào ngươi muốn đi, ta lại mua cho người thứ ngươi thích.”
Rõ ràng La Đàm đi mua sắm cả ngày vẫn chưa thỏa mãn.
Thẩm Diệu đồng ý, chờ La Đàm đi rồi nàng nhìn nhìn hộp trang sức, suy nghĩ xem có thể bán được bao nhiêu bạc.
La Đàm về không lâu thì mấy người Thẩm Tín cũng trở lại, cả nhà cùng nhau ăn cơm chiều. Có vẻ chuyện giao thiệp trên quan trường hết sức thuận lợi nên tâm tình La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín khá nhẹ nhàng. Chỉ có Thẩm Diệu hơi uể oải, La Lăng quan sát thấy nên nói: “Hình như biểu muội không khỏe, có chuyện gì sao?”
Thẩm Khâu dừng đũa: “Muội muội, ngươi bị sao vậy?”
Mọi người trên bàn lập tức nhìn nàng chằm chằm, Thẩm Diệu cười nói: “Không có gì, vừa mới hồi kinh, cảm giác chưa quen. Qua mấy ngày thì sẽ bình thường rồi.”
Thẩm Khâu cười nói: “Có gì mà không quen chứ. Nếu muội muội muốn, vài hôm nữa ta rảnh rỗi, mang muội đi từ thành Đông đến thành Tây, từ thành Nam qua thành Bắc, đi vài lần sẽ quen thôi.”
“Khâu biểu ca mang ta theo với!” La Đàm vội vàng tỏ thái độ: “Ta có thể bảo vệ biểu muội.”
“Đừng nháo.” La Tuyết Nhạn nói: “Nếu muội muội ngươi thực sự đi hết một vòng kinh thành, về đến nhà chắc mệt chết. Vả lại Định kinh người đông phức tạp, nếu có chuyện gì xảy ra phải làm sao bây giờ.” Nói xong nàng đưa ánh mắt nhìn Thẩm Tín, ý muốn hắn hát đệm.
Thẩm Tín cười ha ha, nói: “Chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ là được rồi, nàng cứ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu, tiểu tử thúi, nếu ngươi muốn dẫn muội muội đi chơi, hãy dẫn theo một đội binh của lão tử, ai dám gây chuyện thì đánh hắn, sợ gì chứ!”
La Tuyết Nhạn tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tín.
Tình cảm vợ chồng hai người từ lâu đã tồn tại với phương thức như vậy, nhìn bề ngoài giống như luôn cãi nhau ầm ĩ, kỳ thực rất tốt. Thẩm Tín bên ngoài uy phong kiệt ngạo, về nhà thì lại ngoan ngoãn, vợ nói gì nghe nấy. Thẩm Diệu mĩm cười nhìn cảnh này, nhưng lát sau lại trầm mặt, nàng vội cúi đầu, không để mọi người phát hiện. La Lăng nãy giờ luôn quan sát thần sắc Thẩm Diệu, thấy nàng như vậy cũng đăm chiêu.
Sau khi dùng cơm mọi người trò chuyện một lúc rồi trở về sân viện của mình, Thẩm Diệu vừa về đến cửa viện thì bị La Lăng gọi lại.
“Biểu muội chờ đã.”
Thẩm Diệu quay đầu, nhìn hắn nói: “Lăng biểu ca có chuyện gì à?”
La Lăng chần chừ một lúc, lấy từ tay áo ra một hộp gấm, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ra ngoài cùng biểu ca, vô tình thấy một cửa hàng, buôn bán rất đắc khách, nên ta cũng mua một cái. Nghe nói biểu muội ban đêm hay nằm mộng, vật này có ướp hương liệu, tác dụng tịnh tâm an thần, nếu biểu muội không chê thì hãy nhận lấy.”
Thẩm Diệu sững sờ, nhìn người thanh niên trước mặt.
La Lăng trời sinh tuấn tú, tuy không phải kiểu mạnh mẽ như Thẩm Khâu, không yêu nghiệt mỹ mạo như Tạ Cảnh Hành, ngay cả Quý Vũ Thư nhìn cũng đáng yêu dễ gần hơn hắn, nhưng nội tâm hắn dịu dàng tao nhã, làm người khác tự giác muốn thân cận. La Lăng là đứa cháu xuất sắc nhất đời thứ ba của La gia, không chỉ vì tình tình hắn ổn trọng, mà còn bởi hắn là một người chân thành, tấm lòng rộng lớn, có thể đảm đương trọng trách của gia tộc.
Trong bóng đêm, Thẩm Diệu có thể nhìn thấy gương mặt La Lăng hơi hồng lên. Mất tự nhiên nói: “Nếu biểu muội không thích…”
Thẩm Diệu nhẹ nhàng cầm lấy hộp gấm trong tay La Lăng, cười nói: “Biểu ca có lòng quan tâm ta, sao ta có thể cự tuyệt. Cám ơn biểu ca.”
La Lăng mỉm cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Lời nói dịu dàng như chiếc lá rơi, chạm vào đáy lòng người khác, nếu là cô gái bình thường, dù không động lòng, cũng sẽ hết sức thiện cảm. Nhưng Thẩm Diệu lại lùi về phía sau một bước, nhìn La Lăng nói: “Nếu không còn gì khác, ta trở về trước.”
Ánh mắt La Lăng thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng hắn giấu đi rất nhanh: “Vậy ta không quấy rầy biểu muội.” Nói xong hắn xoay người rời đi.
Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn theo bóng dáng La Lăng. Nàng không còn là một cô gái ngây ngô không hiểu chuyện, dù kiếp trước sống cùng Phó Tu Nghi nàng chưa bao giờ được nếm trãi cảm giác yêu đương, nhưng cũng đã sống hơn người khác một kiếp, lại ngây ngốc làm hoàng hậu nhiều năm, chút tình cảm thầm kín của La Lăng nàng có thể nhìn ra. La Lăng là người tốt, nếu cột chặt La Lăng cùng với nàng, một kẻ âm mưu quỷ kế, thì nàng rất ích kỷ. La Lăng chắc chắn sẽ là một phu quân tốt, đúng như nàng mong đợi, nhưng La gia đối với nàng có tình có nghĩa, nàng không thể lấy oán báo ân.
Nàng xoay người trở về phòng. Rửa mặt chải đầu xong, Kinh Trập và Cốc Vũ đều lui ra, Thẩm Diệu ngồi trước bàn, mở hộp gấm mà La Lăng vừa tặng.
Bên trong là một cái khăn tay, thuê thùa rất tinh xảo, là phương pháp thêu hai mặt đã thất truyền, chiếc khăn như thế này dù là ở kinh thành cũng rất hiếm có, La Lăng mua được chắc là đã tốn không ít bạc, quà tặng cũng giống người tặng, đơn giản tinh tế, nhẹ nhàng tản ra mùi thơm thoang thoảng, hít vào làm người ta thư giãn tinh thần.
Thẩm Diệu quan sát một lúc mới phát hiện chiếc khăn này là sản phẩm của Lưu Huỳnh, tay nghề của Lưu Huỳnh tinh xảo bật nhất kinh thành, đây lại là cách thêu hai mặt gia truyền rất ít khi nàng ta chế tác. Xem ra Lưu Huỳnh làm ăn rất tốt, nghĩ vậy những buồn bực trong lòng Thẩm Diệu bỗng chốc tan biến.
Nàng cảm thấy buồn ngủ nên cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc trung y, đi đến bên giường ngồi xuống, đang định cởi luôn trung y để nghỉ ngơi, thì nghe được tiếng cười khẽ: “Đợi đã.”
Thẩm Diệu giật mình, lửa giận vừa tan biến lập tức bùng lên, nàng nhìn vị khách không mời luôn luôn tới bằng lối cửa sổ, gằn từng tiếng: “Tạ – Cảnh – Hành.”
Người nọ bước vào, thản nhiên quay lại đóng cửa sổ, giống như nơi này chính là hậu viện nhà hắn. Lúc này hắn không mang mặt nạ, gương mặt anh tuấn mỹ mạo bộc lộ hết thảy dưới ánh đèn, quyến rũ người khác mắc tội, nhưng Thẩm Diệu chỉ muốn chém hắn một đao.
“Trong thiên hạ này, chỉ có ngươi mới dám gọi tên thân mật của ta như vậy.” Tạ Cảnh Hành tùy tiện kéo ghế, ngồi xuống nói: “Cũng chỉ có mình ngươi còn sống đến lúc này.”
Hắn cao lớn, ngồi trên ghế của Thẩm Diệu cách biệt rất rõ ràng, khí thế cao cao tại thượng lúc nào cũng lộ rõ.
Thẩm Diệu lạnh mặt nhìn hắn: “Duệ vương đúng là nhàn rỗi, từ đường Diễn Khánh đến đây, mỗi chỗ đều quen thuộc.”
“Dễ thôi.” Tạ Cảnh Hành chống cằm: “Ta đã mua hết những tòa nhà từ đường Diễn Khánh kéo dài đến đây, hiện giờ ta là hàng xóm của ngươi rồi, người đời có câu bán bà con xa mua láng giềng gần, cho nên bổn vương đến để chào hỏi.”
Thẩm Diệu hít một hơi khí lạnh. Tuy nơi này gần đường Diễn Khánh, nhưng muốn mua tất cả tòa nhà, không phải đã mua hơn một nửa con đường rồi sao, dù có nhiều bạc cũng đi nữa cũng đâu thể ném tiền qua cửa sổ như vậy? Chẳng lẽ hắn mang hết quốc khố Đại Lương sang Minh Tề rồi sao? Hắn tiêu sài vô độ như vậy, vua Vĩnh Nhạc có biết không?
Tạ Cảnh Hành này đúng là không biết xấu hổ, nói cái gì bán bà con xa mua láng giềng gần, làm gì có hàng xóm đêm hôm khuya khoắt chạy đến chào hỏi như vậy, không gửi thiệp mời, cũng không cần đợi ai mời, hoàng thất Đại Lương ai cũng không có quy củ như vậy sao?
“Nhìn ngươi không được vui.” Tạ Cảnh Hành hứng thú nhìn nàng: “Có chuyện gì khó, có thể nói với ca ca. Nể tình người quen cũ, ta có thể giúp ngươi một vài chuyện.”
Thẩm Diệu nguýt một cái, càng ngày nàng càng không hiểu mục đích của Tạ Cảnh Hành là gì. Lời của hắn không chứa địch ý mà muốn nhắc nhỡ nàng. Nghĩ đến chuyện hôm nay ở hiệu cầm đồ Phong Tiên, nàng dò hỏi: “Tạ Cảnh Hành, ngươi thấy Phương thị, chủ mẫu phủ Lâm An hầu là người như thế nào?”
Phương thị là mẹ đẻ của Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều, cái chết của công chúa Ngọc Thanh ít nhiều có dính líu đến Phương thị, mọi người đều biết công chúa Ngọc Thanh là cấm kỵ của Tạ Cảnh Hành, vậy mà Thẩm Diệu lại cố tình khơi gợi.
Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?”
“Ngươi sẽ không nói sao?”
“Nói với ngươi cũng được.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Ở trong mắt ta, Phương thị không bằng một con kiến.”
Thẩm Diệu nhìn hắn: “Thế sao ngươi không giết nàng ta báo thù?”
Tạ Cảnh Hành híp mắt nhìn Thẩm Diệu, rồi đột nhiên cười rộ lên, giọng cười như rượu hoa đào được ủ lâu năm, mang theo hơi thở mùa xuân làm người ta say mê, lại rất nồng, rất cay làm người ta thanh tỉnh. Hắn nói: “Thẩm Diệu, ngươi sợ rằng Thẩm Tín sẽ trở thành một Tạ Đỉnh thứ hai sao?”
Thẩm Diệu đáp: “Không sai.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ báo thù bằng mọi cách. Giết Phương thị, rồi giết hai đứa con trai của nàng, như thế mới có thể giải hận, mới không phí một kiếp sống.”
Nàng nói một cách thản nhiên, dường như không biết trong đó chứa bao nhiêu tàn độc, Tạ Cảnh Hành ngồi nghe cũng không hề kinh ngạc, hắn chỉ cười nói: “Ta khinh thường nên mới không giết Phương thị, cũng ngại phiền toái. Vả lại, Tạ Đỉnh và công chúa Ngọc Thanh với ta không có liên hệ, vì sao ta phải báo thù?”
Thẩm Diệu sửng sốt.
Việc Tạ Đỉnh và Tạ Cảnh Hành không phải cha con ruột thịt, Thẩm Diệu đã từng nghe qua, nhưng không ngờ ngay cả công chúa Ngọc Thanh cũng không cùng huyết thống với hắn. Nếu vậy thì tại sao Tạ Cảnh Hành có thể trở thành đích tử Tạ gia?
Thẩm Diệu chợt nghĩ tới một việc, liền hỏi: “Vậy con trai của công chúa Ngọc Thanh…”
“Đã chết.” Tạ Cảnh Hành bình thản nói: “Vừa mới sinh đã chết rồi.”
Vừa sinh ra đã chết, nhưng tại sao không một ai biết việc này, chẳng lẽ ngay lúc đó Tạ Cảnh Hành đã được tráo đổi, ngay cả công chúa Ngọc Thanh cũng không phát hiện.
“Nếu con trai Tạ Đỉnh có thể bình an ra đời, cũng sẽ không sống quá ba tuổi.” Tạ Cảnh Hành lạnh nhạt nói: “Bởi vì là ta, Phương thị mới không dám xuống tay. Bởi vì…” Hắn nham hiểm cười: “Những kẻ được phái đi giết ta đều không bao giờ trở lại.”
Thẩm Diệu bừng tỉnh, nàng từng nghĩ, Phương thị có thể làm công chúa Ngọc Thanh chật vật, thậm chí cuối cùng phải trả giá cả tính mạng, nhất định là người có dã tâm có thủ đoạn, người như vậy sao có thể để Tạ Cảnh Hành bình an vô sự mà trưởng thành. Thì ra là không làm gì được, có lẽ Phương thị thấy tình thế như vậy cũng hết sức hoang mang, nên mới thu tay. Còn vì sao những người được phái đến biến mất, với thân phận Duệ vương của Tạ Cảnh Hành, mọi việc đã có thể giải thích rõ ràng.
Những khúc mắc trong lòng nàng cuối cùng được giải quyết. Tạ Cảnh Hành cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi không cần lo lắng, Thẩm Tín sẽ không giống như Tạ Đỉnh.”
Thẩm Diệu nói: “Ta và ngươi cũng không giống.”
Tạ Cảnh Hành còn đang giật mình, đã nghe Thẩm Diệu nói: “Ngươi khinh thường, không thèm động đến, ta không nói ngươi được. Nhưng nếu là ta thì khác, nếu có người giống như Phương thị chen chân vào nhà ta, ta sẽ dùng hết lực lượng của ta để người đó nếm mùi đau khổ, ta sẽ làm người đó thịt nát xương tan, kéo tới bãi tha ma cho chó ăn.” Khi nói những lời này, trong mắt Thẩm Diệu ánh lên cảm xúc mãnh liệt.
Tạ Cảnh Hành đặt một tay lên đỉnh đầu nàng vỗ về: “Ừ, nếu có loại người như vậy xuất hiện, ngươi cứ nói với ta, nghĩ tình hàng xóm, ta thay ngươi giết kẻ đó, không lưu hậu hoạn.”
Thẩm Diệu kéo tay hắn xuống, Tạ Cảnh Hành mỉm cười nhìn nàng, lời nói nửa đùa nửa thật.
Người như Phương thị, nếu Tạ Cảnh Hành muốn giết, là chuyện rất dễ dàng.
Thẩm Diệu nói: “Loại chuyện giết người này, tự ta cũng biết.”
“Không đến bước cuối cùng, tự mình ra tay không phải là nước cờ tốt.” Tạ Cảnh Hành nói: “Nếu ngươi ngại ngùng thì trả thù lao cho ta cũng được.”
Thẩm Diệu châm chọc: “Duệ vương điện hạ thân vàng mình ngọc, ta không trả nỗi phí.”
Tạ Cảnh Hành cười cười: “Ta giảm giá cho ngươi hai phần.” Hắn đứng lên, bước đến trước bàn, nơi có hộp gấm chứa khăn tay La lăng vừa tặng còn đang mở. Tạ Cảnh Hành tùy tay cầm lấy, đưa lên mũi ngửi: “Mùi hương hơi kém, con chó bổn vương nuôi gần đây ngủ không tốt, dùng tạm cũng được.” Không đợi Thẩm Diệu đáp lời, Tạ Cảnh Hành đã cho chiếc khăn vào tay áo: “Lấy cái này làm thù lao vậy.”