Đọc truyện Tưởng Lộc Phi Phi – Chương 13
MC nữ làm trọng tài, lúc cô thổi còi, hai bên má phồng lên hệt như cá nóc.
Miệng Phỉ Thường ngậm bình sữa để múc sữa không được khả thi, vì thế nhân viên đã đổ sẵn sữa vào trong, họ chỉ cần xoay người để đổ sữa vào bình của người tiếp theo là được rồi.
Nhưng cậu nghĩ bước thứ hai quá đơn giản rồi.
Người đứng sau cậu là thành viên tóc tím của nhóm nhạc kia, theo như thông tin tự khai thì cao mét tám lăm.
Cậu ta phát triển theo hướng mỹ nam đẹp như hoa, nghe nói là đóng vai trò visual của nhóm.
Hai người vừa sáp lại gần nhau, anh chàng visual này bắt đầu cười.
Hô hô hô, hô hô hô.
Cười đến mức ngậm chai sữa cũng không chắc.
Chai sữa của cậu chàng cứ đập vào chai sữa của Phỉ Thường, Phỉ Thường chả hiểu kiểu gì, cậu chàng này kẻ mắt đẹp thế cơ mà, nào có giống bệnh nhân bị Parkinson (*) đâu nhỉ?
(*) Parkinson: là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng. Khi bệnh tiến triển có thể ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh, làm thiếu hụt dopamine. (Vinmec)
Phỉ Thường tức muốn chết đi được.
Cậu thuộc kiểu người cực kỳ nghiêm túc, chăm chỉ.
Người khác tham gia chương trình là để thu hút ánh nhìn, để phơi mặt ra ngoài cho người khác biết mặt, nhưng cậu không như thế, cậu thực sự muốn chơi hẳn hoi.
Như khi chơi Pubg, dù không thắng nhưng vừa nhảy dù xong đã thành hòm khác hẳn với việc chạy được hai bước rồi mới bị bắn chết, hiểu không?
Phỉ Thường đành lấy tay giữ vai của cậu chàng kia lại, kéo cậu ta lại gần, sau đó cúi người đổ sữa từ chai của mình vào chai của cậu ta. Dù thế thì lượng sữa vẫn bị rơi rớt mất một nửa.
50ml ban đầu chỉ còn lại 20ml.
Kẻ mắt lật đật xoay người lại, đổ sữa cho Trần Việt Dương.
Lúc họ chuyền sữa cho nhau, Phỉ Thường bất động, đứng nhìn chằm chằm.
Từ góc độ của cậu có thể thấy khung cảnh này rất khó tin.
Nam thần của cậu, bị một người đàn ông khác ép sát.
Mặt Trần Việt Dương không cảm xúc, khẽ cụp mắt xuống nhìn bình sữa, sự chán ghét trong mắt cũng bị che đi.
Nhưng đối với người hay liên tưởng thì lại giống như sự ngại ngùng trước khi hôn vậy.
Khán giả dưới khán đài hò hét, MC nữ thì kích động nói liên hồi: “Trời ơi, đã mắt quá đi.”
Chỉ có Phỉ Thường nhận ra được sự phản cảm của Trần Việt Dương đối với việc người đàn ông khác dán vào người mình.
Phỉ Thường vui hẳn lên.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng là “người đàn ông khác”, Phỉ Thường lại buồn.
Họ là đội A, hai lần chuyển sữa đều bị cậu chàng kẻ mắt kia làm trễ nải thời gian, đội B bây giờ đã tích được gần 100ml rồi mà họ mới được một nửa người ta.
Trần Việt Dương dừng lại, để tay lên ngực chặn kẻ mắt lại, nói với cậu ta: “Cậu đổi chỗ cho anh.”
Kẻ mắt chưa kịp hiểu mô tê gì, ngơ ngẩn hỏi: “Dạ?… Nhưng phải sắp thứ tự theo chiều cao mà anh?”
Trần Việt Dương lạnh nhạt nói: “Thế lát nữa anh bảo tổ sản xuất đo chiều cao tại sân khấu nhé?”
“……Anh đứng chỗ em đi ạ.”
Thế là lúc Phỉ Thường ngậm chai sữa đầy ụ, quay lại lần thứ ba thì sợ đến mức tí nữa rơi luôn bình sữa.
Chuyện, chuyện gì thế này!
Tại sao người đứng sau cậu lại biến thành sư huynh rồi!!!!
Toàn thân bé hươu cao cổ lập tức run lẩy bẩy một cách vô cùng khoa trương, rồi ngoắt quay lưng lại với Trần Việt Dương.
Tất cả mọi người cười ầm lên.
Trong tiếng cười, hươu cao cổ lại rón rén quay người lại, phát hiện người đứng đằng sau đang nhìn cậu với ánh mắt bất lực.
Trong miệng hai người đều đang ngậm chai sữa, không thể nói được.
Trần Việt Dương hơi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ hồng mấp máy, ý bảo Phỉ Thường nhanh chóng chuyển sữa cho anh đi.
Phỉ Thường không dám động đậy.
Trần Việt Dương giơ tay chỉ đội B, bên đó đã tích được 120ml rồi.
Phỉ Thường vẫn không dám động đậy.
Trần Việt Dương cười.
Quái lạ, tại sao có người miệng ngậm chai sữa ngớ ngẩn như thế mà vẫn có thể cười đẹp đến nhường vậy cơ chứ.
Trong sự theo dõi của khán giả, Trần Việt Dương trực tiếp áp sát, kéo cổ áo của thanh niên cao kều kia, khiến cậu cúi xuống vừa tầm với mình.
Giống như cành liễu mùa xuân, khiến nó cong xuống, sát gần mặt hồ vậy.
Hai người hơi xoay người, không xoay trực diện vào máy quay, làm góc nhìn giống như góc quay giả hôn trong những bộ phim thần tượng, nhưng ít nhất thì trong phim người ta cũng không bao giờ phim giả làm thật cả.
Sữa bò rót sang chai sữa thành một đường màu trắng đục, từ chỗ Phỉ Thường chảy vào trong chỗ của Trần Việt Dương
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Phỉ Thường có thể thấy được hình phản chiếu của mình trong mắt nam thần.
Trong mắt Trần Việt Dương, chỉ có một em bé hươu cao cổ bị hun đỏ toàn thân thôi.
Rất chật vật, rất đáng thương.
Toàn thân cậu cứng đờ, nghe răm rắp lời anh linh dương Tây Tạng, bảo cậu cúi đầu thì cậu cúi đầu, lấy lòng anh, nhìn anh vô cùng sùng bái.
Phỉ Thường rất cao, nhưng trước mặt Trần Việt Dương thì cậu luôn cảm thấy mình cực kỳ thấp bé.
Chuyển sữa xong, không một giọt nào bị rơi ra ngoài.
Trong tiếng hò hét của MC nữ, Trần Việt Dương vỗ vỗ vai Phỉ Thường, rồi lại xoay người lại chuyển sữa cho kẻ mắt.
Đáng tiếc, đội của họ vẫn thua.
Nhưng chơi trò chơi thì luôn có yếu tố khó đoán định, nếu cứ kè kè theo kịch bản thì còn gì gọi là thú vị nữa.
Sau khi công bố kết quả, nhà tài trợ sẽ trao cho mỗi người của đội giành chiến thắng một thùng sữa nhỏ làm phần thưởng cho đội thắng cuộc.
Phần thưởng không đáng bao nhiêu tiền, tuy nhiên Trần Việt Dương cứ nhìn chằm chằm thùng sữa ấy.
MC lập tức hỏi: “Việt Dương, có vẻ em cũng muốn giành giải nhỉ?”
Trần Việt Dương tiện lời thêm đất diễn cho mình: “Em rất thích uống sữa của hãng này.”
Anh nhìn máy quay, nói khẩu hiệu quảng cáo của hãng sữa. Anh biết chắc chắn đoạn này sẽ không bị cắt, thậm chí còn khiến cho nhà tài trợ thấy hài lòng. Dù gì hiện tại anh cũng chưa làm gương mặt đại diện cho nhãn hàng nào vừa bình dân nhưng lại không tầm thường.
Người nói có lòng, người nghe ắt có ý.
Phỉ Thường đứng hàng cuối cùng đóng vai gậy trang trí sân khấu không thể kiềm chế được, tưởng tượng cảnh sư huynh uống sữa bò.
Đó là khung cảnh được tua siêu chậm——
Yết hầu của thanh niên nhẹ nhàng cuộn lên cuộn xuống, sữa bò thơm ngọt chảy xuống. Có khi anh uống vội quá, một dòng sữa trắng đục chảy ra bên khóe môi, chảy xuống dưới……
Khụ khụ khụ!!
Phỉ Thường cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đứng hàng cuối cùng.