Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 4


Đọc truyện Tưởng Lộc Phi Phi – Chương 4

Sau phần giới thiệu ngắn gọn bản thân trước ống kính, chương trình “Cứu ếch đồng hoang” chính thức bắt đầu ghi hình. Năm vị khách mời cùng năm thành viên cố định sau khi bốc thăm xong thì được chia làm hai đội.

Phỉ Thường bốc được phiếu màu đỏ, cậu lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn học trưởng.

Cũng là phiếu đỏ.

Phỉ Thường nhảy cẫng cả lên.

Cái điệu nhảy cẫng lên của cậu không giống với người bình thường, cậu không cong đầu gối mà cứ thế thẳng đuột người mà nhảy lên, cứ nhảy tưng tưng đến chỗ Trần Việt Dương.

Trong mắt Trần Việt Dương thì giống như một tòa tháp, kèm thêm hiệu ứng âm thanh uỵch uỵch, nhảy hai ba bước là đến chỗ anh.

“Em cũng đội đỏ nè hê hê!” Tòa tháp vui vẻ nói.

Người quản lý đã đánh tiếng trước với tổ sản xuất rồi, để cho hai người họ vào cùng một đội. Lần này Trần Việt Dương là để tiện “dẫn dắt” cậu, cũng một phần vì Phỉ Thường không có kinh nghiệm nên cứ tưởng là may mắn nên bốc trúng đội đỏ thật.

Đội của họ còn có một nam một nữ là thành viên cố định của chương trình cùng với một nam minh tinh mới nổi cùng công ty của hai người.

Minh tinh mới nổi rất khách sáo, gọi hết anh rồi chị đến là bon mồm, người này thì bảo rất thích, người kia thì bảo sùng bái, đôi mắt thật đến không thể thật hơn được nữa.

Phỉ Thường không hoạt bát được như thế, cậu cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào nữa, ấy thế mà đã bị quẳng cho đi tham gia chương trình này rồi.

Trần Việt Dương chủ động đỡ lời cho cậu, hỏi cậu lần đầu tiên tham gia ghi hình có căng thẳng không.

Cậu nói không căng thẳng, nên cảm thấy căng thẳng phải là con ếch mới đúng.


…… Vì sao ếch lại biết căng thẳng?

Phỉ Thường cực kỳ thích “Cứu ếch đồng hoang”, vô cùng hồi hộp, cực kỳ gay cấn, đôi khi sẽ có một nam diễn viên vô cùng anh dũng, ăn sống một con vật hay một loài cây nào đó trước ống kính.

Để tạo hiệu ứng cho chương trình, thành viên nam không chỉ phải tự mình ăn mà còn phải gạ thành viên nữ cũng ăn.

Thành viên nữ mặt xám ngoét, lắc đầu điên cuồng, luôn mồm kêu không ăn đâu.

Phỉ Thường đột nhiên thò đầu ra, nói, để em ăn để em ăn.

“Cứu ếch đồng hoang” là chương trình tráng miệng của Phỉ Thường, kích thích phản xạ có điều kiện của cậu, rõ ràng là buổi sáng đã ăn no nê rồi, cứ hễ thấy thành viên nam kia mở mồm thôi là cậu thấy đói rồi.

Trần Việt Dương tưởng là cậu làm thế để gây chú ý, sau đó phát hiện ra cậu không kén ăn thật.

Hơn nữa còn vừa ăn vừa đánh giá hương vị.

Món này như quả chuối nẫu ba ngày bỏ dở rồi bị ném từ tầng ba xuống nhão nhoét.

Còn món kia thì vị như sữa chua quá hạn, bị hun trong phòng kính, dưới ánh mặt trời bốn chục độ, nhỏ nước tong tỏng.

Minh tinh mới nổi cảm thán: “Anh Việt Dương, đàn em của anh từng ăn nhiều món thật đấy.”

Trần Việt Dương nhạt thếch nói: “Ừ, em ấy vẫn còn là em bé, vẫn chưa qua thời kỳ háu ăn.”

Sau đó em bé hươu cao cổ ăn đến mệt rồi, bắt đầu thật thà bám đít sư huynh.

Đêm hôm trước cậu không ngủ đủ giấc, bây giờ mắt bắt đầu một mắt chớp trước một mắt chợp sau, díu hết cả mí, không còn tí tinh thần nào.

Từ đây có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa nghệ sĩ đã nổi và thực tập sinh, Trần Việt Dương thường xuyên đi ghi hình, đã sớm quen với cường độ ghi hình này, anh có thể kiểm soát được cơn buồn ngủ của mình, có thể không cần ngủ suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ, nhưng cũng có thể ngủ đến quên hết trời trăng.

Đến khi hạ trại nghỉ trưa, Phỉ Thường ủy khuất ngồi bó gối dưới đất, trùm mũ áo lên, bắt đầu ngủ.

Dù cậu có bó gối thì vẫn cứ to một cục, Trần Việt Dương đứng bên cạnh cậu, đọ chiều cao, âm thầm lấy lại chút tự tôn.

Buổi chiều, cả đội tiếp tục hành quân.

Hai anh em ai nấy chân cũng dài, đừng tưởng Trần Việt Dương thấp hơn Phỉ Thường 13cm mà khinh nhé, cổ tay dài hơn đũng quần, hai chân vừa dài vừa thẳng, đứng cạnh nhau không hề bị yếu thế chút nào.

Rõ ràng địa hình rừng núi gồ ghề khó đi, nhưng hai người lại đi phăm phăm như đường đổ bê tông, hố to hố nhỏ đều qua hết, cành cây cỏ thấp cũng chẳng cản được lối.

So với hai người thì ba đồng đội của họ thì chật vật thôi rồi.


Thành viên nam cố định thuộc nhóm người có sức khỏe và thể lực, tuy thấp như cực kỳ rắn chắc, thành viên nữ cố định thì thuộc mềm yếu, đi một quãng thì thở hồng hộc. Minh tinh mới nổi kia thì cũng rất có khí chất của thanh niên trẻ tuổi, đáng tiếc là chiều cao một mét bảy tám không thể ăn lại với hai người kia, đã thế lại còn là lần đầu tiên tham gia chương trình ngoài thiên nhiên thế này, đi một lúc thì bị tụt lại ở đằng sau.

Để có thể hoàn thành nhiệm vụ, thế là tổ đội năm người tách làm hai nhóm.

Nhóm chân dài thì đi trước dò đường, nhóm chân ngắn… à nhầm, nhóm chân không dài như nhóm chân dài thì làm hậu phương vững chắc cho tiền tuyến.

Nhóm PD đi theo cũng tách ra.

Nhóm hai anh em đương nhiên là đi với nhau, thế là trong ống kính cũng chỉ có hai người.

Đến lúc gặp ngã rẽ, một bên là đường mòm quanh co, bên kia cũng là đường mòn quanh co y hệt.

Trần Việt Dương đưa cho Phỉ Thường một viên đá, bảo cậu quay lưng lại rồi ném ra đằng sau, ném đi đâu thì đi hướng đó.

Idol bảo làm gì thì em tra fan ngoan ngoãn làm y như thế.

Viên đá rơi về hướng đường mòn bên phải.

Thế là hai người đi về bên phải.

Đi được một quãng thì Phỉ Thường hỏi: “Tại sao lại để em ném thế?”

Trần Việt Dương hơi ngẩng đầu nhìn cậu, mắt híp híp lại như đang cười.

Anh quả thật biết góc nào của mình đẹp mà.

“Người ta gọi là ném đá tìm hươu(*).”

(*) Nguyên văn là 投石问鹿, trong đó 鹿/lù/ là lộc, là hươu, đồng âm với路/lù/ là đường đi. Ý nói ném đá tìm đường.

Đáng tiếc là số Lộc Phi Phi đen như chó cắn vậy, đi được nửa đường thì giữa đường có một cái cây đại thụ đổ.


Vòng cây bốn người lớn ôm không xuể.

Em bé hươu cao cổ dậm chân một cái, bật nhảy qua.

Anh trai linh dương Tây Tạng cũng nhanh nhẹn leo qua.

Kết quả PD đi cùng không tài nào trèo qua nổi.

Thế là Phỉ Thường mang theo trái tim nhiệt huyết, lại nhảy về để giúp. Đầu tiên là đưa máy quay nặng mấy cân cho Trần Việt Dương, sau đó tay ôm eo PD, giống như bế em bé mà bế cả người PD lên, đặt ông lên trên cây đại thụ kia.

PD này là người Hàn Quốc, được chương trinh mời đến để ghi hình, kinh nghiệm phong phú nhưng kinh nghiệm phong phú đến mấy thì cũng chưa bao giờ thấy cái trường hợp nào nó như thế này á. PD sợ đến mức cứ kêu ay gu ây gu liên hồi.

Trần Việt Dương từng học một chút tiếng Hàn, thậm chí còn biết Nhật, tiếng Quảng, đầu tiên công ty bảo học để tiện giao tiếp với fan, vì anh có gương mặt thật sự là đẹp đến không dám lại gần, thế nên phải thể hiện vẻ gần gũi con dân một tý.

Phỉ Thường hỏi đàn anh là PD nói gì.

Trần Việt Dương: “Ông ấy nói hai mét cao quá, ông ấy sợ độ cao.”

Phỉ Thường ủy khuất: “Em chỉ cao mét chín lăm thôi.”

Trần Việt Dương nói: “Không sao, mét chín lăm thì vừa đủ.”

……Vừa đủ gì cơ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.