Đọc truyện Tướng Minh – Chương 13: Đạt khê trường nho
Chỉ một lát, nha hoàn xinh đẹp kia đã trở lại phòng mang theo một chén trà, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Lý Nhàn, nói:
– Công tử, mời dùng trà.
Lý Nhàn cúi cúi người chân thành nói:
– Đa tạ tỷ tỷ.
Nha hoàn thoáng đỏ mặt, trừng mắt lườm Lý Nhàn một cái xoay người đi đến bên cạnh vị Diệp đại gia kia. Lý Nhàn thầm nghĩ ta gọi cô một tiếng tỷ tỷ, cô lườm cái gì. Cặp đôi chủ bộc này đúng là kì quái, đều không hiểu phép lịch sự. Hắn đã quên mất, lúc nãy ở dưới lầu, hắn đã có cả một phòng tỷ tỷ.
Thấy hai cô gái đều không để ý đến mình, Lý Nhàn cười cười bối rối, quay trở lại chỗ ngồi, bưng chén trà nóng kia lên uống một ngụm lớn, sau đó há hốc miệng lè lưỡi ra sức run rẩy. Nhìn thấy hắn bị bỏng miệng, nha hoàn kia che miệng bật cười. Lý Nhàn là sợ thất lễ nên mới không đem ngụm trà kia phun ra, kiên trì nuốt xuống. Cổ họng bị phỏng đau rát một trận, nhưng xuống bụng rồi thì ngọn lửa đó lập tức biến mất.
– Làm nhục chén trà ngon Vũ tiền của ta.
Nữ tử thanh nhã kia ngẩng đầu khẽ nhíu mày:
– Ngươi có thể đi rồi.
Lý Nhàn đứng dậy khẽ khom lưng, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi ra cửa. Nữ tử kia thấy hắn bỏ đi dứt khoát như vậy cũng có chút bất ngờ, lập tức mỉm cười nói:
– Một tiểu gia hỏa thú vị.
Lý Nhàn dừng bước, xoay người nhìn nữ tử một bộ nghiêm trang đó nói:
– Rồi sẽ có lúc biến thành đại gia hỏa.
Nữ tử tựa hồ không hề tức giận với lời nói mang theo hàm ý khiêu khích và bất lương của hắn, ngược lại còn mỉm cười quyến rũ nói:
– Vậy đợi đến lúc đó, ngươi lại đến tìm ta, để ta xem xem… có phải lớn thật rồi không?
Nụ cười này, có thể nhiễu loạn chúng sinh.
Lý Nhàn bị nụ cười của nữ tử này làm ngơ ngẩn cả người, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Nữ tử lúc trước ngồi ở đó đọc sách, bộ dạng thản nhiên thanh lịch. Đột nhiên bày ra nụ cười quyến rũ đến cực hạn, một câu quyến rũ đến vô cùng khiến Lý Nhàn thực không thể thích ứng, trò đùa ái muội này quá đáng sợ. Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, sau đó ưỡn thẳng ngực nói:
– Tuyệt không cho cô nhìn.
Sau đó, Lý Nhàn xoay người hùng dũng oai vệ rời đi.
Nữ tử được gọi là Diệp đại gia nhẹ nhàng dời bước đến cửa, nhìn theo bóng dáng Lý Nhàn cười cười. nàng giơ tay sửa lại hai dải tóc mai trước trán, ánh mắt trở nên có chút mông lung:
– Thực sự rất giống hắn.
– Tiểu thư, có cần giữ hắn lại không?
Nha hoàn áo xanh thấp giọng hỏi.
Diệp đại gia cười cười nói:
– Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ có hình dạng giống hắn ngày nhỏ mà thôi. Bỏ đi… Gia Nhi, bên ngoài sắp mưa rồi, cầm một cây dù đưa cho hắn. Nói với hắn, sau này không được tùy tiện vào những chỗ như thế này, nam tử muốn được người khác coi trọng, còn phải xem tiền đồ của hắn lớn đến đâu.
Tiểu nha hoàn tên Gia Nhi dạ một tiếng, cầm theo chiếc ô nơi cánh cửa chạy ra ngoài.
Lý Nhàn xụ mặt rời khỏi Thư Hải Các, phớt lờ Trần Tước Nhi đang oán trách hắn nhanh như vậy đã tiêu xài hết bạc. Còn chưa đi được vài bước, Gia Nhi đuổi theo gọi hắn lại, đem chiếc ô dúi vào trong tay Lý Nhàn, nói:
– Diệp đại gia bảo ta nói lại với ngươi, nếu muốn được người khác coi trọng, thì phải xem tiền đồ tương lai của ngươi lớn đến đâu.
Nói xong, Gia Nhi xoay người chạy về Thư Hải Các.
Lý Nhàn cầm ô ngơ ngẩn xuất thần, trong lòng cười khổ nói, kiểu lớn mà cô nói, so với kiểu lớn của ta, quả nhiên khó hơn trăm ngàn lần.
Trần Tước Nhi ghé đến cúi đầu hỏi:
– Làm sao vậy, ‘tiểu công tử’ bị người ta xem thường?
Lý Nhàn lắc lắc đầu nói:
– Không có, chỉ là làm một vụ cá cược nhàm chán với một con người nhàm chán mà thôi.
Trần Tước Nhi thấy tinh thần hắn có chút suy sụp, áy náy nói:
– Đều trách ta, vốn định dẫn đệ đi nếm mùi kích thích, cũng muốn để đệ trước khi rời đi vui vẻ một phen, ai ngờ nữ nhân trong đó thật khiến người ta thất vọng, nếu đệ tức giận, Tiểu Điểu Ca bây giờ sẽ đi phá tan tòa thanh lâu đó xả giận cho đệ?
Lý Nhàn cười cười nói:
– Không cần, người trong đó… đều không tệ.
Hai người chọn mua một số vật dụng rồi quyết định quay trở về. Lý Nhàn đã có chút mất hứng, chỉ không ngừng hồi tưởng lại nữ tử được gọi là Diệp đại gia kia. Hắn nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, tại sao một nữ nhân xuất chúng như vậy, lại có thể xuất hiện trong một tòa lâu tử dơ bẩn? Cũng không biết có phải là nữ tử thế gia lụi bại lưu lạc thanh lâu hay không, mặc dù nàng cười trông rất đẹp, nhưng Lý Nhàn có thể nhìn ra vẻ cô đơn hiu quạnh trong ánh mắt nàng, nữ tử như vậy, liệu có phải đã cùng nam nhân nào đó phát sinh một chuyện tình thê lương?
Là nam nhân như thế nào đã nhẫn tâm vứt bỏ một nữ tử như vậy?
– Đáng chết!
Lý Nhàn vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Trần Tước Nhi lộ vẻ khó xử:
– Bây giờ đi giết? Không được, làm không tốt còn phá hỏng chuyện của đại ca, đợi sau này có thời gian ta nhất định sẽ quay trở lại, giết chết yêu tinh trong lâu tử xả giận cho ngươi!
Lý Nhàn ngơ ngác, lập tức cười cười nói:
– Đi, Tiểu Điểu Ca, chúng ta trở về khách điếm uống rượu.
Hai người trở lại khách điếm bảo tiểu nhị đem rượu và một ít thức ăn lên phòng, hai người mở cửa sổ, nhìn phong cảnh trên đường vừa uống rượu vừa đợi bọn Trương Trọng Kiên giết người trở lại. Bọn họ ở trong khách điếm, chính là để chuẩn bị cho việc hôm nay không thể ra tay. Ngộ nhỡ hôm nay bọn Trương Trọng Kiên không tìm được cơ hội, vậy chỉ có thể ở lại đợi tiếp. Nhưng trước đó các huynh đệ Ngư Dương đã điều tra được, lộ tuyến và thời gian Bùi Viêm từ nhà môn về nhà. Giết một quận thủ không có phòng bị, đối với người của Thiết Phù Đồ mà nói không tính là chuyện gì khó.
Lý Nhàn tuổi tác mặc dù chưa lớn, nhưng tửu lượng lại kinh người. Nếu thực sự phải uống một chọi một, Trần Tước Nhi không phải đối thủ của hắn. Rượu của thời đại này đối với Lý Nhàn mà nói không khó tiếp nhận, nồng độ chỉ cao hơn bia một chút. Nhưng uống vào lại ngon hơn bia, mang theo một chút vị ngọt.
Hai người uống hết nửa cân rượu, ngoài đường phố đột nhiên truyền đến những tiếng ẩu đả.
Con mắt Lý Nhàn dần híp lại, kéo tay nải đến bên cạnh mình. Trần Tước Nhi cũng từ tay nải rút ra một thanh hoành đao, ngoác miệng cười cười:
– Gây nên động tĩnh lớn như vậy, đại ca bọn họ thủ nghệ càng lúc càng tệ.
Lý Nhàn không nói lời nào, mở tay nải, lấy ra chiếc bộ cung đã có chút cũ kĩ, sau đó đem ống tiễn đặt bên cửa sổ. Không lâu sau, đã nhìn thấy hỗn loạn giống như thủy triều từ một đầu đường nhanh chóng lan ra. Người đi trên đường bắt đầu gào thét chói tai, bắt đầu bỏ chạy bốn phía.
Ba người Trương Trọng Kiên chạy như bay trên đường, sau lưng là một đội kỵ binh ít nhất phải đến hai trăm người!
Lý Nhàn thấp giọng mắng:
– Mẹ kiếp, không lẽ một huyện trưởng một huyện lớn bằng cái mông đi làm cũng phải mang theo một đoàn cảnh vệ?
– Không đúng, quận binh Ngư Dương sao lại phản ứng nhanh như vậy?
Trần Tước Nhi cau mày nói.
Lý Nhàn lắp một mũi tên lên cung, nhìn đoàn kị binh đã dần tiếp cận nói:
– Ta giết người, huynh cướp ngựa!
Trần Tước Nhi gật gật đầu.
Vù!
Từ mũi tên thứ nhất xuất thủ đến mũi tên thứ năm bắn ra, thời gian sử dụng chưa đến một phút! Năm kị binh bị mũi tên lông vũ bắn ngã, đoàn kị binh bị tấn công lập tức dừng lại, tiếng ngựa hí vang vọng cả đường phố, Lý Nhàn bắn tên tốc độ cực nhanh, kị binh nhất thời không thể phán đoán được phụ cận mai phục bao nhiêu tiễn thủ. Lữ suất dẫn đầu hô lên một tiếng, các kị binh chỉnh đội, chuẩn bị dùng tốc độ phóng qua. Lý Nhàn ngắm chuẩn lữ suất đó, từ cự ly mười mét bắn chết một mục tiêu lớn như vậy, đối với Lý Nhàn mà nói chẳng có gì khó khăn.
Vù, một mũi tên nhanh chóng bay ra!
Phập một tiếng, Lữ suất kia bị bắn xuyên cổ họng mà chết.
Đoàn kị binh náo loạn, lập tức có người phát hiện ra vị trí của bọn Lý Nhàn.
Trần Tước Nhi hô lên một tiếng, từ tầng hai trực tiếp nhảy xuống. Y lăng không chém chết một gã kị binh đang lao đến, sau đó một cước đạp lên lưng chiến mã loại bỏ quán tính rơi, lăn một vòng tại chỗ vung đao chém đứt hai chân trước của con chiến mã. Con chiến mã hí vang bi thảm ngã nhào về phía trước, Trần Tước Nhi thuận thế chém chết kị binh vừa mới ngã ngựa. Hoành đao chém lên cổ kị binh kia, máu phun ra như suối, bắn lên cả mặt Trần Tước Nhi.
Lúc này, mã tặc Thiết Phù Đồ mai phục trên đường cũng đã xông ra, mặc dù chỉ có năm sáu người, nhưng hung hãn dị thường. Đoàn kị binh bị giết không kịp trở tay, lập tức có không ít kị binh ngã ngựa bị chém chết. Mã tặc giết người đoạt ngựa, động tác nhanh nhẹn lưu loát, lên lưng ngựa rồi mã tặc mới là mã tặc, sức chiến đấu của họ lập tức tăng vọt, tính cả Trần Tước Nhi bảy tám mã tặc sau khi giết chết quan quân, thúc ngựa lao về phía trước. Trần Tước Nhi đứng dưới cửa sổ hô lên một tiếng, Lý Nhàn thả người từ tầng hai nhảy xuống. Trần Tước Nhi đón được Lý Nhàn, Lý Nhàn lập tức lật người ngồi ngược trên yên ngựa. Hắn và Trần Tước Nhi quay lưng vào nhau, Trần Tước Nhi một tay điều khiển chiến mã, một tay ôm lấy eo Lý Nhàn.
Lý Nhàn đối mặt với đám truy binh phía sau liên tiếp bắn tên, trong nháy mắt lại bắn được thêm vài kị binh nữa.
Lúc đoàn người đuổi đến cửa thành, ba người Trương Trọng Kiên, Lạc Phược, Phục Hổ Nô bọn họ đã giết chết quận binh thủ thành, nhóm mã tặc kéo ba người Trương Trọng Kiên lên lưng ngựa, sau khi ra khỏi thành thúc ngựa chạy như điên. Lý Nhàn ngồi quay mặt về phía sau, như mây bay nước chảy lưu loát bắn tiễn, kị binh phía sau liên tục có người ngã ngựa, nhưng vẫn bám sát không rời.
– Sao lại khó chơi như vậy?
Lý Nhàn cau mày nói.
Trương Trọng Kiên ngồi phía sau một mã tặc, giơ tay nhận lấy chiếc cung trong tay Lý Nhàn, kéo căng như hình mặt trăng, một tiễn bắn xuyên đầu một tên truy binh. Xương đầu rất cứng, một tiễn này xuyên não mà ra, đủ thấy lực cánh tay và tiễn thuật của Trương Trọng Kiên dũng mãnh đến thế nào. Nếu thầy dạy không tuyệt thế như vậy, tiễn pháp của Lý Nhàn đã không xuất chúng. Bắn tên không phải có sức là được, lực gió, góc độ, cự ly đều phải cân nhắc. Ngồi trên lưng tuấn mã mà muốn bắn chuẩn lại càng khó hơn.
– Vận khí kém mà thôi, vừa chém được đầu Bùi Viêm, liền gặp ngay quận thủ Ngư Dương dẫn theo một đoàn kị binh tuần phòng trở về.
Trương Trọng Kiên giải thích.
– Đuổi sát như vậy, chẳng lẽ họ không sợ chết?
Lý Nhàn từng tiễn từng tiễn chuyển cho Trương Trọng Kiên.
Tiễn trong ống rất nhanh đã hết, Trương Trọng Kiên cười cười nói:
– Quận thủ Ngư Dương Thôi Hoán có tài luyện binh, hắn không hạ lệnh, nhưng kị binh này sẽ vẫn đuổi theo.
Lý Nhàn nói:
– Ngài còn cười được? Chẳng lẽ để họ đuổi theo chúng ta đến tận núi Bát Tiên ư?
Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu:
– Bọn họ không đuổi đến núi Bát Tiên được đâu, Đạt Khê Trường Nho sẽ tiếp ứng trong khu rừng phía trước.
Trong rừng có Huyết kị, vậy còn gì đáng sợ nữa.
Người của Thiết Phù Đồ chạy qua ven rừng, kị binh Ngư Dương phía sau mới đuổi đến, đột nhiên từ phía sau rừng cây bắn ra một trận mưa tên, mấy chục kị binh đi đầu lập tức từ trên lưng ngựa ngã xuống. Đạt Khê Trường Nho mang theo đội ngũ Thiết Phù Đồ và Huyết kị hơn một trăm con người từ trong rừng xông ra, lập tức cùng đám quận binh Ngư Dương đánh nhau loạn đả.
Lý Nhàn nhìn thấy Đạt Khê Trường Nho vung đao chém ngã một kị binh, bĩu môi nói:
– Tướng quân Đại Tùy chém quân Đại Tùy, sao hắn có thể ra tay được?
Trương Trọng Kiên thở dài:
– Hắn đâu còn nghĩ rằng mình là tướng quân Đại Tùy nữa chứ? Trận Hoằng Hóa kia, nếu có người cứu viện, kị binh của hắn sao phải huyết chiến ba ngày ba đêm mới có thể phá được vòng vây? Công lao chém địch vạn người, lại trở thành bậc thang để người khác thăng quan tiến chức!
Lý Nhàn im lặng.