Đọc truyện Tướng Minh – Chương 287: Không có tin tức tốt
Tháng tám Giang Nam mưa bụi dày đặc, dày như hai đầu lông mày tương tư buồn của thiếu nữ. Mặc dù lúc nhỏ Lý Nhàn đã từng đến Giang Nam, nhưng khi đó phải chạy trối chết nên không có tâm tư gì xem mưa bụi Giang Nam như ca như vẽ. Hơn nữa chỉ ở lại Giang Nam chưa đầy một năm đã bị Dương Kiên phái thị vệ tìm được, nhân mã Thiết Phù Đồ một đường giết tới Trác quận. Gần một năm, nhưng Giang Nam trong trí nhớ của Lý Nhàn vẫn là mưa bụi liên miên, còn có dáng người tuyệt vời của thiếu nữ giặt quần áo ở bên bờ sông.
Chỉ có điều lấy thân phận bây giờ của Lý Nhàn, muốn ra khỏi cửa cũng không phải là chuyện đơn giản. Chỉ là một cửa nho nhỏ của Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên kia cũng nói mãi mới qua, về phần ý tứ chỉ đem vài người cải trang xuôi nam hắn uyển chuyển biểu đạt, đã bị Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên hung hăng bóp chết trong trứng nước. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên, Lý Nhàn chỉ đành cố gắng ép ý niệm trong đầu xuống.
Theo như lời Trương Trọng Kiên, hiện giờ thật vất vả mới có địa bàn của mình, có mấy vạn binh tốt, dù hắn không lo cho mình thì cũng phải lo cho mấy vạn người này. Hơn nữa từ đầu đến cuối, Lý Nhàn cũng không phải người không biết lo cho bản thân mình. Nhưng mà Lý Nhàn xem mình như một bảo bối đã nguy, mà mọi người cũng xem hắn như một bảo bối quý giá lại càng thêm nguy. Nếu theo như lời Trương Trọng Kiên, nếu là Hồng Phất cô cô, đừng hy vọng nàng đồng ý cho con hạ Giang Nam. Lý Nhàn bĩu môi nói, cô cô không phải cũng từng chơi ở Giang Nam sao? Về phần Hồng Phất có thật sự khoái trá như vậy không, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ.
Sau một phen cò kè mặc cả, Lý Nhàn không thể không mang theo năm trăm tinh kỵ cộng thêm Hùng Khoát Hải bộ chiến vô địch. Đương nhiên, cũng không thể thiếu Âu Tư Thanh Thanh từ sau khi Diệp Hoài Tụ tới Cự Dã Trạch cũng liền theo đuôi dính vào ở phía sau Lý Nhàn. Nữ nhi trong sáng không thấy được mọi mặt vấn đề, nhưng với khứu giác nhạy bén của nữ tử vẫn khiến nàng duy trì cảnh giác lúc ở với Diệp Hoài Tụ. Đương nhiên, cơ sở của loại cảnh giác này là nàng sợ Lý Nhàn bị nữ tử khi thì quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành khi thì thanh thuần hại nước hại dân kia độc chiếm.
Nhìn năm trăm kỵ binh được chọn ra kỹ lưỡng đang chờ xuất phát, đầu Lý Nhàn chợt to như cái đấu.
Hắn nhìn nhìn Đạt Khê Trường Nho rồi Trương Trọng Kiên một chút, cười khổ nói:
– Mang theo một đoàn kỵ binh như vậy ra khỏi cửa, chỉ sợ càng gây chú ý.
Đạt Khê Trường Nho trả lời:
– Con nên biết, tính mạng của con bây giờ là một người gắn với mấy vạn người.
Trương Trọng Kiên nói:
– Hoặc là dẫn theo, hoặc là đừng đi nữa.
Lý Nhàn bất đắc dĩ, nhìn Hùng Khoát Hải, trong lòng tự nhủ mang theo một người như vậy kỳ thực cũng không sai biệt lắm, thân mình Hùng Khoát Hải cao hai thước hơn nữa khuôn mặt hung ác khí lực cường kiện kia cũng đủ làm cho người khác chú ý, hơn nữa còn có năm trăm tinh kỵ, làm sao có thể che dấu được hành tung?
May là, bọn họ có quần áo có số của phủ binh Đại Tùy làm yểm hộ.
Cứ như thế một đội tinh kỵ theo quan đạo xuôi nam, lục lâm sơn trại từ năm ba nghìn người trở xuống phỏng chừng không dám chặn bọn họ lại. Hơn nữa Giang Nam hiện tại so với hai bên bờ sông Hoàng Hà còn thái bình hơn, quan phủ địa phương cũng không biết phủ binh Đại Tùy được điều động, cho nên mặc dù xuất hành lộ liễu ngược lại an toàn hơn một chút.
Năm trăm tinh kỵ này đều là những người được lựa chọn kỹ lưỡng từ Nhuệ Kim Doanh, trên người đã được trang bị đầy đủ binh trang, nhưng vì sự an toàn của Lý Nhàn, Đạt Khê Trường Nho còn trang bị cho những người này thêm một bậc nữa. Mã sóc, hoành đao, lá chắn kỵ binh, cung cứng, liên nỏ mấy thứ này giống nhau không kém, hơn nữa mỗi người còn được trang bị ba đầu thương. Mấy thứ này bọn kỵ binh treo đầy trên người, nhìn uy phong lầm lẫm.
Sau lưng ba mũi đầu thương, thắt lưng bên trái có hoành đao bên trái có liên nỏ, trên cánh tay trái cầm lá chắn kỵ binh, mã sóc giắt ở thắng câu, cung cứng giắt trên lưng ngựa.
Một đội ngũ kỵ binh như vậy, đi đến đâu cũng đủ để làm chói mắt.
– Con thấy mình đã rất sợ chết rồi, cha và sư phụ sắp xếp như vậy, làm cho con càng sợ chết hơn.
Lý Nhàn nhìn Đạt Khê Trường Nho nói một cách cực nghiêm túc.
Đạt Khê Trường Nho dùng giọng điệu còn nghiêm túc hơn trả lời:
– Con có thể nghĩ đến Dương Quảng, có lần nào đi tuần mà không phải là tinh kỳ che lấp mặt trời binh giáp hơn mười vạn không?
– Tốt xấu gì y cũng là Hoàng đế!
Lý Nhàn cãi lại nói.
Trương Trọng Kiên lườm hắn một cái nói:
– Hoàng đế thì thế nào? Mỗi lần y ra ngoài đều mang theo mấy chục vạn người, một mặt đương nhiên là do thích phô trương, con cho là y không sợ chết sao? Người ở vị trí càng cao thường sẽ càng sợ chết, cho nên mới phải chú ý tới việc phô trương. Y làm Hoàng đế, cảm thấy mang theo mấy chục vạn binh lính mới có thể đảm bảo an toàn của y. Mà con bây giờ là tướng quân của Yến Vân trại, sao có thể đi ra ngoài mà không mang theo vài trăm người chúng ta.
Lý Nhàn không nói gì.
Kỳ thật cách phản bác này của Trương Trọng Kiên rất hay, nếu đổi lại là so với người khác, Lý Nhàn có lẽ còn có thể tìm cớ từ chối, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói đến Dương Quảng dù Lý Nhàn có cái gì cũng không thể phản bác được. Hơn nữa ông cũng không nói sai, người càng có thân phận địa vị lại càng sợ chết. Điểm này căn bản cũng không cần dùng ví dụ chứng minh, cái chết của địa chủ và hộ nông dân cũng tuyệt đối không cùng một kiểu.
Chấp nhận đi.
Lý Nhàn tự nói với mình, hiện tại mình cũng là một địa chủ.
Mang theo năm trăm tinh kỵ trang bị đến tận răng và một đội chiến vô địch Hùng Khoát Hải, Lý Nhàn khí thế mười phần ra khỏi Cự Dã Trạch. Thời điểm ra khỏi trạch, đám binh sĩ trên đường không biết hắn đi làm cái gì cũng ra đưa tiễn. Đám dân chúng đánh cá thợ thủ công chịu ơn Lý Nhàn cũng tới đưa tiễn, náo nhiệt như đưa tiễn Lý Nhàn đi cưới nương tử.
Nhưng mà Lý Nhàn vừa mới thúc Đại hắc mã rời đi, Hùng Khoát Hải bỗng nhiên cất bước ngăn ở trước mặt hắn.
– Ngươi lại có chuyện gì?
Lý Nhàn khó hiểu hỏi.
Hùng Khoát Hải nhìn Lý Nhàn rất vô tội nói:
– Tướng quân à, tôi cũng tự biết mình đi lại rất nhanh có rất ít người đuổi theo kịp, nhưng phải đi xa tới ngàn dặm, dù sao ngài cũng phải cho tôi một con ngựa để cưỡi chứ?
Lý Nhàn nhìn ngắm thân hình của Hùng Khoát Hải, chân thành nói:
– Ta cảm thấy, trâu càng thích hợp với ngươi hơn.
…
Sau khi xuất trạch Lý Nhàn dẫn theo kỵ binh một đường đi thẳng căn bản không có ý định che dấu hành tung, hiện giờ hai bên bờ sông Hoàng Hà loạn rối tinh rối mù. Nhất là bờ bắc Hoàng Hà, từ sau khi Dương Quảng bổ nhiệm Dương Nghĩa Thần làm Lục quân chiêu thảo sứ, phía bắc Hoàng Hà đã đánh nhau loạn lên. Hôm nay trên đường nhìn thấy mấy vạn quân như hồng thủy chạy qua, ngày mai lại nhìn thấy nhân mã của triều đình hùng hổ đuổi theo. Tuy nhiên lại nói tiếp, Dương Nghĩa Thần này quả thật rất có bản lĩnh.
Thời điểm Đại Tùy lần đầu tiên chinh phạt Cao Cú Lệ, y xuất quân đi Túc Thận Đạo, binh tới Mã Tí Thủy gặp Ất Chi Văn Đức dẫn đầu quân Cao Cú Lệ, Vũ Văn Thuật để Dương Nghĩa Thần làm tiên phong, một ngày bảy trận chiến thắng bảy lần, giết hơn hai vạn người của quân Cao Cú Lệ. Chỉ có điều sau đó toàn quân đều tan, y cũng bị liên lụy, bị bắt từ bỏ chức quan. Năm Đại Nghiệp thứ chín, Đại Nghiệp Hoàng đế lần thứ hai chinh phạt Cao Cú Lệ, y cùng với Vũ Văn Thuật đồng thời được phục vị. Vũ Văn Thuật làm Nguyên soái, y làm phó soái.
Lần này không có quan văn giám quân nên quân viễn chinh quân Tùy tiến công cực kỳ thuận lợi, thời điểm mắt thấy sẽ phá được Bình Nhưỡng thì Dương Huyền Cảm Đốc lương nhà kho Lê Dương lại làm phản. Đêm ngày hai mươi tám tháng sáu Dương Quảng ra mật chỉ điều động đại quân trở về, Dương Nghĩa Thần được bổ nhiệm làm Lục quân chiêu thảo sứ quét sạch nạn phỉ hoạn ở vùng Hà Bắc Sơn Đông. Mới đến đảm nhiệm, Dương Nghĩa Thần liền lấy hai vạn quận binh đại phá nghĩa quân lục lâm hào kiệt Hương Hải Minh, trong lúc nhất thời thanh danh vang dội. Sau đó cùng Cao Sĩ Đạt ở hồ Cao Kê, luân phiên giao chiến, cứ chiến là thắng.
Phía bắc Hoàng Hà gió nổi mây phun, trong khoảng thời gian ngắn Dương Nghĩa Thần cũng không ra tay đến phía nam Hoàng Hà, mà quận Đông Bình chỉ có một nhà Cự Dã Trạch độc đại, Lý Nhàn cũng không sợ.
Lý Nhàn mang theo kỵ binh quang minh chính đại một đường đi về phía nam, thậm chí còn lộ liễu tiến vào thị trấn và bảo trại phú hộ yêu cầu tiếp viện lương thảo. Một đội ngũ như vậy đương nhiên sẽ không bị ai hoài nghi, dọc đường đi Lý Nhàn đều ăn của triều đình Đại Tùy uống của triều đình Đại Tùy đấy.
Sau khi rời khỏi quận Đông Bình tiếp đến là tiến vào quận Tể Âm, rồi tiến vào Kim Hương, Phương Dữ sau đó tiến vào cảnh nội quận Bành Thành, tiếp qua Bái quận, Lưu huyện, rồi đến ven hồ Vi Sơn.
Tháng tám. đúng là lúc phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.
Sau khi Lý Nhàn suất quân tới hồ Vi Sơn liền dừng lại, phái người của Phi Hổ mật điệp đi tìm tiếp ứng Diệp Hoài Tụ để lại lúc xuôi nam. Lúc trước thời điểm Diệp Hoài Tụ xuôi nam xuống Giang Đô, nàng và Lý Nhàn đã thương lượng đường đi, ven đường đều để lại người Phi Hổ mật điệp tiếp ứng. Lúc đi đi tuyến đường này, lúc về cũng đi đường này, để người Phi Hổ mật điệp có thể an bài đường lui thật tốt.
Sau khi dừng lại ở một làng chài nhỏ ven hồ Vi Sơn, tùy quân của Phi Hổ mật điệp liền đi liên lạc với mật điệp ở Lưu Huyện. Từ lúc Diệp Hoài Tụ đi xuống phía nam, không nhận được tin tức của Diệp Hoài Tụ báo về làm Lý Nhàn có chút lo lắng. Dù sao lần này lúc Diệp Hoài Tụ xuôi nam chỉ dẫn theo hơn hai trăm người, ngoại trừ những người lưu lại để tiếp ứng ven đường, khi tới Giang Đô người nàng có thể sử dụng trong tay đã không còn bao nhiêu. Cơ sở ngầm của Phi Hổ mật điệp vẫn bố trí ở hai bên bờ sông Hoàng Hà, càng xuống phía nam thì càng không quen thuộc.
Trong làng chài có mấy cân rượu mới, Lý Nhàn thay một bộ quần áo xanh đội cái nón tre, ngồi ở bên hồ thả câu thăm dò tin tức. Âu Tư Thanh Thanh nhu thuận ngồi ở bên cạnh hắn, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm nhìn Lý Nhàn thả câu.
– An Chi, sao huynh câu lâu như vậy, đến một con cá nhỏ cũng chưa câu được?
Sau khi ngồi một lúc lâu, Âu Tư Thanh thanh rốt cục cũng không kìm nổi hỏi.
Nàng biết bản lĩnh câu cá của Lý Nhàn, ở hồ nước bên cạnh Cự Dã Trạch, thường thường Lý Nhàn chỉ ngồi trên nửa canh giờ liền có thể câu được không ít cá lớn, mà ngay đến cả người đánh cá sinh hoạt hàng năm bên hồ nước cũng khâm phục không ngừng. Nhưng hôm nay đã ngồi ít nhất một canh giờ, chớ nói cá lớn, đến một con tép cũng chưa câu được.
Lý Nhàn cười cười nói:
– Cá ở đây ma cũ bắt nạt ma mới, gặp ta không phải người địa phương, đương nhiên không chịu cắn câu.
Tuy rằng hắn nói thoải mái tự nhiên, nhưng Âu Tư Thanh Thanh vẫn phát hiện hai đầu lông mày hắn có chút phiền muộn. Nàng và Lý Nhàn làm bạn đã lâu, hiểu biết Lý Nhàn còn hơn cả chính bản thân nàng.
– Lý do này không đúng!
Âu Tư Thanh Thanh khẽ thở dài.
Lý Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nhấc cần câu lên vẫn như cũ không thu hoạch được gì:
– Câu cá quan trọng là tâm tính, phải an ổn an tĩnh, không ngờ cá nơi này lại không hiểu đạo lý đó, thoạt nhìn bực bội vô cùng, lúc bơi đông lúc lại bơi tây cố tình không chịu kiên định sống yên ổn, một chút cũng biết nên làm thế nào lại bị câu lên!
Lý Nhàn có chút ảo não nói.
Âu Tư Thanh Thanh vươn tay phủ lên mu bàn tay Lý Nhàn hạ giọng nói:
– Không phải tâm cá không yên tĩnh, mà là tâm của ngươi không yên tĩnh.
Lý Nhàn thở dài, đem cần câu tùy ý để ở một bên, đứng lên đi đến bên hồ, đưa tay bấm cơ quan nỏ ở cổ tay, sau khi vụt vụt vài tiếng, bốn năm con cá lớn bụng bị trúng tên chậm rãi nổi lên, không bao lâu, một mảng hồ nước trong suốt đã bị nhuộm thành màu đỏ. Lý Nhàn vén tay áo lên, vừa vén lên, vừa một bên bắn tên rồi lẩm bẩm:
– Để ta câu lên không tốt sao? Còn có thể được toàn thây.
– Yên tâm đi!
Âu Tư Thanh Thanh đột nhiên nói:
– Diệp tỷ tỷ không có việc gì đâu.
Lý Nhàn ngẩn ra, đem con cá vừa vớt lên ném vào trong giỏ cá:
– Một đường xuôi nam, Phi Hổ mật được lưu lại ven đường đều không có tin tức gì của cô ấy. Bất kể là tin tốt hay tin xấu đều không có.
Âu Tư Thanh Thanh đứng lên đi đến bên cạnh hắn, nhìn hồ nước sóng xanh nhộn nhạo nói:
– Không có tin tức kỳ thật cũng là một tin tốt… Không phải sao?
Lý Nhàn trầm mặc, một lát sau cười nói:
– Ngươi nói không sai, không có tin tức, kỳ thật cũng xem như là tin tức tốt.
Hắn thầm thở dài trong lòng, đúng vậy, từ quận Đông Bình đến quận Giang Đô, trên tuyến đường này cứ một tòa thành hơi lớn một chút Diệp Hoài Tụ lại lưu lại người của Phi Hổ mật điệp, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc ở Giang Đô, tin tức đã sớm truyền về rồi. Hiện giờ tin tốt hay tin xấu đều không có, có lẽ cô ấy không tìm được cơ hội thích hợp.
Hắn nhìn thoáng qua con cá bị đâm thủng bụng, trong lòng tự nhủ cho dù là tin tức xấu, ngươi yêu cái đẹp như vậy, ngàn vạn lần đừng biến thành bộ dạng xấu xí như con cá này.