Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 104: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
Người vóc dáng thấp há hốc miệng, tên còn lại ánh mắt âm trầm. Có lẽ thái độ thong dong của Thẩm Diệu làm hắn trở tay không kịp, trong tình huống như vậy mà Thẩm Diệu vẫn có thể uy hiếp ngược lại, đúng là làm hắn rất bất ngờ. Nàng giống như một kẻ vô lại trên đường, ăn vạ với bọn hắn. Nhưng nàng nói đúng, nếu nàng biết người hôm đó là ai mà bọn hắn bức ép nàng đến đường cùng, lòng nàng mang hận, sao có thể tiết lộ chân tướng với bọn hắn.
Ánh mắt Thẩm Diệu lạnh lùng, ai cũng có nhược điểm, nhược điểm của hai người này là cần biết người bên trong mật thất là ai, mà đầu mối duy nhất chỉ có một mình nàng. Nếu nàng là một tiểu thư nũng nịu, dọa nhẹ không chừng đã lấy được thông tin, nhưng đáng tiếc nàng từng là Thẩm hoàng hậu lăn lộn chốn hoàng cung, nguy hiểm gì mà chưa từng trãi qua.
“Vậy bây giờ ngươi muốn gì?” Người vóc dáng thấp dụ dỗ nàng, vẻ mặt thay đổi hòa khí hơn: “Chỉ cần ngươi nói ra người nọ là ai, cái gì chúng ta cũng đồng ý với ngươi.” Ngữ khí của hắn giống như đang dỗ dành đứa bé.
Thẩm Diệu mí mắt cũng không nâng, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Hai người hết sức ngạc nhiên với câu hỏi của nàng, người cao gầy cười lạnh: “Biết chúng ta là ai đối với ngươi có lợi gì?”
“Biết đâu ta có thể liên tưởng đến người nọ.” Thẩm Diệu mỉm cười nhìn hắn.
“Ngươi đang kéo dài thời gian.”
Thẩm Diệu im lặng không đáp.
Người vóc dáng thấp đá ghế đứng dậy, chộp lấy hàm Thẩm Diệu, dường như đã hết kiên nhẫn nói: “Nữ nhân thối, rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Không cần nhiều lời với nàng, binh lính của Thẩm Tín đang bủa vây bên ngoài, chúng ta không thể ra mặt, hiện tại chỉ có thể bắt nàng theo chúng ta, đợi sau khi về đến nơi…” Nụ cười của hắn vặn vẹo: “Tất nhiên sẽ có cách làm nàng phải mở miệng.”
Hắn cúi xuống, sờ soạng rối loạn trên gương mặt Thẩm Diệu: “Cô bé, vừa rồi gia không muốn gặp phiền phức nên đối đãi nhẹ nhàng với ngươi, nhưng nếu ngươi đã không muốn sống, thì cũng đừng trách gia vô tình!”
Ánh mắt Thẩm Diệu chợt lạnh, nhanh như chớp lấy từ tay áo ra một cây dao nhỏ, nhằm mặt đối phương đánh tới, tên kia không kịp đề phòng, bị rạch một dao vào mặt máu chảy ròng ròng. Thẩm Diệu lùi lại, dây trói đã được nàng âm thầm cắt đứt tự lúc nào. Thẩm Diệu luôn có một thói quen giấu một cây dao nhỏ vào tay áo, nhờ vậy lúc này còn có vũ khí để tự vệ. Nàng chạy ra sau mạn thuyền, kêu to “Cứu mạng!”. Vừa chạy khỏi khoang thuyền nàng đã bị bắt trở lại ném mạnh vào khoang, lưng đập vào ván gỗ làm chiếc thuyền lay động mạnh, Thẩm Diệu đau đến nỗi hít một hơi. Nhưng vừa trấn tĩnh, nàng lại lao ra, tên cao gầy cười lạnh, đá một cái vào xương bánh chè của Thẩm Diệu, nàng đau đớn khụy xuống, nhưng rồi lại vung dao nhỏ lên hướng người nọ đâm tới, tên cao gầy hoảng hồn tránh qua một bên, miệng mắng “Độc phụ!” sau đó đoạt dao trong tay nàng. Thẩm Diệu chịu đựng nỗi đau trên đầu gối, hai tay bắt lấy cửa sổ khoang thuyền, không nghĩ ngợi buông mình xuống dòng nước lạnh buốt.
“Còn muốn chạy?” tên cao gầy không hề do dự cầm dao vừa đoạt được đâm vào bắp chân Thẩm Diệu, nàng rơi xuống nước máu lan ra đỏ cả mặt hồ.
Đang là mùa Đông nên nước hồ Vạn Lễ lạnh đến thấu xương, rơi vào nước cả người dường như đóng băng, cựa quậy được vài cái, toàn thân Thẩm Diệu đã tê cứng.
Tên cao gầy định nhảy xuống bắt Thẩm Diệu, dù sao nàng cũng là nhân chứng duy nhất biết về mật thất kia, nhưng hắn chưa kịp nhảy đã nghe một tiếng pháo hiệu, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện một chùm ánh sáng trên bầu trời.
“Có biến!” Tên vóc dáng thấp lau máu trên mặt, nói: “Đi thôi!”
“Mang ả ta theo.” Tên cao gầy mắng một tiếng, chuẩn bị nhảy xuống bắt Thẩm Diệu, không ngờ thân thuyền xóc nảy một cái, trên mũi thuyền xuất hiện hai kẻ mặc áo đen, trên vai áo hai người này có thêu chim ưng bằng chỉ kim tuyến, nhìn rất đặc biệt. Tên thấp hơn thất thanh nói: “Mặc Vũ Quân! Tại sao Mặc Vũ Quân lại có mặt ở đây?”
Hai tên bắt cóc còn chưa hồi phục tinh thần, hai người áo đen đã ra tay, ánh kiếm màu bạc hiện lên, hai tên bắt cóc đình chỉ động tác rồi từ từ ngã xuống.
Trong lòng hồ, Thẩm Diệu đang kịch liệt giãy giụa, qua những lời hai tên bắt cóc nói, nàng đoán được họ không hành động đơn độc, sau lưng họ có thể là một thế lực khổng lồ mà nàng không thể tưởng tượng nỗi. Nếu chỉ là hai người bọn họ, nàng còn có hy vọng thoát thân, nhưng nếu rơi vào tay thế lực phía sau thì dù nàng có chết Thẩm gia cũng sẽ không tìm thấy xác.
Vì nghĩ thế nên nàng quyết tâm đào tẩu ngay lúc này, nhưng không ngờ hành động đập nồi dìm thuyền này đã dẫn nàng vào chỗ chết. Hai kẻ bắt cóc kia không xuống bắt nàng, chẳng lẽ nàng đành chịu chết tại đây?
Toàn thân nàng dần chìm xuống, bên tai nghe được tiếng vang ong ong, cơ thể như rơi vào hầm băng nhưng đôi mắt lại nhìn thấy ánh sáng chói lòa, ánh sáng của những ngọn đuốc, ánh sáng của hoa đăng, xa xa gần gần nhưng đưa tay lại không thể nào chạm tới [Edit: Phan Ngọc Huyền. Huhu…Tạ Cảnh Hành mau tới cứu nương nương].
Chính vào lúc ánh sáng dần tắt đi, nàng đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ xa bơi tới. Người nọ động tác mạnh mẽ, xuất hiện giữa những chùm ánh sáng giống hệt một vị thần. Hắn bơi tới chỗ Thẩm Diệu, dùng một tay ôm ngang lưng nàng ngoi lên mặt nước. Trong sự lạnh lẽo như muốn đóng băng này, một người tự bơi đã là rất gian nan vậy mà hắn mang theo một người lại hết sức thoải mái. Bơi tới chỗ thuyền hoa, hắn nâng Thẩm Diệu lên thuyền, sau đó xoay người trèo lên.
Thẩm Diệu sặc nước, người nọ cũng không chạy lại giúp nàng, hắn nắm tay để lên miệng ho khan vài tiếng. Nghe tiếng động, nàng ngước lên nhìn, người nọ toàn thân ướt sủng, không còn vẻ thiếu đánh thường ngày mà đang nhíu mày nhìn nàng.
Chính là Tạ Cảnh Hành.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu cũng không quá ngạc nhiên. Hai tên bắt cóc kia vì hắn mới tìm nàng, việc hắn biết tin tức chạy tới cũng không có gì là lạ.
Nàng cố sức động đậy toàn thân, vừa xoay người đã thấy thi thể hai kẻ bắt cóc nàng đang nằm ở khoang thuyền, từ trong khoang có hai người áo đen bước ra, một người đi đến thấp giọng thì thầm vài tai Tạ Cảnh Hành, hắn vẫy tay một cái, hai người kia mang theo hai khối thi thể rời đi, trước khi đi còn lau sạch vết máu ở khoang thuyền.
Thẩm Diệu nhìn qua là biết ngay đây là người của Tạ Cảnh Hành, nàng giật giật đôi chân, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, ở trong nước lạnh gần mười phút, nàng sắp đông cứng, trước đó lại bị hai kẻ bắt cóc ném tới ném lui, đá vào đầu gối, rồi còn bị đâm ở bắp chân, nhớ tới vết thương nàng nhìn xuống làn váy chính mình, ngay chỗ bị đâm đã nở ra một đóa hoa máu, nàng mặc váy hơi tối màu nếu không chú ý cũng khó nhìn thấy được.
Vừa lạnh vừa đau, Thẩm Diệu không nói được gì. Tạ Cảnh Hành bước đến khoang thuyền, từ bên trong tủ nhỏ bê ra một cái hỏa lò rồi lấy một que diêm châm lên, bỏ thêm vào đó chút than củi.
Hỏa lò ấm áp dần dần cháy lên, ngọn lửa lắc lư qua lại, Tạ Cảnh Hành nhìn thoáng qua Thẩm Diệu, cười nói: “Ta chuẩn bị thay quần áo, ngươi còn muốn mở to mắt nhìn tiếp à?”
Thẩm Diệu nghe vậy nhắm tịt hai mắt, tinh thần nàng vẫn còn hỗn loạn, Tạ Cảnh Hành cố tình trêu đùa để nàng có thể thả lỏng, nàng nghe một tiếng cười khẽ, sau đó là âm thanh loạt xoạt thay quần áo, một lát sau âm thanh của Tạ Cảnh Hành vang lên: “Xong rồi.”
Thẩm Diệu mở mắt ra, Tạ Cảnh Hành đang thắt lại nút cuối cùng, hắn mặc cẩm bào màu xanh đen, khoát áo khoát lông cừu dày cộm, cả người toát ra vẻ lạnh băng nghiêm nghị. Đôi mắt hoa đào nhìn Thẩm Diệu cười như không cười: “Ngươi có muốn thay đổi xiêm y hay không?”
Thời tiết lạnh như vầy nếu mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm lạnh, dù ngồi cạnh lò than hong khô xiêm y thì cũng cần một khoảng thời gian. Không chừng sau khi quần áo khô thì người lại bị nhiễm khí lạnh. Thẩm Diệu từ trước đến nay luôn yêu quý bản thân, mà toàn thân nàng lúc này cũng cực kỳ chật vật nên nàng nhìn Tạ Cảnh Hành bình tĩnh nói: “Có, ngươi còn quần áo khác hay không?”
Tạ Cảnh Hành đứng dậy, lấy trong túi vải đặt trên bàn gỗ một bộ quần áo, ngồi dựa vào tường nói: “Thuộc hạ của ta có chuẩn bị quần áo, nhưng không có xiêm y nữ tử, ngươi muốn đổi thì chỉ có thể mặc đồ của ta mà thôi.”
Một nữ tử chưa lấy chồng, mặc vào quần áo của một nam nhân xa lạ, tình huống như vậy không được tự nhiên. Thẩm Diệu nâng mắt nhìn Tạ Cảnh Hành, thấy khóe môi hắn câu lên một nụ cười ác liệt, không biết là nói thật hay nói dối.
Thẩm Diệu phát hiện Tạ Cảnh Hành có một vẻ cuốn hút rất đặc biệt, từ lúc trùng sinh tới nay, nàng dùng tâm tình của “Thẩm hoàng hậu” đối mặt tất cả mọi người. Ngay cả đối với Thẩm Khâu, nàng cũng không thể đối xử với hắn như ca ca mà luôn chiếu cố hắn. Nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp Tạ Cảnh Hành, nàng luôn có cảm giác hoảng hốt, cảm giác này không giống tâm tình của “Thẩm hoàng hậu” mà đơn thuần chỉ là tâm tư của ngũ tiểu thư Thẩm gia mà thôi.
Thẩm Diệu hít sâu một hơi, nói: “Đưa cho ta.”
Câu trả lời của nàng làm Tạ Cảnh Hành kinh ngạc, hắn nhìn nàng xác định lại một lần nữa: “Ngươi muốn mặc quần áo của ta?”
“Chẳng lẽ còn quần áo nào khác sao?” Thẩm Diệu hỏi.
Tạ Cảnh Hành cười, ném quần áo cầm trong tay cho nàng, Thẩm Diệu tiếp nhận, nàng nhịn, nhìn Tạ Cảnh Hành nói: “Xin tiểu Hầu gia xoay người sang chỗ khác.”
Tạ Cảnh Hành nghe vậy, sâu xa đánh giá Thẩm Diệu từ trên xuống dưới một lần, Thẩm Diệu bị ướt nên quần áo dán chặt trên người, dáng người nho nhỏ của thiếu nữ hiện ra toàn bộ, vẻ chật vật khác hẳn hình tượng lạnh nhạt hàng ngày, Tạ Cảnh Hành nói: “Tiểu nha đầu chưa dứt sữa cũng biết thẹn thùng à?” Ánh mắt hắn ghét bỏ: “Yên tâm đi, cái gì cũng không có, chả có gì hay để ta nhìn.” [Mẹ nó, anh có biết nói thế là sĩ nhục phụ nữ không hả? Hả? Hả?] Dứt lời, hắn tiêu sái quay đầu đi, không thèm nhìn Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu cảm thấy yên tâm một chút, cầm lấy quần áo Tạ Cảnh Hành, đó là một bộ trường bào màu xanh lam, cổ áo, tay áo đều thêu đồ án, từng mũi thêu kỹ thuật thượng thừa, Thẩm Diệu theo bản năng phụ nữ sờ soạng một lúc, đường thêu khéo léo như vậy kiếp trước nàng chỉ thấy trong hoàng cung, người ta đồn Lâm An hầu giàu nhất nhì cả nước thì ra cũng có căn cứ.
Nàng chậm rãi cởi áo ngoài và trung y, dùng quần áo ướt hơ qua hơi nóng chỗ lò than rồi chà lau sạch sẽ bọt nước trên người, sau đó cầm lấy quần áo mới mặc vào. Không ngờ áo hắn kiểu dáng phức tạp, nàng chưa mặc xong thì đai lưng quấn vào bắp chân ngay chỗ vết thương, Thẩm Diệu đau đến hít một hơi lập tức ngồi không ổn, té ngã đụng vào bàn làm ấm trà trên đó rơi xuống.
Tạ Cảnh Hành nghe động tĩnh, lập tức quay đầu, nhìn thấy Thẩm Diệu ngã bẹp dưới nền gỗ, hắn tiến đến nâng nàng nâng dậy. Thẩm Diệu chưa kịp ngăn cản, cả người đã bị hắn ôm vào lòng, quần áo còn chưa mặc xong rối bời ở trên người, vai hơi lộ ra, sợi tóc cũng chưa khô, bộ dáng kia có vài phần kiều diễm. Dù nàng có bình tĩnh thong dong thế nào, nháy mắt này bỗng nhiên vô cùng luống cuống.
Tạ Cảnh Hành lại không để ý nhiều, nhíu mày cầm bàn chân của nàng, mắt nhìn miệng vết thương chằm chằm, giọng nói âm u: “Sao lại thế này?”